Chương 67. Vây Nguỵ cứu Triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhấn sao để mình ra tiếp chương nha

Chương 67
Vây Nguỵ cứu Triệu

Mưa cũng đã dịu đi phần nào, nhưng mà vẫn dầm dề không dứt. Tuệ Doanh ngồi thất thần trong khoang thuyền, trong đầu nàng không có tiếng mưa rơi, mà chỉ có tiếng khóc của người mẹ ruột: "Trước đây khi ở biên cương, cha của con vẫn thường hay đau đầu, chóng mặt, có khi còn là ngất xỉu. Thầy lang nói đây là do chứng can hoả vượng lâu ngày sinh ra, khuyên cha con đừng nên u uất hay tức giận quá độ. Lần này gia trang của chúng ta bị cháy... cha của con vì thế mà tái phát bệnh cũ, không những thế bệnh tình còn chuyển biến nặng, dẫn đến việc ông bị trúng phong, bán thân bất toại... Tuệ Doanh, mẹ thực sự không biết phải hồi âm với con như thế nào, nghĩ mãi mới có thể nhờ người ta viết được một bức thư bình an, cố gắng giấu nhẹm chuyện này rồi đem đến bưu cục. Có điều nhà ta vừa mới trải qua án oan, bây giờ lại gặp biến cố, tiền bạc góp nhặt được chút đỉnh, mẹ đã dùng hết thảy để lo liệu chuyện thuốc thang và chữa bệnh cho cha của con, cho nên... Với số tiền ít ỏi còn lại, mẹ chỉ có khả năng trả tiền gửi thư. Gã bưu sai có đòi thêm bao đỏ, nhưng mà mẹ thực sự không còn một đồng nào. Có lẽ chính vì chuyện này mà bức thư đã không thể giao đến hoàng cung, cũng thật là do mẹ đã sơ xuất quá! Tuệ Doanh à, đáng lý mẹ không định nói ra tất cả mọi chuyện cho con nghe... nhưng mà nhìn thấy con trước mặt ở đây, chẳng hiểu sao mẹ lại không giữ được chuyện đó ở trong lòng..."

Tuệ Doanh nhớ đến đây thì ôm mặt khóc. Điểm Bích ngồi bên cạnh bèn nhẹ giọng an ủi, chỉ nghe Tuệ Doanh uất ức nói: "Ta hiểu tính cách của mẹ mình. Nếu không phải đã chịu khổ sở đến cùng cực, bản thân chẳng biết giải bày tâm sự với ai, bà nhất định sẽ không để cho ta biết được chuyện đau lòng này, nhất định sẽ giấu giếm tất cả mọi chuyện để cho ta ở trong cung được an lòng. Bản thân đường đường là Phu nhân trong cung, vậy mà ta lại không giúp được gì cho cha mẹ, quả thực là một kẻ vô dụng!"

"Chủ nhân đừng nói như thế, khi nãy người đã đem toàn bộ trang sức trong người đưa cho mẹ mình. Chỗ trang sức này đem đi đổi cũng được một số tiền kha khá, có thể giúp cho bà trang trải được một phần khó khăn hiện giờ. Chỉ là lát nữa khi quay trở về, nhìn thấy trên người chủ nhân không còn trang sức, sợ là việc này sẽ khiến cho người khác chú ý. Thực ra nãy giờ nô tỳ vẫn đang suy nghĩ, cố gắng tìm ra lý do thích đáng cho việc trên người chủ nhân không còn trang sức..."

Tuệ Doanh lau nước mắt: "Cần gì phải nói dối cơ chứ? Nếu có người hỏi đến, chúng ta cứ việc nói ra sự thật. Dù sao thì đám trang sức này cũng là do Quan gia ban tặng cho ta, dùng vào việc gì là chuyện của ta. Ta còn hối hận lúc xuất cung không mang theo nhiều trang sức hơn, để có thể giúp cho mẹ đổi được nhiều tiền!"

Điểm Bích cắn môi đáp: "Có điều nếu có kẻ vịn vào chuyện này mà buông lời ác ý, gièm pha rằng chủ nhân không trân trọng tấm lòng của Quan gia. Như vậy..."

Điểm Bích nói đến đó thì đã bị ngón tay của Tuệ Doanh che miệng lại: "Suỵt!"

Điểm Bích nhìn theo hướng mắt của Tuệ Doanh, sau đó tò mò hỏi: "Đêm khuya vắng vẻ, sao tâm phúc của Thục phi lại lén lén lút lút đi đến chỗ này?"

Tuệ Doanh suy tư đôi chút rồi nắm lấy vạt áo của người lái thuyền kéo vào trong: "Cô hãy lánh vào đây một chút!"

Ở trên bờ, Hạ Thuỷ ngó nghiêng xung quanh rồi cất tiếng nhại theo tiếng chim, mãi một lúc sau mới thấy một người đàn ông tuổi trạc tứ tuần đội mưa bước ra. Hạ Thuỷ đưa đến trước mặt hắn một túi tiền nặng tay, không quên thấp giọng kỹ lưỡng nói: "Đợi đến giờ Sửu hẵng ra tay. Lúc đó tất cả mọi người đều đã ngủ say, thị vệ cũng sẽ mệt mỏi mà lơ là không cảnh giác, như vậy thì mọi việc mới diễn ra thuận lợi."

Gã đàn ông nghe đến đó thì cười khẩy: "Công phu bơi lặn của ta có thể nói là xuất quỷ nhập thần, làm gì sợ bị người khác phát giác kia chứ? Ta thấy không cần đến giờ Sửu, tối nay chỉ cần mưa gió nổi mạnh lên, ta sẽ bơi đến đó dùng dùi sắt đâm một nhát là xong. Đến lúc đó chiếc thuyền sẽ đắm giữa bão giông, bất kỳ ai cũng không nghĩ là có kẻ ám toán!"

Hạ Thuỷ trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, thu ngay túi tiền trước mặt về chỗ của mình: "Ta bảo giờ Sửu thì là giờ Sửu. Có phải bây giờ ngươi muốn tự mình hành sự hay không?"

Gã đàn ông liền với tay cầm lấy túi tiền: "Được rồi, được rồi! Giờ Sửu thì là giờ Sửu. Có điều dẫu sao người đó cũng là phi tần ở trong cung, nếu nhỡ may xảy ra án mạng..."

Hạ Thuỷ cười lạnh: "Chuyện này ngươi không cần phải lo! Ả ta vốn dĩ là một kẻ thô kệch, bản thân lại giỏi võ thuật, có rơi xuống nước cũng không thể chết đuối dễ dàng như vậy. Chẳng qua chúng ta muốn cho ả vùng vẫy một chút, cứ thế mà mất đi giống rồng trong bụng. Ngươi không cần phải lo chuyện bao đồng. Chuyện mà ngươi cần phải chú tâm đó chính là làm tốt nhiệm vụ của mình. Bằng không chỗ tiền này nặng như vậy, ngươi cầm nó trong người cũng không chạy đi xa được đâu!"

Điểm Bích đang cùng Tuệ Doanh ngồi im lặng dưới thuyền, nghe đến đây thì che miệng kinh hãi nói: "Thục phi sai người chọc thủng thuyền của Thần Vũ Phu nhân, cô ta muốn nhân lúc bão giông mà bày kế hãm hại long thai. Chúng ta phải nhanh chóng báo chuyện này lại cho Quan gia biết!"

Mi mắt của Tuệ Doanh dần dần nheo lại, nàng lấy tay che miệng Điểm Bích: "Cô không được vu khống Thục phi!"

"Rõ ràng là..." - Điểm Bích ấp úng nói.

"Cô còn nhớ lý do khiến ta bị cấm túc ở viện Yên Đào chứ? Vu khống sủng phi của Quan gia là tội nặng. Không phải khi nãy Hạ Thuỷ đã nói rồi sao, giờ Sửu đêm nay tên thợ lặn kia mới được phép ra tay. Thuyền của Thần Vũ Phu nhân có bị đắm hay không, Thục phi có hãm hại long duệ hay không, sau giờ Sửu đêm nay chúng ta mới có thể chắc chắn!"

—-oOo—-

Lúc này Nguyên Ninh đang đưa Vân La trở lại thuyền, cả hai cùng nhau trao đổi vài câu chuyện phiếm. Vân La kể lại trước đây trên đường trốn chạy khỏi sự truy lùng của bọn Đinh Hoàng, nàng đã từng có lúc gặp phải khó khăn mà phải chạy nạn vào chùa, may mắn được các ni cô cưu mang. Nguyên Ninh nhớ lại lúc thiếu thời nàng cũng đã cùng cha đến một ngôi chùa ở kinh sư, nơi bản thân làm quen với San Hô. Khoảng thời gian lúc đó chính là một trong những ký ức đẹp nhất mà nàng từng có.

Vân La nghe đến đây thì suy tư đôi lát, mãi một lúc sau nàng mới nhẹ giọng nói: "Đức phi điện hạ, có chuyện này tần thiếp không biết có nên nói ra hay không. Thật ra người bạn San Hô này của người hiện tại đang ở..."

Vân La vừa nói đến đó, Điêu Tường bên cạnh đã thốt lên một tiếng, xém tí nữa thì trượt chân ngã, cũng may nàng ta tự mình đứng vững được. Nguyên Ninh trông thấy thế thì lo lắng nói: "Đường đi trơn trượt, tốt hơn là chúng ta hãy lên thuyền rồi hẵng tiếp tục trò truyện."

Cứ như thế Nguyên Ninh cùng Vân La thận trọng bước vào trong khoang thuyền. Trông thấy trên bàn có một bình hoa màu xanh, Nguyên Ninh liền nhoẻn miệng cười: "Mấy đoá hoa bìm biếc này thật đẹp."

Vân La gật gù đáp: "Tần thiếp để ý thấy, hoa bìm biếc mọc dại bên ngoài lúc nào cũng to hơn những đoá hoa được vun tưới trong vườn, đặc biệt là khi mùa mưa đến. Mấy luống hoa bìm biếc này mọc bừa ở khúc sông bên kia. Sáng nay nhân lúc hoa chưa tàn, tần thiếp đã nhờ Điêu Tường hái về một ít để cắm vào bình, như thế thì có thể ngắm nhìn chúng vào buổi tối."

Nguyên Ninh vui vẻ đáp: "Nhắc đến hoa bìm biếc thì mới nhớ, vốn dĩ ta đang làm một con diều lụa muốn tặng cho nàng. Có điều tài nghệ thêu thùa của ta không giỏi, muốn thêu lên vải vài đoá bìm biếc, vậy mà cứ dang dở chưa xong, cho nên không kịp hoàn thành con diều trước khi xuất cung để tặng cho nàng."

Vân La nắm lấy bàn tay của Nguyên Ninh: "Đức phi điện hạ, người lại vì tần thiếp mà hao tốn tâm tư nữa rồi. Tần thiếp chưa làm được gì cho người, bản thân quả thực cảm thấy áy náy!"

Nguyên Ninh cười đáp: "Nàng đừng khách sáo quá! Bất quá chỉ là một con diều, sắp tới là sinh thần của nàng, ta dùng thứ này làm quà tặng, còn sợ là nàng không thích."

Vân La lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện đó! Đã là tấm lòng của Đức phi điện hạ, cho dù là vật gì đi chăng nữa, tần thiếp đều sẽ vô cùng trân trọng. Huống hồ gì người còn vì món quà này mà hao tốn tâm sức như thế, tần thiếp nhất định sẽ giữ gìn nó một cách cẩn thận. Có điều tháng sau mới là sinh thần của tần thiếp, Đức phi điện hạ sao lại muốn gấp gáp hoàn thành con diều này trước khi xuất cung?"

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn ra cửa sổ: "Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác khoảng trời bên ngoài rộng lớn và cao hơn rất nhiều so với hoàng cung. Để cho con diều bay lượn ở đây mới thật sự là tự do tự tại."

Vân La tán thành, nhưng mà trong lòng có suy nghĩ riêng: "Có điều con diều bay cao cách mấy, cuối cùng cũng có lúc phải đáp xuống tìm cho mình một bến đậu. Tuy hoàng cung không phải là một nơi yên bình, nhưng là một nơi mà con diều muốn trở về nhất."

Nguyên Ninh quay đầu nhìn Vân La mỉm cười: "Bởi vì nơi đó có hình bóng của một người mà chúng ta yêu thương!"

Vân La nắm chặt tay Nguyên Ninh, giọng nói phát ra từ thanh quản có chút thổn thức: "Tuy rằng bầu trời trong hoàng cung bị bốn bức tường vàng bao vây, nhưng tần thiếp quả thực muốn một lần cùng Quan gia cưỡi ngựa thả diều ở đó."

Nguyên Ninh vỗ về cái bụng của Vân La: "Lúc đó nàng thì cùng Quan gia cưỡi ngựa thả diều, còn ta thì ngồi bên dưới chăm sóc đứa trẻ."

Vân La tươi cười nói tiếp: "Đức phi điện hạ chắc chắn cảm thấy đứa trẻ cần một người em để chơi đùa, theo đó mà sinh thêm cho Quan gia một vị hoàng tử. Chúng ta cứ thế mà nuôi dạy con cái cho ngài, tần thiếp thì dạy chúng cưỡi ngựa, bắn cung, Đức phi điện hạ thì dạy chúng viết chữ, đọc sách, cùng nhau đợi đến lúc chúng khoẻ mạnh lớn lên, thành gia lập thất, sinh cho chúng ta vài đứa cháu để ẵm bồng. Người thấy như vậy có được không?"

Nguyên Ninh cười đáp: "Nếu quả thật giống như lời nàng nói, vậy thì cuộc sống bên trong hoàng cung thật sự là không hề tẻ nhạt một chút nào!"

Vân La hiền lành nói: "Chẳng hiểu sao càng tiếp xúc với Đức phi điện hạ, tần thiếp càng cảm thấy thân thiết với người. Tối nay trời mưa không ngớt, tiết trời có phần lạnh giá, hay là Đức phi điện hạ đừng trở về thuyền của mình nữa, điện hạ hãy ngủ lại đây cùng với tần thiếp!"

Nguyên Ninh có chút do dự: "Bây giờ nàng đang mang thai, nếu như ngủ cùng với người khác, e là nàng sẽ cảm thấy không thoải mái."

Vân La lắc đầu đáp: "Lúc tần thiếp nương nhờ ở nhà cậu mợ, bản thân vẫn luôn ngủ chung một giường cùng với chị họ, cũng không cảm thấy bất tiện điều gì." - Vân La nói xong câu này thì chợt che miệng đáp: "Tần thiếp quên mất, tần thiếp cảm thấy chuyện này không có vấn đề, nhưng mà Đức phi điện hạ chưa hẳn cũng thấy như thế!"

Nguyên Ninh xua tay: "Không có! Thật ra lúc ta còn ở vương phủ, bản thân vẫn cùng chị Nguyệt ngủ chung một giường. Nếu như nàng không ngại ngủ cùng người khác, vậy thì tối nay chúng ta sẽ ngủ chung vậy. Có điều quần áo của ta lúc này cũng đã ướt vài chỗ, ta muốn trở lại thuyền tắm rửa, thay xiêm y, lát nữa sẽ quay lại đây, như vậy có được không?"

Vân La gật đầu đáp: "Đương nhiên là được! Vậy thì tần thiếp sẽ sai người chuẩn bị chăn nệm cho Đức phi điện hạ!"

Chờ đến khi Nguyên Ninh cùng Tố Liên rời đi, Điêu Tường mới nhẹ giọng nói: "Phu nhân vào phòng ngồi nghỉ đi ạ, nô tỳ sẽ chuẩn bị nước nóng ngâm với gừng và lá ngải để cho người giải bỏ hàn khí!"

Vân La nghe đến đó liền đưa tay can ngăn: "Những chuyện này để cho bà mụ Ân cùng với mấy cung nữ khác làm được rồi. Ngươi là thị tỳ thân cận của ta, khi nãy vừa mới dầm mưa, hay là hãy thay quần áo nghỉ ngơi trước đi!"

Điêu Tường lắc đầu đáp: "Chính vì nô tỳ là thị tỳ thân cận của người, cho nên phải kiểm tra kỹ lưỡng chuyện này. Để cho người khác chuẩn bị nước nóng, nô tỳ quả thực không an tâm. Thay vào đó, cứ để cho bọn họ chuẩn bị chăn nệm cho Đức phi điện hạ là được!"

Điêu Tường nói xong câu này thì lui xuống, cuối đuôi mắt vậy mà lộ ra một tia sát khí. Sau khi dặn dò các cung nữ bên ngoài chuẩn bị chăn nệm, Điêu Tường rời khỏi thuyền ngự của Vân La, đi thẳng một mạch về hướng tây, ngoài mặt nói là đi lấy lá ngải và gừng, thực chất là tìm đến chiếc thuyền của Lệ Uyển.

Bảo Tâm trông thấy nàng ta đứng trước cửa thì kéo vội vào trong, không quên ngó nghiêng xung quanh trước khi đóng sầm cửa: "Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Lát nữa sau khi cô hành sự xong, chỉ cần đi đến đồng cỏ bông lau ở phía đông, chỗ đó sẽ có một chiếc thuyền đợi sẵn cô. Lúc này cô đột ngột đến đây, ngộ nhỡ có ai đó nhìn thấy thì sao?"

Điêu Tường gạt tay Bảo Tâm sang một bên, hướng về phía Lệ Uyển mà gấp gáp nói: "Khi nãy ả ta đã hẹn Đức phi đến ngủ chung, nếu quả thật cô ta đến đó, vậy thì xem như chuyện lớn của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể."

"Cái gì?" - Lệ Uyển chau mày đặt tách trà trong tay xuống, tròng đen trong mắt cứ thế mà liên tục đảo qua đảo lại. Sau đó làn mi của nàng dần trở nên sắc sảo, chỉ đưa môi cười khẩy rồi lạnh lùng nói: "Ngươi cứ yên tâm mà làm theo kế hoạch, nếu được thì hãy tắt đèn ngủ sớm một chút. Bổn Phu nhân tự ắt có cách giữ chân Đức phi, khiến cho ả không thể đến được thuyền ngự của chủ nhân ngươi!"

Điêu Tường lộ vẻ mừng rỡ rồi gấp gáp lui xuống, nhưng mà cánh tay đã bị Lệ Uyển giữ chặt: "Ngươi còn nhớ lời dặn của bổn Phu nhân chứ? Trước khi rời khỏi thuyền ngự, nhất định phải mặc áo choàng đen để tránh bị người ta phát giác. Hơn nữa chỉ khi ngươi mặc trên người chiếc áo choàng đó, gã lái thuyền mới nhận ra ám hiệu mà chở ngươi rời đi."

"Quỳnh Phương Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhớ rõ lời dặn của người."

Đợi đến khi Điêu Tường rời đi, Bảo Tâm mới bước vội về phía Lệ Uyển tò mò hỏi: "Chủ nhân, xem bộ người đã nghĩ ra cách để giữ chân Đức phi?"

Lệ Uyển mỉm cười: "Ngươi đã từng nghe qua câu 'vây Nguỵ cứu Triệu' chưa? Đức phi muốn đến thuyền ngự của Thần Vũ Phu nhân, ta sợ là cô ta còn bận phải lo việc khác."

*Vào thời Tam Quốc, nước Nguỵ dồn hết toàn lực đánh vào nước Triệu, nước Triệu bèn phải cầu cứu nước Tề. Nước Tề đồng ý giúp đỡ, nhưng không trực tiếp chống đỡ toàn quân của nước Nguỵ, mà lại chọn cách vây đánh kinh đô, khiến nước Nguỵ buộc phải rút quân trở về để bảo vệ đầu não của mình, nước Triệu theo đó được cứu. Vây Nguỵ cứu Triệu có nghĩa là không trực tiếp đánh vào nơi thế địch mạnh nhất, thay vào đó đánh vào nơi yếu hiểm của địch, khiến cho địch chuyển từ công sang thủ.

Bấy giờ sau khi trở lại thuyền ngự của mình, Nguyên Ninh đã thấy được một hình bóng thân thuộc: "Chị Yên Ngôn!"

"Biết em dầm mưa suốt cả một buổi, cho nên ta đã chuẩn bị một chén chè củ nén. Hãy mau qua đây ăn cho nóng!"

Nguyên Ninh chau mày nói: "Chè củ nén ư? Mùi vị của nó... em... em không ăn đâu!"

Yên Ngôn chậc lưỡi, sau đó kéo tay Nguyên Ninh ngồi xuống bàn: "Lớn rồi mà vẫn giống như lúc nhỏ ư? Lẽ nào em muốn ta phải tận tay đút thì mới chịu ăn hết chén chè này sao?"

Nguyên Ninh bĩu môi, nhưng mà trong đầu lại hiện ra mớ ký ức ngày trước: "Chè củ nén có công dụng giải cảm. Lúc nhỏ chúng ta ham chơi, cứ thế mà dầm mưa cả buổi chiều để bắt nòng nọc, kết quả là cả hai bị sốt đến mức nóng ran. Mẹ của chị biết chuyện, ném hết chỗ nòng nọc mà chúng ta bắt được xuống ao, sau đó bắt chúng ta phải ăn hai chén chè củ nén, nếu như ăn không hết thì bị đánh đòn. Có điều cho dù em có cố gắng cách mấy, bản thân cũng chỉ ăn được nửa muỗng, sau đó khóc đến mức mặt mũi tèm lem, bởi vì sợ bị đánh. Lúc đó chị Yên Ngôn cũng không chịu được mùi vị của củ nén, nhưng mà lại sợ em bị ăn đòn, cho nên đã cố gắng ăn hết cả hai chén chè. Kết quả..."

Trong đầu Yên Ngôn cũng đang sống lại đám ký ức ngày đó, chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn Nguyên Ninh, tiện tay đưa đến một muỗng chè trước mặt nàng, khiến Nguyên Ninh có chút bất đắc dĩ: "Phải ăn thật sao?"

Yên Ngôn không đáp, chỉ chau mày rồi nheo mắt mỉm cười. Nguyên Ninh vì vậy phải bịt mũi rồi há miệng ăn, vừa ăn vừa nhăn mày nhíu mặt mà gượng gạo nói: "Kết quả sáng hôm sau chị liền khỏi bệnh, nhưng tình trạng của em thì càng nặng hơn. Mẹ của chị cẩn thận điều tra, cuối cùng vẫn là Tố Liên nhát gan, khai hết bí mật của hai người chúng ta. Lúc đó bởi vì em hãy còn mang bệnh, cho nên bản thân may mắn không bị ăn đòn, nhưng mà chị Yên Ngôn thì không, hơn nữa còn chịu ăn đòn gấp đôi. Em vẫn nhớ như in lời mà mẹ chị đã nói, 'Nếu như con đã có bản lĩnh ăn thay chỗ chè của Nguyên Ninh, vậy thì phải có bản lĩnh gánh luôn chỗ roi của con bé.' Chị Yên Ngôn à, lúc đó chị không giận em chứ?"

"Lúc đó mặc dù em đang sốt đến mức toàn thân nóng hổi, nhưng mà vẫn tìm đủ mọi cách để lẻn ra ngoài, vớt vài con nòng nọc đem về cho ta, muốn cho ta được vui. Ta làm sao có thể giận em chứ?" - Yên Ngôn vừa nói vừa lắc đầu, bàn tay lặng lẽ múc thêm một muỗng đưa đến chỗ Nguyên Ninh. Nguyên Ninh ngán ngẫm nhìn muỗng chè trước mặt, chỉ biết lè lưỡi tỏ ý không muốn ăn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của Yên Ngôn, nàng vẫn cố cho hết chỗ chè đó vào miệng. "Cũng may mà chị đặc biệt thích đám nòng nọc kia, cho nên em mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình."

Yên Ngôn mỉm cười rồi liếc nhìn Mộc Miên: "Ta nhớ lúc đó em ấy cũng nghĩ giống như mẹ ta, chê bai bộ dạng của đám nòng nọc thật kinh tởm. Nhưng mà ta lại không thấy như thế. Ta thực sự thích dành thời gian quan sát đám nòng nọc từng ngày biến đổi, cho đến khi tất cả bọn chúng đều trở thành ếch. Chẳng hiểu sao khi quan sát điều này, ta lại thấy nó thật diệu kỳ, thật cuốn hút."

Nguyên Ninh nói tiếp: "Không chỉ có nòng nọc, chị Yên Ngôn còn thích quan sát tằm biến thành ngài, sâu biến thành bướm, ve sầu thoát xác, chuồn chuồn lột vỏ. Đây chính là bí mật của bốn người chúng ta, em cùng với chị, Tố Liên và Mộc Miên. Ngoài chúng ta ra thì không còn có ai biết nữa."

Nụ cười trên môi Yên Ngôn vì câu này của Nguyên Ninh mà chợt tắt. Nguyên Ninh nói sai rồi, ngoài bốn người bọn họ ra, vẫn còn một người biết đến bí mật đó của nàng. Dường như trái tim của Yên Ngôn đập chậm lại một nhịp. Nàng bỗng nhớ đến tiết đạp thanh mùa xuân năm ấy.

Cha nàng là Phạm Ngũ Lão, còn cha hắn là Minh Hiến vương, một người là tướng sĩ sa trường, một người là vương gia quý trọng, nhưng mà cả hai vốn dĩ thân thiết với nhau. Lúc ấy Minh Hiến vương ghé chơi nhà nàng, bất đắc dĩ hắn phải đi theo, cho dù bản thân không thích lắm. Trên bờ cỏ xanh ngát, nàng lặng thần quan sát một con chuồn chuồn lột xác, tập trung đến mức nín thở. Và rồi hắn đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng nàng, khiến cho nàng giật mình thốt lên một câu thất thố. Lạ đời thay một thiếu nữ lại thích xem những thứ quái lạ mà phận con gái không nên xem. Hắn trêu chọc nàng, nói nàng không biết phép tắc, không giống như những cô gái khác. Nhưng mà nàng cười lạnh không quan tâm. Hắn đe doạ sẽ nói lại cho cha nàng biết, thế mà nàng cũng 'bình chân như vại'. Cuối cùng hắn đành phải chịu thua, tặng cho nàng một con chuồn chuồn tre mà hắn tự tay làm. Kể từ đó trở đi, mỗi khi Minh Hiến vương ghé thăm nhà nàng, hắn đều đi theo cha mình, ngoài mặt là để học hỏi võ nghệ của nhà họ Phạm, nhưng mà thực chất là vì chuyện khác. Cứ như thế nàng cùng hắn trở thành thanh mai trúc mã. Nhưng mà vào một đêm mưa tầm tã ba năm trước, nàng quyết định vứt bỏ chuồn chuồn tre, sáng hôm sau lên đường đến Cấm Thành trở thành Phu nhân của Quan gia. Còn hắn thì vì chuyện này mà lao vào rượu chè, say xỉn đánh nhau với binh sĩ dưới trướng, lại bị tiểu nhân gièm pha, vì thế mà phạm phải quân pháp, bị tước phong hiệu, đày ra biên ải.

"Chị Yên Ngôn, chị không sao chứ?"

Yên Ngôn bàng hoàng quay trở về thực tại, chỉ đành gượng cười đáp: "Đúng vậy... chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết... Nhắc đến chuyện này, ta quả thực cảm thấy xấu hổ. Nếu chuyện này lọt đến tai của Quý phi, hẳn là nàng ta sẽ buồn cười lắm!"

"Sao chị lại nói như thế?"

Yên Ngôn liền đáp: "Em không biết đó thôi! Lúc chiều ta vén cửa sổ nhìn ra cảnh mưa, vô tình đưa mắt nhìn sang thuyền ngự của Quý phi, chỉ thấy nàng ta đang chăm chú đọc quyển 'Hà đê đồ thư', nói về việc trị thuỷ. Xem bộ trong lần xuất cung lần này, Quý phi không chỉ đơn giản muốn du cảnh thưởng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net