Manh Mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ cứ như vậy, ở quán trọ này cũng đã được sáu ngày liền. Không một tin tức, không có động tĩnh gì về Tàng Thương Lang, rốt cuộc Tích Vân có thù hằn gì sâu đậm với cô ta đến như thế?

Có một chuyện đến bây giờ Trường Lục Kha vẫn chưa thể hiểu, tại sao Thiều Phong lại giúp đỡ y nhiều như thế? Không lẽ lại giống Tiểu Lộ, hắn ta cần Lục Kha giúp đỡ việc gì sao.

Con người Trường Lục Kha rất tò mò, không thể chờ đợi gì nữa.

Tối hôm ấy, Trường Lục Kha quyết định xuống bàn dùng bữa để trò chuyện cùng Thiều Phong.

Hắn ta thấy y xuống thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng rót một ly rượu cho y.

Trường Lục Kha không thích vòng vo, vội từ chối uống rượu mà nói: "Nói đi! Tại sao cậu lại trả tiền giúp bọn ta ở lại đây?".

Thiều Phong đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười rồi đáp lời: "Lục Kha huynh cứ từ từ, cần gì phải vội".

"Ta không thích nhiều lời, ngươi mau nói đi".

Hắn ta thở dài một tiếng, rồi nói: "Thật ra thì..... Ta rất hâm mộ huynh".

Cái gì? Hâm mộ!!?.

Nhận được câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Trường Lục Kha hết sức kinh ngạc, vội cầm lấy ly rượu uống vào cho tỉnh táo lại.

"Ngươi hâm mộ ta?".

"Phải! Ta nghe danh huynh đã lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp mặt". 

Biểu cảm khó hiểu của Trường Lục Kha vô cùng đáng yêu, bây giờ y chỉ ngồi ở đấy mà nghe Thiều Phong nói.

"Ta nghe nói người nam nhân Trường Lục Kha hay đi hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ vô số người. Nhưng chưa ai thấy mặt cả, không ngờ bây giờ ta lại có thể thấy bằng xương bằng thịt, quả như lời đồn".

"Có vô số người trùng tên, ngươi nhận nhầm người rồi".

Nói rồi Trường Lục Kha bỏ đi.

  Trường Lục Kha vừa bước được vài bước thì Thiều Phong chợt nói: "Phong thái này chỉ duy nhất Trường Lục Kha mới có".

Trường Lục Kha phì cười rồi bỏ về phòng.

Trong phòng, Tích Vân dường như đã đợi Lục Kha từ trước.

"Huynh là người trong giang hồ sao?".

"Muội đã nghe thấy hết rồi à?".

"........".

"Phải! Ta là người trong giang hồ".

Tích Vân ngước mắt nhìn Trường Lục Kha, đôi mắt đã rưng rưng giọt lệ: "Huynh đã giết rất nhiều người, có phải không?".

"Bọn họ đều đáng chết".

"......".

Trường Lục Kha đưa ánh mắt thâm tình nhìn vào Tích Vân, nói khẽ: "Nhưng đây là lần đầu tiên, ta giết người vì một nữ nhân".

Tích Vân nghe xong thì đôi mắt sáng rực lên, quay lại nhìn Trường Lục Kha.

Nàng rơi nước mắt, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của sự bi thương, đau khổ mà là hạnh phúc. Khi biết Trường Lục Kha làm mọi việc vì mình, Tích Vân vô cùng hạnh phúc.

Khi nàng cùng đường bí lối, khi mất hết trí nhớ thì Trường Lục Kha luôn ở cạnh bên, quan tâm, giúp đỡ nàng. Đối với Tích Vân bây giờ, Trường Lục Kha như ánh sáng, lý tưởng sống của đời nàng, nếu không có y thì có lẽ Tích Vân đã chết trôi trên dòng sông lạnh lẽo ấy.

Trong lúc họ nhìn nhau đắm đuối thì Tiểu Lộ chợt xông vào, nói lớn: "Công tử, đã tìm được rồi".

Trường Lục Kha chợt hoàn hồn, vội đi cùng Tiểu Lộ, bọn họ bắt đầu bày ra một vở kịch để dụ con cá mắc mồi.

Trường Lục Kha vờ đi nhầm bàn, rồi tiện ngồi cùng bàn dùng bữa với một nam nhân lạ mặt. Hắn ta cứ lầm lầm lì lì, khuôn mặt nhìn khá dữ tợn, tay đang cầm ly rượu chuẩn bị nốc cạn.

Trường Lục Kha đóng giả là một tên gà mờ, không hiểu chuyện, đến ngỏ lời muốn ngồi cùng: "Ta là Ngũ Châu, có thể ngồi cùng bàn với huynh không?".

Thấy hắn ta không chịu trả lời, Trường Lục Kha cũng tự tiện ngồi cùng.

Tiểu Lộ đem thêm rượu lên bàn, Trường Lục Kha hết lần này tới lần khác chuốc say hắn.

Cứ bị mời hoài nên hắn cũng bắt đầu nhận lời mà uống. Càng uống càng say, cơ mặt đỏ cả lên.

Trường Lục Kha bắt đầu trò chuyện: "Không giấu gì huynh, ta đang nhớ thương về một người, mà có lẽ người đó sẽ chẳng bao giờ nhớ đến ta...".

Tên đó say bí tỉ nên cũng dần chịu mở miệng nói chuyện cùng Trường Lục Kha: "Thế ngươi giống ta rồi, ta cũng đang nhớ.... một người".

"Huynh đang nhớ ai vậy? Thê tử của mình sao?".

"Không....nàng ấy là một kỹ nữ". Nói xong hắn phì cười rồi nốc cạn ly rượu.

Trường Lục Kha biết mình đã nhắm đúng người, tiếp tục nói: "Kỹ nữ nào mà lại khiến huynh sầu thảm thế?".

"...... Tàng Thương Lang".

Trường Lục Kha vờ ra vẻ phong lưu, đào hoa: "Lúc trước ta cũng có nghe đến cái tên này. Lặng lội từ xa đến kinh thành chỉ để gặp nàng ta, không ngờ lại chẳng thể gặp mặt".

Hắn chợt cười, nhìn Trường Lục Kha rồi nói với vẻ khinh bỉ: "Trong lòng nàng ta chỉ có mỗi Tống Chẩm Ca, từ khi gặp hắn ta thì nàng ấy chẳng chịu tiếp ai".

"Tống Chẩm Ca? Ta chưa bao giờ nghe đến cái tên này".

"Hắn là "bảo bối" của phủ Tống, được cưng chiều hết mực, nghe đâu một tháng nữa hắn sẽ thành thân với ái nữ của Lý phủ".

"Vậy còn Tàng Thương Lang? Cô ấy.....".

"Đáng đời nàng ta, biết bao nhiêu nam nhân xếp hàng đòi hỏi cưới nhưng lại không chịu, lại mơ mộng về một kẻ không thuộc về mình. Ta sẵn sàng quên đi quá khứ của Tàng Thương Lang, lễ nghi cưới hỏi đàng hoàng, còn cho nàng là chính thất, vậy mà lại không chịu....".

Trường Lục Kha giả vờ đồng cảm với tên si tình này: "Thật đáng buồn.... Vậy huynh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?".

"Không, sau khi nghe tin Tống Chẩm Ca chuẩn bị thành thân với người khác, nàng ấy đau buồn cực độ và rời khỏi Ngọc Cửu Lâu".

Trường Lục Kha làm vẻ mặt buồn bã rồi lại tiếp tục chuốc say tên này để chuồn về phòng.

Trong phòng, Trường Lục Kha đã gọi Tiểu Lộ và Thiều Phong vào, do là người cùng trên một chiếc thuyền nên bàn kế hoạch cùng nhau.

Về Tiểu Lộ, Trường Lục Kha không có gì lo lắng, cô nương ấy thật sự mong muốn y giúp thoát khỏi nơi đây, sẵn lòng làm theo những gì y yêu cầu.

Còn về Thiều Phong, Trường Lục Kha nửa tin nửa không nhưng vẫn cho hắn vào để bàn kế hoạch cùng. Y tin rằng con mắt nhìn người của mình không hề sai.

Trường Lục Kha nói trước: "Cậu hâm mộ ta lắm có phải không, Thiều Phong?".

"Đương nhiên rồi, ta mua thanh kiếm này là để được huynh chỉ bảo". Nói rồi Thiều Phong giơ mũi kiếm lên, chĩa thẳng vào người của Trường Lục Kha.

Trường Lục Kha giật lấy thanh kiếm vào tay mình, rồi tiếp tục nói: "Bỏ chuyện thanh kiếm sang một bên. Chuyện quan trọng bây giờ là ta muốn ngươi giúp ta, dùng tiền của mình để chuộc thân cho Tiểu Lộ".

Thiều Phong đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Trường Lục Kha, nhanh nói: "Tại sao ta phải dùng tiền của mình để chuộc thân cho cô ấy chứ, ta không làm đâu".

Trường Lục Kha chợt mỉm cười, từ từ đến cạnh Thiều Phong, ghé vào tai hắn: "Cô nương ấy biết võ công, có thể sẽ giúp ngươi luyện tập".

Nghe đến luyện tập võ công thì mắt Thiều Phong sáng lên thấy rõ, hắn bắt đầu ngắm nhìn Tiểu Lộ, xem xem cô nương này có thể giúp mình luyện tập không.

Tiểu Lộ sợ hãi lấy tay che người lại, quát lớn: "Biến thái".

Thiều Phong bị tiếng quát của Tiểu Lộ làm cho giật cả mình, tức giận nói: "Ta đây chính là người giúp cô ra khỏi đây, không biết ơn còn bảo ta là kẻ biến thái. Cô nhìn xem có kẻ biến thái nào đẹp trai như ta không?".

"Ngươi đẹp trai á? Ta có nghe nhầm không?".

"Ngươi!!".

Bọn họ cãi nhau om sòm cả căn phòng, cũng nhờ vậy mà Trường Lục Kha biết rằng Thiều Phong không có ý gì xấu, tình cách hắn rất trẻ con trong khi hình dáng đã trưởng thành.

"Vậy tối nay chúng ta cùng hành động". Trường Lục Kha khoái chí nói.

      | Tối đó |

Bây giờ mọi người trong quán trọ đều chìm vào giấc ngủ ngon, Trường Lục Kha, Tiểu Lộ và Thiều Phong vội tìm đến phòng của chủ quán để thương lượng.

Chưa bước vào phòng đã nghe tiếng ông ta than vãn: "Haizz..... tháng này lại hụt ngân lượng hơn tháng rồi. Cứ cái đà này ta sẽ đói mất thôi...".

"Cốc! Cốc!".

"Ai đó?". Tiếng ông chủ quán vọng ra.

Thiều Phong làm theo những gì Trường Lục Kha chỉ bảo, nhanh chóng đáp lời: "Là ta, Thiều Phong".

Ông ta nghe tiếng Thiều Phong thì mừng rỡ, vì cậu ta chẳng khác gì "cỗ máy tiền" ở quán này.

"Mời vào!".

Chẳng ngờ rằng không chỉ có Thiều Phong mà còn có cả Tiểu Lộ và cái tên nam nhân hung dữ (do Trường Lục Kha đánh tên háo sắc đến mức không còn nhìn rõ mặt mũi nên ông đặt biệt danh cho y là tên nam nhân hung dữ).

"Đã khuya rồi, các người đến tìm ta là có việc gì?".

Thiều Phong chợt nắm tay Tiểu Lộ, ánh mắt chân thành của họ nhìn nhau, Thiều Phong khẽ nói: "Không vòng vo nhé, ta đến là muốn đưa Lộ Nhi ra khỏi đây, vì....ta đã trót yêu nàng ấy".

Cái lão quán trọ vô cùng sửng sốt, ông ta vội lấy một chiếc khen ra lau mặt, lấp bấp nói: "Công tử.... ngài có nhìn nhầm không? Tiểu Lộ có điểm gì tốt mà cậu lại để ý cô ấy?".

"Ta yêu nàng ấy không chỉ vì tính cách mà còn vì.....vì..... những món ăn mà nàng ấy nấu. Nàng ấy đã rắc thêm gia vị ngọt ngào vào trái tim cô độc của ta bao lâu nay".

Trường Lục Kha đứng cạnh sắp không nhịn được cười, không ngờ tài diễn kịch của Thiều Phong lại quá tuyệt. Mới lúc nãy bọn họ còn cãi nhau như chó với mèo mà bây giờ Thiều Phong lại có thể nói ra những lời ngọt ngào đến như thế này, khâm phục, khâm phục thật sự.

Lão chủ quán mặt mày tái nhợt, không ngờ lại có người để ý ả nha đầu hung dữ này: ".... Chuyện này e là không được, vì dù sao.....".

Lão chưa kịp nói hết câu thì Thiều Phong đã vứt ngay mười nén vàng xuống bàn, nghênh ngang nói: "Vì sao không được?".

Cái lão già tham tiền này, vừa thấy nén vàng là đôi mắt sáng rực lên, còn cắn thử xem có phải hàng thật không nữa.

Sau khi kiểm tra xong, lão vui mừng khôn xiết: "Vì dù sao công tử cũng chưa lấy khế ước bán thân của nha đầu này".

Nói rồi lão đi lục từng ngăn tủ, lấy ra tấm khế ước bán thân của Tiểu Lộ.

Cầm tờ khế ước trên tay, Tiểu Lộ vui mừng ra mặt, vội vàng xé nó đi. Vậy là từ đây, cô đã được tự do, có thể làm những điều mình thích, có thể đi đến những nơi mình muốn.

Thiều Phong và Tiểu Lộ ra ngoài trước, để lại Trường Lục Kha và lão già tham tiền này trong phòng.

Bây giờ lão chỉ mải mê đếm số vàng mà mình vừa có được. Bất chợt Trường Lục Kha cầm lấy một nén vàng, thư thả nói: "Số vàng này vẫn còn dư nhiều so với cái khế ước bán thân đó. Lão hãy đóng cửa quán trọ này rồi dùng toàn bộ số vàng này đi tìm một công việc làm ăn lương thiện nào đó để sống hết nửa đời còn lại đi, nếu không e là....". Nói xong Trường Lục Kha vứt nén vàng lên bàn rồi bước ra ngoài, vừa đi y vừa huýt sáo tỏ vẻ hiên ngang, ung dung.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net