Q1. Chương 61 ~ Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Chỉ cần cô đồng ý, hắn sẽ làm tất cả...

Hắn nắm chặt bàn tay, đã nhìn thấy con đường mình đi, cuối đường, có một cô gái im lặng bước đi. 

Rời đi, mọi thứ lại yên lặng như cũ, nơi này dường như chưa có sự xuất hiện của hắn và cô, hai người chưa từng tới đây. 

Tô Tử Lạc mệt mỏi đi vào căn biệt thự nhà họ Lê, nhà mới của cô thật là lớn, cô phải đi rất lâu mới tới nơi, cả người rất mệt, cô nghĩ trong nhà không có ai, trước tới nay Lê Duệ Húc đều đi từ sáng sớm tới khuya mới về, nhưng khi cô vừa bật đèn, giật mình nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn cô, giống như một người chồng phát hiện vợ mình vượt tường. 

Cô chỉ cười khổ, sao có thể chứ, giữa bọn họ chỉ có một mảnh giấy đăng kí kết hôn. 

Hắn không thương cô, cô cũng không thương hắn, cô cũng không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, cô biết thân phận của mình, cũng biết mình cần phải gì. 

"Anh đã về, tôi đi nấu cơm." cô chỉ có chút giật mình, sau đó đi về phía cầu thang, túi đồ trong tay càng ngày càng trở nên nặng hơn. 

"Cô đã đi đâu?" Một giọng nói vang lên phía sau cô, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân lại gần, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy bóng dáng Lê Duệ Húc như bóng ma trước mặt mình, dường như có thể vây lấy cô, mà cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay hắn. 

"Tôi đi làm." Cô cố gắng ngẩng đầu lên, thấy bóng hình mình trong đôi mắt màu trà của hắn, không có giả dối, cũng không nói dối, cô chỉ có chân thật, cô không lừa hắn, cô thực sự đi làm. 

"Làm sao phải đi làm, tiền tôi đưa cô không đủ sao?" Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn cô, đưa tay nắm chặt cằm Tô Lạc, "Đi làm là giả, cô đi gặp người tình cũ chứ gì?" Môi của hắn như băng mở ra, ngón tay dùng thêm sức, cằm Tô Lạc đã xuất hiện vệt xanh. 

Tô Tử Lạc đau nhìn hắn, ánh mắt vẫn như nước, lộ rõ sự thương tổn, cô biết, đau, chỉ có thể một mình cô nhận. 

"Tôi đã có thói quen đi làm." cô muốn cúi đầu che dấu sự yếu ớt trong mắt mình, nhưng người đàn ông này không cho phép, muốn đôi mắt như nước của cô phải nhìn thẳng đôi mắt lạnh lẽo của hắn. 

"Thói quen?" Khóe môi hắn cong lên càng thêm lạnh lẽo, một tay kia của hắn khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Tô Lạc, có lẽ vì mắc mưa nên nhiệt độ cơ thể cô xuống cực thấp. 

Ngón tay của hắn thật ấm khiến Tô Lạc muốn nhanh chóng rời xa, không biết vì cô quá lạnh, hay còn vì chưa quen với sự tiếp cận này của người chồng xa lạ. "Bỏ việc đi, nếu có người biết vợ Lê Duệ Húc này là một nhân viên nhỏ bé, cô xem sau này tôi sống thế nào trên thương trường?" Ngón tay hắn dùng sức lướt qua mặt của cô, giọng nói dụ dỗ, âm điệu lại mang theo sự cảnh báo.

Chương 62

Môi Tô Lạc khẽ nhúc nhích, muốn rời xa khỏi ngón tay hắn, nhưng càng rời xa, hắn lại càng tiến gần cô, dường như tất cả của cô, hắn đều rõ, người như hắn có cái gì muốn biết mà không được. 

Vợ của Lê Duệ Húc... 

"Không phải là không có ai biết hay sao?" Cô buồn bã nhìn hắn, ánh mắt như nước, lông mi nhẹ chớp như cánh bướm, không có ai biết cô là vợ của hắn, bởi vì cô vẫn là cô, không ai biết sự thay đổi, hôn lễ đó không tính là hôn lễ. Một người thân của cô cũng không có. 

Bởi vì không có ai biết, hắn kết hôn, là một người đã có gia đình, cô đã kết hôn, gả cho Lê Duệ Húc hắn. 

"Không có ai biết." Lê Duệ Húc lặp lại lời của cô, đáy mắt sâu thẳm, xem thường nhìn cô, cô còn muốn thế nào, bà Lê, cô không có cảm giác cô đã có rất nhiều thứ sao, thân phận này, địa vị này, không ít phụ nữ thèm muốn có được. 

Trong mắt Tô Lạc hiện lên chua sót, rơi vào tầm mắt của hắn, cô không nói nhưng hắn biết... 

Vì sao bọn họ kết hôn, cô hiểu... 

"Bà Lê, Lê tiên sinh cần cảnh cáo cô, nơi này của cô," Ngón tay Lê Duệ Húc dời xuống, đặt vào trái tim cô, " Nhớ kĩ, nơi này của cô có thể ở bên ngoài..., nhưng thân thể của cô, ngàn vạn lần nên nhớ là thuộc về đây, nếu không chồng cô – Lê tiên sinh sẽ rất tức giận." Lời nói của hắn lạnh băng, khiến cho trái tim cô thắt lại, đây là cảnh cáo, cảnh cáo nguy hiểm đến tính mạng. 

Tô Lạc nhìn chính mình trong đôi mắt hắn, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy. 

"Lê tiên sinh, nếu bà Lê hứa với anh, thì anh cũng sẽ hứa với bà Lê được không?" Cô khẽ chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên, đêm tân hôn liền đưa một cô gái về qua đêm, còn có thể cho cô sự tôn trọng sao? 

Cô có thể làm điều hắn muốn, vì cô không có nghĩ sẽ phản bội, cho dù là cô hay là người khác. 

Trái tim cô, không lâu nữa trong tương lai, cũng có thể quên. Không phải vì cô đã yêu người khác, mà là vì cô đã tê liệt. 

Sắc mặt Lê Duệ Húc khẽ cứng lại, thật không ngờ cô sẽ đưa ra vấn đề như vậy, cô muốn hắn trung thành, muốn nhà của hắn, cô có phải quá tham lam rồi không. 

Tô Lạc nhìn sắc mặt hắn đã biết được đáp án của hắn, hắn không có khả năng. Tô Tử Lạc chỉ là một thứ trang trí mà hắn cưới về mà thôi, trong cuộc hôn nhân này, cho tới bây giờ chưa có một sự công bằng với cô. 

Ánh mắt cô trở nên mông lung, sự u ám tràn ngập trong mắt cô, đột nhiên cô cảm thấy một gương mặt tiến sát tới mặt mình. 

Phịch, túi đồ trong tay cô rơi trên mặt đất, trái tim yếu ớt của cô chấn động. 

Cô cảm thấy đôi môi mình có chút ướt, cô mở mắt ra, gương mặt người đàn ông hiện ngay trước mặt, cái gì đây, cô không biết, cô chỉ biết, đôi môi người đàn ông này đang dính vào môi cô, môi của hắn không giống như môi của Ôn Vũ Nhiên, xưa nay Ôn Vũ Nhiên đều rất nhẹ nhàng, còn hắn chỉ chạm vào môi cô, môi hắn cũng lạnh như băng, có thể cảm nhận được sự lạnh giá từ trong tim hắn.

Chương 63

Hắn cũng không có xâm nhập, chỉ là chạm vào, khi cô kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy hắn ra, chạy thẳng lên tầng, quên cả nhặt những đồ vật rơi trên đất và chiếc cặp nhỏ của cô, tay cô đặt trên môi của mình, trong lúc đó, mặt cô đỏ bừng lên. 

Đây là người đàn ông thứ hai thân mật với cô, người thứ nhất chính là Vũ Nhiên, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thân mật với cô như vậy, cô cũng không muốn hỏi, cũng không muốn thân mật hơn. 

Lê Duệ Húc vòng tay trước ngực nhìn cô gái chạy như gặp quỷ kia, cô giống như một người điên đẩy hắn ra, bờ môi khẽ cong, hắn nghe được âm thanh đóng cửa thật mạnh, môi hắn khẽ nhếch, có một chút cô độc, hắn đưa tay sờ cằm, ngu ngốc, hắn đâu có đáng sợ như vậy, chỉ một nụ hôn mà dọa một cô gái sợ như vậy, hắn cũng không có ăn cô, mà sẽ... 

Ăn tươi nuốt sống cô. 

Hắn cúi đầu, nhìn trên mặt đất một đống thứ linh tinh, đều đã cũ hết rồi, hẳn là mau cho thùng rác, còn giữ làm cái gì, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, sau khi đi mấy bước, lại quay đầu lại, thậm chí còn thân hình cao quý của hắn còn ngồi xổm xuống, nhấc túi đồ cũ lên. Hắn không biết những thứ này cũ thế nào, hay ý tưởng vừa rồi của hắn sẽ khiến hắn tức giận. 

Ngón tay hắn nắm chặt, cứ như vậy mở ra, đồ vật trong túi rơi hết ra ngoài. 

Quần áo, sách, vở, thậm chí còn có cả áo con, môi của hắn khẽ mím lại, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm những thứ rơi trên mặt đất, hắn còn ở đây làm gì, rời đi thì hơn, hắn vẫn nhặt nên, nếu là hắn ngày thường đã sớm bỏ đi rồi. Hiện tại,hắn thật sự giống thằng ngốc, đứng ở đây, nhìn chằm chằm một đống đồ linh tinh. 

Hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng đồ lên, hắn cầm lên một chiếc áo nữ tính, bảo thủ, môi của hắn khẽ nhếch, khẩu khí có chút ghét bỏ, sau đó hắn cầm lên một chiếc quần lót màu trắng thuần khiết rất sạch sẽ, mặt ngoài không có bất kì một họa tiết nào, tính tình cô gái này là như nào vậy, có khi đến nội y cô đang mặc cũng có thể nhìn ra hình dáng. Cuộc sống cô gái này thật bình thường, không có gì mới mẻ. 

Hắn lại cầm lên một quyển vở nhỏ, vừa định bỏ vào, quyển vở lại bị gió thổi lật mở ra một tờ, trên mặt giấy có vẽ một bức ảnh, một bông hoa oải hương màu tím được vẽ thành vòng tròn, tuy chỉ có vài nét bút, lại có chút thú vị, hắn lật từng tờ, sắc mặt hắn trầm xuống, một sự nặng nề nói không nên lời, khác với cảm giác của hắn, ánh mắt hắn lại buông lỏng, có sự thưởng thức, hắn coi như đây là thiết kế, tự nhiên có thể nhìn ra một cái gì đó, hắn cất tất cả vào túi, còn giữ lại mấy quyển vở. 

Hắn cầm chiếc túi, đi lên trên bậc thang, khóe môi cong cong, thật mê hoặc lòng người, người đàn ông này không cần nói gì cũng khiến cho các cô gái mê mẩn điên đảo, có thể cho cô biết thiên đường đẹp đẽ thế nào cũng có thể cho cô biết địa ngục tàn khốc ra sao. 

Tô Tử Lạc nằm lì trên giường, chôn mặt vào trong chiếc gối mềm mại.

Chương 64

Có thể nhìn ra, hai tai của nàng đỏ bừng, cô vốn hay thẹn thùng, người này tuy là chồng nhưng vẫn xa lạ với cô, thực sự đã dọa cô rồi. 

Cô ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt bình thường vì hai má ửng đỏ lại trở nên có thần hơn, sự luống cuống trong ánh mắt đã giảm xuống. 

Làm sao có thể chứ, cô tự cười mình, vẫn là người của hai thế giới mà. 

Từ cửa truyền lại tiếng gõ cửa, cô cắn cắn môi mình, một lúc lâu mới rời khỏi giường, tay đặt trên nắm cửa, không biết có nên mở cửa hay không, ở trong này, ngoài cô ra, cũng chỉ có một người nữa chính là Lê Duệ Húc, bây giờ người chồng này đã khiến cô không thể hiểu rõ. 

Cho đến khi tiếng gõ cửa không còn vang lên, cô đặt tay trên lồng ngực, sau đó thở dài nhẹ nhõm, hình như, hắn đã rời đi. 

Cô khẽ chớp mắt, rất nhanh, tiếng gõ cửa lại truyền tới, môi của cô mím chặt, ngón tay nắm chặt nắm cửa, thật không biết phải làm sao. 

Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, vặn nhẹ nắm cửa. 

Cửa mở ra, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô, trước mặt người đàn ông, người phụ nữ luôn là kẻ yếu, trước mặt Lê Duệ Húc, từ đầu tới cuối, Tử Lạc luôn luôn không thể xoay xở được, thân thể cao lớn đứng trước mặt cô, che hết ánh sáng của cô. 

Môi của cô khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu, luống cuống. 

"Bà Lê, Lê tiên sinh tới muốn nói cho cô biết, đồ của cô bị rơi." bàn tay hắn thoải mái đưa một túi đồ lên, Tô Lạc vội vàng nhận lấy, ôm túi đồ vào lòng mình. 

"Cảm ơn." Giọng nói nho nhỏ, nếu không chăm chú nghe cũng sẽ không nghe ra cô vừa nói cái gì. 

Lê Duệ Húc nghiêng người tựa vào bên cửa, nhìn Tô Lạc ôm túi đồ trong lòng, cô có chút đề phòng cẩn thận nhìn hắn, hắn thật giống một tên cướp, hiện tại trong lòng Tô Lạc hắn chính là tên cướp đi nụ hôn của cô. 

Lê Duệ Húc đột nhiên bước nhỏ về phía trước, không ngoài ý nghĩ, hắn thấy cô cũng lui về phía sau từng bước nhỏ, môi của hắn hình như càng cong lên, cô cho hắn là cái gì, sói háo sắc, vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, hắn nhìn thân hình mỏng manh của cô, cuối cùng dừng lại trước bộ ngực phập phồng của cô, quả nhiên rất nhỏ.  

Tô Lạc nhìn thấy ánh mắt của hắn không hề khách khí, sắc mặt biến đổi liên tục, một hồi xanh, một hồi trắng, một hồi lại hồng. 

Cô dùng sức ôm chặt túi đồ trước ngực, ánh mắt của hắn giống như muốn xóa sạch quần áo trên người cô. 

Lê Duệ Húc cuối cùng cũng có chút ý tốt thu hồi lại ánh mắt của mình, lại nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đề phòng của cô. 

"Bà Lê, em không quên bây giờ là mấy giờ rồi chứ?" Vẻ mặt hắn từ khi gặp cô luôn lạnh như băng, lúc này lại có chút phóng đãng không quan tâm, hắn đưa cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ. 

"Tám giờ, bà Lê, em không được quên, bây giờ là giờ cơm chiều, có phải em muốn Lê tiên sinh đói chết , sau đó chiếm hết tài sản của hắn?" Giọng nói hắn vẫn nghiêm trang, chỉ là trong lời nói vẫn có thể nhìn ra một phần nhỏ đùa cợt, dường như không phải chính hắn nói ra vậy, vẫn là hắn nói mà. 

"Xin lỗi..." Tô Lạc có chút xấu hổ cười, vừa rồi quá gấp gáp, cô đã quên mất, hôm nay cô còn chưa có nấu cơm, cô vội vàng đóng cửa, cô muốn đóng cửa thay quần áo, sau đó sẽ đi nấu cơm, cửa vừa mới đóng được một nửa, đã bị một tay mạnh mẽ ngăn lại.

Chương 65

Tô Lạc ngạc nhiên nhìn lên, chiếc túi trước ngực sắp đè chết cô rồi. 

Thân hình cao lớn của Duệ Húc chen chúc đi vào, làm cho cô lúng túng. 

"Bà Lê." Lê Duệ Húc gọi cô bằng một cái tên hắn tự đặt, thân thể hắn từ từ cúi xuống, lúc này, ánh mắt của bọn họ chỉ cách nhau mười cen-ti-mét, đều có thể nhìn rõ hình bóng của đối phương, rất rõ ràng. 

Ánh mắt màu trà đối diện ánh mắt màu đen giống như hai linh hồn trực tiếp va vào nhau. 

Thi thoảng Tử Lạc lại chớp mắt, lông mi cô mượt mà rung động như đang lướt nhẹ qua da mặt Duệ Húc, nếu như không phải giữa bọn họ còn có túi đồ thì khoảng cách sẽ còn gần hơn, Tô Lạc đứng chết lặng, bởi vì, túi đồ này thực sự quá nặng, bây giờ cô cũng không có cách nào đặt xuống, cái túi này cũng thành thứ bảo vệ cô a. 

Một tay Lê Duệ Húc đặt trên cửa, một tay chậm rãi giơ lên. 

Tô Lạc vội vàng nhắm chặt hai mắt, không biết có phải hắn muốn đánh cô hay không, thân thể cô co rúm lại, thật đáng thương, hàng lông mi rung rung, dường như chỉ cần một chút nữa, sẽ có những giọt nước trong suốt rơi xuống. 

Lê Duệ Húc thực sự có một loại cảm xúc dở khóc dở cười. 

Cô gái này cho rằng hắn muốn đánh cô, còn hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh con gái, huống chi là vợ mình, Tô Lạc vẫn gắt gao nhắm chặt mắt, lại có cảm giác ấm ấp trên mặt của mình, mặt cô rất lạnh, bởi vì cô bị dính mưa, bây giờ còn chưa có ấm lên chút nào. 

Cô cảm giác có hơi thở ấm áp chạm đến da mặt cô, cô từ từ mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy được ý cười trên mặt Duệ Húc, giống như ánh mặt trời nhảy nhót trên sông băng, phá bỏ hình ảnh lạnh lùng của hắn trước đây. 

Tuy rằng không phải là nhiều, giống như một khe hở nhỏ trên một tảng băng lớn, cũng đủ sức hấp dẫn khiến người khác ngạt thở. 

Hắn biết cười sao? Thật sự biết cười sao? Tô Lạc chớp mắt, nếu như không phải hai tay cô đang ôm một túi lớn, cô sẽ dùng sức xoa xoa đôi mắt mình, người đàn ông này bình thực lạnh như băng, nụ cười lại có thể xuất hiện trên mặt hắn, thật là kì quái. 

Mà tay hắn đặt trên mặt cô lại ấm như vậy, hoảng hốt, cô có cảm giác lo lắng. Nhìn người đàn ông này chỉ cảm thấy rét lạnh không có chút ấm áp nào, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác lo lắng từ khi gặp hắn. 

Vì sao... Tay hắn lại ấm như vậy, chạm vào làn da của cô, giống như một ly trà ấm giữa ngày đông. Cô có chút mê muội, không biết có phải do bây giờ quá tối hay không. 

Lê Duệ Húc thu lại tâm tình của mình, làn da dưới tay hắn thật mỏng cũng thật lạnh, lại rất mịn màng, đây là làn da của một cô gái trẻ, không cần đồ dưỡng da, không cần mĩ phẩm mà vẫn trắng nõn. 

Ánh mắt hắn sáng lên, chẳng nhẽ hắn đã bị cuốn hút nên mới có cảm xúc khác thường này, chỉ muốn thử một chút, lại không thấy chán ghét. Hắn có cảm giác thích thú, cảm giác vui vẻ... Có điều, hắn muốn nói rõ với cô. 

"Bà Lê." Tiếng nói của hắn có sức hút như nam châm, có lạnh, có sự thành thục của một người đàn ông trưởng thành, thật là tốt, bình tĩnh, ổn định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net