Q1. Chương 26 ~ Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

"Tôi sẽ giúp Ôn thị làm tiếp hợp đồng vốn là của tôi, cũng chắc chắn Ôn thị sẽ không bị tổn thất, anh cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không những thế sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế tổng tài." hắn gõ gõ ngón tay của mình, gương mặt anh tuấn như khắc, lông mày hình kiếm, môi mỏng khẽ nhếch lên, nháy mắt, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo.

Vũ Nhiên trợn trừng mắt, trên mặt thể hiện rõ sự khó hiểu.

Lê Duệ Húc đâu phải là người dễ nói chuyện như vậy, hắn là người ăn tươi nuốt sống những người cùng ngành, hắn đâu phải là người tốt như vậy, nếu hắn tốt như vậy thì hôm nay Vũ Nhiên, hắn cần phải ngồi đây sao.

"Điều kiện của anh là gì?" Ôn Vũ Nhiên đặt bản kế hoạch lên bàn, dường như hắn đã sớm có kế hoạch rồi, cho nên kế hoạch mà hắn bỏ công sức ra làm cũng không còn tác dụng nữa.

"Quả nhiên thông minh." Lê Duệ Húc lạnh lùng cười, "Tôi chỉ có một việc, muốn anh kết hôn với Tề Trữ San, sau khi kết hôn sẽ không được ngoại tình, cả đời cũng không thể li hôn." hắn nhếch môi mỏng, giống như một quả bom, ném xuống mấy câu nói.

Ôn Vũ Nhiên không có phản ứng, hắn đang nói gì, hắn có biết hắn đang nói gì không?

Lê Duệ Húc ngồi lại trên ghế làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Ôn Vũ Nhiên, tất cả những gì hắn tính toán đều không sai, bây giờ cũng sẽ không sai, người con gái ở trong lòng hắn, cho dù đòi hỏi cao tới đâu, hắn cũng sẽ đáp ứng.

"Tôi..." Mặt Vũ Nhiên tối lại, hai chữ từ chối, rất muốn nói ra nhưng khi mở miệng lại không thể nói, trong đầu hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ của Lạc Lạc, sau lại là gương mặt khóc lóc của mẹ hắn, người mẹ luôn bị một người phụ nữ khác ức hiếp, còn có chính hắn, cuộc sống của hắn với người phụ nữ kia và người anh trai của hắn.

Hắn phải lựa chọn thế nào đây, hắn biết hắn muốn gì, hắn muốn Tử Lạc, cô gái hắn muốn đi cùng cả cuộc đời, vị trí tổng tài của Ôn thị hắn cũng cần, nếu không, hắn không thể cho hai người phụ nữ hắn yêu nhất hạnh phúc, mẹ của hắn, người kia chính là Lạc Lạc của hắn.

Bây giờ, hắn phải lựa chọn, hắn nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn.

Mất đi vị trí tổng tài, nhà của hắn cũng sẽ không còn là nhà, còn có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Lạc sao? Nếu đông ý, hắn lại bị trói buộc bỏi hôn nhân, không chỉ nói hắn, Tử Lạc là người thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Cô ấy sẽ không làm người thứ ba. Sẽ không bao giờ. Lựa chọn của hắn, dù là thế nào, kết quả, cũng là... Mất đi Tử Lạc.

"Thời gian của tôi có hạn, Ôn Vũ Nhiên, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây." Lê Duệ Húc đặt hai tay trên bàn làm việc, trên mặt bàn còn có rất nhiều văn kiện cần xem, thời gian một ngày, hắn hận không thể biến thành ba ngày, hắn đã Vũ Nhiên quá lâu rồi.

Ôn Vũ Nhiên mở mắt, nở nụ cười đau đớn, hắn còn có thể lựa chọn cơ hội khác sao?

"Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao anh lại làm như vậy?" Hắn có cảm giác, đây là một âm mưu, vì hắn mà đã bố trí âm mưu, chỉ đợi hắn từng bước từng bước bước vào.

"Nguyên nhân, anh không cần biết, anh chỉ cần làm theo nhưng gì tôi nói." Đôi mắt màu trà càng trở lên lạnh lẽo.

"Anh chỉ cần đồng ý làm theo, tất cả sẽ được giải quyết." Lê Duệ Húc lãnh đạm nói.

Hai ánh mắt nhìn nhau, bọn hắn đều dựa vào đối phương mà tìm ra đáp án.

Tất cả, dựa theo vẫn mệnh, là ai đi lệch khỏi quỹ đạo, là ai đã sai lầm...

Chương 27

Tô Tử Lạc theo thói quen chỉnh lại quần áo, một mình cô đi trên đường, trong mắt có sự chờ mong, có cả sự phấn khích, năm ngày, cuối cùng hắn đã gọi điện muốn gặp cô, rốt cục...

Cô khẽ nắm tay, trong lòng bàn tay thật ấm, đột nhiên, cô nhìn thấy quán bát súp ven đường, cả người ấm hẳn lên, độ ấm của bên ngoài, thực ra cũng là từ bản thân mà ra.

Cô đứng trước cửa quán ăn Trung Quốc, bao quanh là những tấm thủy tinh lớn, mọi người ra vào đều rất quý phái, trái lại cô còn không bằng một người phục vụ.

Cô đứng bên ngoài khá lâu, cuối cùng cắn môi mình, rồi mới đi vào.

Cách đó không xa có một người đàn ông, ánh mắt cũng đã rơi vào mắt cô, những người xung quanh dường như thành trong suốt, trừ hắn ra, trên đời này ngoài trừ hắn ra, không có một ai, một việc gì, khiến cho cô vừa nhìn thấy ánh mắt liền như cười, hạnh phúc trong trẻo vô cùng.

Người đàn ông vẫn ngồi ở vị trí cửa sổ kia, giữa khung cảnh, mơ hồ thấy ngón tay hắn tạo thành đường cong tao nhã.

Trong khoảng thời gian ngắn cô cứ đứng yên ở đó, một lúc sau cô mới tỉnh lại, mặt thoáng đỏ ửng. Vừa rồi trong gió gương mặt còn chút tái nhợt, giờ đã tươi tắn rất nhiều.

Cô vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt nhỏ của Vũ Nhiên đằng sau mắt kính lóe lên tia lạnh, "Đã tới." âm thanh vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt vẫn dịu dàng, có chút gì khác thường, nhưng cô lại không để ý.

"Vâng." vài ngày không gặp, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cũng khiến Tử Lạc xúc động, cô luôn mở to hai mắt mình, chỉ sợ nếu cô chớp mắt sẽ rơi lệ. Hóa ra, cô không hề mạnh mẽ như cô tưởng tượng.

"Lạc Lạc." Ôn Vũ Nhiên khẽ dừng lại, hắn đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của Tử Lạc, đây có thể là lần cuối cùng hắn được sờ mái tóc này, cho nên, hắn muốn nhớ kĩ cảm giác này, phải khắc sâu vào tâm hồn mình.

"Em đây." Tử Lạc cười nhẹ nhàng, cười hiền thục giống như con cừu nhỏ, thỏa mãn hưởng thụ chủ nhân vỗ về.

"Lạc Lạc, anh giúp em một công việc tốt hơn nhé?" Ngón tay Vũ Nhiên khẽ nắm chặt, đột nhiên nói.

Đây là một chủ đề cũ, ngày hôm nay, không biết vì sao, Tử Lạc cảm giác Ôn Nhiên có gì khác với ngày thường, dường như hắn có rất nhiều tâm sự, là công ty xảy ra chuyện, hay là chuyện trong nhà, cô rất muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Nếu hắn muốn nói, vừa rồi cũng đã nói, cô hiểu được, có một số việc, hắn không muốn cô biết, một khi đã như vậy, cô vẫn là không nên biết thì hơn.

"Dạ." Tử Lạc nhẹ nhàng gật một cái, không rõ nguyên nhân, cô chỉ cảm thấy hôm nay cô không lên cự tuyệt hắn, hắn nói tìm việc mới cho cô, vậy cứ thế đi, chỉ là một công việc thôi mà, cô tin tưởng cô sẽ làm thật tốt, sẽ không để hắn thất vọng.

Chương 28

"Anh muốn mua một căn nhà nhỏ, sau này em sẽ ở đó được không?" Ôn Vũ Nhiên vẫn cười, chỉ là trong đôi mắt giấu sau cặp kính, sự mất mát dần lộ rõ ra, còn có giọng nói, càng ngày càng chua sót.

Cha mẹ mất khi Lạc Lạc còn nhỏ, cô lớn lên cùng bà nội, mấy năm trước bà nội cô cũng qua đời, hiện tại chỉ có một mình cô, không có chỗ nương tựa, nếu hắn rời xa cô, cô sẽ càng ngày càng cô đơn.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể giúp cô được những thứ này. Sau khi kết hôn hắn không thể chăm sóc cô nữa, Lê Duệ Húc không đồng ý, mà Tề Trữ San cũng sẽ không tích dầu thắp đèn, hắn không muốn một người không có bất kì năng lực phản kháng nào, liên lụy đến thế giới phức tạp của hắn.

Một lần nữa hắn đưa tay lên tóc Lạc Lạc, cảm xúc mềm mại, cả đời hắn sẽ không quên, hắn không thể kết hôn với cô, không thể cho cô một tương lai, hắn đem trái tim mình giao cho cô, những việc hắn có thể làm cho cô, hắn sẽ cố gắng hết sức. Có thể bồi thưởng cho cô, hắn cũng chỉ làm vậy.

"Em có chỗ ở rồi."Tử Lạc ngẩng đầu, có chút lạ lùng, cô có chỗ ở rồi, hơn nữa đã quen sống một mình, cũng đã quen chăm sóc tốt cho bản thân.

"Anh không cần lo lắng cho em, nếu công việc anh quá bận, có thể không cần để ý đến em, em vẫn tốt lắm." Cô an ủi hắn.

Một cô gái thiện lương như vậy, ánh mắt Vũ Nhiên càng thêm thống khổ.

Hắn rút tay mình về, đem một chiếc chìa khóa đặt trước mặt cô. "Đây là chìa khóa, tất cả anh đã chuẩn bị xong, nơi em ở, không coi là nhà. Nơi đây, mới có thể là nhà."

"Em..." Tử Lạc muốn từ chối, cô lại nhìn ra trong mắt Vũ Nhiên có sự đau khổ, không muốn nói ra.

Đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên cô có cảm giác sợ hãi, sợ sẽ mất đi.

"Vũ Nhiên..." Tử Lạc đưa tay, muốn nắm lấy tay hắn, Vũ Nhiên lại buông tay mình xuống, không biết là cố ý hay vô ý, hắn né tránh tay cô, hắn đặt hai tay của mình lên trên đùi, dùng sức nắm chặt, Tử Lạc thật thần nhìn hắn.

"Lạc Lạc..." Hắn hít một hơi thật sâu, "Thực xin lỗi, Lạc Lạc, chúng ta... Chia tay đi." Cõ lẽ là tàn khốc, nhưng vẫn phải nói, dù sớm hay muộn, bọn họ cũng phải bước qua chuyện này.

Sự thật luôn quá tàn khốc, mà bọn họ chỉ có thể đối mặt, chỉ có thể bước tiếp về phía trước.

Dù là hắn hay Lạc Lạc.

Ngón tay Tử Lạc đột nhiên nắm chặt, cô mở to cặp mắt của mình, không dám tin điều mình vừa nghe. Gương mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy.

"Anh vừa nói gì?" Giọng nói cô nghẹn một chút, vẫn không tin, hắn nói gì vậy, cô nghe được cái gì vậy.

Hắn muốn chia tay, vì sao phải chia tay, bọn họ không phải rất tốt hay sao, vì sao phải chia tay, tại sao vậy?

Nhất định là cô nghe lầm, đúng vậy, là nghe lầm, cô muốn bật cười, nhưng lại phát hiện cả người cô đều không thể cử động, thâm chí đến lông mi cũng không thể động.

"Vũ Nhiên, là em nghe lầm, anh nói chia tay sao?" Một lúc sau cô mới tìm được tiếng nói của mình. Đầu cô vẫn cúi, nắm chặt ngón tay trở nên đau.

Cô cẩn thận hỏi, cẩn thận nhìn, nhìn trên mặt hắn không có chút gì là vui đùa, mà hắn cũng không thể nói đùa chuyện này.

Chương 29

"Lạc Lạc, thật xin lỗi..." Giọng nói Vũ Nhiên có chút khàn khàn, hắn không muốn như thế, nhưng nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái với suy nghĩ của mình, ví dụ như hiện tại, hắn rất muốn có cô, lại chỉ có thể chia tay cô ở đây.

"Anh đã giúp em tìm nhà xong, công việc, anh cũng sẽ giúp em tìm một chỗ làm thoải mái." hắn kéo tay cô, cũng phát hiện bàn tay cô lạnh lẽo, xin lỗi, một câu kia, xin lỗi, hắn lại không hề biết? Hiện tại, thứ cô cần không phải là lời xin lỗi, cô không muốn nghe câu xin lỗi.

Xin lỗi có thể đổi lấy cái gì, cái gì cũng không thể.

Tử Lạc nới lỏng ngón tay, chiếc chìa khóa rơi xuống, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như một cái gì đó vỡ vụn.

Cô khẽ chớp mắt, trước mắt không rõ có màu trắng mơ màng, "Em có thể biết nguyên nhân không?" Hóa ra, tất cả mọi chuyện, cô nghe rất rõ, hắn cũng nói rất rõ, nhà cô không cần, công việc cô đã có, cái gì cô cũng không cần, hắn có thể trở lại bên cô không? Có thể không?

Trong thế giới của Tử Lạc không có Vũ Nhiên, như vậy, còn ý nghĩa sao?

Nhìn thấy chiếc chìa khóa rơi xuống, ánh mắt Ôn Vũ Nhiên càng thêm đau đớn, tim của hắn như ngừng đập, rất đau đớn, cảm giác này hắn chưa từng trải qua, hắn chỉ có thể xem nhẹ, chỉ có thể bỏ qua.

"Anh muốn kết hôn..." Hắn nhắm mắt, không đành lòng nhìn nước mắt tuyệt vọng của Tử Lạc.

"Là cô gái ấy sao?" Tử Lạc nếm hương vị nước mắt của mình, vừa đắng vừa mặn, giống như trong lòng cô lúc này, cô cảm thấy ngặt thở, cô muốn rời xa nơi này, rồi lại phát hiện, cô không đủ sức để đứng lên, chỉ có thể im lặng khóc.

Nước mặt có thể rơi trên mặt, cũng có thể rơi trong lòng.

Vũ Nhiên khẽ gật đầu, khiến Tử Lạc hiểu rõ tất cả, thì ra, bọn họ đã sớm... Tất cả đều đã bắt đầu từ lâu.

"Thực ra..." giọng nói Tử Lạc cứng rắn hơn chút, "Thực ra từ khi bắt đầu em đã có cảm giác, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, nhưng..." Cô cúi đầu, chứng kiến nước mắt rơi xuống tay mình long lanh, hóa ra lại đẹp như vậy, cũng tan nát như vậy.

"Nhưng em vẫn muốn cố gắng thử một chút, đến cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, không thuộc về em, vĩnh viễn cũng không thuộc về em." cô không biết mình đứng lên như thế nào, cô chỉ biết khi nhìn thấy cửa, cô đã muốn chạy khỏi, nếu không đi, cô có thể sẽ bị sụp đổ mất, không chỉ có đau lòng, không chỉ có tuyệt vọng, còn có cảm giác thảm hại, cô chỉ muốn một mình mình nhìn thấy, một mình mình biết.

Bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt liên tục rơi xuống như thủy tinh, không ai biết cô đang khóc, đau đớn muốn chết, cô bước đi, rồi cố gắng chạy, để lại chiếc chìa khóc, màu trắng dưới ánh đèn, dưới ánh đèn như vỡ vụn.

Ôn Vũ Nhiên đưa tay, nhưng lại không thể đuổi theo, động tác của hắn dừng lại.

Đuổi theo cô rồi thế nào, lúc hắn đồng ý với Lê Duệ Húc cũng là lúc hắn không thể quay đầu lại, hắn có trách nhiệm của hắn, như mẹ, như cha, như Ôn thị.

Chương 30

"Xin lỗi, Lạc Lạc..." Hắn nhặt chiếc chìa khóa lên, trong mơ hồ, cặp mắt luôn lanh lợi kia, sự đau đớn hiện lên không thể nói hết.

Hắn đứng cách đó không xa, một người đàn ông buông chén rượu trong tay, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt màu trà lộ rõ sự hung ác nham hiểm.

Hắn lấy ví ra, từ trong rút ra tờ tiền có giá trị lớn, đặt trên bàn, sau đó đứng lên, bộ tây phục màu đen, cà vặt màu bạc, đôi giày da màu đen. Hắn đút hau tay trong túi quần, đôi mắt màu trà tràn ngập trầm tĩnh, hơi thở quyết đoán, khí thế giết người.

Hắn lạnh lùng nhìn qua Vũ Nhiên, màn diễn kết thúc, hắn cũng có thể đi rồi, không ai hay biết, ngày cô gái ngu ngốc kia bị bạn trai bỏ, còn có một người, chính là hắn...

Tử Lạc dựa vào tương, làn gió lành như băng thỉnh thoảng thổi qua người cô, thân thể cô không ngừng run rẩy, rõ ràng có mặt trời, sao lại lạnh như vậy.

Cho đến khi một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô, cô mới khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, trong mắt hắn cô thấy được mình vô cùng thảm hại, tóc rối loạn, mắt sưng đỏ, gương mặt trắng bệch không chút thần sắc.

Mà người đàn ông này, cô không có quên... Người này chính là người cùng ăn súp với cô.

"Lau mặt đi." khí chất như một ông hoàng, bàn tay đưa khăn tay đến trước mặt cô, cho tới bây giờ, hắn cũng không gặp qua cô gái nào khóc thành như vậy, giống như mất đi toàn bộ thế giới, cô gần như mất hết thần thái, chỉ còn cảm giác cự kì tuyệt vọng.

Tử Lạc muốn nói tiếng cám ơn, nhưng cái gì cô cũng không nói được, tay cô run rẩy nhận lấy mảnh khăn tay kia, nước mắt trên mặt càng lau càng nhiều. Cô cúi đầu nhìn khăn tay trong tay, cô không biết, có nên đợi cho nước mắt của mình khô đi, cô mới ngừng khóc, cô cho rằng cô thật kiên cường, tự mình đối mặt với rất nhiều việc, nhưng bây giờ cô đã biết.

Cô không kiên cường giống như cô vẫn tưởng, cô cũng sợ rất nhiều thứ, cô sợ đói, cô sự đau, sợ cô đơn.

Bây giờ cô cảm nhận được, hóa ra cô lại bất lực như vậy.

Gương mặt Lê Duệ Húc lạnh lùng, nhìn cô gái luôn đắm chìm trong thế giới của cô ấy, có phải cô muốn ở đây cả đời, hắn đưa tay đột nhiên kéo cô đang ngồi trên mặt đất, khi hắn kéo cô đứng dậy, hắn phát hiện, cô thật gầy giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ bay mất, môi của hắn khẽ mím lại, hắn không quên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như vừa bắt đầu mà đã kết thúc, như vậy hắn sẽ lỗ vốn, mà hắn rất chán ghét chuyện lỗ vốn.

Tử Lạc mặc kệ hắn đang kéo cô, không có chút phản ứng, đôi mắt cô mông lung, cái gì cũng không thấy rõ, không biết qua bao lâu, cô chỉ có chút cảm giác cô bị kéo ra, sau đó là đi, sau đó là ngồi, sau đó là chờ đợi.

Cho đến khi một thứ gì đó nóng ấm đặt trong tay, cô nhìn thấy bát súp mà cô yêu thích, trước kia, mặc dù cô có bị oan ức thế nào, buổi tối chỉ cần đi ăn một bắt súp lớn, mọi chuyện đều được giải tỏa, cảm thấy rất thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net