Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn Minh Hoàng cười mà mặt nóng dần lên.

"B-Bạn đừng có cười nữa."

"Được được, nghe lời bạn."

Nghe lời cái gì mà nghe lời, quen biết gì nhau đâu mà nghe hay không nghe, chị đây đẹp chứ không có dễ dụ đâu, người gì nói chuyện y như mấy thằng nam chính redflag trong tiểu thuyết. Ớn lạnh quá!

"Đang nghĩ gì đó?" Minh Hoàng lấy thêm một cái ghế nhựa đặt cạnh tôi rồi ngồi xuống.

"Không gì." Tôi thờ ơ đáp.

"Tôi còn nhớ bạn. Cái người mà tôi đỡ hôm báo điểm sàn ấy." Minh Hoàng cười cười nói.

Đinh! Cảm giác như có người cầm búa đánh tôi một cú knock-out, ôi cái giây phút người nhà quê ấy, nhớ thì im luôn đi, nhắc lại làm gì. Nhưng mà... cũng thấy vui vui...

"A... Haha... Bữa đó cảm ơn bạn nhé." Tôi ngượng ngùng cảm ơn. Giờ phút này chỉ cần một nụ cười tự tin là làm nên cơm cháo hết.

"Không có gì. Bạn tên gì? Tôi tên Minh Hoàng, tân thủ khoa của năm nay." Nói rồi Minh Hoàng đưa tay ra ý muốn bắt tay.

Ừ thì tân thủ khoa năm nay, chị đây tuy không phải thủ khoa nhưng là người duy nhất bóc lột được thủ khoa năm ngoái. Nói chơi chơi vậy thôi chứ tôi nào dám nói vậy, nói ra có khi còn bị cúp đầu xe luôn ấy chứ.

Tôi đưa tay ra bắt tay với cậu ấy, không quên giới thiệu tên. "Tôi tên Nguyệt Ánh."

"Nguyệt Ánh... Ánh trăng ấy hả?" Vẻ mặt của bạn ''tân thủ khoa của năm nay'' đăm chiêu.

"Ừ, đúng rồi." Tôi cụp mắt gật đầu.

"Oa tên hay thật..."

Đừng. Nội tâm tôi từ chối dữ dội lời khen này, tôi nghe ''hội đồng quản trị'' trong tim mình như kiểu: Mẹ lạy con, mày mà nói nữa chắc mẹ nghĩ mẹ thích mày thiệt đó con ơi. Tha cho mẹ đi.

"Sao bạn im lặng vậy?"

"A... Haha... Mưa... Mưa nhỏ rồi. Tôi về trước nha." Vừa nói xong tôi đã leo lên xe chuồn luôn mặc kệ người nào đó còn ngẩn tò te phía sau.

***

Tôi trở về nhà với trạng thái ướt như con chuột lột, anh hai nhìn tôi với vẻ ''con điên này phải em mình không trời''. Mà tôi đâu có bận tâm ba cái chuyện này, tôi tức tốc chạy vội đi thay đồ rồi nhắn tin cầu cứu nhỏ Hà.

[Nguyệt Ánh: Má, cứu tao.]

[Hà Hồ: ?]

[Nguyệt Ánh: Nếu có một thằng con trai không thân với mày khen tên mày hay thì sao?]

[Hà Hồ: Tùy trường hợp. Thằng đó thế nào?]

Tôi suy nghĩ một lúc rồi ghi hết những ưu điểm mà nhỏ Hà đã từng nói về Minh Hoàng.

[Nguyệt Ánh: Đẹp trai, học giỏi, giàu.]

[Hà Hồ: Thằng đó cung gì?]

[Nguyệt Ánh: ??? Đừng có chơi tâm linh má ơi.]

[Hà Hồ: Rồi rồi, theo như cái đám thông tin của mày gửi qua thì tao thấy thằng đó nghe có mùi trapboy vãi.]

Đấy đấy đấy, tôi biết ngay mà. Kinh nghiệm mấy tỷ năm đọc tiểu thuyết không bỏ phí tí nào.

[Hà Hồ: Mày mà gặp phải thằng như vậy nhớ né xa nó ra nha Ánh, à nếu gặp thì bụp vô mặt nó một cái cũng được. Giờ tao có việc một tí, bái bai.]

[Nguyệt Ánh: ...Ừm, bái bai.]

Đúng thật là không thể tin tưởng được nhân sinh hiện tại nữa... Tôi đặt tay lên trán mệt mỏi suy nghĩ về cậu ấy... Đẹp trai thật... Ủa khoan, lộn tiệm rồi má, bỏ bỏ. Haizz... Thôi quên luôn đi. Tôi nhắm nghiền hai mắt lại, mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.

***

"Mẹ! Mẹ! Con bé nóng quá! Làm sao bây giờ."

Tôi mơ hồ nghe được giọng hoảng hốt của anh hai nhưng hai mắt tôi trĩu nặng không tài nào mở ra nổi. Mệt quá! Tôi lại chìm vào giấc ngủ.

"Bệnh nhân chỉ bị cảm sốt thôi, hiện tại đã hạ sốt hơn và cho truyền nước biển. Người nhà một lát ra mua thuốc theo đơn này. Chờ bệnh nhân dậy rồi tôi đến kiểm tra nhé."

Tôi nghe được một giọng trung niên cùng tiếng thút thít của mẹ, cùng với mùi thuốc sát trùng nhẹ, tôi đoán đây có lẽ là bệnh viện rồi. Mà sao tôi mới ngủ một giấc đã chui tọt vào đây rồi. Tôi lờ đờ mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa, quay sang bên cạnh, tôi thấy mẹ đúng là có khóc thật.

"Mẹ..." Tôi yếu ớt gọi, cổ họng khô khốc, cả người nặng như chì không tài nào dậy nổi.

"Bé con, con dậy rồi." Mẹ tôi hoàn hồn tỉnh táo, bà nắm lấy tay tôi đầy dịu dàng nói.

"Con bị bệnh à?" Giọng tôi nhỏ xíu, khàn khàn như muỗi kêu.

"Ừm, tối qua anh hai con gọi mãi mà không thấy con trả lời, lúc vào phòng xem thử thì thấy con sốt mê man rồi, anh con mới chạy xuống gọi mẹ để đưa con vào bệnh viện đó." Mẹ vừa nói vừa tiện tay rót cho tôi ly nước ấm. "Sao con lên cơn sốt vậy? Mấy năm nay con ít cảm vặt lắm mà." Bà vừa đỡ tôi uống nước vừa lo lắng hỏi.

Vậy là mẹ chưa biết sự tích chạy xe trong mưa của tôi rồi, nếu đã không biết thì im luôn vậy, nói ra chắc mẹ kí đầu tôi lủng sọ luôn quá. "Chắc tại... ừm... Chắc tại mới vào mùa mưa thời tiết thay đổi đó mẹ." Tôi cười cười bịa đại một lý do.

"Chắc vậy rồi. Phải mua thêm đồ uống tăng sức đề kháng cho hai đứa mới được, để đi bây giờ luôn đi." Phù... Mẹ không nghi ngờ gì về câu trả lời của tôi hết. "Giờ mẹ đi lấy thuốc cho con nhé, con nằm đây một mình một lát nha bé con."

Tôi gật đầu vâng lời. Đợi mẹ đi khuất tôi lục tìm xem điện thoại của tôi có được mẹ xách theo không, và may mắn là có trong túi xách mẹ tôi để trên bàn. Vừa mở khóa điện thoại đã đập vào mặt tôi 99+ tin nhắn messenger. Làm gì mà không chỉ có nhỏ Hà mà thằng Hoàng Quân cũng nhắn tin cho tôi vậy trời. Tôi nhấp vào khung chat của tôi và nhỏ Hà, và rơi vào tầm mắt tôi là một đống gọi nhỡ và đám tin nhắn hú hú, alo, ơi a,.. của nhỏ Hà.

[Nguyệt Ánh: ... ]

[Nguyệt Ánh: Có việc gì mà réo tui dữ vậy bạn?]

Một giây sao nhỏ Hà đã nhắn lại cho tôi một tin nhắn thật là dài.

[Hà Hồ: Má mày, qua giờ không onl để hóng chuyện, cả đống chuyện hay nè mà mày không biết. Củ chuối có chuyện liên quan tới mày nữa.]

Tôi nhíu mày nhắn lại.

[Nguyệt Ánh: Chuyện gì? Bộ tao trúng số hay gì?]

[Hà Hồ: Cái này oách hơn trúng số nữa! Mày làm thủ khoa rồi Ánh ơi!]

Gì vậy trời? Tôi dụi hai mắt để nhìn kĩ lại xem là do mắt tôi bị mờ nên nhìn không rõ hay thật sự là nhỏ Hà nói tôi là thủ khoa thật. Tôi nhìn đi nhìn lại tin nhắn mới đủ chắc chắn chuyện này là nó nói thật chứ tôi không có mờ mắt. Tôi? Thủ khoa? Gì nữa vậy?

[Nguyệt Ánh: Nãy tao ngang thấy khoa tâm thần còn trống á, mày qua lẹ đi.]

[Hà Hồ: Cái đcmm con chậm tiêu này.]

Ừm, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của nhỏ Hà lúc này, như một con khủng long bạo chúa bonus quả núi lửa trên đầu.

[Nguyệt Ánh: Rồi nghiêm túc lại nè. Đầu đuôi sao giải thích cho tao nghe.]

[Hà Hồ: Là như vầy, mày nhớ tờ giấy đăng ký lớp chất lượng cao dành cho mấy đứa học sinh giỏi mà tụi mình nộp trước khi thi tuyển sinh không?]

[Nguyệt Ánh: Nhớ, sao nữa?]

[Hà Hồ: Rồi tối hôm qua thằng Hoàng Quân nhắn tin cho tao, nó nói là dì của nó dạy trong trường cấp 3 nói rằng hôm sau tức là hôm nay á công bố điểm đậu lớp chất lượng cao, dì nó bảo vào trường xem, cái nó nhắn báo cho tao tại thấy mày không rep nó. Tao cũng nhắn cho mày mà mày cũng chẳng hề rep. Xong rồi sáng nay tao vô trường một mình, như thường lệ tao đi coi coi thủ khoa là ai tiếp, tao cứ tưởng vẫn là thằng Minh Hoàng, ai ngờ đâu...]

[Nguyệt Ánh: Ai ngờ đâu tên tao xuất hiện?]

[Hà Hồ: Yes, hệ số chất lượng cao là toán nhân 3, mà điểm toán của mày cao hơn tụi thủ khoa, á khoa nên mày ẵm trọn luôn.]

[Nguyệt Ánh: Ừm, tao nhớ là có nhân 3, nhưng điểm văn tao thấp mà?]

[Hà Hồ: Đm toán mày 10 điểm, anh văn 9,5, văn cũng được 8 điểm. Còn thằng Minh Hoàng văn nó 9,75, anh văn 9,5, toán 8,75. Nhân hệ số ra thì nó thấp hơn mày 0,25. Mày là thủ khoa chất lượng cao rồi Ánh ơi.]

Tôi lẩm nhẩm số điểm Hà vừa nhắn và thấy đúng như vậy thật, tổng điểm của tôi là 65/70 điểm, của Minh Hoàng là 64,75/70 điểm. Nhưng mà thiệt không vậy trời? Còn á khoa đâu?

[Nguyệt Ánh: Mắm á khoa bao nhiêu?]

[Hà Hồ: 64,25.]

[Nguyệt Ánh: Ồ.]

Bạn đã đặt biệt danh của mình là Cho xin cái thủ khoa.

[Hà Hồ: ... ]

[Hà Hồ: Mày được. Chiều nay đi trà sữa ăn mừng đi, tao ra đón mày.]

[Cho xin cái thủ khoa: Thôi không đi đâu.] Nói rồi tôi chụp chai nước biển đang treo ở kia gửi qua cho nó.

[Hà Hồ: WTF mày bị gì vậy? Có sao không?]

[Cho xin cái thủ khoa: Không sao, cảm sốt, truyền nước biển tí rồi về.]

[Hà Hồ: Ừm, thôi mày nghỉ ngơi đi. Bye~]

[Cho xin cái thủ khoa: Bye bye.]

Bỏ điện thoại lên bàn, tôi tiếp tục rơi vào trầm tư. Trầm tư vì mình quá thông minh. Muhahahaha tôi cũng là thủ khoa đó. Hahaha cái mác thủ khoa này cho mị xin miếng nhó. Tôi lăn lộn trên giường bệnh, cười khà khà như trúng số độc đắc. Bỗng tôi liếc nhìn ra cửa ra vào.

"..."

"Hi... Anh hai nha." Bầu không khí rơi vào một sự im lặng kì lạ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chúng ta nhìn nhau.

"Ể sao con không vào đi Thiên." Mẹ tôi đi vào, trên tay còn cầm bịch thuốc. "Vào đi chứ."

"Dạ mẹ, tại lúc nãy con mới thấy một sinh vật kì bí nên mới đứng ngoài xem."

Tôi: "...''

Tôi lơ anh hai rồi ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu. "Mẹ ơi, bé muốn về nhà."

Mẹ vừa xoa đầu tôi vừa nói, "Được, chờ bác sĩ kiểm tra rồi về nhé."

"Dạ." Tôi ngoan ngoãn vâng lời. Trong lòng vẫn đang lâng lâng trong vinh quang chiến thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net