Lý Hiểu Khê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ xuất hiện trong phủ, ta đã thấy chiếc túi thơm mà tỷ đeo trên người. Tỷ còn nhớ không? Đó chính là thứ mà ta đã tặng cho tỷ lúc chúng ta đi du xuân". Lý Tinh Nguyệt hỏi.

Tích Vân liền tháo chiếc túi thơm đang đeo trên người ra, nàng cầm lên rồi ngấm nghía nó.

"Cái này là muội tặng cho ta sao?". Tích Vân hỏi.

Nghe câu trả lời của Tích Vân, Lý Tinh Nguyệt trừng mắt nhìn, cô vội vàng nói: "Tỷ bị làm sao vậy? Tỷ không nhớ gì sao?".

Trường Lục Kha đứng cạnh vội giải thích: "Ngày hôm đó, trong lúc cứu người diễn xiếc thì cô ấy bị đánh lén, kết quả là bị mất trí nhớ tạm thời ".

Trường Lục Kha tiếp tục nói: "Nếu cô chắc chắn rằng đây là Lý Hiểu Khê - tỷ tỷ của mình vậy còn người trong phủ này. Cô ta là ai?".

"Ta không biết ".

"Vậy sao cô dám khẳng định rằng Tích Vân chính là Lý Hiểu Khê?".

Lý Tinh Nguyệt chợt quát lớn: "Làm sao ta có thể không nhận ra tỷ tỷ cơ chứ. Từ dáng vẻ đến món trà gừng, chiếc túi thơm, không lẽ chỉ là trùng hợp sao?".

Rồi Lý Tinh Nguyệt lại quay sang hỏi Tích Vân: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự không nhớ muội sao?".

Tích Vân nhìn chầm chầm vào Lý Tinh Nguyệt, không hiểu sao lúc này đầu óc nàng lại hiện lên dáng vẻ của một cô nương, cô ấy đang chạy thẳng về phía trước, có một người cứ đuổi mãi theo sau cô nương ấy và gọi: "Nguyệt Nhi, muội mau đứng lại, Nguyệt Nhi".

Hình ảnh, cảm giác này vô cùng chân thực, sống động làm cho Tích Vân buộc miệng gọi theo: "Nguyệt Nhi".

Vừa gọi hai tiếng "Nguyệt Nhi" xong thì Tích Vân chợt đau đầu dữ dội, nàng lấy hai tay ôm đầu, khuôn mặt tái đi trông thấy.

"Tỷ tỷ, tỷ có sao không?". Lý Tinh Nguyệt hét lớn.

"Tích Vân, Tích Vân ". Trường Lục Kha đứng bên cạnh cũng quan tâm vô cùng.

Một lúc sau, Tích Vân do thấm mệt nên đã ngã lăn ra bất tỉnh.

Trường Lục Kha và Lý Tinh Nguyệt ngồi lại bàn, họ bắt đầu trò chuyện.

Trường Lục Kha vốn là người chẳng thích dòng do, y liền đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện ngày hôm nay, cô tuyệt đối không được để cho bất kỳ ai biết, đặc biệt là Lý tể tướng và Lý Hiểu Khê giả mạo kia".

"Ta biết rồi, ngươi yên tâm ".

"Ừ.".

Lý Tinh Nguyệt tò mò hỏi sang chuyện khác: "Ta có một thắc mắc, không biết ngươi và tỷ tỷ có quan hệ như thế nào? Tại sao hôm đó ngươi lại gọi tỷ ấy là nương tử?".

Trường Lục Kha đỏ ửng cả mặt, y liền quay sang hướng khác, lấp bấp nói: "Cô không cần biết ".

"Sao lại không? Nếu như ngươi và tỷ ấy thật sự có tình ý với nhau thì ta nghĩ hai người nên nhanh chóng bày tỏ, vì còn khoảng mười mấy ngày nữa là tỷ ấy phải gả cho Tống công tử rồi, người sẽ không còn cơ hội đâu". Lý Tinh Nguyệt rất muốn tỷ tỷ của mình có thể lấy Trường Lục Kha, vì cô nhận ra được y thật sự là một người tốt, có thể bảo vệ, chăm sóc chu đáo cho tỷ tỷ cả đời.

Trường Lục Kha hụt hẫng trong lòng, y cố gắng tự lừa dối bản thân mình: "Vậy hãy để kẻ giả mạo kia gả cho Tống Chẩm Ca, dù sao cô ta cũng rất thích, còn về việc thân phận của Tích Vân chúng ta sẽ nói sau".

Lý Tinh Nguyệt kiên quyết phản đối: "Không được, nếu như Tống gia biết thân phận của đại tiểu thư Lý gia là giả, chắc chắn họ sẽ không để yên, cho dù phụ thân của ta có là tể tướng đi chăng nữa".

".....".

Bọn họ ngồi trò chuyện với nhau cũng khá lâu, một lúc sau thì Lý Tinh Nguyệt phải rời khỏi vì tránh bị nghi ngờ.

Với tình hình hiện tại, Lý Tinh Nguyệt phải vờ như không biết thân phận của Tích Vân, một phần cố gắng tiếp cận Lý Hiểu Khê giả mạo kia để điều ra xem rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao lại giả mạo Lý đại tiểu thư? Tại sao lại có khuôn mặt y đúc nàng?

Lý Tinh Nguyệt tranh thủ thời cơ lúc Lý Hiểu Khê giả mạo đi ra ngoài mua ít đồ, cô nhanh chóng vào phòng của ả.

Tinh Nguyệt tìm kiếm những thứ "khả nghi" có liên quan đến thân phận của "tỷ tỷ giả mạo".

Nhưng ả ta rất thông minh, không hề để lại bất cứ thứ gì bất lợi về thân phận của mình, trong phòng ngoài y phục, son phấn thì dường như chẳng còn thứ gì khác.

Tìm mãi mà vẫn không thấy gì, Lý Tinh Nguyệt nhanh chóng "thu dọn chiến trường" mà cô đã lục tung.

Tích Vân ở Lý gia cũng được hơn một tuần, cũng có đôi lần chạm mặt Lý Hiểu Khê, dường như những lúc như vậy bọn họ chỉ lướt qua nhau, chẳng nói một lời.

Nhưng có một lần, Tích Vân và Lý Hiểu Khê kia va phải nhau, kết quả hai người đều bị ngã xuống đất. Lý Hiểu Khê vội vàng đi đến chỗ Tích Vân, ân cần hỏi han, quan tâm nàng, khiến cho Tích Vân cảm thấy rất kì lạ. 

"Xin lỗi, xin lỗi. Cô không sao chứ?". Lý Hiểu Khê ân cần hỏi.

"Không sao, không sao". Tích Vân vội trả lời rồi nhanh chóng đi ngay, vì nàng luôn nhớ lời Trường Lục Kha nói: không nên tiếp xúc nhiều với Lý Hiểu Khê.

Ngoài Lý Tinh Nguyệt ra thì toàn bộ người trong phủ chưa ai thấy khuôn mặt thật của Tích Vân, một số người đâm ra tò mò, họ thật sự muốn biết dung nhan thật của cô nương giỏi giang, hiền dịu này.

Ngày hôm đó, trong phủ bắt đầu truyền tai nhau về dung nhan thật của Tích Vân.

"Ta nghe nói Tích Vân cô nương có khuôn mặt vô cùng kì dị, trông kinh lắm nên cô ta mãi không chịu lộ mặt". Bọn nô tì trong phủ truyền tai.

"Sao ta lại nghe nói cô ta có khuôn mặt giống hệt phu nhân?".

"Thật sao? Phu nhân vừa mới mất ư?".

"Thật không thể tin được, tò mò quá!". (Xôn xao).

"Nàng ấy là để các ngươi đem ra bàn sao?". Lý tể tướng từ xa đã nghe thấy tất cả, ông vội vàng đi đến "dạy dỗ" bọn nô tì không chịu làm việc của mình mà lại ở đây nhiều chuyện.

Bọn họ sợ hãi vô cùng, vội quỳ gối, đầu úp xuống đất không dám nhìn tể tướng: "Nô tì không dám.... Bọn nô tì không phải nói đến phu nhân mà là.....".

"Là ai?". Tể tướng quát lớn.

"Là Tích Vân cô nương. Nghe đồn cô ấy có gương mặt không khác gì phu nhân.... Bọn nô tì cũng chỉ nghe đồn đoán, không hề có ý xúc phạm phu nhân, mong lão gia tha tội". Vừa nói bọn họ vừa đập đầu xuống đất hối lỗi.

..............................

Một lát sau, Lý tể tướng đã nhanh chóng cho người gọi Tích Vân đến.

Trường Lục Kha và Lý Tinh Nguyệt nhận ra có gì đó bất thường, bèn đi cùng Tích Vân.

Trước gian nhà chính, Lý tể tướng đã đứng chờ sẵn ở đấy. Ông chấp hai tay xuống sau, quay đầu nhìn về Tích Vân.

Quả thật rất kì lạ, bọn nô tì trong phủ đều "rình rập" quan sát xung quanh.

"Có chuyện gì mà Ngài cho gọi ta ạ?". Tích Vân hỏi.

"Ta nói thẳng nhé! Gần đây có một số người trong phủ đồn đại rằng Tích Vân cô nương có khuôn mặt rất giống với phu nhân của ta, không biết mọi chuyện là thế nào?".

Lý Tinh Nguyệt liền nói: "Toàn là lời xàm bậy. Cha! Người tin lời bọn họ sao?".

"Con im ngay, ta đang hỏi Tích Vân ". Lý tể tướng quát lớn, không chỉ Lý Tinh Nguyệt mà Tích Vân cũng phải giật mình.

Tích Vân khôn khéo trả lời: "Không biết tin đồn từ đâu ra lại làm tể tướng bận tâm đến như thế. Nhưng Tích Vân có điều không hiểu, ta chưa từng cởi bỏ khăn che mặt ra, sao mọi người lại khẳng định ta có khuôn mặt giống hệt phu nhân?".

Lý tể tướng ngập ngừng không biết trả lời như thế nào, vì dù sao ông ấy cũng không tận mắt thấy, chỉ nghe đám thuộc hạ truyền lại.

Bất ngờ Lý Hiểu Khê xông ra ngoài, nhanh nhảu nói: "Chư Yên có thể làm chứng".

* Chư Yên là nô tì theo hầu hạ Lý Hiểu Khê, do cô ta tự thu nạp về.

"Thưa lão gia, chính mắt nô tì nhìn thấy khuôn mặt của Tích Vân cô nương, quả thật rất giống phu nhân". Chư Yên mạnh dạng nói.

Lý Tinh Nguyệt vội đi đến chỗ Chư Yên, đứng sát bên ả ta, nói: "Ăn nói mạnh miệng nhỉ? Nếu không giống thì ngươi tính làm sao?".

"Sao nhị tiểu thư lại bênh vực cho cô ta thế?.... Chẳng lẽ vì cô ta có khuôn mặt y đúc mẫu thân của cô?". Chư Yên dường như không sợ ai trong cái phủ này, tuy chỉ là người hầu của đại tiểu thư nhưng lại rất thống hách.

Lý Tinh Nguyệt bị chọc cho tức điên lên, vội lấy tay tát thật mạnh vào mặt của Chư Yên.

"Ta nói cho ngươi biết, mẫu thân của ta không phải là chủ đề để cho ngươi bàn tán. Cút cho ta". Lý Tinh Nguyệt chỉ tay vào mặt của Chư Yên rồi quát lớn.

Chư Yên ôm mặt đứng dậy mà không thèm xin lỗi bất kì ai, tưởng chừng cô ta sẽ chạy đến bên Lý Hiểu Khê, để được ả ta bảo vệ. Không ngờ rằng Chư Yên lại chạy đến chỗ của Tích Vân, thẳng tay kéo khăn che mặt ra.

Lúc chiếc khăn được tháo ra cũng là lúc mọi người trong phủ ngạc nhiên đến trừng cả mắt.

Khuôn mặt đó không kì dị, kinh tởn như lời của bọn nô tì trong phủ nói. Cũng chẳng giống khuôn mặt của phu nhân như lời kể của Chư Yên.

Đó là khuôn mặt của đại tiểu thư Lý gia - Lý Hiểu Khê.

Vẻ mặt phúc hậu, dịu dàng mà thanh thoát, làm cho người nhìn xao xuyến mãi không nguôi.

Đôi mắt của Lý tể tướng mở to, lông mày nhướng lên và khuôn miệng mở, ông không nói nên lời.

Chư Yên thấy được khuôn mặt thật của Tích Vân liền tỏ ra hoảng sợ, vội lấy từ trong người ra một lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi nhanh chóng uống hết.

Trường Lục Kha vội chạy đến ngăn cản, nhưng không kịp nữa. Chư Yên đã dùng thuốc độc để tự tử.

Lý tể tướng rối rắm lắm: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?".

"Nhạc phụ đại nhân, con đến thăm Người ". Một giọng nam nhân đang từ từ vọng vào.

Mọi người trong phủ đều nhận ra giọng nói đó, là Tống Chẩm Ca. Hắn đang từ từ tiến vào trong, trên tay còn cầm một hộp quà lớn.

Lý Tinh Nguyệt nhanh chóng đến chỗ của Trường Lục Kha và Tích Vân, nói nhỏ: "Đó là Tống Chẩm Ca".

Trường Lục Kha liếc nhìn Tống Chẩm Ca, hắn có vẻ ngoài tao nhã, như kiểu thư sinh. Khuôn mặt cũng không có gì ấn tượng lắm, cũng có hai mắt, một chiếc mũi khá cao và môi như bao người.

Tống Chẩm Ca dùng cả hai tay đưa hộp quà cho Lý tể tướng: "Nhạc phụ, con rể có chút quà nhỏ. Mong nhạc phụ hãy nhận".

"Đến thăm ta là được rồi, cần gì quà cáp ". Lý tể tướng đáp lại.

"Sao lại không ạ? Chỉ còn vài ngày nữa, chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi". Nói rồi hắn ta cười hí hửng, Lý tể tướng cũng không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hắn nên cũng gượng cười cho có.

Tống Chẩm Ca chợt nhìn ngắm xung quanh, đập vào mắt hắn lúc này là cảnh Chư Yên nằm chết dưới đất, hắn hết sức kinh hãi, vội bảo: "Nhạc phụ, sao Chư Yên lại thành ra nông nỗi này?".

* Lý Hiểu Khê giả mạo hay cùng Chư Yên ra ngoài hẹn gặp Tống Chẩm Ca nên hắn ta cũng biết đến Chư Yên.

Bất ngờ này chưa qua thì bất ngờ khác lại ập đến, Tống Chẩm Ca nhìn thấy có hai người có khuôn mặt y đúc Lý Hiểu Khê - nương tử sắp cưới của mình: "Khê Nhi? Sao có đến hai người? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net