Chương 35: Valentine.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trở về lớp, khi mọi người bắt đầu đến đông dần, có mấy thằng quỷ trong lớp cứ lại trêu rồi xin xỏ này nọ, tôi cũng chẳng ăn hết nên cho tất, giữ lại một ít để tí nhóm bạn tôi cùng ăn. Nguyệt Anh thì được Dương tặng cho một bó hoa hồng to ơi là to, nó hãnh diện đi khoe khắp nơi về anh "chồng tương lai" của mình.

Giáo viên trường tôi không quá khắt khe với việc yêu đương của học sinh, có mấy thầy cô còn hay trêu rồi ghép đôi với nhau ấy chứ, kỉ niệm nào cũng là kỉ niệm đẹp mà, mấy cái tình cảm chớm nở của cái tuổi mới lớn ấy, cấm làm sao được, miễn sao không ảnh hưởng đến việc học và cùng nhau tiến bộ là được.

Nếu tôi và Trí, chỉ nói là nếu thôi, nếu tôi và cậu ấy công khai hẹn hò thì cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nếu việc học của cậu ấy có vấn đề, thì không những cậu ấy bị mắng chửi mà tôi sẽ nhận được 1000 lá thư cảnh cáo từ các fan hâm mộ của Trí, thầy cô, gia đình của cậu ấy nữa. Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.

Nãy giờ lo ăn quá nên cũng không để ý Trí tới lớp chưa nữa, cậu ấy thường ít khi dùng điện thoại ở trường, tôi cũng không tiện nhắn tin hỏi, mà đến đâu thì đến, đằng nào cũng nhận được thôi mà.

...

Tan học, tôi đứng ở nhà xe chờ Trí ra, mà cậu ấy lâu quá, lớp cậu ấy đã ra rồi nhưng vẫn chưa thấy Trí đâu, xe cậu ấy vẫn ở yên cạnh xe tôi.

Sao lâu dữ vậy ta, mọi người sắp về hết rồi.

Chờ thêm tầm 15 phút thì mới thấy Trí về, mặt cậu ấy có vẻ căng thẳng. Thấy tôi, Trí hớn hở chạy đến.

- Muộn rồi Trà chưa về à?

- À tớ...

- Tớ đã ăn sô cô la cậu tặng rồi, ngon lắm cảm ơn cậu nhé.

Cậu ấy cho tôi một nụ cười rạng rỡ, tôi cũng không kìm được mà bật cười theo, cả buổi chỉ chờ có thế này thôi. Trí nắm bàn tay tôi rồi đặt lên một chiếc hộp nhỏ xinh, Trí bảo là món quà Valentine cậu ấy chuẩn bị, tôi háo hức lắm, chỉ muốn mở ra xem bên trong là gì.

- Khoan đã, về nhà rồi hẵng xem.

Cậu ấy nói với vẻ nghiêm túc, tôi cũng gật đầu rồi cất hộp quà vào cặp. Chúng tôi tạm biệt nhau rồi đi về, tiếc thật đấy, nếu cậu ấy không phải học nhiều thế kia thì chúng tôi có thể đã có một buổi hẹn rồi. Mà như này thôi tôi cũng đã thấy rất hài lòng.

Về đến nhà, việc tôi nghĩ đến đầu tiên chính món quà của Trí, không biết là gì đây nữa.

Xin lỗi những bạn đã tặng quà cho mình, mình đã có người mình thích rồii!!

Tôi hồi hộp lắm, có khi còn nghĩ cả nhẫn cầu hôn ở trong đấy cơ.

- Aaaa, dễ thương quá đi mất!

Tôi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền bạc, điểm nhấn là một viên đá hình mặt trăng màu tím lấp lánh, không phải tím già đâu, tím mộng mơ, tím thuỷ chung, tím đáng yêu ấy. Nếu biết cậu ấy tặng trang sức thì tôi đã mua tặng món quà khác có giá trị hơn cho Trí rồi.

Tôi chụp feedback gửi cho Trí, cậu cũng rất từ tốn trả lời tôi.

- Cái này giá có cao không? Tớ thấy nó chênh lệch với quà của tớ lắm.

- Không đắt đâu, tớ có tiền mà, cậu không cần lo gì đâu.

Cậu ấy đúng chuẩn trai kinh tế và tử tế, mà cũng phải thôi, nhà cậu ấy rất lớn, rất nhiều gỗ, rất nhiều tiền. Tôi đeo chiếc vòng lên cổ rồi tự ngắm mình trước gương, nghe có vẻ hơi tự mãn ấy nhờ?

Màu tím cũng hợp.

Tối đó tôi qua siêu thị mua đồ, nhà sắp hết đồ ăn vặt rồi, tôi không thể sống nếu không xem phim, mà phim sẽ hay hơn nếu có gì đó ăn mà. Tôi bốc bừa thôi, loại nào nhìn ngon thì lấy, nhìn giá làm gì, lâu lâu mang lên trường ăn nữa.

Sau khi đã mua đủ những thứ cần mua, tôi ra quầy thanh toán, mấy chị thu ngân trố mắt nhìn đống đồ của tôi, cũng phải thôi, mua gì mà lắm. Vì mỗi lần đi mua đồ đều là số lượng lớn nên tôi thường đi với chú Vũ, tài xế của bố.

Đến chỗ ra vào của siêu thị, tôi gặp một người bạn nhỏ xinh, cậu ấy cũng xách trên tay một túi đầy đồ ăn vặt. Cô bạn ấy nhìn tôi, đôi mắt long lanh như chứa cả thiên hà ở trong, mái tóc mềm mượt xoăn nhẹ.

Cậu ấy có vẻ không được thân thiện với tôi lắm, tôi chỉ vẫy tay chào rồi định lên xe đi về.

- Này cậu.

Cô bạn ấy nói, chất giọng ngọt ngào không lẫn đi đâu được.

- Hả?

- Giờ cậu rảnh không?

- Tớ rảnh, có gì không?

- Nói chuyện chút đi.

Tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi hoặc, giữa chúng tôi thì có gì để nói nhỉ? Nhưng tôi vẫn đồng ý, hoặc là bản thân tôi nghĩ mình nên đồng ý. Tôi nhờ chú Vũ đưa đồ đạc về nhà giúp rồi đến chỗ khác nói chuyện với cô bạn ấy.

Chúng tôi không đi đâu xa hay vào một nơi nhất định nào cả, chỉ đi bộ trên đường cho dễ nói chuyện.

- Ừm, cậu muốn nói gì vậy Khánh Đan?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC