Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
và Tiểu Nhu đang hôn nhau say đắm, khiến cô rất đau lòng.

“Anh ấy thật sự đã hết yêu mình, anh ấy cũng không còn cần mình nữa”.

Trong đầu Sở Diệu Linh bắt đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, cứ ngỡ đến đây giải thích rõ thì anh sẽ tin tưởng mình, nhưng không anh không thề tin tưởng cô.

Nhìn vào ánh mắt của anh bây giờ đã không còn thấy hình bóng của cô nữa, chỉ còn lại sự ghét bỏ, khinh bỉ.

Cô lắc đầu xoay người bỏ chạy như điên ra ngoài.

Trác Viễn nhìn thấy muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ đứng im lặng mà nhìn.

Thấy cô đã rời đi, lúc này anh mới đẩy Tiểu Nhu ra, khiến ả té ngã xuống một cái thật mạnh xuống sàn.

Ả vô cùng tức giận, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì nói.

_Hạo Dương, anh sao vậy, em làm anh không hài lòng hay sao.
_Chuyện vừa rồi, xin lỗi khiến em nghĩ nhiều rồi.

!!
Em về làm phòng làm việc đi, anh muốn một mình.
!!
Tiểu Nhu tức giận giậm chân một cái, nhưng nhận thấy kế hoạch chia rẻ hai người của mình đã thành công, thì tỏ vẻ hài lòng mà rời khỏi phòng.

Sở Diệu Linh thẩn thờ như người mất hồn, lang thang trên đường lớn, nước mắt nước mũi lắm lem trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Đi được một lúc cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực, trước mắt từ từ chuyển thành màu đen.

Lúc sắp ngã xuống, cô cảm nhận có một vòng tay ôm lấy mình sau đó thì mất hết ý thức.

Lãnh Phong lái xe ngang qua, nhìn thấy bóng dáng thân quen cứ nghỉ do mình nhìn lầm, nhưng cũng dừng xe lại.

Đi phía sau định lên tiếng kêu, thì bất ngờ cô gái ngã xuống, Lãnh Phong nhanh chóng đở lấy người phía trước.

Đập vào mắt anh là khuôn mặt của Sở Diệu Linh, lúc đầu cứ nghỉ nhìn nhầm nhưng bây giờ rõ ràng là cô ấy rồi.

_Linh Linh, em sao vậy, mau tỉnh lại đi.
Lãnh Phong hoảng hốt lay người cô mấy cái, cũng không thấy cô có bất kì động tỉnh gì, cô bất tỉnh rồi phải đưa cô quay về ngay.

Về đến biệt thự riêng của mình, anh bế cô đi vào, đặt cô lên giường, sau đó gấp gáp gọi bác sĩ riêng của mình đến khám cho cô.

___________
Ở bên này sau khi cô rời khỏi, Hàn Hạo Dương cũng tự nhốt mình trong phòng, anh thật sự rất mệt mõi, tay day day hai bên thái dương.

Anh phải đối diện với cô thế nào đây, sao bao nhiêu chuyện đã xảy ra, anh không muốn tin đó là sự thật.

Nhưng những hình ảnh đó cứ lẫn vẫn trong đầu anh khiến anh như phát điên, như không thể kiểm soát được mình nữa.

************
Biệt thự Lãnh gia.

Sở Diệu Linh mơ màng tỉnh dậy, trước mắt cô là một mảng xa lạ, giật mình ngồi dậy quan sát xung quanh cảnh vật xung quanh.

Đầu óc chao đảo không phải cô đang ở trên đường sao, sao bây giờ lại ở đây.

Mà đây là đâu, đây rõ ràng không phải phòng của cô và anh, vả lại đây cũng chẳng giống bệnh viện chút nào.

Cạch.

Từ ngoài cửa Lãnh Phong, tay cầm tô cháo và thuốc bổ đang đi vào phòng.

Lúc này cô mới bình tĩnh lại, nhìn Lãnh Phong cười nhẹ một cái nói.

_Sao tôi lại ở đây, mà đây là đâu vậy.
_Đây là nhà của tôi, tôi có việc đi ngang qua Hàn thị thấy em bất tỉnh trên đường nên mới mang em về đây.

!!
Tôi đã gọi bác sĩ đến khám cho em, họ nói em không sao chỉ do xúc động mạnh quá nên ngất.

!!
Với lại, em đang mang thai, sao hắn có thể để em đi một mình rồi ngất xỉu trên đường vậy.

!!
Lãnh Phong cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi.

Nghe Lãnh Phong nhấc đến tên anh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, cô không thể quên được cảnh tượng vừa rồi nó thật sự khiến cô rất đau lòng.

Qua một lúc như đã khóc đủ, cô kể lại hết mọi chuyện cho Lãnh Phong nghe, và cũng mong Lãnh Phong đừng đến tìm anh ấy làm gì, chuyện của cô để tự cô giải quyết.

“Hàn Hạo Dương hắn ta đúng là tên khốn nạn, lúc trước thì dành cô khỏi anh, bây giờ lại dám làm cô tổn thương đến vậy”.

_Lãnh Phong anh đừng nói cho anh ấy biết chuyện tôi mang thai có được không.
Sở Diệu Linh nhìn Lãnh Phong cười khổ mà nói.

_Được, nếu sao này hắn còn làm em đau lòng nữa thì em cứ đến đây, tôi luôn chào đón mẹ con em.
!!
Nhìn thấy cô như vậy Lãnh Phong cũng không muốn xen vào nữa, chỉ lẳng lặng phía sau bảo vệ cô.

******
Biệt thự Thanh Uyển.

Lãnh Phong lái xe đưa cô về, nhìn thấy cô vào nhà an toàn rồi mới quay về.

Cô lủi thủi một mình đi về phòng, đôi chân bước từng bước nặng trĩu, miên man nổi buồn khó tả.

Bầu trời ban đêm đầy sao lấp lánh, khung cảnh bình yên vô cùng.

Đi từng bước nặng nhọc về phòng, không vào phòng tắm, mà thả người nằm xuống giường, ngửi mùi hương của anh còn đọng lại trên gối.

Trong đầu cô bây giờ luôn xuất hiện khung cảnh hạnh phúc của hai người, nhớ từng cử chỉ nhẹ nhàng, từng hành động ôn nhu của anh dành cho cô.

Bất giác khóe môi cong lên, nước mắt cũng vô thức mà rơi theo.

Trước giờ hai người chưa từng cải nhau, anh cũng chưa từng to tiếng với cô, chưa từng làm cô đau lòng như vây.

Nhưng anh đã thay đổi hết lần này đến làn khác mà tổn thương cô.

Sở Diệu Linh càng nghỉ càng khóc lớn tiếng hơn.

Sở Diệu Linh khóc đến mệt lã người, ngủ lúc nào không hay.

trong đêm khuya vắng lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của cô.

Hàn Hạo Dương xong việc quay về biệt thự thì trời cũng đã khuya, bước vào phòng thấy cô đã ngủ say, anh cũng nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, như sợ sẽ làm cô thức giấc.

Sau khi tắm xong, Hàn Hạo Dương đi về một phía bên giường nằm xuống, chẳng để tâm gì đến cô cứ thế mà đi ngủ.

Khi về anh có nghe bác quản gia nói mấy ngày hôm nay cô không chịu ăn uống, mặc dù trong lòng đang rất lo lắng cho sức khỏe của cô.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyện cô với Lãnh Phong thì anh như trở thành một người khác.

Hai người tuy nằm chung trên một chiếc giường như mọi khi, nhưng hôm nay lại không giống như vậy.

Không phải là yêu thương ôm ấp nhau nữa, mà là sự im lặng của cả hai, khiến hai người càng ngày càng trở nên xa lạ.

Cả hai quay lưng về phía nhau, một khoảng cách tưởng chừng rất gần nhưng lại rất xa, khó mà với tới được.

__________________
Sáng hôm sau.

Vẫn như mọi khi, Hàn Hạo Dương thức dậy từ sớm, vào phòng tắm vệ sinh xong thì bước ra ngoài.

Một lúc sau Sở Diệu Linh cũng tỉnh dậy, thấy Hàn Hạo Dương đang đứng thắt cà vạt, không biết anh đã về nhà lúc nào, mà giờ lại ở đây, không phải bây giờ nên ở bên Tiểu Nhu hay sao.
Giả vờ như không nhìn thấy anh, cô cứ thế đi thẳng vào phòng tắm, cô bây giờ đã chấp nhận từ bỏ tình yêu này, từ bỏ hạnh phúc này.

Cô sẽ rời đi để trả lại tự do cho anh, để anh có thể ở bên cạnh người mà anh yêu.

Dù biết gần như vậy sẽ thiệt thòi với tiểu bảo bối trong bụng mình, đứa trẻ cần có đủ cả ba lẫn mẹ cùng nhau yêu thương nó.

Nhưng cô không thể cho nó, cô muốn mình ít kỉ một lần, không muốn con mình phải sống với người cha như vậy.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy hành động của cô thì chau mày, khó chịu mà rời khỏi phòng đến tập đoàn.

******
Đến trưa.

Sở Diệu Linh đang sắp xếp quần áo trên phòng thì nghe tiếng la lớn của nữ hầu giúp việc.

Bước xuống nhà xem có chuyện gì xảy ra, đập vào mắt là cảnh Tiểu Nhu, cô ta cứ như chủ nhân của nơi này mà không ngừng ức hiếp nữ hầu kia, khi không làm theo ý ả.

_Cô đến đây làm gì, ai cho cô cái quyền được làm càn ở đây hả.
Sở Diệu Linh tức giận mà quát lớn.

_Tôi bây giờ sắp trở thành thiếu phu nhân, tương lai nơi này sẽ là nhà của tôi, tại sao tôi không được đến đây.

!!

Tiểu Nhu cười đắc ý, tỏ thái độ thản nhiên nói, như đang khẳng định với cô.

Hỏi rõ mọi chuyện mới biết chỉ vì nữ hầu không làm vừa ý mình, nên ả mới ra tay tát nữ hầu kia, muốn khẳng định vị trí của ả trong căn biệt thự này với mọi người.

_Ra vẻ cũng xong rồi, cô có thể đi về được rồi đó.
Dứt lời Sở Diệu Linh bước lên cầu thang chuẩn bị quay về phòng thu dọn hành lý, không muốn đôi co thêm với ả.

Tiểu Nhu tức giận dậm chân mạnh một cái, định ra về thì lại nghe thấy tiếng xe của Hàn Hạo Dương vừa về đến, suy nghĩ ra cái gì đó, khuôn mặt cười đầy gian manh!
Tiếp theo Tiểu Nhu liền chạy nhanh lên lầu, bắt lấy tay cô kéo mạnh lại một cái, chuẩn bị thực hiện kế hoạch chia rẽ của cô ta.

Sở Diệu Linh bất ngờ giật mình theo quán tính mà quay lại, hắt mạnh tay cô ta ra mà lên tiếng.

_Buông ra, cô đang định làm cái trò gì vậy.
Tiểu Nhu chỉ nhìn cô cười gian tà một cái, liền cầm lấy cái tay của Sở Diệu Linh tát vào mặt ả một cái thật đau, sau đó giả vờ té ngã xuống cầu thang.

Hàn Hạo Dương sau khi đến tập đoàn một lúc, mới nhớ ra mình đã để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nên mới nhanh chóng quay trở về để lấy.

Á.

Rầm.

Hàn Hạo Dương vừa đi đến cửa đã nghe tiếng động lớn bên trong phát ra, chạy nhanh đến phòng khách xem có chuyện gì.

Cảnh tưởng trước mắt khiến Hàn Hạo Dương bàng hoàng, Tiểu Nhu cả người đang nằm dưới nền nhà, phần đầu bị đập mạnh vào chân cầu thang khiến máu đang chảy không ngừng.

Sở Diệu Linh lại đứng phía ở trên, khuôn mặt đẹp chau lại nhìn xuống phía dưới, chưa kịp định thần với hành động vừa rồi của ả ta.

_Tiểu Nhu đã có chuyện gì, sao lại té như vậy.
Hàn Hạo Dương hoảng hốt chạy đến đỡ lấy phần đầu của Tiểu Nhu lên.

_Anh đừng trách chị ấy, là do em không tốt.
Em chỉ muốn đến để giải thích chuyện hiểu lầm ngày hôm qua, rằng giữa chúng ta không có gì.
Nhưng chị ấy lại không tin, em cũng không ngờ lại khiến chị ấy tức giận như vậy, chị ấy không cố ý đâu, chỉ lỡ tay đẩy ngã em.

!!
Tất cả là lỗi của em.

hức.
Tiểu Nhu nằm trong vòng tay của Hàn Hạo Dương, vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn cô ánh mắt đầy đắc ý nói.

_Linh Linh.

anh không ngờ em lại độc ác đến như vậy.
!!
Hàn Hạo Dương tức giận, quát lớn tên cô mà nói.

Sở Diệu Linh lúc này mới định thần lại được, nhìn khuôn mặt ả đầy vẻ đắc ý của ả, khẽ cong môi cười chế giễu mà lên tiếng.

_Nếu bây giờ em nói không có, mọi chuyện đều do cô ta dựng nên, liệu anh có tin em không.

!!!
_Tin em, anh làm sao tin em đây, khi chính em là người đẩy ngã em ấy.

!!
_Nếu anh đã nói chắc chắn là em làm như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.

!!!
Sở Diệu Linh biết rằng bây giờ dù có giải thích thế nào anh cũng sẽ không tin cô, chỉ cười nhạt một cái rồi quay về phòng.

_Linh Linh, em quay lại đây ngay.

!!
Anh nghe cô nói vậy thì vô cùng tức giận, hét lớn gọi cô, nhưng cô như không nghe thấy.

Mặc dù rất tức giận nhưng chuyện bây giờ là đưa Tiểu Nhu đến bệnh viện, không thể cứ ở đây mà đôi có với cô mãi được.

Ôm Tiểu Nhu đứng dậy, ra xe đi đến bệnh viện.

Tiểu Nhu sau khi đưa vào bệnh viện, được bác sĩ băng bó, kiểm tra xong thì được đưa về phòng VIP chăm sóc.

Tiểu Nhu sau khi té thì bị gãy chân trái, phải bó bột suốt một tháng mới có thể tháo bột, phần đầu cũng không có vấn đề gì nguy hiểm.

Đêm đó Tiểu Nhu phải ở lại bệnh viện quan sát thêm, đến khi nào sức khỏe ổn định mới được về, Hàn Hạo Dương cũng không thể bỏ lại Tiểu Nhu một mình ở đây mà về được, đành phải ở lại chăm sóc ả ta.

Những ngày sau đó!.

Hàn Hạo Dương lái xe đưa Tiểu Nhu quay về biệt thự riêng của hai người, ả vô cùng thích thú vui mừng lại giả vờ không hiểu mà hỏi anh.

_Hạo Dương anh đưa em về đây chi vậy, như vậy sẽ khiến chị ấy lại càng tức giận thêm.

?
_Khoongz sao hết, có anh ở đây, em cứ yên tâm ở lại, không ai dám gây khó dễ cho em đâu.

!!
Cô ấy là người gây ra chuyện này cho em, nên anh có trách nhiệm phải chăm sóc em.

!!
Hàn Hạo Dương giúp Tiểu Nhu xách đồ vào nhà mà lên tiếng!
_Cảm ơn anh, Hạo Dương anh thật tốt.
Từ trên phòng đi xuống nhìn một màn trước mắt khiến cô không khỏi đau lòng, bước đến bên cạnh anh đầy tức giận mà lên tiếng.

_Dương sao anh lại đưa cô ta về đây.

_Tiểu Nhu sẽ ở lại đây đến khi bình phục hoàn toàn.
!!
_Anh thật quá đáng, anh đã hỏi qua ý kiến của em chưa, mà đã tự ý quyết định như vậy.
_Em mới là người quá đáng, chính em là người làm Tiểu Nhu bị như vậy, đến một câu xin lỗi cũng không có.

!!
Vậy mà bây giờ còn ở đây tức giận với ai hả.

!!
_Xin lỗi sao, em không làm gì, tại sao phải xin lỗi cô ta chứ.
_Em không làm, vậy chẳng lẽ Tiểu Nhu tự mình ngã rồi đổ oan cho em hay sao.

!!
Hàn Hạo Dương càng nghe cô nói lại càng giận dữ hơn, ánh mắt ôn nhu dịu dàng ngày thường nay thay bằng ánh mắt chán ghét, bùng bùng lửa giận.

_Ha, em hiểu rồi, vậy anh cứ coi như là em làm đi.
Anh đã không tin em, vậy em còn cố giải thích để làm gì.
Sở Diệu Linh cười chế giễu mình, giọng lạnh lùng nói!
_Hạo Dương anh đừng vì em mà cãi nhau với chị ấy được không.

!!!
Chị ấy đã không thích em ở đây, vậy anh cứ đưa em về Lâm gia là được.

!!!
Tiểu Nhu nhìn anh giọng buồn bã nói, bên trong lại rất hài lòng với việc này, xem ra kế hoạch của cô sắp thành công rồi.

_Không được, em không cần để ý đến lời nói của cô ấy, cứ ở lại đây, có anh không ai dám gây khó dễ cho em đâu.

!!
Dứt lời anh đở Tiểu Nhu đi lên phòng, nhìn anh như vậy tim cô rất đau, như bị ai bóp nát.

Vẫn muốn hỏi lại anh một lần nữa, mày đẹp nhíu chặt, mắt cũng đã đỏ hoe.

_Dương anh đã từng tin tưởng em chưa.

?
_Anh chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.

!!
Hàn Hạo Dương đang đi, nghe câu hỏi của cô thì dừng lại, trả lời dứt khoác rồi cùng Tiểu Nhu lên phòng.

Như không kiềm được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, suy cho cùng dù cô có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin, bước từng bước nặng trĩu về phòng.

Hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.

Về phòng cô thu dọn hết quần áo cho vào vali, cô chỉ lấy những gì của mình lúc đến đây, những thứ của anh mua cô đều để lại hết.

Lúc đến đây cô đem không quá nhiều đồ, nên lúc đi cũng chỉ có mỗi cái vali, thở dài nhìn tắm ảnh cả hai chụp chung, vuốt nhẹ một cái rồi úp xuống.

Qua một lúc thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, cô cũng kéo vali mà rời đi, không phải cô không dám gặp họ.

Điều mà cô sợ là anh sẽ ngăn cản, không cho cô rời đi.

Đơn ly hôn trên bàn cô cũng đã kí, chỉ cần anh kí vào nữa thì cả hai sẽ thành người dưng qua đường.

Đi đến cửa cô xoay đầu nhìn lại căn biệt thự mà hơn tháng nay cô đã gắn bó với nó, có vui có buồn, đầy đủ mọi cảm xúc.

Trong lòng có chút lưu luyến, một chút gì đó đau thương, sau đó lên chiếc taxi mà rời đi.

Chiếc taxi cứ chạy như không có điểm dừng trên đường, dù trời đã khuya nhưng thành phố vẫn rất nhộn nhịp, xe cộ vẫn rất đông.

Giờ phút này cô cũng không biết phải đi về đâu, không thể về nhà vì như vậy sẽ khiến mẹ Sở thêm lo lắng.

Nhưng chiếc xe cứ chạy hoài như vậy cũng không phải là cách, suy nghỉ một lúc cô mới nhớ ra một người.

Chạy một lúc chiếc xe cũng đến nơi.

Ting.
tong.

ting.

tong.

Lãnh Phong đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì tiếng chuông cửa lại vang lên.

Trong lòng thầm mắng kẻ nào lại chán sống, sớm không đến muộn không đến ngay lúc anh đi ngủ thì lại đến.

Cạch.

Mở cửa ra nhìn thấy Sở Diệu Linh đứng ngay trước cửa, tay còn xách theo cả cái vali to đùng mà sắc mặt liền thay đổi.

Giúp cô kéo cái vali rồi cả hai đi vào trong, đến ghế ngồi xuống.

Qua một lúc, sau khi bình tâm lại Sở Diệu Linh mới kể lại hết toàn bộ mọi chuyện cho Lãnh Phong nghe, bây giờ cũng chỉ có Lãnh Phong mới giúp được cô.

Cô cũng coi Lãnh Phong như tri kỉ mà không ngại tâm sự hết tất cả mọi thứ, Lãnh Phong sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, không muốn làm cô thêm đau lòng nên cũng chỉ biết cố kiềm nén.

Thấy trời cũng đã quá khuya, Lãnh Phong dẫn cô đi đến phòng của mình, chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho cô, cô đang mang thai lại thức khuya không tốt cho sức khỏe một chút nào.

Hàn Hạo Dương và Tiểu Nhu sau khi dùng xong bữa tối thì mới quay trở về!
Biệt thự Thanh Uyển!
Hàn Hạo Dương nhẹ nhàng bế Tiểu Nhu về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì quay về phòng tìm Sở Diệu Linh để làm rõ nguyên nhân vụ việc hôm đó!
Cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, khi chưa nghe hết câu chuyện từ hai phía, chỉ nghe từ phía Tiểu Nhu đã lớn tiếng với cô.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong một không gian tối om, Hàn Hạo Dương đi đến bất công tắc đèn trong phòng!

Cả căn phòng trống không, trên giường cũng không có một chút hơi ấm nào của cô nữa, Hàn Hạo Dương cảm thấy bất an, mở cửa tủ quần ra xem.

Bên trong bây giờ chỉ còn lại quần áo của anh, Hàn Hạo Dương tức giận lấy điện thoại trong túi quần âu ra chuẩn bị điện cô!
Chợt ánh mắt rơi vào vật đang chiếu sáng lấp lánh trên bàn trang điểm, tờ giấy đặt bên dưới chiếc bàn khiến anh như mất hết kiểm soát.

Bên dưới chiếc nhẫn đính hôn là tờ đơn ly hôn, đã được cô kí tên mình vào, lấy điện thoại liên tục gọi cho cô nhưng đầu dây bên kia vẫn liên tục vang lên cùng một câu nói.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sao”.

Hàn Hạo Dương vô cùng khó chịu trong lòng gọi ngay cho Trác Viễn, điều tra xem Sở Diệu Linh bây giờ đã trốn đi đâu.

Chuông reo chưa đến ba tiếng chuông đầu dây bên kia đã nhắc máy.
_Dạ, boss, ngài.

!!
_Lập tức cho người điều tra xem thiếu phu nhân bây giờ đang ở đâu.
Hàn Hạo Dương chưa để Trác Viễn nói hết câu, đã lớn tiếng quát vào điện thoại, khiến người bên đầu dây bên kia toát hết cả mồ hôi trán, sau đó thì cúp máy ngay, không để Trác Viễn kịp nói thêm gì nữa!
Sau khi cúp máy Hàn Hạo Dương như phát điên bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, Lâm Tiểu Nhu ở phòng bên cạnh nghe thấy tất cả thì vô cùng vui mừng, mĩm cười đắc ý.

______________
Biệt thự Lãnh gia ở thành phố A.

Sở Diệu Linh sau khi làm khách ở đây được mấy ngày thì vô cùng vui vẻ, không còn buồn bã như những ngày đầu mới đến.

Hôm nào Lãnh Phong cũng tìm cách trọc cho cô cười, giúp cô quên đi chuyện đau lòng ấy.

Ngày ngày Lãnh Phong sẽ mời người đến dạy cô những điều cần thiết cho bà bầu, những gì nên làm và không nên làm.

Khiến cô không có thời gian để nhớ về tên bội bạc Hàn Hạo Dương kia, mà còn tìm người đến dạy cô tập Yoga cho bà bầu để nâng cao sức khỏe.

Bên này suốt mấy ngày nay không tìm thấy Sở Diệu Linh khiến Hàn Hạo Dương càng trở nên đáng sợ hơn, hết tức giận với người này lại tức giận với người khác!
Khiến tất cả các nhân viên không khỏi khiếp sợ, bình thường tổng tài của họ đã đáng sợ, bây giờ lại còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần!
Ngoài cửa Trác Viễn gấp gáp không kịp gõ cửa mà bước vào.

_Boss đã tìm thấy tung tích của thiếu phu nhân!.

_Nói nhanh, cô ấy bây giờ đang ở đâu.

!!
Hàn Hạo Dương cả người mệt mỏi, suốt mấy ngày vì nay tìm kiếm cô, anh đã không ăn không ngủ, Trác Viễn thông báo tìm thấy tin tức của cô khiến anh không khỏi vui mừng lập tức đứng bật dậy!
Trác Viễn thấy hành động của anh hơi ngập ngừng một lúc mới dám nói hết câu.

_Thiếu phu nhân.

cô ấy đang ở nhà của.

Lãnh thiếu gia ạ.
Hàn Hạo Dương nghe đến tên Lãnh Phong thì vô cùng tức giận, khuôn mặt vui vẻ lúc nãy, lúc này lại vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn!
_Lập tức cho người đến Lãnh gia bắt cô ta về đây ngay cho tôi.

!!
_Nhưng boss đó là Lãnh gia, chúng ta! !
Trác Viễn đang nói nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy tia giết người kia của Hàn Hạo Dương mà khiếp sợ không dám nói hết câu!
_Cậu không cần lo chuyện đó, chính nhà họ Lãnh mới là người gây chuyện với chúng ta trước.

!!
Hàn Hạo Dương tức giận đập tay xuống bàn mà nói, anh sẽ khiến nhà họ Lãnh biến mất khỏi thành phố A mà quay về thành phố S.
_Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.
______________
Trác Viễn mặc dù đến Lãnh gia đòi người không ít lần, nhưng điều không thể vào bên trong được, bên trong biệt thự bảo vệ đứng canh cũng không ít!
Địa vị của Lãnh gia ở thành phố A này nói nhỏ cũng không thề nhỏ, chỉ là đứng sau Hàn gia một chút, nhưng thế lực ngầm cũng không thua gì Hàn gia.

Một khi hai bên đã khai chiến chắc chắn sẽ là một tin chấn động cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net