CHƯƠNG 11 - NƠI Ở MỚI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em ăn chút gì đi” Anh đẩy nhẹ tô cháo nóng trước mặt cậu.

“…..”

“Được rồi, em ăn đi nhé, anh đi đây”

“…..”

Anh lặng lẽ rời đi, chỉ khi không có mặt anh, cậu mới chịu ngoan ngoãn cầm thìa ăn cháo thôi, anh biết rõ điều bướng bỉnh nơi cậu hơn ai hết, anh vẫn đứng đấy, phía ngoài cánh cửa trắng, dõi mắt theo cho đến khi cậu thật sự đã dùng bữa xong, anh mỉm cười nhẹ tênh.

Lại một ngày như mọi ngày, anh vẫn đến, vẫn chăm sóc cậu từng chút một, nhưng cậu vẫn thế, vẫn im lặng, đến khi sự kiên nhẫn bên trong anh đến hồi không chịu nổi nữa.

“Này, anh đã làm gì có lỗi với em, sao em lại đối xử với anh như vậy?” Anh hỏi, cùng cái chau mày buồn bã. Vẫn không một câu trả lời nào thốt ra từ cậu.

“Nếu em còn thế này, anh sẽ bỏ mặc đấy!!” Như mất hết kiên nhẫn, anh gầm lên. Lay mạnh bờ vai gầy của cậu.

Vô thức, cậu cười, miệng lãi nhãi. “Bỏ mặc…”

Bất giác, thái độ nơi cậu làm anh có hơi hẩng người, ánh lên tia nhìn yếu ớt câm lặng.

“Chẳng phải, anh đã từng bỏ mặc tôi rồi sao?” Cuối cùng cậu cũng chịu hé môi rồi. 

“Em nói gì thế!”

“Tôi đã trông thấy anh vào cái nơi nhơ nhuốc ấy cùng một người con gái…” Chất giọng trong trẻo dường như đang cố hạ xuống tông thấp nhất, nhưng chỉ vừa đục hơn một tí.

Giọng nói của cậu cắt qua lớp không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nóng bỏng bên vành tai anh, giờ thì anh hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

“Phải, anh đã vào, và còn hôn ả, và…” CHÁTTT

Cảm giác bỏng rát chiếm trọn lấy nửa bên gò má nhức nhối, in hằn dấu vết năm ngón tay thuôn dài vừa đáp xuống, ánh nhìn của anh đổ dồn về phía cậu trai nhỏ vừa ra tay đánh anh. Anh như người bừng tỉnh giữa chừng trong cơn mộng du, cảm giác duy nhất xác định được chỉ là hụt hẩng.

Anh không hề muốn làm cậu tổn thương, anh không hiểu, thật sự không hiểu, anh chỉ đang muốn nhận tất cả lỗi lầm và sau đó là chân thành xin lỗi cậu. Nhưng anh vẫn chưa kịp làm gì, thì cậu đã hiểu sai tất cả những lời anh đang muốn nói rồi. Rõ ràng không phải là bỡn cợt cậu, thật sự không phải.

Rồi thoáng giây sau đấy, đôi môi nhạt nhòa chỉ còn biết nhếch mếch cười.

“Đủ rồi, đi ra!”

Như một luồng điện chạy dọc mạnh mẽ chiếm trọn lấy toàn bộ cơ thể anh, đánh thức đến tận cùng xúc cảm đau đớn bên ngăn ngực trái đang thở vài hơi khó nhọc.

Cậu bướng bỉnh bất cần như thế, nhưng vẫn kịp để anh nhìn thấy cả đôi mắt nâu ướt nước ấy. Rõ ràng cậu không muốn mọi chuyện xảy ra như thế.

Thật điên rồ, anh vẫn đứng đấy, thẫn thờ nhìn cậu, chưa bao giờ cậu dám hành động và thái độ như thế này với anh, có lẽ mọi sự chịu đựng đã dễ dàng đứt bựt vào dòng xoáy của tội lỗi rồi.

Hiện tại, chỉ còn duy nhất đôi mắt đỏ ngầu ngấn nước chứa đầy xúc cảm đau thương và tuyệt vọng đến mức run lên từng cơn buốt, không cách nào có thể kìm hãm lại sự bình tĩnh nên có, đậm nét trong tâm trí anh.

Nụ cười lạc lõng của anh, dường như vô tình chèn ép cậu đến tận cùng của sự tức giận, anh rít lên từng luồng thanh khan trầm qua yếu hầu như muốn mọi thứ vừa diễn ra chỉ là một phân cảnh của giấc mơ.

“Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau, khi em đã thật sự bình tĩnh hơn…”

“Biến!!”

 Anh nhanh chóng rời khỏi, khi nhận ra ngày một cậu mất bình tĩnh hơn, không đúng, chỉ là anh không muốn đối mặt với cậu trong thời khắc hiện tại thôi. Nhưng trớ trêu thay, định mệnh cuối cùng đã khiến anh khốn khổ đến mức trở thành trò cười, rốt cuộc là vì lý do gì?

Là do gương mặt lạnh lùng của cậu, hay chính bởi đôi mắt nâu ngấn nước với ánh nhìn tận cùng xa lạ?

Anh tản bộ một mình trên con đường trở về nhà, ánh mắt vô hồn đưa ra khoảng xa, những nghĩ suy trong tâm não luôn bướng bỉnh khiến anh nhức nhối. Vờn quanh má một lần nữa, sự việc chỉ như vừa diễn ra cách đây vài giây tích tắc đồng hồ ngắn ngủi, nóng ran và rát buốt.

Liệu rằng chuyện này có thể sẽ kéo dài được bao lâu nữa, chính anh cũng không rõ.

---------------------------------------------

Nắng vàng giọt rơi thẳng xuống, làm loang lổ những vật thể dính chặt dưới nền đất, khuôn mặt anh lấp ló trong nắng sớm, khiến biết bao người đi đường phải vô thức ngoẳng người nhìn lại.

Anh đang trên đường đến bệnh viện, để giải quyết tất thảy mọi chuyện, khi đã dành đủ thời gian đủ để cậu có thể bình tĩnh, anh nghĩ vậy.

Đã vài ngày anh không đến thăm cậu, liệu rằng cậu đã thật sự bình tĩnh hơn?

Vẫn hành lang cũ, vẫn căn phòng cũ, những mùi thuốc sát trùng vẫn nồng nặc bủa vây nơi đây, nhưng sao chiếc giường trắng phẳng phiu ấy đã không còn người nằm đó nữa. Anh bất giác cảm thấy bất ổn thật sự, nhanh chân chạy kiếm bác sĩ hỏi han. Những câu trả lời anh nhận được rằng, cậu đã xuất viện từ hai ngày trước rồi. Cậu đã khỏe rồi sao?

Điểm đến tiếp theo đương nhiên là căn nhà của cậu, anh dùng những cách nhanh nhất để có thể đến được nhà cậu, vẫn là người đàn bà quen thuộc mở cửa.

“Bác gái, Vương Nguyên…” Anh thở hổn hển mệt mỏi, khi vừa thúc ép bản thân hoạt động quá mức.

“Thằng bé không còn ở đây nữa”

Một điều gì đấy vỡ òa trong lồng ngực anh, nhẹ nhàng như quá đỗi ám ảnh từng dây thần kinh mỏng manh nơi đại não. Cậu đã đi đâu, và làm gì, tại sao phải như vậy? Anh hoàn toàn không thể thoát khỏi những ý nghĩ mơ hồ chính anh chẳng thể tận tường.

“Cái gì??” Anh mất bình tĩnh, lao nhanh vào người đàn bà trước mặt, đôi tay siết chặt vai bà khiến bà phải thốt lên vì đau.

 “Không thể nào! Cậu ta đã đi đâu??” Anh tiếp tục, ánh mắt sắc nhẹm tập trung hoàn toàn vào câu trả lời tiếp theo của bà.

Chẳng hề có nỗi một câu trả lời thỏa đáng, không đúng, chỉ do bà không muốn tiếc lộ sự thật và vẫn luôn che giấu thay con trai bà, bà lặng lẽ lắc đầu. Anh buông lơi đôi vai ấy, trở về cùng tâm trạng bức bối đến khó thở. Từng giọt từng giọt nước từ không trung chảy thằng trên con đường trở về, mưa ngày một nặng hạt hơn. Từng đợt mưa lạnh buốt cứ táp vào người anh vô số âm tần xô đẩy lấy đầu óc anh. Anh nghĩ đến chặng đường đi của thân thể tím bầm mệt mõi ấy, liệu rằng đã đi được bao xa? Đôi môi màu đào chính khẽ giãn ra một nụ cười nửa miệng.

"Em giỏi đấy…Vương Nguyên…" Anh bật cười ngây dại.

Quãng thời gian bên cạnh cậu thuần khiết và vô hại, cũng là bấy nhiêu những đường nét, nhưng chưa hề một phút giây nào khiến anh nhọc lòng, thế thì cớ gì cậu lại trở nên như vậy, như bây giờ.

Anh lại cười, day nhẹ hai bên thái dương mình để xoa dịu đi cơn đau đầu vừa ập tới trước khi bước nhanh vào phòng tắm.

 -----------------------------------------------------------------

Hoàng hôn tan vội về phía đường chân trời, tóc cậu phủ lòa xòa lay động theo chiều gió nhẹ.

Cậu đã đến nơi rồi, căn nhà trung bình nhưng hoàn toàn đối lập với những căn xung quanh, căn nhà trước mắt sở hữu một sân vườn rộng nên thơ.

"Có người không?" Cậu gọi to, nhưng chẳng hề có một tiếng đáp lại, cậu vội bỏ hành lí xuống, rút vội trong túi quần một tờ giấy trắng nhàu nát cùng những nét chữ đen.

"Đúng là địa chỉ này còn gì" Cậu lẩm bẩm, rồi lại tiếp tục xách hành lí đi thẳng vào khu vườn, mắt cậu đảo bốn bề quan sát.

Gió lướt qua bất chợt cuốn thốc sấp giấy vẽ được hắn giữ hời hợt bên cạnh, bay lòa xòa lên khoảng không tự do trước mắt, chao lượn mấy vòng rồi nhanh chóng rơi vãi khắp khu vườn mỗi nơi một mảnh. Như một phản xạ tự nhiên cậu nhanh chóng đưa tay bắt kịp một mảnh giấy vừa kịp bay thẳng vào cậu, bức vẽ được thể hiện trên khiến cậu thật sự phải thốt lên vì bất ngờ.

"Wow, đẹp quá"

"Nhặt lại giúp tôi!" Một giọng nói khác ấy vang lên í ới.

Vành môi phớt hồng của cậu khẽ mím lại, sau đó nhanh chóng dợm chân nhặt giúp người lạ mặt kia, sau khi những bản vẽ ấy đã được nhặt lại cẩn thận, và hoàn trả lại cho chủ nhân, cũng chính là lúc cậu thắc mắc, tại sao chàng trai này lại có mặt trong sân vườn nhà chú cậu, chẳng phải mẹ bảo chú chỉ sống có một mình thôi hay sao?

Hắn nhanh chân trở lại chỗ ngồi cũ, nơi mà hắn đang vô cùng tập trung vào những bản vẽ vừa được nhặt kia, chẳng màng đoái hoài đến cậu, cậu vào đây làm gì, hắn chẳng một mực bận tâm.

Cậu cũng nhanh chóng đi theo hắn, nhẹ nhàng đến bên ngồi cạnh hắn, cậu ngước cổ lên cao, hít một hơi thật sâu, như kiểu đấy là lần cuối cùng cậu có thể làm điều ấy. Một mảnh lá của cái cây già cỗi trước mặt chơi vơi yếu ớt vừa lìa cành, lảo đảo rồi chạm xuống nền đất lạnh. Cậu lại cười lạc lõng khi nhận ra đâu đó cũng có một mảnh vừa rơi ra như vậy, ngay trong lồng ngực cậu. Cậu nhớ anh…

"Cậu vẽ đẹp thật" Cậu lên tiếng ca ngợi, khi mắt vẫn dán chặt vào bàn tay điêu luyện bên kia. Bên kia vẫn im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net