Chương 45 + 46: Quả Hạch cho rằng Lý Hi Hạnh không có fan hả?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là thứ hai, buổi sáng Nữu Gia đã ra ngoài, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì cuối tuần chơi mệt nên ngủ đến tận trưa mới dậy.

Sau khi rời giường, hai người lười biếng gọi cơm hộp đưa tới tận nhà, đợi mặt trời buổi trưa bớt chói chang sẽ ra ngoài đi dạo.

Lúc đợi cơm hộp, hai cô gái không có việc làm, đều ôm di động lướt mạng.

Chu Tiêu Đồng vừa vào QQ, nhìn thấy có người đang @ mình.

Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia, @Thiết kế - Đồng Tâm Đồng Thoại, @ Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến, @ Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi, ở đại học A xảy ra chuyện gì thế? Tớ thấy fan Thạch Nhậm Viễn với sinh viên đại học A cãi nhau trên mạng đó!".

Phong Tranh gửi tin nhắn này từ 12h hôm qua, nhưng những người tham gia hoạt động hôm qua đều quá mệt, về đến chỗ ở là lăn ra ngủ, chưa từng lên mạng.

Thiết kế - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Có chuyện gì thế?"

Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Hả? Tớ với Đồng Đồng mới ngủ dậy, chúng tớ bỏ lỡ cái gì rồi?"

Phong Tranh tóm tắt lại chuyện tối qua. Đêm qua khi hoạt động kết thúc, có mấy sinh viên đại học A đăng bài trên Weibo, chê bai tố chất fan của Thạch Nhậm Viễn quá thấp, cuối tuần đến trường họ làm náo loạn. Vốn dĩ, sinh viên chỉ ở trong địa phận nhà mình chê bai một chút giải phóng cảm xúc, nào ngờ các fan thường xuyên tìm kiếm tên idol mình trên mạng, tìm kiếm một hồi, tìm được weibo sinh viên kia, vài fan liền chạy tới Weibo nhà người ta chửi bới.

Các fan là một quần thể, nhưng sinh viên đại học A đâu phải người sống cách biệt với thế giới bên ngoài? Sinh viên phát Weibo đầu tiên phát hiện mình bị người ta chửi bới, máu nóng xông lên đầu, lập tức lên diễn đàn trường kể lể.

Sinh viên đại học A không ít người tức giận, chỉ không muốn nói ra. Cuối cùng nghe sinh viên kia tố khổ, cả nhà đọc xong đều cảm thấy, mấy người đến trường chúng tôi náo loạn còn chưa đủ, chúng tôi nói hai câu, mấy người còn có mặt mũi đến tận cửa mắng chửi cơ à? Lợi hại nha?

Vì thế vài sinh viên đại học A cũng gia nhập cuộc chiến.

Danh dự của tập thể sinh viên trường đại học danh giá sao có thể kém với những fan theo đuổi thần tượng chứ. Chuyện này được các sinh viên trong trường, trong diễn đàn truyền nhau, những sinh viên có ảnh hưởng lớn từng tốt nghiệp đại học A nhìn thấy, trường cũ xảy ra chuyện này, sao có thể không lên tiếng?

Nhóm người nổi tiếng ra mặt, các tài khoản marketing nhìn thấy, a có thứ để cọ nhiệt rồi! Liền vội vàng đi theo! Trong chốc lát "Fan của Thạch Nhậm Viễn náo loạn đại học A" lên hotsearch!

Vốn dĩ chỉ là một hoạt động trong trường học, fan não tàn ngại người khác không biết, làm ầm ĩ lên. Người trên internet đẩy chủ đề, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, trở thành sự kiện đứng đầu!

Phong Tranh tóm tắt toàn bộ sự việc kể lại, vị quản lý chủ đề còn lại cũng xuất hiện thông báo tình huống mới nhất.

Quản lý chủ đề - Chú cún của Schrodinger: "Má ơi, đại học A đăng thông báo chính thức rồi kìa!"

Mọi người giật mình, lập tức chạy lên mạng xem.

Dư luận chỉ trích fan của Thạch Nhậm Viễn não tàn. Nếu bị tất cả chỉ trích não tàn, fan Thạch Nhậm Viễn có thể nhận sai, ngoan ngoãn chịu đánh chịu mắng không lên tiếng đáp trả. Sau khi chuyện này bị đưa lên đề tài nóng, không còn liên quan nhiều đến giáo viên sinh viên đại học A nữa, mà toàn bộ cư dân mạng đều mắng fan não tàn. Các fan không thể chiến đấu với tất cả cư dân mạng, vì thế đem mũi giáo chĩa vào giáo viên sinh viên đại học A, cho rằng đại học A cố ý bắt nạt Thạch Nhậm Viễn, coi thường nghệ sĩ được mời đến, bắt nạt fan... từ đêm qua đến hôm nay, các fan không ngừng công kích giáo viên sinh viên đại học A, một số fan còn náo loạn Tieba trường.

Một bước sai, ngàn dặm sai.

Trường A sao có thể dung túng cho người khác xúc phạm giáo viên và sinh viên của mình? Đại học A sao có thể sợ mấy fan bé nhỏ theo đuổi thần tượng này? Vì thế họ sử dụng Weibo chính thức đăng thông báo.

"Ngày X tháng X, trường đại học A tổ chức cuộc thi ca sĩ vườn trường, đã mời hai nghệ sĩ tham gia hoạt động. Fan của một nghệ sĩ khi chưa được phép của trường đã treo biểu ngữ, poster, phá hoại hình ảnh vườn trường; khi hoạt động diễn ra, có hành vi không tốt đối với nghệ sĩ còn lại; ngoài ra, trước và sau hoạt động còn phát sinh xung đột với giáo viên sinh viên trường.

Trước các ý kiến trên mạng, trường chúng tôi có một số phản hồi như sau:

1, Hai nghệ sĩ được mời đến đều được đối xử bình đẳng, không có hành vi chèn ép ai.

2, Giáo viên và sinh viên trường chúng tôi tháo dỡ các vật phẩm tiếp ứng của nghệ sĩ với mục đích duy trì môi trường trong khuôn viên trường và trật tự công cộng, không phải hành vi coi thường người hâm mộ.

3, Mong mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí"

Một giờ sau, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì ăn xong cơm trưa, trước khi ra ngoài đi dạo có lên mạng lướt một chút.

Điều khiến các cô kinh ngạc chính là, tên của Lý Hi Hạnh không ngờ cũng bị đưa lên hotsearch!

Trái tim Lục Trì lập tức phấp phỏng: "Má ơi! Không phải Hạnh Hạnh cũng bị liên lụy rồi chứ?"

Chu Tiêu Đồng cũng nhíu mày lo lắng. Đại học A vì giữ mặt mũi cho nghệ sĩ nên khi chỉ trích không nêu rõ tên fan của Thạch Nhậm Viễn. Lẽ nào Quả Hạch nhân cơ hội này, đổ hết tội lỗi xuống đầu nhà mình?

Thế là cả hai vội vàng mở hotsearch xem mọi người nói gì.

Nhưng chỉ xem qua một chút, lông mày đang nhíu chặt của hai người đều giãn ra.

Tối hôm qua hai người đều không lên mạng, không biết sự việc này náo loạn đến mức nào. Mặc dù đại học A không chỉ đích danh ai, nhưng chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ, nào có ai không biết fan nghệ sĩ nào đó chính là Quả Hạch nhà Thạch Nhậm Viễn đâu. Còn Lý Hi Hạnh bị kéo lên hotsearch, bởi vì một câu trong thông báo của đại học A "khi hoạt động diễn ra, có hành vi không tốt đối với nghệ sĩ còn lại".

Ban đầu, cư dân mạng đã lên án thái độ của nhóm Quả Hạch, lại được biết họ có hành vi không tốt với nghệ sĩ khác, cư dân mạng lập tức cảm thấy thương cảm cho nghệ sĩ bị hại! Dưới chủ đề nóng trên Weibo đều biểu đạt cùng quan điểm.

"Sao cơ? Fan Thạch Nhậm Viễn còn có hành vi không tốt với Lý Hi Hạnh á? Quá đáng quá!"

"Mẹ ơi! Đau lòng cho Lý Hi Hạnh quá! Lúc xem Super Voice tớ vô cùng thích cô ấy, không ngờ cô ấy lại bị bắt nạt như vậy!"

"Tôi đã tìm kiếm Lý Hi Hạnh là ai, hóa ra là một ca sĩ mới biết sáng tác, phải làm fan thôi!"

"Buồn cười, Quả Hạch nhà Thạch Nhậm Viễn cho rằng Lý Hi Hạnh không có fan hả?"

Hai người còn đang mải xem, đã có mấy tin nhắn QQ gửi đến.

Hội trưởng Tứ Xuyên - Hắc Bạch: "Sao tự nhiên có nhiều người xin gia nhập nhóm thế này, có chuyện gì thế?"

Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Chỗ tớ cũng có".

Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Má ơi, trong năm phút hội viên Tieba tăng 500 người!"

Chu Tiêu Đồng cũng đang là quản trị viên của mấy nhóm chat. Tương tự mọi người, trong nháy mắt mấy nhóm chat của cô cũng nhận được rất nhiều yêu cầu gia nhập.

Chuyện này làm cô dở khóc dở cười.

Trong giới người hâm mộ, khi những fan lớn muốn khuấy động cảm xúc các fan nhỏ, chiêu họ thích dùng nhất là khổ nhục kế.

"Công ty bắt nạt anh của chúng tôi", "nghệ sĩ nào đó bắt nạt chị iu của chúng ta",... Đối với nhóm fan nhỏ tuổi mà nói, người mình thích bị người khác bắt nạt thì thế nào? Thì thích càng thêm thích, rất thích thì sẽ phát cuồng! Chiêu nay đánh ra trăm trận trăm thắng!

Chiêu này không chỉ có tác dụng đối với fan, nó còn có tác dụng với cả người qua đường. Mọi người thường có khuynh hướng đồng tình với người bị hại, lòng trắc ẩn là một loại cảm xúc tích cực, loại cảm xúc tích cực này rất dễ chuyển hóa, hôm nay bạn đồng cảm với người ta, ngày mai dễ dàng biến thành yêu thích. Vì thế những fan người qua đường thừa dịp này sẽ tìm kiếm đến các tổ chức. Đương nhiên, có giữ được chân những người qua đường này hay không, còn phải xem bản thân nghệ sĩ có đáng giá được người ta thích hay không và bầu không khí trong nhóm fan của nghệ sĩ đó thế nào.

Nhưng dù có nói như thế nào, ít nhất lần này, dựa trên việc đối thủ heo phát huy trình độ vượt xa so với người thường, giúp Lý Hi Hạnh ké chút đề tài nóng, thêm một đợt fan. Coi như cũng có thêm thu hoạch.

Đáng tiếc nhất chỉ có Thạch Nhậm Viễn.

-------

Khi Lý Hi Hạnh nhận được tin nhắn của nhân viên công tác, thông báo tên cô đã lên hotsearch, bản thân cô cũng rất ngạc nhiên.

Cô vừa lên mạng, phát hiện hệ thống tin tức của Weibo thông báo cô có thêm mấy chục vạn fan. Cô nhấn vào hotsearch xem nội dung bên trong xong, liên tục lắc đầu.

Một lúc sau, cô đăng một bài lên Weibo.

"Tối hôm qua được cùng @Thạch Nhậm Viễn tham gia cuộc thi ca sĩ vườn trường đại học A chính là vinh hạnh của tôi. Tất cả các thí sinh đều biểu hiện hết sức xuất sắc. Thạch Nhậm Viễn cũng là một nhạc sĩ ca sĩ vô cùng ưu tú. Rất mong có cơ hội hợp tác."

Trong nháy mắt, dưới bài đăng Weibo của cô có hơn một ngàn bình luận, chia sẻ.

Cô nhận được tin nhắn mới, là của người đại diện cô gửi tới.

"Em có bị ngốc không vậy, dư luận hiện tại đều đang nghiêng về phía em, tự dưng em đi đăng bài bài bảo vệ cho người ta làm gì? Nói càng nhiều càng sai nhiều, chắc chắn sẽ có những người chỉ trích em giả vờ thanh tao để cọ nhiệt!"

Lý Hi Hạnh không quan tâm, vất điện thoại sang một bên. Những bình luận cùng chia sẻ liên tục gia tăng, cô cũng không nhấn vào xem.

Vài phút sau, cô nhận được một tin nhắn mới.

Thạch Nhậm Viễn: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô."

------

Chu Tiêu Đồng và Lục Trì ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, cũng đã đến lúc trở về.

Hai cô đặt chuyến bay cùng một ngày, Nữu Gia dẫn họ ra sân bay, lưu luyến không rời tạm biệt nhau.

Sau khi vào sân bay, còn một khoảng thời gian trước khi lên máy bay, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì tìm một tiệm bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Họ nói chuyện một lúc về Lý Hi Hạnh và fanclub, tán gẫu một hồi, đề tài chuyển tới trên tác phẩm của Chu Tiêu Đồng.

"Đồng Tâm đại thần..." Lục Trì muốn nói lại thôi: "Chồng cậu không muốn cậu viết tiểu thuyết nữa à?"

Chu Tiêu Đồng sửng sốt. Lục Trì cũng cho rằng cô đã là bà chủ gia đình, nhưng khoảng một năm trở lại đây, lý do cô viết ít hơn, một là vì bị yêu đương chiếm quá nhiều thời gian, hai là trạng thái sáng tác của cô không tốt, bản thảo liên tục bị trả lại. Ở trong mắt các độc giả, dường như tác giả không muốn viết nhiều nữa.

Chu Tiêu Đồng im lặng một lúc, sau đó lắc đầu cười.

"Người tớ thích, nhất định phải là một người có thể giúp tớ càng ngày càng tốt hơn". Cô cười nói, "Cho nên cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không bao giờ từ bỏ việc sáng tác đâu."

Lục Trì lập tức vui mừng ra mặt, "Vậy là tốt rồi! Tớ thực sự sợ cậu không tiếp tục viết nữa. Đợi bao giờ cậu có sách mới, nhớ là phải cho tớ một vai phụ nha!"

"Không thành vấn đề."

Lục Trì đi chuyến bay sớm hơn Chu Tiêu Đồng, cô ấy thấy sắp đến giờ lên máy bay nên đến trước cửa đăng ký xếp hàng. Chuyến bay của Chu Tiêu Đồng còn chưa cất cánh, cô tiếp tục ngồi chơi di động ở tiệm bánh ngọt.

Bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn mới từ Tả Thiên Dương.

"Kể em nghe nè, anh mới nghe được một chuyện bát quái, cảm thấy em nhất định sẽ có hứng thú".

Tả Thiên Dương là một người luôn thích hóng dưa. Tuy rằng anh ấy không còn ở trong giới giải trí, nhưng bạn bè quen biết trong ngành cũng không ít, lúc nào cũng có thể nghe ngóng chuyện trong giới. Chuyện lớn có thể là một nam minh tinh nào đó ngoại tình, bồ nhí đã có thai. Chuyện bé thì có thể là hai nữ minh tinh nào đó trong hậu trường lườm nhau, anh lại thêm chút dầu với giấm, mỗi lần kể đều sinh động như thật, cung cấp cho Chu Tiêu Đồng rất nhiều cảm hứng và tư liệu sáng tạo.

Chu Tiêu Đồng trả lời: "Có chuyện gì thế? Kể em nghe với".

Tả Thiên Dương: "Phó tổng giám đốc của Dream music - Dương Bình, vì tìm được "chân ái" nên đã ly hôn rồi".

Chu Tiêu Đồng ngạc nhiên. Cô không quan tâm người khác ly hôn kết hôn, cũng không quen biết Phó tổng này. Nhưng Dream music là công ty quản lý của Lý Hi Hạnh! Thế nên cô rất quan tâm tin tức này.

"Chân ái? Ai thế?"

"Liễu Dương".

Liễu Dương cũng là một thí sinh của Super Voice, sau khi cuộc thi kết thúc vẫn chưa nổi tiếng.

Trong Dream music, tổng giám đốc không để ý đến chuyện của các nghệ sĩ, chỉ quản kinh tế, vậy nên người lớn nhất công ty chính là phó tổng, hay Dương Bình, sau đó đến giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ, người đại diện, trợ lý... Liễu Dương có thể cưa đổ Dương Bình, lại còn là "chân ái", có thể thấy được địa vị trong công ty của cô ấy sau này sẽ khác trước rất nhiều.

Chu Tiêu Đồng do dự một lúc mới hỏi, "Chuyện này có ảnh hưởng gì tới Lý Hi Hạnh không anh?"

"Ai mà biết được". Tả Thiên Dương nói, "Tóm lại, em nhắc nhở cô ấy chú ý một chút, không thừa đâu."

Sau khi Chu Tiêu Đồng về nhà, vừa lên mạng, liền phát hiện Tiêu Tiêu mới đăng một bài thông báo, tuyên bố bắt đầu làm lại áo đồng phục, sau khi hoàn thành sẽ bồi thường cho nhóm Quả Hạnh.

Gần đây Tiêu Tiêu rất ít khi nói chuyện trong nhóm, cũng bởi vì cho dù cô ta có nói gì thì mọi người cũng không trả lời. Một hai lần, ai cũng xấu hổ, mà khi mọi người hỏi tới chuyện hội phí cùng áo đồng phục, Tiêu Tiêu cũng không trả lời được, thế nên cũng không xuất hiện làm phiền mọi người nữa.

Hôm nay sau khi cô ấy đang một vài thông báo, mới bắt đầu ngoi lên trong nhóm chat.

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Tớ đã đăng thông báo, mọi người xem qua đi".

Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Oa! Làm lại áo fanclub! Tuyệt quá!".

Quản lý chủ đề - Chú cún của Schrodinger: "Tiêu Tiêu mạnh mẽ!"

Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn ngươi Hồ Kiến: "Làm lại? Tốt tốt!"

Hội trưởng Tứ Xuyên - Hắc Bạch: "Like!"

Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Làm lại là tốt quá rồi!"

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Đáng lẽ nhà xưởng không đồng ý làm lại, dù sao đây cũng là một đơn hàng lớn, sẽ tốn rất nhiều chi phí. Tớ với Thuyền buồm đã làm mọi cách chúng tớ có thể nghĩ ra. Cuối cùng bên kia ra cũng đồng ý, đơn đặt hàng lớn, chất lượng không tốt cũng là trách nhiệm của họ, nên giá cả cũng sẽ giảm cho chúng ta rất nhiều. May mà trước đó Hội phí vẫn còn thừa, có thể chi thêm, vì vậy mọi người không cần thu thêm tiền nữa."

Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "..."

Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "..."

Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "Hả? Vẫn phải đưa thêm tiền cho họ á?"

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Có được kết quả này cũng không dễ dàng gì, tớ biết có người vẫn sẽ không hài lòng, nhưng đây là giới hạn cuối cùng mà chúng tớ có thể làm được. Vì để mọi người nhanh chóng có đồng phục, tớ với Thuyền buồm mấy ngày nay luôn cãi cọ ở nhà xưởng. Thuyền buồm mệt mỏi đến phát ốm, tớ cũng bị cảm. Đã rất lâu rồi chúng tớ không ngủ ngon".

Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Có những việc nếu như không phải chính mình làm thì không biết có bao nhiêu vất vả. Tớ không muốn nói quá nhiều. Mọi người hãy thông cảm nhé!"

Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Trời ơi, đau lòng quá. Tiêu Tiêu và Thuyền buồm hãy cố gắng nghỉ ngơi nhé!".

Quản lý chủ đề - Chú cún của Schrodinger: "Giữ gìn sức khỏe".

Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "... Thôi, thế là được rồi QAQ, hi vọng đừng khiến mọi người thất vọng."

Chu Tiêu Đồng nhìn lịch sử trò chuyện, lắc đầu.

Lần trước cô nhờ Liêm sỉ rơi đầy đất giúp cô hỏi giá, chi phí rất rẻ, cho dù áo đồng phục cũ đã trở thành phế thải, "hội phí" Tiêu Tiêu thu được cũng vẫn còn dư. Hơn nữa đến bây giờ cô ấy vẫn chưa công khai sổ sách.

Tuy nhiên cô ấy lại dùng khổ nhục kế, kể lể mình mệt mỏi ốm yếu thế nào, vì thế những người muốn cô ấy nhanh chóng công khai sổ sách cũng khó mở lời.

--- người ta đã nói chính mình bị ốm, lại đi thúc giục, còn có nhân tính nữa không? Đợi vài ngày nữa rồi hỏi, nóng vội mấy ngày làm gì, thế nào sổ sách cũng phải công khai thôi.

Tắt khung thoại của nhóm, Chu Tiêu Đồng mở cửa sổ chat với Liêm sỉ rơi đầy đất.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Chuyện tôi nhờ bà ấy, bà có điều tra được gì không?"

Liêm sỉ rơi đầy đất đang online, trả lời rất nhanh.

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Có một tin tốt và một tin xấu, bà muốn nghe tin nào?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."

Có tin tốt chứng tỏ Liêm sỉ rơi đầy đất đã tra ra chuyện gì đó. Tin xấu có thể là chuyện cô ấy tìm ra không phải chuyện quan trọng, ví dụ như tìm được nơi Tiêu Tiêu đặt đơn hàng, nhưng đối phương không đồng ý công khai chi tiết.

Chu Tiêu Đồng vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục gõ chữ.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nói tin xấu trước đi".

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tin xấu là, bà phải mời tôi ăn một bữa thật lớn đấy! Tôi sẽ thả bụng ăn hết tiền của bà ha ha ha ha ha ha!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "......."

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Mau nói tin tốt đi!!!!!"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ha ha, ít khi thấy bà kích động thế đấy."

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tôi lại muốn úp úp mở mở thì làm sao bây giờ?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Hay thế này nhé, có một tin tốt, thêm một bổ sung bất ngờ, bà muốn nghe gì trước?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tin tức tốt trước đi!!!!"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ai nha, tôi mệt quá, hay là đi ngủ trưa lúc nhỉ?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Xin bà đấy!"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Gọi daddy đi nào!"

Chu Tiêu Đồng không do dự.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Daddy! Bà chính là bốcủa tôi!"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ha ha ha ha! Tự tôn đâu hết rồi!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tặng cho bà, tặng hết cho bà!"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ok, ok, thấy bà thành tâm như vậy, tôi sẽ cố phát thiện tâm này".

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tôi chạy một vòng đến các nhà xưởng xung quanh, tìm được nhà xưởng bên các bà đặt làm đồng phục, sau đó thông qua nhà xưởng, tìm được nơi hội trưởng của các bà đặt đơn hàng. Bên nhận đơn cũng không muốn tiết lộ chi tiết đơn hàng, nhưng may mắn chủ cửa hàng này quen biết nhà tôi, hơn nữa gần đây vị hội trưởng kia của các bà đắc tội với người ta, nên ông ấy đồng ý cho tôi biết chi tiết đơn hàng."

Ban đầu Chu Tiêu Đồng nhờ Liêm sỉ rơi đầy đất điều tra giúp, bởi vì nhà của cô ấy làm trong ngành này, có các mối quan hệ, dễ tìm hơn. Quả nhiên, việc điều tra thuận lợi hơn so với cô nghĩ.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tiêu Tiêu đắc tội với chủ cửa hàng á? Vì sao?"

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Cô ấy chê chất lượng quần áo quá kém, yêu cầu cửa hàng phải bồi thường, làm lại đơn đặt hàng".

Đồng Tâm Đồng Thoại: "...."

Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tôi nghe ông chủ kể, vị hội trưởng kia của các bà chính mình chọn nguyên liệu quần áo, công nghệ in ấn. Lúc cô ấy chọn nguyên liệu, chủ cửa hàng đã nhắc nhở, chất liệu đó chắc chắn sẽ phai màu, cô ấy nói không quan trọng, vì đây không phải y phục mặc thường xuyên nên không ai để ý, chỉ cần giá rẻ là được. Còn công nghệ cô ấy chọn, dùng để in tranh chắc chắn không rõ ràng, những cô ấy cũng nói không quan trọng, chỉ cần tiết kiệm tiền là được."

Liêm sỉ rơi đầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net