Chương 97: Thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Kiệt ngồi một mình một bên, đối diện là Đường Duật Hành và Khương Gia Hy, trên là Trần Vỹ với Tiểu Ngạn.

- 'Em ăn thử xem.' Anh gắp cho cô một miếng thịt rồi nói, ánh mắt như mong chờ.

Khương Gia Hy gắp bỏ vào miệng, cô đang phân vân là có nên nuốt không hay nhai sơ rồi nuốt, nhưng cô không thể tin được, đưa mắt nhìn anh :'Ngon quá, anh tự nấu thật sao?'

- 'Khinh thường anh thế à?' Anh không vui hỏi.

Khương Gia Hy lắc đầu, tự cầm đũa gắp miếng khác, tiến bộ hơn lần trước gấp vạn lần, quá xuất sắc.

Sau khi ăn tối, Khương Gia Hy và Tiểu Ngạn lên phòng nói chuyện, ba người đàn ông ngồi ở phòng khách thảo luận vài chuyện.

Đến khuya, Khương Gia Hy vì đang mang thai nên nằm xuống một chút là liền ngủ say đi, Tiểu Ngạn đi xuống nhà :'Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.'

- 'Chuyện kết hôn nhờ cô lo một phần nhé! Cô ấy đang mang thai.' Đường Duật Hành nói

Tiểu Ngạn gật đầu, Trần Vỹ đứng dậy :'Tôi cũng về đây.'

Sau khi tắm, anh ra ngoài tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, dù có chuyện gì đi nữa, ôm cô vào lòng thế này thật thoải mái.

Sáng hôm sau...

Đường Duật Hành dậy sớm để xem kiểu biệt thự mới, chuẩn bị đầy đủ những thứ cho hôn lễ, anh muốn họ nhanh chóng kết hôn. 

Nghe thấy tiếng động anh liền đặt chiếc máy tính bảng xuống rồi đi vào :'Em dậy rồi sao? Bà xã.'

Cô cười, anh đi đến xỏ dép vào chân cô rồi đưa cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi xong lại đưa cô xuống bếp ăn sáng, anh bây giờ chẳng khác nào người nội trợ, lúc nào cũng lên mạng tìm những thứ tốt nhất cho phụ nữ mang thai để nấu cho cô.

- 'Anh thật siêu quá nhỉ? Trước đây nấu mặn như vậy...' Cô vừa ăn vừa nói.

Ngón tay lướt trên màn hình của anh dừng lại, đen mặt nhìn cô :'Lần đó coi như xí xóa.'

- 'Ồ.' Cô ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi ăn, cô thay quần áo định ra ngoài, nhưng thấy anh hình như hôm nay không đi đâu, đang định ra nói thì anh đặt máy tính bảng xuống rồi nhìn xung quanh, không thấy cô đâu liền nhíu mày :'Gia Hy.'

- 'Em đây.' Cô đi ra, cười tươi.

Anh nhìn đồng hồ :'Anh ra ngoài hai tiếng, em ở nhà đợi anh nhé! Đừng tự ý làm gì linh tinh ảnh hưởng đến bảo bảo.'

- 'Em đi theo có được không?' Cô giả vờ hỏi.

Anh lắc đầu, phải chạy tới chạy lui xem bao nhiêu thứ, cô đang mang thai, không thể đi nhiều như vậy được. Anh nói :'Ngoan, ở nhà đợi anh là được rồi.'

Sau khi anh đi, Khương Gia Hy nhìn ở cửa sổ đợi xe anh rời khỏi rồi vui mừng cầm lấy túi xách đi ra ngoài, cô hẹn với ông Đường tại một quán cafe.

- 'Cháu chào bác.' Cô khẽ cúi đầu chào.

Ông Đường gật đầu :'Ngồi xuống đi, hẹn ta ra đây có chuyện gì không?'

- 'Có chút chuyện ạ.' Cô cắn môi rồi nói.

Ánh mắt ông rơi vào chiếc nhẫn ở tay cô, chuyện gì thế này? Họ sắp kết hôn rồi sao? Sao ông không biết chuyện gì?

Cũng phải, đối với anh ông đâu quan trọng, anh vẫn luôn hiểu lầm ông mà. Khương Gia Hy từ từ nói.

- 'Thật ra...cháu muốn bác...anh ấy...và bác sẽ có quan hệ tốt hơn.'

Ông Đường thở dài, đây là điều không thể, ông biết anh sẽ không bao giờ đồng ý. Khương Gia Hy mím môi, cô biết tính anh ngang bướng đến mức nào.

- 'Cháu sẽ giúp anh ấy suy nghĩ khác đi, bao nhiêu năm nay có lẽ đã hiểu lầm quá nhiều.' Cô nói.

Ông Đường gật đầu :'Ta cũng không còn sức để làm gì nữa, bây giờ chỉ mong anh em nó hòa thuận, vui vẻ sống chung một nhà là được rồi.'

Họ nói chuyện đến tận trưa, Đường Duật Hành về đến nhà không thấy cô đâu liền lo lắng gọi điện thoại cho cô, ai ngờ được cô lại tự mình ra ngoài uống cafe, anh liền lái xe đến đón, định bụng sẽ cho cô một bài học.

Bước vào bên trong, thấy cô đang ngồi một mình, anh liền đi đến ngồi xuống :'Khương Gia Hy, xem ra em quá ngang bướng nhỉ?'

- 'Anh đến rồi sao?' Cô cười, lúc này Ông Đường đi ra.

Nhìn thấy ông, hàng lông mày anh chau lại, nắm lấy tay cô :'Chúng ta đi thôi.'

- 'Duật Hành, khoan đã, chúng ta nói chuyện đi có được không?'

Anh lạnh lùng nói :'Anh không có gì muốn nói cả, chúng ta đi.'

- 'Duật Hành..' Cô thật bó tay với anh, kéo lấy tay anh.

Ông Đường chậm rãi nói :'Ta xin lỗi con...'

Anh im lặng, Khương Gia Hy khẽ lay người anh, anh quay lại :'Em có về không? Nếu không thì cứ ở lại đây.'

- 'Duật Hành..' Cô ấm ức gọi tên anh.

Anh thở dài :'Anh xin lỗi, anh không cố ý, chúng ta đi thôi. Anh không có gì để nói cả.'

- 'Có, bố anh nợ anh một lời xin lỗi, anh cũng nợ ông ấy một lời xin lỗi, hai người hãy bỏ qua tất cả được không?'

Ông Đường thở dài, xem ra đây chỉ là chuyện không thể, ông nói :'Hai con cứ nói chuyện đi, ta đi trước đây.'

Nói rồi ông bước ra khỏi quán, Khương Gia Hy nắm lấy tay anh :'Duật Hành...'

- 'Nhưng...năm xưa vì ông ta mà mẹ anh mới mất, bà ấy đã ôm nỗi nhục mà mất chỉ vì ông ta không chịu tin mẹ anh..' Giây phút mẹ anh bị người của bà Lâm cưỡng hiếp, anh rõ ràng nhìn thấy được sự tuyệt vọng và nhục nhã từ đôi mắt của mẹ anh.

Nhưng nếu ông ta chịu tin mẹ anh, chịu điều tra lại chuyện này thì...

- 'Em biết...anh sẽ khó chấp nhận, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi. Duật Hành, anh hãy cho mình một lối thoát đi, bố anh cũng đã lớn tuổi, muốn sống một cuộc sống bình thường thôi...'

Cô đặt tay lên bụng mình :'Chả nhẽ anh muốn con của chúng ta không có ông bà nội luôn sao? Ông bà ngoại của nó đã...'

Anh thở dài, ôm lấy cô, họ trở thành tâm điểm trong quán cafe, ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt tò mò. Khương Gia Hy nói.

- 'Hãy thử mở lòng đi, anh đã vì chuyện này mà khiến mình thay đổi, bố anh...bây giờ nếu đuổi mẹ cả đi thì tuổi già này, bố anh biết nương tựa vào đâu.'

Hai mắt anh hơi đỏ, nghĩ về mẹ anh, lòng anh thật sự không cho phép :'Anh rất khó chấp nhận chuyện này...'

Cô im lặng, cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.

Ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt chiếu từ trên xuống vòm cây tạo bóng râm trước Cục dân chính, Khương Gia Hy nắm tay Đường Duật Hành đi ra, trên tay họ cầm quyển sổ màu đỏ, là 'Giấy đăng kí kết hôn'. Môi nở nụ cười hạnh phúc, Khương Gia Hy chăm chú nhìn nó.

- 'Cảm giác thế nào?' Anh hỏi.

Khương Gia Hy cười :'Đây là lần thứ hai kết hôn nhỉ? Cảm giác...'

- 'Vào trực tiếp vấn đề đi.' Anh không vui nói.

Cô gật đầu :'Dạ là rất vui thưa Đường thiếu.'

Anh bật cười ngắt nhẹ mũi cô rồi cả hai nắm tay nhau đi ra ngoài, chiếc xe của họ nhanh chóng rời đi.

Tối đến, Khương Gia Hy như mọi hôm nằm trên đùi anh và xem tivi, còn anh thì cứ chăm chăm vào máy tỉnh bảng, bao nhiêu là số, cô thật không hiểu anh đang định làm gì?

- 'Em khát nước quá.' Cô nói.

Anh với tay đưa cô cốc nước, Khương Gia Hy uống xong đặt ly nước lên bàn :'Em đói.'

Anh với tay lấy một bịch bánh ngay bên cạnh đưa cô, Khương Gia Hy ngạc nhiên nhìn sang bên, ở đó toàn là đồ ăn, cô với tay lấy thêm bịch nữa.

- 'Ăn ít những thứ này thôi.' Anh nói.

Khương Gia Hy gật đầu, trước đây cô đâu thích ăn vặt, chỉ là sau khi mang thai tự nhiên lại thèm ăn đến thế.

Sáng hôm sau...

Anh dậy sớm hơn mọi khi, đi vào phòng thay quần áo, thường thì 10 giờ cô mới dậy nên anh lái xe đến Đường gia. Người giúp việc thấy anh liền cung kính chào.

- 'Nhị thiếu gia.'

Anh gật đầu cho có lệ rồi đi vào trong, mẹ cả đang dưới từ đường, ông Đường đang đọc báo, thấy anh liền đặt xuống. Nhíu mày :'Con...?'

- 'Tôi muốn nói chuyện với ông một lát.' Anh nói :'Tôi sẽ không vì Gia Hy mà bỏ qua chuyện này, những chuyện ông đã làm với mẹ tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.'

- 'Từ giờ ông không cần lo về chuyện này nữa, cứ coi Đường Duật Hành tôi không có mặt trên đời này, cắt đứt mọi thứ đi.' Anh nói.

Đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất, từ giờ nước sông không phạm nước giếng, vậy đã là tốt quá rồi.

- 'Tại sao...? Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi.'

Đường Duật Hành đứng dậy :'Qua bao nhiêu năm thì vết sẹo vẫn còn đó, bao nhiêu năm thì mẹ tôi cũng đã mất, tôi không thể.'

Nói rồi anh lạnh lùng bước đi, ông Đường thất vọng thở dài, vậy là xong rồi, đến tận gần cuối đời thì chuyện này vẫn chỉ có thể như vậy.

Khương Gia Hy tỉnh dậy, cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô đi xuống dưới, không nhìn thấy anh đâu liền thắc mắc.

Lúc này, Đường Duật Hành đi từ bên ngoài vào, trên tay anh xách hai túi hoa quả, và sữa giành cho phụ nữ mang thai.

- 'Dậy rồi à, bảo bối?'.

Cô đi đến cạnh anh :'Anh mua gì đó?'.

- 'Vài thứ lặt vặt, để anh nấu đồ ăn sáng cho em.' Anh nói rồi đặt chúng lên bàn, theo thói quen, anh đeo chiếc tạp dề màu hồng vào.

Khương Gia Hy ngồi xuống bàn ăn, nhìn anh mà miệng cứ cười tủm tỉm, lúc đó cô mua thì nhất quyết một hai không đeo, giờ thì...

Rất là hợp đó.

- 'Em cười gì?'.

Khương Gia Hy lắc đầu, rồi nghiêm lại :'Lát nữa chúng ta đến tiễn Thụy Nhan được không anh?'.

- 'Đến để cô ta lại định hại em sao?'.

Khương Gia Hy mím môi :'Cô ấy bị vậy rồi mà, dù sao từ giờ cô ấy cũng không làm phiền chúng ta nữa'.

Anh im lặng, tiếp tục vào món ăn của mình. Khương Gia Hy đứng dậy đi về chỗ anh.

- 'Nhé! Đến một lát thôi'.

Im lặng....

Cô xịu mặt :'Chồng à, một chút thôi mà'.

Anh tắt bếp, nhíu mày :'Em nói lại lần nữa'.

- 'Chúng ta chỉ đến đó một lát thôi...em đến một mình thì không...'

Anh nói :'Ý anh là em mới gọi anh bằng gì?'.

- 'À...' Cô gật đầu, như nhớ ra.

Anh hỏi :'À cái gì?'.

- 'Em gọi anh là chồng à đó'. Cô nắm lấy bắp tay anh, nói.

Đường Duật Hành gật đầu, gương mặt thỏa mãn :'Chỉ 15' thôi nhé!'.

- 'Oa, tốt quá rồi'. Hai mắt cô sáng rực lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net