CHƯƠNG 32 - NỘI TÂM NGHIỆT NGÃ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thiên, tớ đến nhà cậu rồi, điện thoại của tớ để ở đâu?"

Cầm nắm trên tay chiếc điện thoại cũ kỹ cứu trợ kịp thời, Nguyên đảo mắt quan sát khắp căn hộ mang dáng vẻ sang trọng, thật sự cảm thấy choáng ngợp.


"Xin lỗi đã bắt cậu tự đến lấy, chỉ tại tính lơ đểnh mượn rồi lại quên trả, làm phiền rồi"


"Không sao mà, vì tớ đang cần gấp thôi. Cậu nói là căn phòng thứ hai từ trái đếm qua? Được rồi, tớ cúp máy đây"

Cậu nhanh nhẹn tiến gần về phía cửa phòng gỗ điêu khắc đẹp mắt theo như lời chỉ dẫn từ Tỉ.


Xoay nhẹ nắm cửa, đồng tử buộc giãn to để thích nghi với chiều ánh sáng hiu hắt trong không gian vàng nhạt, căn phòng được bao bọc bởi lớp khí lạnh lẽo phát ra từ chiếc máy lạnh chạy êm ru trên tường gạch.


Cái gì thế này? Chẳng phải bảo là không có ai ở nhà sao? Hay chỉ là Thiên Tỉ quên tắt nó đi?


Mường tưởng đến những điều có phần vô nghĩa, chậm rãi bước về phía chiếc giường kingsize đặt bên cửa sổ bằng kính nhưng kéo màn che đi luồng ánh sáng tự nhiên, tựa hồ cố ngăn chặn nguồn năng lượng dồi dào đến từ tiết trời.


Điện thoại đặt cạnh kệ giường, đây rồi, đã nhanh chóng trông thấy. Vì dù sao, đây có lẽ là món quà vô cùng đáng quý mà cậu được tặng vào ngày sinh nhật đầu tiên tại Trùng Khánh, huống hồ, nó chính là thứ vật chất đã được chính tay hắn lựa chọn...


Chết tiệt, tự giác đánh mạnh vào trán, cái quái gì đang ngang nhiên khiến dòng suy nghĩ mải miết đuổi theo hình bóng hắn thế này? Cậu nghĩ bản thân ưa thích vì đơn giản nó chứa đựng nhiều tính năng hữu dụng mà thôi, thật sự chỉ có vậy.


"Ưm..."

Giật thót theo phản xạ quay đầu về phía phát ra thanh âm ám muội, hòa lẫn trong bầu không khí mát rượi đến tê cứng là tiếng thở nặng nhọc từ ai đó. Cậu lơ đãng thế nào mà đến tận giờ phút này mới nhận thức có người đang nằm trên giường?


Tò mò nhướn người cố ngắm nhìn, còn tưởng là bản thân hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh Tỉ vì sao chỉ sống đơn độc một mình. Vậy người này, có thể là ai?


Chết tiệt, Vương Tuấn Khải? Thật sự là Khải sao? Hắn đang làm cái quái gì ở đây chứ? Trông hắn gần như kiệt quệ níu kéo từng tế bào mang vác hơi thở khó hấp thu, vầng trán ướt đẫm mồ hôi do bầu không khí nóng lạnh thất thường tỏa nhiệt trong căn phòng ảm đạm. Chưa kể đến, tấm chăn dày sụ được thêu dệt từ bộ lông đắt tiền sẽ khiến hắn chết khô nếu cứ tiếp tục ngu ngốc ủ mình trong đó.


"Rồi anh sẽ chết một cách rất ngu..."

Cậu đột nhiên cảm thấy bực tức, thầm rủa, ánh mắt vừa vặn bắt gặp remove điều chỉnh nhiệt độ, còn không màng suy nghĩ, đã vội vàng giảm nhanh mức lạnh băng xuống nóng bất chợt chỉ để có thể an toàn sưởi ấm cho người này.


"Chết tiệt, nên mặc kệ anh ta"

Lắc mạnh mái đầu dần mất tỉnh táo, cậu ném mạnh vật đang cầm nắm trên tay trước khi thôi thúc chính mình nên bước nhanh khỏi nơi phiền phức này nếu không muốn chuốc thêm dằn vặt đau khổ.


Phải, rất đau, chỉ cần vô tình nghĩ đến gương mặt không thể phai nhạt của hắn cũng dễ dàng khiến từng thớ thịt trong cơ thể cậu căng cứng đến mức ngứa ngáy, huống hồ lần nữa chạm mặt mà chưa thể chuẩn bị tinh thần vốn dĩ gặp bất trắc sẽ nhanh chóng gục ngã, phần tính cách yếu đuối đến cả bản thân cũng phải xem thường.


Đáy mắt đột ngột hình thành ngàn tia nước trong veo, hệt như có thể dễ dàng chết ngập trong thứ dịch lỏng yếu thế do chính mình tạo nên, buồn cười thật.


"Thiên Tỉ lừa mình...còn anh ta trông như sắp tắt thở đến nơi..."

Cảm giác mong muốn có thể mãnh liệt phản bác dường như chảy ngược với sự suy tính của lương tâm vốn chính trực, cậu vô thức quay đầu ngập ngừng phía trước cửa, làm sao thế này? Tại sao phải dừng lại? Tại sao phải lo lắng cho con người do bản thân đã quả quyết nên mạnh mẽ dứt bỏ khỏi cuộc đời cay nghiệt? Tại sao vậy?


"A-anh trai...tôi chỉ có thể...giúp anh thay bộ đồ ẩm ướt này...Anh tốt nhất đừng tỉnh lại giữa chừng..."

Ngón tay gầy bất giác vươn đến trước gương mặt mỏi mệt đang khép chặt mi mắt, chỉ là cậu cần phải xác nhận người này đang hoàn toàn lạc lối trong cơn mê man do sốt cao điều khiển. Hay thật ra, đây là hành động bối rối xuất hiện vì mong mỏi hắn đừng nhận biết, cậu...dường như còn quan tâm đến hắn.


Tìm kiếm một bộ pijama thoáng mát trong tủ đồ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường nóng hổi do sức ảnh hưởng từ thân nhiệt tựa hồ có thể trực tiếp bốc cháy, kéo lấy chiếc chăn to nặng rời khỏi cơ thể cao ráo, cậu bắt đầu cảm thấy mọi chuyện thật khó thực hiện, cả về hình thức lẫn suy nghĩ, chúng dường như đang đối chọi đầy ngông cuồng không màng để ý đến cảm nhận thắt chặt tê tái tâm can nơi cậu.


"Mình nên đi...nên rời khỏi đây..."


"Không! Vì Chúa! Đừng làm quá lên như vậy! Đây đơn giản chỉ là cứu người thôi!"

Tùy tiện hét lớn trong tiềm thức u mê không rõ lối thoát, nội tâm hỗn loạn đòi hỏi can dự có thể còn khủng khiếp hơn bản thân không thể nhìn nhận kết quả mong muốn sắp sửa trở thành công cốc.


Ánh mắt cậu đanh lại, cái lắc đầu vội vã, rũ bỏ lớp áo sũng nước một cách nhanh chóng, chiếc khăn ấm đã chuẩn bị, từ tốn lau nhẹ trên thân thể ám ảnh nhiệt nóng. Cảm giác lòng bàn tay ma sát qua lớp khăn mỏng lướt nhẹ trên làn da bỏng rát hệt như xuất hiện một luồng điện ác liệt chạy dọc sống lưng. Chết tiệt, cậu cần phải bình tĩnh.


Ngực trái đập dữ dội từng hồi, cảm tưởng nó đang manh động muốn vùng chạy khỏi cơ thể một cách ngang tàn nhất. Vì sao ư? Vì...cậu cần phải giúp hắn thay cả một bộ đồ.


"Anh trai...đừng hiểu lầm..."

Cậu nhắm chặt mắt, lông mày nhăn nhó đến khó coi, cũng như đôi tay run rẩy bắt đầu nắm lấy lưng quần hắn kéo tuột xuống, có chút khó khăn không thành lời vì chiếc quần ôm sát đôi chân dài hoàn hảo, nhưng, bệnh nặng đến thế còn muốn khoe khoang cái gì?


Trải qua khoảnh khắc ngượng ngập trong đống hỗn độn do chính bản thân tự suy diễn đến đỏ cả mặt, cậu cuối cùng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ thay trang phục cho tên bệnh nhân cứng đầu, sắp chết đến nơi còn cố tỏ ra màu mè. Nhưng thật ra, hắn đã nhúc nhích chút nào đâu?


Lúc này mới bất chợt nghĩ đến người bạn thân nhất của hắn, Chí Hoành, liền tìm đến điện thoại gọi cho anh ta. Thật trớ trêu làm sao, cả số Hoành và Tỉ đều không thể liên lạc.


"Hai người...dám bày trò hại tôi. Được, tôi sẽ để anh ta từ từ thưởng thức cảm giác sống dở"

"Đừng trách tôi độc ác, chúng ta phải giữ một khoảng cách nhất định, anh nên biết điều đó..."

"Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì thì không phải do tôi, là hai người họ đã bỏ mặc anh"

Nguyên vô thức bước xung quanh chiếc giường trắng to lớn, chính là không thể ngừng lải nhải đối với người đang trên đà hấp hối. Cậu dù sao đều đã làm tốt quy trình nên có khi chăm sóc người mắc bệnh, đắp khăn lên trán, thay đồ, thậm chí là lau người đi chăng nữa, chỉ còn một bước đơn giản gọi là uống thuốc, nó đơn giản và quan trọng thật, nhưng, hắn còn chưa chịu tỉnh, cậu làm cách nào có thể đẩy viên thuốc vào trong cơ thể hắn?


Lần nữa mệt mỏi ngồi xuống mép giường, lưng đối diện với gương mặt ửng đỏ nơi hắn, nếu thật sự cách này có thể khiến hắn thức tỉnh dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì tốt thôi, cậu...sẽ làm.


Đừng vội hiểu lầm, cậu chẳng đời nào hy sinh vì hắn thực hiện cái hành động mớm thuốc gì đó đáng xấu hổ, tất cả chỉ vì cậu muốn cứu người mà thôi!


Kê chiếc gối phồng ngang tầm với mái đầu hắn, dùng nó làm điểm tựa, chậm rãi luồn cánh tay gầy sau gáy, rồi đột nhiên cậu do dự đảo mắt né tránh viễn cảnh điên rồ theo mong mỏi thường thức sẽ phải cách xa hắn cả triệu mét, thế mà hiện tại là sao đây? Cậu thật sự phát điên đến nơi rồi!


"Cái này là do mẹ tôi bảo...anh làm ơn đừng có tỉnh vào lúc này. À không, anh phải mau khỏe thì tôi mới có thể về được..."

Để mặc cả cơ thể gần sát hắn, thuận tiện kéo tóc mái bết mồ hôi vì sức lực cạn kiệt đến trước bờ ngực nơi mình. Người này mang hương vị mặn đắng của biển cả, điều đó khiến cậu cảm thấy bình yên...


Cậu chỉ là không muốn thừa nhận, cậu đang làm trò điên rồ, cậu đang ôm lấy hắn trong vòng tay yếu ớt.

.

"Thật ra là cậu rất thích như vậy, đừng cố chống chế"

Cậu bé mang sắc đen với đôi cánh nhỏ nhoi lấp ló sau lưng, đột ngột xuất hiện trong làn khói mờ ảo trong tầm mắt.


"Không sao cả, tôi hiểu cậu chỉ muốn cứu người mà thôi"

Đối đầu cùng hắn, cậu bé thuần khiết trái ngược hoàn toàn đang ra sức bảo vệ Nguyên. Mà thành ra, cái thể loại gì lại trông giống cậu như khuôn thế này?


"Này, ôm không hết bệnh, đưa hắn vào bệnh viện đi"

"Không cần thiết, chỉ cần sưởi ấm một chút anh ấy sẽ tỉnh táo lại thôi"

"Làm ơn thừa nhận đi, là cậu vẫn còn yêu hắn đến chết đi được"

"Không, cậu chắc chắn đã hết tình cảm dành cho hắn rồi, cậu không cần phải suy nghĩ thêm gì cả"

"Im mồm hết đi!"

Nguyên thở dốc hoảng loạn, cậu đang nổi điên đúng nghĩa với những dòng suy nghĩ chạy loạn điên cuồng trong tiềm thức. Hay thật ra trong thâm tâm sâu kín đã cố ngăn chặn từng ấy viễn vông kinh khủng mà cậu chỉ vừa nhận thức cách đây vài phút? Và hai tên điên rồ đó là cái quái gì dám thay cậu phát ngôn vớ vẩn đến thế?


Cậu còn yêu hắn sao? Không, không thể nào, cậu đã mất trí, cậu không thể yêu hắn.


Vậy tại sao cậu lại có thể đau đớn đến mức buông bỏ chính mình ngã gục trong phòng tắm khi đón nhận câu nói từ bỏ tàn nhẫn phát ra từ phía hắn?


Vậy tại sao khi hắn rời khỏi khỏi căn nhà từng mang vác vạn tia ấm áp mỗi khi tìm về, đều khiến cậu bao đêm cắn chặt môi đến bật máu chỉ vì nhận ra bản thân đang nhớ hắn đến cuồng loạn?


Vậy là...cậu còn yêu hắn...


Đương nhiên cậu yêu hắn...nhiều đến mức không cách nào xóa bỏ khuôn mặt gắng gượng tỏ ra bất cần thường thức hay diễn xuất trước mặt hắn, huống hồ những lúc hắn ngoan cố tìm đến bằng nụ cười đầy mê hoặc ấy, chỉ càng khiến cậu điên đảo lao thẳng vào một góc khuất nào đó để bật khóc thành tiếng.


Yêu thật rồi, yêu đến rồ dại thế mà...


Cớ gì luôn cố tỏ ra ngang ngạnh mong mỏi được rời xa hắn?


Cớ gì luôn cố tỏ ra bản thân đang thật sự ổn sau khoảng thời gian dài cách biệt khỏi hơi ấm ngày ấy?


Cớ gì phải luôn giả tạo thừa nhận rằng bản thân thích con gái, khinh miệt chính mình chìm đắm trong thứ tình yêu đồng tính bệnh hoạn đáng ghê tởm ở cái xã hội đầy vết nhớt này?


Cuối cùng, là vì sao...Chính cậu ngu ngốc đùn đẩy bản thân vào bước đường trải đầy than nóng, ngang tàn đốt cháy đi lớp da chân mỏng manh dễ gục ngã giữa chặng đường co quạnh?


À, phải rồi, có lý nào lại không nhớ. Vì cậu...bẩn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan