Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Linh về đến nhà một lúc, thì người bên cửa hàng cũng đến, cô chỉ những chổ kín để họ lắp các camera vào, cô muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Những người đến đây giúp cô lắp đặt là những người rất chuyên nghiệp, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã lắp xong tất cả.

Sau khi xong việc cô tiễn họ ra về, xong cô cũng quay vào nhà gặp riêng bác quản gia để nói chuyện, mong bác giúp cô giấu kín chuyện này, đừng để cho anh biết.

_Bác Hàn, bác có thể giúp cháu giấu kín chuyện này với Hạo Dương không.
Cháu không có ý gì xấu, chỉ muốn cho anh một bất ngờ thôi.
_Cháu cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu giữ bí mật này vời thiếu gia.

!!
Quản gia Hàn tuy chỉ mới tiếp xúc với cô khoảng thời gian không lâu, nhưng ông có thể nhìn thấy được là cô đối với thiếu gia là thật lòng, không mưu cầu danh lợi như những cô gái ngoài kia.

_Vâng cháu cảm ơn bác ạ.
Vậy bác cứ đi làm việc của mình đi ạ.
Nói chuyện với bác quản xong, cô định quay về phòng nghỉ ngơi, thì điện thoại lại vang lên.

Reng.

reng.
reng
Nhìn thấy dãy số quen thuộc, không biểu cảm gì mà nghe máy.

_Tôi nghe đây Lãnh Phong.
_Em đang làm gì đó, tôi muốn nhờ em một chuyện.

!!
_Chuyện gì anh nói đi.
_Bây giờ em đến địa chỉ này gặp mặt tôi sẽ nói rõ với em.

!!
_Vậy được.
Nghe giọng gấp gáp của Lãnh Phong cô biết anh lại gặp phải rắc rối gì nữa rồi.

Đi nhanh ra cổng bắt taxi đi đến địa điểm đã hẹn vời Lãnh Phong.

Vừa thấy cô bước xuống từ taxi Lãnh Phong vui mừng bước đi nhanh về phía cô.

Địa điểm mà cả hai hẹn gặp mặt là khách sạn hoa hồng, nổi tiếng sang trọng bật nhất ở thành phố A.

_Diệu Linh cuối cùng em cũng đến rồi, lần này chỉ có em mới có thể giúp được anh.
_Anh lại gặp phải chuyện gì nữa vậy.

!!
Nhìn Lanh Phong cứ mặt nhăn mày nhó, khiến cô khó hiểu mà lên tiếng, không biết có chuyện gì lại khiến anh mất bình tĩnh như vậy.

_Ông nội hiểu lầm rằng giữa hai chúng ta có quan hệ, anh đã giải thích rất nhiều lần nhưng ông vẫn không tin…!
Ông muốn anh dẫn em tới để nói rõ ràng thì ông mới tin.
Nghe Lãnh Phong nói cô như đã hiểu lý do vì sao anh lại gấp gáp gọi cô đến đây như vậy.

_Được, vậy chúng ta đi thôi.

!!
_Anh dẫn em lên, ông đang đợi chúng ta.
Cả hai vui vẻ như không có chuyện gì mà đi vào trong khách sạn.

_____________
Đến trưa!
Chiếc xe của Hạo Dương từ từ lái vào trang viên biệt thự Thanh Uyển.

Suốt cả buổi họp, anh không thể tập trung được, chỉ quan tâm đến cô ở nhà, xong việc thì lập tức về tìm cô ngay.

Hạo Dương lo lắng đi lên phòng tìm cô, nhưng cả căn phòng trống không, xuống nhà tìm cũng không thấy cô đâu.

_Bác Hàn cô ấy đâu rồi.
_Thưa thiếu gia, tôi không biết thiếu phu nhân đã đi đâu.

!!

Chỉ thấy thiếu phu nhân nhận điện thoại của người nào đó rồi đi ngay.

!!
Tìm khắp nơi trong nhà nhưng vẫn không nhìn thấy cô, gọi cho cô chỉ toàn thuê bao, anh lo lắng tìm bác quản gia mà hỏi.

Nghe bác quản gia nói vậy, anh cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ cô ra ngoài có việc, cũng không muốn kiểm soát cô quá nhiều.

Định xoay người quay lại công ty, thì điện thoại reo lên thông báo tin nhắn đến.

Anh mở ra xem, cứ nghĩ là tin nhắn của cô gửi đến, nhưng không cảnh tưởng trước mắt khiến anh như chết đứng tại chổ.

Qua mấy giây người đó lại gửi đến một tin nhắn khác.

_Nếu muốn biết có thật hay không, bây giờ đến ngay khách sạn hoa hồng ở trung tâm thành phố sẽ rõ.
Hàn Hạo Dương bây giờ như mất kiểm soát, anh vô cùng tức giận khi thấy cô và Lãnh Phong cùng nhau vui vẻ đi vào khách sạn.

Bước nhanh ra xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đến địa điểm trong bức ảnh.

*****************
Sau một hồi giải thích cuối cùng ông cũng chịu hiểu, không làm khó gì Lãnh Phong thêm nữa, cô cũng đã hứa với ông sẽ giúp Lãnh Phong tìm bạn gái.

Qua một lúc, thấy cũng đã trễ cô xin phép ông ra về, Lãnh Phong đi theo tiễn cô, xuống tới sảnh khách sạn Lãnh Phong vui vẻ lên tiếng.

_Cảm ơn em, hôm nay nhờ có em nên ông mới không còn làm khó anh nữa.

!!_Không có gì đâu, anh không cần cứ cảm ơn tôi hoài như vậy.
Thôi cũng trễ rồi tôi phải quay về đây.

tạm biệt.
Hai người vui vẻ vẩy tay chào tạm biệt xong thì cô lên taxi quay về nhà.

Cả hai không hề hay biết rằng tất cả hành động vừa rồi của hai người đều bị anh nhìn thấy hết.

Hàn Hạo Dương đến đây được một lúc nhưng vẫn không vào mà ngồi ở trong xe đợi.

Qua một lúc lâu, không nhìn thấy cô đâu, cứ nghĩ là có người cố tình chia rẽ, còn những bức hình kia chỉ là ghép.

Định lái xe rời đi, thì từ trong sảnh khách sạn một hình bóng quen thuộc đang nói cười vui vẻ cùng Lãnh Phong bước ra.

Khoảng cách quá xa nên anh không thể nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng trong cô rất vui vẻ.

Đứng ở góc nhìn của anh, hành động của hai người vô cùng ái muội, nhìn cứ như Lãnh Phong đang ôm hôn cô vậy.

Khuôn miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười kinh bỉ, cầm lấy điện thoại bấm vào một dãy số, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng nghe máy.

_Thiếu gia tôi nghe, cậu có gì cần căn dặn à.
Đầu dây bên kia, Hàn quản gia nhận được điện thoại của anh thì nhanh chóng bắt máy

Gần sáu giờ chiều, cô mới về đến nhà, lên phòng tắm gội thay quần áo xong thì đi tìm anh.

Qua thư phòng cũng không thấy anh đâu, cô nghĩ chắc anh chưa về nên xuống nhà tìm bác quản gia hỏi bác.

Chưa kịp lên tiếng thì bác quản gia vừa gặp cô đã lên tiếng trước, thuật lại những gì mà Hàn Hạo Dương vừa căn dặn.

_Thiếu gia gọi về bảo hôm nay không về nhà, thiếu phu nhân không cần đợi.
_Anh ấy gọi bác khi nào, sao lại không gọi cháu.

!!
Diệu Linh cầm điện thoại lên kiểm tra mới biết điện thoại đã hết pin.

_Buổi tối đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân vào dùng bữa.
_Được cháu sẽ vài ngay.

!!
Hôm nay không có anh dùng bữa cùng cô, chỉ có một mình khiến cô cảm thấy không ngon miệng chỉ ăn một ít rồi quay về phòng.

Lên phòng cắm sạc sau đó điện cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn thuê bao.

Sợ anh sẽ gặp chuyện gì, nên cô gọi cho Trác Viễn, đầu dây bên kia cũng qua một lúc được sự cho phép của anh cũng bắt máy.
_Tôi nghe đây thiếu phu nhân.
_Anh ấy đâu, sao tôi không gọi được vậy.

!!
_À boss đang bận họp nên không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ nói lại với ngài ấy sau khi xong họp.
_Vậy cảm ơn anh.

!!
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi khách sạn thì đến thẳng quán bar.

Ở đây cả ba người đang ông cùng nhau uống rượu, Cố Minh và Trác Viễn nhìn anh uống hết ly này đến ly khác mà lắc đầu ngao ngán.

“Đúng là một khi đã yêu sẽ khiến con người ta trở nên thay đổi, một người cao ngạo, lạnh lùng như anh nay lại thành ra như thế này”.

Hạo Dương bây giờ quần áo xộc xệch, cả người chẳng còn chút sức sống, cứ lấy rượu mà giải sầu, uống không biết bao nhiêu.

_Này cậu có chắc chị dâu là người như vậy không, tôi nghĩ cô ấy không phải người như vây, sao cậu không điều tra xem sao rồi hả kết luận.
Cố Minh nhìn anh cứ chìm đắm trong rượu mà khó chịu lên tiếng.

_Chính mắt tôi thấy, cậu bảo tôi phải làm sao đây.

!!
Dứt lời anh cầm lấy chai rượu đưa lên miệng mà uống, Cố Minh nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu không nói gì.

Hàn Hạo Dương uống đến khi sai khướt chẳng còn biết gì nữa, Trác Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài lấy xe.

Cố Minh định đỡ Hạo Dương ra về thì cánh cửa mở ra, Lâm Tiểu Nhu mặc một chiếc đầm hai dây quyến rũ đi vào.

Bước đến bên cạnh Hạo Dương định đỡ anh đứng dậy ra về, thấy vậy Cố Minh cũng nhếch nép mà lên tiếng.

_Cô muốn làm gì.
_Hạo Dương anh ấy say rồi, tôi phải đưa anh ấy về.

!!

Bây giờ Diệu Linh không có ở đây, thì để tôi đưa anh ấy về.

!!
_Không cần, không có vợ cậu ấy ở đây thì vẫn còn tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy về, tôi không muốn ngày mai đám nhà báo lại có tin hot để đăng.
Cố Minh bước đến hắt tay cô ta ra, đỡ Hạo Dương về biệt thự riêng của mình, không để cho người phụ nữ đầy giã tâm kia đưa về.

_Anh.

!!
Lâm Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi mà nói, ả thật sự tức giận kế hoạch sắp thành công lại bị Cố Minh phá nát.

_____________

Sáng hôm sau.

Hạo Dương thức dậy, đau nhức cả đầu, giật mình ngồi dậy nhìn nội thất bên trong căn phòng một loạt, biết đây là nhà của Cố Minh thì thở phào nhẹ nhõm.

Đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh, một lúc sau bên ngoài Trác Viễn cùng vừa mang quần áo đến, gõ cửa nói vọng vào!
_Boss quần áo của ngài tôi để bên ngoài.
Qua một lúc anh cũng bước ra, một thân tây trang chỉnh tề, tóc được vuốt lại gọn gàng, bước ra khỏi phòng, sau đó đến thẳng tập đoàn.

*****
Sở Diệu Linh cả người mệt mõi, mơ màng mở mắt qua nhìn bên cạnh, đưa tay sờ bên cạnh, không có một chút hơi ấm, có lẽ đêm qua anh thật sự đã không về!
Vào phòng tắm vệ sinh xong cũng đi xuống nhà, đang từ cầu thang đi xuống, gặp bác quản gia đi ngang đi vội vàng lên tiếng hỏi.

_Bác sáng nay anh ấy có về không ạ.
_Dạ thiếu gia vẫn chưa về, chỉ có trợ lý Trác đến lấy quần áo giúp cậu ấy.
!!
Cô nghe bác quản gia nói vậy cũng có chút bất ngờ, sao anh lại không gọi báo cho cô một tiếng, cô sẽ đem đến tập đoàn giúp anh.

_Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời người vào dùng.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, giọng nói bác quản gia như đánh thức cô dậy, giật mình mà nhanh chóng trả lời bác.

_Được cháu sẽ vào ngay.

!!
Dùng bữa sáng xong, cô quyết định sẽ đến tập đoàn tìm anh, xem anh bận gì mà hôm qua đến nay vẫn không chịu về nhà.

Lên phòng thay quần áo xong cô bắt taxi đi đến tập đoàn.

Đến tập đoàn cô đi thẳng lên văn phòng chủ tịch, mọi người ở đây cũng biết cô đến tìm anh nên cũng không ngăn cản.

Chỉ ở phía sau xì xào bàn tán to nhỏ, một số cười kinh bỉ, nói cô bị chủ tịch bỏ rơi nên mặc dày đến đây tìm để mong nếu kéo.

Việc cô viết đơn nghỉ việc cả tập đoàn ai ai cũng biết, họ chỉ nghĩ là hai người chia tay nên cô mới bị anh ép cho thôi việc.

Cô như chẳng quan tâm mấy lời phiếm đó của họ, mà đi thẳng lên tìm anh.

Sở Diệu Linh cứ vậy thản nhiên như không nghe thấy gì đi thẳng lên phòng của anh, như thói quen cô không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào.

_Dương.
Gặp được anh cô liền gọi tên ngay.

_ Sao vào không gõ cửa.

!!
Hàn Hạo Dương nói nhưng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

_Dương anh sao vậy, không phải trước nay em điều như vậy sao.
Bất ngờ với câu nói của anh, nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói.

_Không có việc gì quan trọng thì em về đi.

!!
Anh hằn giọng lên tiếng có phần tức giận, khiến cô nghe thấy vậy liền đơ cả người, không hiểu hôm nay anh bị gì nữa.

Cứ nghĩ là do anh làm việc nhiều, cả người mệt mõi nên mới nói như vậy, mĩm cười dịu dàng đi đến trước mặt anh.

Cứ như mọi khi mà ngồi lên đùi, tay đặt hai bên thái dương mà xoa xoa giúp anh thoải mái một chút.
_Em về đi, anh rất bận, không rảnh đâu mà đùa giỡn với em.
Nói rồi anh đẩy cô ra, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc đi thẳng đến phòng họp.

_Anh.

!!
Sở Diệu Linh vô cùng tức giận, cô chỉ muốn giúp anh đỡ mệt mõi hơn thôi, sao lại tỏ ra khó chịu, tức giận với cô như vậy chứ.

Trong lòng vô cùng ấm ức, quyết định ngồi lại trong phòng chờ anh quay lại để nói cho rõ.

Dạo này do cô mang thai nên hay buồn ngủ, mới ngồi một chút mà đã ngáp ngắn ngáp dài, ngủ lúc nào không hay biết.

Hơn mấy tiếng đồng hồ sau, cuộc họp đầy căng thẳng cũng xong, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chủ tịch của họ hôm nay thật đáng sợ.

Cứ như thần chết mà đến đồi mạng họ, khuôn mặt không một chút cảm xúc, lạnh lùng tỏ ra đầy sát khí.

Tan họp anh quay về phòng, cứ nghĩ anh nói như vậy cô sẽ đi về, nào ngờ vừa về phòng đã thấy cô nằm trên ghế sopha mà ngủ ngon lành.

Bước đến bên cạnh vuốt ve khuôn mặt của cô, anh cũng rất nhớ cô, nhưng nhớ lại cảnh tượng hôm qua, khiến anh vô cùng khó chịu, nhếch môi cười khinh bỉ nhìn cô một cái rồi rời đi.

Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi tập đoàn không về nhà mà đi thẳng đến quán bar, Cố Minh thấy anh đến thì chỉ lắc đầu một cái rồi đi theo phía sau anh.

_Này tôi nói cậu, lúc trước mặn nồng với vợ thì không thấy đến, bây giờ giận hờn thì đến đây để giải sầu sao.
_Câm miệng thì cậu ngồi đây uống rượu với tôi, còn lằng nhằng lãi nhãi bên tai thì cậu có thể đi được rồi.

!!
Tôi cần người cùng uống rượu chứ không cần người giảng đạo lí.

!!
_Cậu, được lắm, tôi uống với cậu không say không về mới thôi.
Cố Minh nghe anh nói mà cứng họng, biết không thể khuyên gì anh được nữa, chỉ còn biết uống rượu giải sầu cùng anh.

Hai người uống đến khi say mềm, anh mới quay về nhà, không thể cứ ngủ nhờ nhà Cố Minh mãi được.

Ở bên này, Sở Diệu Linh tỉnh dậy, không thấy anh đâu, cô qua phòng Trác Viễn hỏi thì biết anh đã rời khỏi tập đoàn từ sớm.

Cô buồn bã rời khỏi tập đoàn, một mình bắt taxi mà đi vè biệt thự.

Từ ngoài cổng đi vào, nhìn vào sân biệt thự thấy xe anh đâu, cô biết anh lại không về nhà, một mình lủi thủi đi vào nhà.

_Bác Hạo Dương, anh ấy vẫn chưa về sao.

?
Vừa vào tới cửa gặp bác quản gia cô liền hỏi.

_Cậu ấy vẫn chưa quay về.

Cơm chiều đã chuẩn bị xong, thiếu phu nhân có muốn dùng bữa luôn không, để tôi bảo người làm dọn lên.
_Cháu không thấy đói, bác không cần dọn lên đâu ạ.
Nói bằng giọng buồn bã, sau đó đi về phòng, nắm xuống giường, với tay lấy điện thoại trong túi xách ra điện anh.

Nhưng đầu dây bên kia, chỉ vang lại tiếng tút.

tút sau đó thì tắt máy.

Cô thở dài, không biết đã có chuyện gì mà anh lại lạnh nhạt với cô như vậy, không phải hôm qua anh rất quan tâm đến cô hay sao.

Gạt bỏ suy nghĩ cô vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, mặc quần áo xong thì đi ra.

Đi đến tủ lấy ra hộp thuốc dưỡng thai, lấy một viên cho vào miệng, sau đó mĩm cười xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình.

“Dù anh và cô có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả hai cũng có thể giải quyết, bây giờ việc quan trọng là bảo bối của cô đói rồi, cô phải ăn nhiều bảo bối mới khỏe được”.

Sau đó nở nụ cười vui vẻ đi xuống nhà dùng bữa.
Đến khuya Hàn Hạo Dương mới quay về, cả người nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng mà đi vào nhà.

Sở Diệu Linh đang mơ màng ngủ, nghe tiếng xe chạy vào sân nghĩ ngay là anh về cô đi ngay xuống nhà tìm anh.

Lại thấy anh đi đứng không vẫn, bước nhanh đến đỡ anh đi vào.

_Tránh ra.
Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô thì lại nổi điên lên, hắt tay cô, tự mình đi về phòng.

_Dương hôm nay anh làm sao vậy, có chuyện gì vậy anh nói em biết đi.

!!
Cô thấy anh tức giận như vậy thì đi nhanh theo phía sau, cô muốn biết thật sự có chuyện gì mà anh lại thay đổi như vậy.

_Ha, cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sau.
Anh nhìn cô cười khinh bỉ kéo tay cô đi thẳng lên phòng, lực ở cổ tay cô siết chặt, khiến cô đau đớn mà lên tiếng.

_A, Dương anh buông ra đau em.

!!

Hàn Hạo Dương nhìn cô cười khinh bỉ kéo tay cô đi thẳng lên phòng, lực ở cổ tay cô siết chặt, khiến cô đau đớn mà lên tiếng.

_A, Dương anh buông ra đau em.

!!
_Ha, đau sao, người lòng dạ sắt đá như cô mà cũng biết đau sao.
Cô đau có bằng tôi đau ở ngay tim không, tôi không thỏa mãn cô hay sao, mà khiến cô phải đi tìm hắn ta chứ.
_Dương anh nói gì vậy, em không hiểu.

!!
_Ha, cô không hiểu hay giả vờ không hiểu hả.
Nói rồi anh buông tay cô ra, lấy chiếc điện thoại mở ảnh lên đưa đến trước mặt cô, cười chế giễu nói.

_Đây cô xem đi, xem xem người trong ảnh có phải cô hay không.

!!
Sở Diệu Linh đau đớn ôm lấy cái tay đỏ ửng của mình, liếc nhìn hình ảnh trong điện thoại không khỏi ngạc nhiên.

_Dương, anh nghe em nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ.
_Ha, không phải như tôi nghĩ, cô coi tôi là thằng ngốc sao, khi chính tôi nhìn thấy cảnh hai người từ trong khách sạn đi ra, lại còn cười nói vui vẻ như vậy.
!!
_Dương anh tin em đi, giữa em và Lãnh Phong thạt sự không có chuyện gì hết, em chỉ đến đó giúp anh ấy một chút việc riêng thôi.
Sở Diệu Linh nắm chặt lấy tay anh, ra sức mà giải thích, đáp lại cô chỉ khuôn mặt lạnh lùng, đầy chán ghét của anh.

_Tin cô.

Ha.

cô coi tôi là thằng ngốc dễ dàng dắt mũi sao.
Tôi không ngờ cô lại quyến rũ luôn hắn ta, đúng là loại phụ nữ chẳng ra gì.
Cô cần đà ông đến vậy sao, vậy được hôm nay tôi sẽ giúp cô thỏa mãn đến không thể xuống giường được, xem cô làm sao mà gặp hắn.

Nói rồi anh ép cô vào tường mà hôn mạnh bạo, bắt lấy hai tay đang giãy giụa của cô khóa chặt trên đỉnh đầu.

Sở Diệu Linh bây giờ khuôn mặt lắm lem đầy nước mắt giọng van xin anh.

_Dương, đừng mà, buông em ra, đừng như vậy.

!!
_Hắn thì thỏa mãn cô được, còn tôi thì không được sao.
Anh tức giận xé rách chiếc váy cô đang mặc trên người, cả người không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh.

Cúi xuống cắn mút một bên quả đồi đến sưng đỏ, một tay nhào nặng không thương tiếc đến đỏ ửng.

_Không, không phải như vây, anh dừng lại đi.

!!
Sở Diệu Linh khóc lóc van xin anh dừng lại, nhưng anh như không quan tâm lời cô nói, lật người cô lại, để hai tay chống lên tường.

Đưa vật to lớn vào bên trong cô một cách thô bạo, lần này anh không dạo đầu mà trực tiếp thúc mạnh một cái.

_A, đau.

Dương.

anh.

chậm lại!!
Hự.

Bên trong cô như bị xé ra từng mãnh, đau đớn vô cùng, hết lần này đến lần khác anh ra vào bên trong cô, đến khi cô kiệt sức mà ngất đi anh mới dừng lại.

Rút cự thú to lớn của mình ra, sau đó đi vào nhà tắm.

Một lúc sau bước ra, không thèm quan tâm đến cô đang ngất trên giường mà đi thẳng qua thư phòng.

___________
Đến trưa hôm sau.

Sở Diệu Linh cả người đau nhức mà ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy anh đâu, cô biết anh đã đi rồi.

Cảm thấy một bên ngực nhói lên, tim cô đau như thắt lại, cô nhớ lại những lần quan hệ xong anh sẽ giúp cô tắm lại sạch sẽ.

Sẽ giúp cô thay một chiếc váy khác, sẽ quan tâm hỏi cô xem có đau ở đâu không, sẽ giúp cô làm mọi thứ.

Nhưng bây giờ anh lại bỏ mặc cô, anh thật sự hết yêu cô rồi hay sao, sao lại không tin cô chứ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Qua một lúc, cô lê tấm thân đau nhức của của mình vịnh vào tường mà đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước khiến cô thoải mái hơn, cơn đau dưới hạ thân cũng vơi bớt phần nào.

Những ngày sau đó, anh cũng không về nhà, cô gọi điện thì anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời.

Chỉ thấy Trác Viễn ngày ngày sẽ đến láy quần áo giúp anh.

Hôm nay cô quyết định sẽ đến tập đoàn giải thích rõ mọi chuyện cho anh hiểu, không để hiểu lầm cứ kéo dài như thế này được.

Tập đoàn Hàn thị.
Sau nhiều lần năng nỉ, cuối cùng Tiểu Nhu cũng được anh sự đồng ý của anh vào làm trong tập đoàn.

Tiểu Nhu sẽ thay cô làm thư kí riêng cho anh, lúc đầu vì lo lắng cho sức khỏe của cô, nên anh mới đồng ý để Tiểu Nhu vào thay chức vụ của cô.

Muốn cô có nhiều thời gian để ở nhà mà nghỉ ngơi, mau chóng xin tiểu bảo bối cho anh.

Gõ cửa bước vào, Tiểu Nhu mặc một bộ váy bó sát, hở trên hở dưới nhằm muốn quyến rũ anh, ả ta đem tài liệu vào cho anh.

Bước gần đến bàn làm việc ả giả vờ vấp té, sau đó ngã vào lòng anh.

Cạch.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Sở Diệu Linh đến tìm anh vừa hay thấy một màn trước mắt.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô ở ngoài cửa thì chau mày, tay bắt lấy cằm của Tiểu Nhu mà hôn xuống.

Tiểu Nhu thấy anh chủ động hôn mình thì vui vẻ tay ôm lấy cổ anh mà hôn đáp trả.

Sở Diệu Linh lúc này chân cô như vô thức lùi lại về sau mấy bước, liên tục lắc đầu.

Cô cứ nghĩ anh chỉ giận dỗi một chút thôi, chỉ cần cô cố gắng dỗ dành thì anh sẽ hết giận, hai người vẫn sẽ như trước kia, nhưng bây giờ cô mới biết sai rồi.

Cô không nên đến đây, không nên đến tìm anh để nhìn thấy cảnh này.

Ngay giây phút này, trái tim Sở Diệu Linh như ai bóp nát khi chứng kiến cảnh Hàn Hạo Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net