full nt3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Define The Relationship
Ngoại truyện 3

All that you are, is all that I’ll ever need

1.

Gió thổi qua khung cửa sổ đang mở với nhiệt độ dễ chịu, ấm áp mà cũng mát mẻ. Rèm cửa màu trắng đong đưa, phồng lên rồi lại hạ. Mái tóc được chải vuốt gọn gàng nhè nhẹ bị gió thổi lơi xuống. Không quan tâm đến nó, Karlyle tập trung vào giấy tờ đặt chỗ chuyến bay trên bàn.

Hãng hàng không là British Airway. Điểm đến là sân bay Charles de Gaulle. Thời gian là hai ngày sau. Đây là lần đầu tiên Karlyle bay máy bay tư nhân, nhưng anh ấy không ghét nó. Nhờ vào cái tên ghi trên giấy tờ.

Ash Frost Jones.

Thật là một cái tên kỳ diệu. Nếu không thì sao chỉ cần nhìn những âm vần ghi ra thôi mà lòng đã vui sướng thế này chứ? Karlyle gợi lại cái tên mà mình đã nhìn chằm chằm 30 phút, khắc ghi vào trong đôi mắt. Mặc dù còn việc khác phải làm, nhưng không sao ngăn được bản thân ngừng cảm thán.

Họ của anh ấy được thêm vào tên của Ash. Nhận ra đây đúng là sự thật, Karlyle liên tục nhẩm lại những chữ trên giấy, sợ rằng đây chỉ là giấc mơ. Đám cưới diễn ra tốt đẹp. Mặc dù vết tích đã được lưu lại trên các giấy tờ chính thức, nhưng vẫn thật khó tin.

Karlyle đọc cái tên trên giấy trong đầu. Ash, Frost, Jones. Cứ dùng tên như trước cũng không sao, nhưng Ash đã chọn theo họ Frost vì Karlyle. Một lựa chọn đúng kiểu của Ash, nhưng Karlyle nghĩ Ash đã hy sinh cho mình quá nhiều, nên ban đầu anh ấy cũng cẩn thận. Nếu không phải vì đó là mong muốn của Ash thì Karlyle đã ngăn lại.

Nhìn cái tên ghi trên giấy, cảm giác thật thỏa mãn. Nó như một bằng chứng chứng minh Ash hoàn toàn thuộc về anh ấy. Giờ ai gặp cũng đều sẽ biết chồng của Ash là ai rồi không phải sao?

Ngắm nhìn quá lâu không để ý thời gian trôi, một tiếng thụp phát ra từ ngoài cửa. Cánh cửa bị cào cào, tiếng kêu gầm gừ, ỉ ôi phát ra. Vừa nghe thấy, nét mặt không cảm xúc thoáng thay đổi. Tình huống đang diễn ra ngoài cửa là điều đau lòng thứ hai trên thế giới này. Đau lòng nhất là thấy Ash buồn, còn điều đau lòng thứ hai chính là thấy Bongbong bị trượt ngã.

Giống như lựa chọn của Ash, Bongbong rất đáng yêu và hiền, ngay khi về nhà, nó cũng rất nghe lời họ. Nó đã từng bị bỏ rơi, nên anh ấy cứ nghĩ nó sẽ khá dè dặt, nhưng may mắn thay, Bongbong lại nhanh chóng yêu quý hai người. Tuy chú chó không hẳn đảm đương được vai trò canh giữ nhà như Karlyle hình dung, nhưng về các mặt khác thì nó thật sự rất dễ thương.

Bongbong

Gọi tên Bongbong trìu mến, Karlyle đứng dậy. Bước đến cửa với tốc độ đều đều, chỉnh tề ngay cả khi đang ở nhà, lòng có hơi do dự. Bởi vì có một điều anh ấy đã được dặn dò khi lần đầu đem thử Bongbong đi huấn luyện, rằng không nên quá cưng chiều hoặc nghe theo nó mỗi khi nó rên rỉ. Đã thế ô tô còn bị hỏng kha khá lần rồi nữa.

Trong lúc chờ đợi, Bongbong cất tiếng rên rỉ thê lương. Tiếng rên rỉ thê lương tựa như một chú chim này chính là đặc điểm của Bongbong. Và là cách dễ dàng đánh gục trái tim nghiêm khắc của Karlyle. Vô thức, anh ấy định xoay nắm cửa, nhưng kịp kiềm chế lại.

Không được Karlyle. Nhỡ Bongbong lớn lên trở thành một chú chó quá được nuông chiều thì sao?

Anh ấy từng cố gắng để trở thành một người phù hợp với Ash. Nhưng trong ký ức của Karlyle, giáo dục đi cùng với sự nghiêm khắc. Đây cũng là điều người huấn luyện nhấn mạnh mà?

Karlyle cố viện một lý do để không làm theo tiếng rên rỉ của Bongbong. Hãy nghĩ mà xem. Đúng. Giờ đã có nhiều vấn đề lắm rồi. Ash đã bắt đầu chuẩn bị để có thể làm việc tại nhà, Karlyle cũng dần làm việc từ nhà nhiều hơn, nên anh ấy dành rất nhiều thời gian với Bongbong. Nhưng vấn đề là khi anh ấy dành nhiều thời gian với Ash, thì Bongbong lại trở nên bất an…

Vì vậy, anh ấy đang tìm người trông Bongbong đặc biệt khi kỳ động dục đến, nên giờ không nên làm cho Bongbong quá dựa dẫm vào mình.

Mải mê suy nghĩ trong khi tay vẫn cầm nắm cửa, một giọng nói ở ngoài vang lên.

Chủ nhân ơi xin ngài hãy mở cửa.

Mắt chớp chớp. Bongbong vừa nói gì cơ? Không thể nào. Đó là giọng của Ash, anh ấy có thể nhận ra nó kể cả từ xa. Định thần lại, Karlyle lập tức mở cửa. Niềm vui xen lẫn sự bất ngờ tuôn trào. Vì sắp nghỉ việc công ty nên Ash có nhiều thứ cần chuẩn bị trước kỳ trăng mật của họ, nên gần đây anh ấy thường về muộn. Không nghĩ Ash lại về sớm vậy, lòng tràn ngập vui sướng.

Đằng trước cánh cửa rộng mở, có thể thấy Ash ở hành lang. Ash ngồi xổm xuống ngang tầm Bongbong, đôi mắt đẹp đẽ cong lên. Tay cầm một chân trước của Bongbong và vẫy nó về phía Karlyle. Lòng bàn chân màu đen khẽ đung đưa theo tay nắm của Ash.

Chào em.

Ánh mặt trời rọi từ phía bên kia hành lang nhuộm màu lên thân hình Ash. Đôi mắt xám xanh tựa trong hồ nước nhìn thẳng vào anh ấy, và một nụ cười mà chỉ cần nhìn thôi đã thấy lòng hạnh phúc. Hai hình ảnh hút hồn Karlyle. Con người đẹp đẽ này giờ đã là…

Chồng của mình.

Hoàn toàn thuộc về Karlyle.

Chỉ ở bên Karlyle mà không cần phải chia sẻ cho ai.

Ash.

Dù đã vài tuần trôi qua kể từ đám cưới, nhưng mọi chuyện vẫn như một giấc mơ. Thường anh ấy thấy mình không xứng đáng được như vậy, nhưng giờ đã đến lúc phải tin rồi, dù vẫn còn quá ngượng ngùng. Cảm giác như bản thân đã trở thành một con người đầy cảm xúc vậy. Karlyle hắng giọng. Nghe thấy tông giọng trầm khàn kia, Ash ve vẩy chân Bongbong một lần nữa.

Ngài thế nào rồi, thưa chủ nhân?

Ngay khi nghe thấy câu nói này, Karlyle khựng lại. Ash bắt chước Bongbong hợp đến bất ngờ. Tên gọi “chủ nhân” vô thức làm anh ấy ngượng nghịu. Cứ như, mình đúng là, chủ nhân của Ash vậy…

Không được, ý nghĩ ngu ngốc gì thế này. Thật là một ảo tưởng lỗi thời. Sự xấu hổ dâng lên khi thấy bản thân cứ tự tưởng tượng như vậy từ khi Ash đưa Bongbong về. Karlyle quyết chí. Giờ anh ấy đã là chồng của Ash rồi. Với tư cách là người bảo hộ và bạn đồng hành, bản thân phải trở thành một người tốt đẹp hơn. Đã đến lúc phải lấy lại phẩm giá đã mất.

Vâng, em không có vấn đề gì. Anh về sớm vậy.

Vì anh nhớ chồng anh không chịu nổi đấy.

Ash thả Bongbong ra rồi ôm chặt Karlyle. Một tay nhẹ nhàng vòng qua ôm, gò má cọ cọ vào cần cổ. Còn đáng yêu hơn cả Bongbong nữa. Dạo này đây cứ như là một cuộc cạnh tranh xem ai dễ thương hơn vậy.

Em yêu, em có nhớ anh không? Em không muốn anh về sớm à?

Dù tông giọng rõ ràng rất tươi vui, nhưng Karlyle lại phản ứng một cách nghiêm túc. Là lỗi của anh ấy nếu khiến Ash cảm thấy như vậy. Có lẽ là do khuôn mặt này. Thật khó để rũ bỏ khuôn mặt không cảm xúc đã thường trực cả đời. Mọi biểu cảm dành cho Ash này là cả vấn đề với anh ấy, nhưng rõ ràng trong mắt người khác thì trông chúng vẫn gần như là không cảm xúc.

Không, không phải người khác.

Giờ họ đã là gia đình rồi.

Đôi môi nở nụ cười bẽn lẽn khi nghĩ đến từ “gia đình”. Nhanh chóng lắc đầu, Karlyle kéo lưng Ash sát vào.

Em đang nghĩ đến Ash mà. Em hỏi vậy là vì em vui khi thấy anh về.

Đôi má mềm mại của Ash trượt chà vào anh ấy. Cánh môi cong lên tiến sát lại gần tai Karlyle, thầm thì.

Gọi “Ash” vậy nghe lạnh lùng quá, em yêu à.

Cơ thể dần dần bị đẩy lùi lại. Ash khéo léo dẫn Karlyle vào phòng. Vành tai đỏ bừng trước cái tên không quen được. Sau đám cưới, hai tuần đã trôi qua, nhưng hàng ngày, mỗi ngày và mỗi đêm, anh ấy vẫn ngượng dù đây là cái tên đã từng nghe.

Gọi là anh…yêu, không có hợp với em.

Không tự tin bản thân có thể phát âm từ này hẳn hoi, anh ấy đành gọi tách nó ra. Ash trầm cười.  m điệu trầm thấp như socola tan chảy lại thủ thỉ vào tai.

Vậy anh sẽ có một thỏa thuận với em. Giờ ta cưới nhau rồi mà. Em thấy sao? Được đúng không? Em hãy gọi anh như thế đi.

Con tim loạn nhịp khi nghe thấy từ “cưới nhau”. Lòng bàn tay ngứa ngáy. Karlyle dâng trào niềm vui. Giờ hai người họ đã kết hôn rồi, không phải ta nên gọi nhau như thế sao? Nhưng đôi môi không cử động chút nào. Anh ấy chưa từng nghe mẹ Alice gọi cha anh với cái tên đến như vậy, nên vốn ban đầu anh ấy không thể tưởng tượng được việc này.

…Em cần một chút thời gian.

Em định để một năm liền hả?

Đẩy Karlyle xuống bàn trong nháy mắt, Ash thì thầm. Bongbong vẫy đuôi, lặng lẽ đi theo họ. Cặp mắt nâu đen lấp lánh đáng yêu làm người ta hút hồn, nhưng khi Ash tiến lại gần, tâm trí liền lập tức quay về anh ấy.

Nếu em không gọi anh là “anh yêu”, thì anh sẽ hôn em.

Trước tông giọng nghịch ngợm, anh ấy bật cười khẽ. Thú thật thì, lời Ash nói không đúng. Lúc đó họ mới chỉ là người yêu, chưa có lấy nhau mà, nên đâu thể mất cả một năm được. Nhưng Karlyle rất vui lòng nhận lấy hình phạt ngọt ngào này.

Bờ môi nãy giờ làm đôi tai ngứa ngáy dần dịch chuyển. Môi dưới bị cắn nhẹ. Ash cứ liên tục cắn nhả tựa đang trêu đùa, rồi cũng cuốn vào. Cánh lưỡi mềm mại tách khe hở giữa hai môi ra. Karlyle phản ứng lại trước hành động giờ đây đã quen thuộc tựa như hít thở. Anh ấy nắm lấy cổ Ash, vòng tay qua phần eo và kéo người kia lại gần.

Nụ hôn cứ tiếp tục. Hai thân hình nằm hờ trên bàn. Đầu lưỡi nhọn cù lên vòm miệng, tiếng rên rỉ hổn hển bật ra. Khu vực vốn là yếu điểm không hề trở nên chây ì, trái lại ngày càng nhạy cảm hơn. Chỉ cần nhìn Ash thôi, cơ thể đã phấn khích đôi chút. Đôi tay kia luồn vào quần áo trong khi anh ấy vẫn đang cuốn chặt vào nụ hôn. Một cách tuyệt đẹp, tay Ash ranh mãnh vuốt ve lưng người nằm dưới.

Ha, Ash, đợi, đã,...

Như mọi khi, anh ấy kiềm chế Ash lại, nhưng Ash nhẹ nhàng lờ đi. Cứ như thế, cơ thể phản ứng theo, nằm xuống mặt bàn. Giấy tờ đang xem dở và vé máy bay rơi xuống sàn. Như muốn anh ấy không bị xao lãng vì những thứ nhỏ nhặt, Ash tiếp tục nụ hôn với tiết tấu như muốn làm Karlyle tan chảy. Lưỡi trộn sâu vào nhau.

Từ bên dưới chạy lên cơn run rẩy. Vô thức, anh ấy khẽ nhướn lưng lên, phản ứng ngay lập tức đến. Ha…, người trên bật ra tiếng rên rỉ trầm khàn. Có lẽ vì trời tối dần, đôi mắt dường như đen sẫm đi kia chứa đựng hình ảnh Karlyle. Trong nháy mắt, hai chân bị dạng ra. Ash với tay nới lỏng thắt lưng quanh eo kia ra. Đúng lúc chiếc quần chuẩn bị bị kéo xuống, tiếng lạch xạch phát ra từ bên dưới.

Một bàn chân dày cào vào bắp chân Karlyle. Nằm trên bàn mê man, anh ấy vội ngồi dậy. Bongbong nhìn hai người họ, miệng kêu ư ử. Đang đè Karlyle nằm xuống, Ash cũng nhìn sang. Khuôn mặt Bongbong buồn bã, nó nằm bẹp trên sàn. Đôi tai rũ xuống.

Tâm trí quay trở lại. Anh ấy nhận ra mình đã làm những điều không nên trước mặt Bongbong ngây thơ. Karlyle xuống khỏi bàn, chỉnh lại quần áo xộc xệch. Rồi nhanh chóng che mắt Bongbong lại.

Ta xin lỗi nhé Bongbong.

Ngay khi Karlyle chạm vào bàn chân, Bongbong ngoáy đuôi liên hồi, đập phành phạch xuống sàn. Trông nó thật đáng yêu khi lè lưỡi thở hổn hển, đôi mắt nhắm tịt, để lộ khuôn mặt vui sướng. Karlyle quên mất bộ dạng của mình, tay vuốt ve bộ lông vàng của Bongbong nhiều nhất có thể.

Bongbong là một con chó trưởng thành rồi mà Lyle. Độ tuổi nó có thể biết mọi thứ.

Ash ngồi xuống cạnh rồi vòng tay khoác vai Karlyle. Tiếng thở dài lù phù phát ra từ đôi môi mới chỉ hôn được một lúc.

Karlyle cũng tương tự, sự phấn khích lan lên đến tận đầu, con tim đập thình thịch. Nhưng không thể tiếp tục hôn trước mặt chú chó nhỏ được. Dù nó là một con chó trưởng thành, nhưng tuổi của nó còn chưa bằng một đứa trẻ mà?

Có thể nó sẽ bị sốc mà.

Nụ hôn với Ash thật sự rất mẫn cảm, tựa như đang làm tình vậy. Thật không thể tưởng tượng được cú sốc mà Bongbong phải chịu khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đã thế, khi đó trông Ash quyến rũ đến mức nào chứ? Dù Bongbong đâu có thể nhận ra, nhưng để ai khác ngoài mình nhìn thấy Ash khi đang hôn thì không được.

Vậy sao Bongbong?

Ash vuốt ve Bongbong cùng với Karlyle. Đôi tay che mắt dần hạ xuống, Bongbong liền lao vào liếm láp hai người họ. Lớp lông vàng lòa xòa trên bộ quần áo đen. Trước đây anh ấy sẽ không cho phép như thế đâu, nhưng giờ Karlyle đã quen rồi. Ash bật cười bất lực.

Thôi được rồi. Nếu Lyle nói vậy thì anh sẽ kiên nhẫn. Đến giờ đi dạo rồi.

Ash đứng dậy. Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Karlyle, anh ấy bắt đầu nhặt giấy tờ rơi trên sàn lên. Pheromone đậm đặc vương vất ở nơi Ash chạm vào. Có vẻ là dấu vết của sót lại từ nụ hôn, nhưng đột nhiên có chút gì đó deja vu. Một cảm giác anh ấy chưa từng thấy bao giờ. Nhận thấy bản thân phản ứng trước cảm giác không quen thuộc này, cứ như là…

Thế, Lyle của anh nãy xem gì mà chăm chú vậy?

Đang cố nhớ lại xem cảm giác này là gì thì Ash cất tiếng hỏi. Karlyle thở dài, đứng lên theo. Tấm vé máy bay hiện lên trong đầu.

…Em vừa xem giấy tờ.

Chứng cứ vẫn đang ở dưới chân Ash. Lần Ash phát hiện ra cuốn lịch ghi ngày kỉ niệm của anh ấy trước khi đám cưới, Karlyle nhận ra bản thân có phần, hơi hơi quá đà. Nghĩ đến phản ứng của Ash nếu anh ấy phát hiện ra chuyện lần này, Karlyle sẽ xấu hổ chết mất. Ash mà biết anh ấy ngắm tấm vé, kiểu gì anh ấy cũng sẽ bị kêu là dễ thương cho xem. Chẳng hợp với một người đàn ông trưởng thành chút nào.

Vẫn còn nhiều công việc lắm hả em? Đừng làm quá sức. Lịch trình hoãn lúc nào cũng được mà.

Đương nhiên Ash thấy mình đáng yêu là điều tốt. Nhưng giờ mình đã chính thức là chồng của Ash. Tuy nhỏ hơn một tuổi, nhưng nếu cứ nghĩ mình bé hơn như vậy thì sẽ khó trở thành người chồng Ash có thể dựa vào.

Karlyle cẩn thận bước đến cạnh Ash. Cúi lưng xuống nhặt, anh ấy đáp thật tự nhiên.

Em xong rồi. Anh không phải lo đâu, em chỉ kiểm tra lại xem có gì mình chưa rõ không thôi.

Cố gắng thật tự nhiên, đang vươn lưng nhặt vé lên, anh ấy bắt gặp ánh mắt cười của Ash. Ánh mắt như thể đang nhìn cái gì đó đáng yêu muốn chết. Tuy không nói gì, nhưng bắt gặp ánh nhìn ấy, đôi tai bất giác ửng đỏ.

Tức là em chăm chú xem vé máy bay hả?

…Sao anh biết.

Karlyle bối rối. Rõ ràng mình đã bình tĩnh lắm mà. Biểu cảm rõ là vẫn bình thường. Mình cứ tưởng Ash đang nhìn đi chỗ khác.

…Em kiểm tra vì mình nhận được vé trước thôi.

Để anh xem xem có gì cần kiểm tra nào.

Ngón tay Ash kẹp tấm vé. Đâu có gì cần xem đâu, vì chỉ có đúng mục tên Ash thôi.

Vé của Lyle đâu rồi?

Chắc nó rơi ở dưới bàn rồi.

Tiếng cười nhẹ bật ra. Ash liếc mắt xuống, cúi đầu. Đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên đầu móng tay Karlyle.

Xin chào, tôi là Ash Frost Jones. Tôi là chồng của Karlyle Frost.

Tông giọng giới thiệu bản thân như thể cả hai mới gặp lần đầu vang lên thật đáng yêu. Khoảnh khắc nghe thấy cái tên thật sự phát ra từ miệng Ash, trong lòng trào dâng cảm giác khó kiềm chế nổi. Biểu cảm gương mặt sụp đổ trong vô thức. Cảm xúc nồng nhiệt này thật khó để diễn tả. Ngẩng mặt lên, Ash liền ôm chầm lấy anh ấy.

Sao em lại có thể dễ thương như vậy chứ? Ngày nào anh cũng lo nhỡ đâu ai đó giật mất chồng anh đấy, em biết không?

…Ash còn dễ thương hơn.

Tha thiết ôm chặt lại Ash. Mũi hít hà mùi pheromone đậm. Mùi hương này chỉ cần hít thôi đã thấy người rạo rực. Ra đây là cảm giác khi trong lòng tràn đầy cảm xúc sao? Chỉ chạm vào thôi đã trở nên phấn khích ngay, bản thân cảm giác muốn làm mọi thứ vì người ấy.

Cứ tiếp tục thế này khéo anh không đi dạo được mất.

Ngón tay vuốt dọc xuống, nhấn vào lưng Karlyle. Môi trượt xuống cần cổ. Cảm tưởng như có một vết sẹo dày đọng lại, hơi thở trầm sâu phả ra. Ash thả anh ấy ra.

Lyle là một người nuôi dạy tốt, nên phải chăm sóc cho Bongbong thôi. Bongbong mà không được để ý thì nó sẽ buồn lắm.

Karlyle gật gù, cố gắng nói là không sao đâu vì nhớ ra bản thân ban nãy đã đẩy Ash ra. Khi nãy dù cũng khó cưỡng lại lắm, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu của Bongbong, Karlyle quyết tâm. Một quý ông là phải giữ lời. Thấy Bongbong chờ đợi được dẫn đi dạo, Karlyle chỉnh đốn lại trang phục.

***

Trong cuộc đời anh ấy đã từng nghe vô vàn câu chuyện rằng kết hôn đem lại rất nhiều thay đổi. Câu chuyện này đặc biệt đúng với Karlyle. Từ khi sinh ra, anh ấy đã luôn chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân sắp đặt, nên đây là điều khó tránh khỏi. Anh ấy đã học rất nhiều thứ để chuẩn bị cho nó. Từ cách tôn trọng cho đến cách chiều lòng hôn phu, và cả những thay đổi sẽ xảy ra trong cuộc sống gia đình.

Nhưng Karlyle lại chưa từng nghe đến từ “hạnh phúc”.

Ít nhất thì những quý tộc anh ấy gặp chưa từng nhắc đến hạnh phúc. Kể cả những người đã kết hôn, hay còn đang chuẩn bị đám cưới, không ai trong số họ nói đến “hạnh phúc” hay “tình yêu”. Nên với Karlyle, kết hôn cũng chỉ như một sự thay đổi về mặt vật chất thôi. Cho đến khi liên kết với Ash.

Lyle, cẩn thận đấy.

Đang phấn khích chạy theo Bongbong mất kiểm soát, Ash kêu lên từ xa. Trên mặt đường có một vũng nước đọng lại từ cơn mưa mới ban sáng. Bóng những tán cây bên đường phản chiếu trên mặt nước ánh lên màu xanh. Mùi cỏ ẩm ướt phả lên.

Không thể để em bị ướt được, để anh ra đón em.

Thấy người đã bỏ rớt mình phía sau dày công quay lại đón, Karlyle yên lặng chờ đợi. Hàng mi run rẩy. Hơi thở nặng nề phả ra từ khe hở giữa hai môi. Niềm vui sướng này còn hơn cả khi Ash trở thành người yêu của anh ấy.

Biết người đi bên cạnh nhìn về anh ấy đã chính thức là chồng mình đem lại sự mãn nguyện về mặt tinh thần. Mọi sắc màu dường như bừng sáng lên, cuộc sống tràn đầy niềm vui. Nó có sự chắc chắn trong đó, không còn sự lo lắng mơ hồ như khi vẫn còn trong mối quan hệ hẹn hò lãng mạn. Cuộc hôn nhân vốn chẳng được coi ra gì trong quý tộc, nhưng lại là trái ngọt quý giá nhất của Karlyle.

Em không bị ướt chứ?

Ash chạy lại, ân cần hỏi. Đôi mắt híp lại thật đẹp. Hơn cả những cánh hoa đang nở.

Vâng, em đứng lại rồi.

Đứng nguyên tại chỗ như được bảo, Karlyle thong thả đáp lại.

Nào, để anh đỡ em.

Ash cười mỉm, nắm lấy tay người kia, kéo qua vũng nước. Nếu tồn tại một người tạo ra hạnh phúc, thì chắc đó là Ash rồi. Hơi thở, lời nói, nụ cười, đều thật sự hạnh phúc.

Bongbong, không được làm thế.

Bongbong chạy vào vũng nước trong khi Ash đang kéo anh ấy. Golden Retriever là giống rất năng động, nên Karlyle và Ash dẫn nó đi dạo 3 lần một ngày, kể cả khi không dành được thời gian cố định. Khi anh ấy không ra ngoài được, Ash huấn luyện và chơi với nó ở vườn.

Bận bịu với đám cưới nên vẫn chưa đưa được chú chó nhỏ đi chơi nhiều nơi, nhưng anh ấy dự định trong tương lai sẽ dẫn nó đến nhà gỗ trên núi của mình, cánh đồng của gia đình và nông trại. Phải làm thật nhiều thứ với Bongbong. Anh ấy và Ash không thể có con. Và vì bản tính ông ngoại chắc chắn sẽ không cho họ nhận nuôi một đứa trẻ không cùng huyết thống, nên Bongbong tựa như một đứa con vậy. Là bởi Ash và anh ấy đã cùng lựa chọn số phận này.

Ash bị ướt thay vì em rồi.

Rốt cuộc Bongbong lao tới lại làm bắn nước tung tóe lên quần Ash. Kéo Karlyle ra phía sau để tránh bị ướt, Ash bật cười. Bongbong đặt bàn chân ướt lên quần áo Ash.

Bongbong trông giống Lyle ghê.

Nó giống Ash hơn là em đấy.

Vậy sao? Lyle thích bị ướt lắm mà.

Karlyle câm lặng. Cứ nghĩ bản thân đã dần quen với kiểu của Ash rồi, nhưng có vẻ Ash nhận ra điều ấy nên cứ làm anh ấy mất cảnh giác với những ngôn từ vô liêm sỉ. Dù không muốn hiểu, nhưng lại lỡ hiểu mất rồi. Cần cổ trở nên nhợt nhạt.

Ash, những lời như vậy, nói ở ngoài…

Đôi mắt đỏ bừng vì xấu hổ liếc nhìn xung quanh. Dù chắc chắn là không có ai, nhưng con tim vẫn chột dạ nóng lên.

Hửm? Sao cơ?

Ash cười ngây ngô như thể anh ấy không biết. Nhìn nụ cười trên gương mặt trắng trẻo kia, thật không thể nghĩ anh ấy lại vừa nói ra những lời đấy.

…Không có gì.

Dường như quyết định bỏ qua chuyện đó, Ash cười thầm. Quay sang nhìn, Ash thì thầm.

Anh cũng yêu em, em yêu.

Em cũng yêu anh.

Ash cầm tay anh ấy. Họ bước men theo lối đi. Có vẻ đã thỏa mãn vì làm Ash ướt, Bongbong cũng chầm chậm đi theo hai người. Cơn gió nhè nhẹ thổi sau cơn mưa luồn qua mái tóc.

Có vẻ nó biết ta sẽ đi vào ngày mai, nên muốn giữ ta lại.

Sải bước cùng nhau, Ash nói về chuyến đi ngày mai. Họ sẽ đi Maldives bằng máy bay phổ thông, không phải máy bay riêng để có thể tận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#01