Chương 30: Doflamingo và Zelda

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ, luôn đến quá trễ.

Lửa cháy rực một khoảng trời, thiêu đốt thân thể của cô gái. Đôi mắt màu lam ngập nước, tràn đầy tuyệt vọng cùng đau thương. Tiếng thét gào đầy đau đớn vang vọng, khản cả cuống họng, gào đến ho ra máu, nhưng chẳng có kẻ nào cứu người con gái ấy khỏi ngọn lửa của sự diệt vong.

Hận thù chồng chất hận thù, đau đớn chồng lên đau đớn. Tất cả đã mất, chẳng còn gì.

"Ngươi có muốn trả thù không? Đi với ta."

Ác quỷ không tự sinh ra, mà được tạo nên.

Ác quỷ, cũng từng là con người.

|_____♡_____|

"Nè Zelda, ăn thử đi."

Asherah giơ ra trước mặt Zelda một viên kẹo. Cô khẽ cắn một miếng. Vị chua chua ngọt ngọt, giống như kẹo hồ lô. Quả thực rất ngon.

"Hai vị."

Một đám người bỗng xuất hiện, vây lấy hai người. Một kẻ già dặn có lẽ là đội trưởng bước ra, kính cẩn nói,

"Đức vua cho mời hai vị."

Tiếng xì xầm từ xung quanh nổi lên. Zelda nhíu mày, đứng thẳng dậy,

"Có chuyện gì?"

Asherah tóm lấy gấu áo choàng của cô, tò mò liếc nhìn đám người đang bao vây lấy cô nàng và Zelda.

"Trách nhiệm của tôi chỉ là dẫn hai vị tới lâu đài, về những việc khác, thứ lỗi cho tôi vì không thể tiết lộ thêm."

Zelda không cảm xúc nhìn ông ta, rồi lạnh nhạt nói,

"Dẫn đường đi."

Lâu đài Dressrosa là một lâu đài rộng lớn, trang trí tinh xảo và xa hoa. Zelda và Asherah đi theo vị đội trưởng tới một căn phòng sang trọng. Cúi đầu chào đôi lui, để hai người ở lại.

"Doflamingo mời cô làm gì thế?"

Asherah hỏi.

"Có lẽ."

Câu trả lời không đầu không đuôi của Zelda khiến Asherah bĩu môi tỏ vẻ. Một cô gái mặc đồ nữ hầu bước tới, cúi đầu,

"Trước khi gặp đức vua, mới hai vị đi tắm rửa và thay trang phục."

Asherah ngó ra, lẩm bẩm,

"Lại còn lằng nhằng thế nữa à. Tôi không biết là tên Doflamingo kia lại còn cầu kỳ vậy nữa đấy."

"Đức vua của các người đâu?"

Zelda từ chối lời mời của nữ hầu, lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta.

"Đức vua của chúng tôi đang chờ hai vị ở trên kia. Đây là lệnh của ngài giao cho tôi, xin hai vị đừng làm khó."

Cô không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ tóm ngang cổ Asherah xách lên, lạnh nhạt nói,

"Người này không được động vào."

"Cái này-"

"Hoặc ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức."

"...Vâng, thưa tiểu thư."

Asherah mặc kệ bản thân bị xách, vẫn tiếp tục ăn mấy chiếc bánh mua được một cách ngon lành. Dù sao Zelda cũng có thể xử lý được, nó lo cái gì chứ.

...

"Zel-Zelda, cô là Zelda phải không?"

Asherah lấy hai tay dụi mắt, há hốc miệng nhìn người trước mặt.

Thiếu nữ với mái tóc bạch kim thả xõa, hơi xoăn nhẹ như sóng biển. Chiếc váy màu lam nhạt thanh lịch, cổ vuông và khoét sâu, dải ruy băng lớn dọc thân trước tạo nên nét quyến rũ, tay áo ôm và xòe rộng với ren, loe ra ở cổ tay. Đôi giày vải cao gót ôm sát lấy hai bàn chân nhỏ nhắn, giống như một người đẹp câm lặng.

"Rắc rối."

Zelda cau mày, khó chịu nhìn bản thân từ trên xuống dưới. Asherah phấn khích chạy xung quanh, vui vẻ nói,

"Chẳng khác gì công chúa hoàng tộc cả! Đẹp quá."

Bỏ ngoài tai mấy lời ca ngợi của cô nàng, Zelda quay sang nữ hầu, lạnh lùng nói,

"Nếu đức vua của các ngươi vẫn còn yêu cầu thêm bất cứ thứ gì, ta sẽ không ngại mà phá hủy chúng đâu."

"Mời hai vị đi theo tôi."

...

Gã đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, một màu hồng từ đầu đến chân không chỉ không chói mắt mà còn khiến cho người khác có cảm tưởng màu sắc này là sinh ra để dành riêng cho gã. Nghe tiếng động, Doflamingo chầm chậm quay sang, chiếc kính râm kỳ lạ dường như hơi lóe lên ánh đỏ.

"Không biết...đức vua cao quý của Dressrosa mời chúng tôi tới có chuyện gì đây?"

Zelda lạnh nhạt nhìn kẻ trước mắt. Khí tức tinh linh quanh gã...nồng đậm hơn rất nhiều. Bên cạnh gã này có một tinh linh? Nhưng tại sao lại lúc ẩn lúc hiện như vậy?

"Zelda Salamander. Một cô gái xuất thân từ Biển Đông, một tay thợ săn hải tặc có tiếng, nhưng sau đó thì biệt tích hai năm. Và trở thành Đồ Tể Pord Attend đang bị hải quân lùng sục. Ta nói có đúng không?"

"Ồ."

Zelda khẽ phát ra một tiếng từ trong cổ họng, không mặn không nhạt nói,

"Quả là Joker của thế giới ngầm. Tin tức rất nhanh nhạy. Vậy ngươi muốn làm gì với chỗ thông tin nóng bỏng đó đây?"

"Hãy khoan đã nào. Ngươi thật nóng vội đấy. Có muốn cùng làm một bữa tiệc trà không?"

"Vào chủ đề chính đi. Tôi không có hứng thú làm một buổi tiệc trà với một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như ngươi."

"Fufufu. Vậy được thôi. Thế nào, Pord Attend? Ngươi có muốn gia nhập gia tộc Don Quixote bọn ta không?"

Zelda hơi nhíu mày. Đôi mắt lam biếc trong trẻo không hề có ảnh ngược của vị vua tàn ác nhất thế giới ngầm Joker, cũng không có kẻ gọi là Thất Vũ Hải Doflamingo, mà chỉ có một màu u tối và lạnh lẽo, chỉ có ngọn lửa của người đó mới đốt cháy được.

"Ngươi có thể gánh toàn bộ tội ác của tôi sao? Có thể chắc chắn rằng hải quân sẽ bỏ qua cho tôi?"

Zelda cất giọng lành lạnh, kèm theo chút châm biếm. Bản thân cô có chút ghét bỏ chất giọng này, vì nó chẳng khác gì cách nói chuyện của Rose. Khinh thường kẻ khác đến tột độ.

"Câu trả lời là không."

|_____♡_____|

Sophia: Đột nhiên muốn viết một đoạn miêu tả trang phục phương Tây thời trung đại, nên cứ thế cho vào@_@

Có ai thấy đoạn trên đó nó ngớ ngẩn không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net