Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C21

Mạc Yên cứ như vậy cúi thấp đầu, tính chết cũng không nhìn Nam Bá Đông. Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra tay anh quấn chặt lấy eo thon của cô như rắn nước. Lúc này cô mới hiểu ra, có phải người đàn ông này không định bỏ qua cho cô dễ dàng như thế không?

Nhưng mà, cô cũng không phải là người dễ sống chung!

Mạc Yên chợt ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng giống như lưỡi đao, thẳng tắp đâm vào mắt của Nam Bá Đông, phun ra mấy từ lạnh như băng, “Buông móng vuốt của anh ra ngay!”

“Móng vuốt?”

Nam Bá Đông không giận mà cười, ngược lại ưu nhã đưa tay của mình ra, đặt ở trước mắt giả vờ không có nhìn thấy cô, “Thật là thú vị! Có người nói tay tôi giống tay người đánh đàn, thon dài đẹp mắt, có người nói nó khớp xương rõ ràng, có lực hấp dẫn, đây là lần đầu tiên có người nói, tay của tôi là móng vuốt, Yên nhi, phương thức biểu đạt của em thật đúng là đặc biệt, tôi rất thích! Em nói xem, tôi nên thưởng cho em như thế nào mới tốt đây?”

Con ngươi lam đậm của anh trầm tĩnh, loé lên tia sáng đen tối kỳ dị, rồi lại giống như đang ghim vào người, thấy vậy trong lòng Mạc Yên hoảng hốt.

“Anh thật vô sỉ! Buông tay!”

Cô muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng bàn tay anh giống khoá sắt, khoá hông cô thật chặt.

Cô càng giãy dụa, tay của anh liền càng khoá chặt, thân thể hai người cũng dán lại gần hơn, chỉ lưu lại một khe hở nhỏ.

Mạc Yên kinh hoảng ngước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú ép tới càng ngày càng gần. Hơi thở tràn đầy tà ác, tràn ngập tranh đoạt của dã thú bay tới mũi cô theo sự áp sát của Nam Bá Đông. Hơi thở của người đàn ông kia bao quanh cô.

Từ nhỏ tới lớn Mạc Yên là đóa hoa được nuôi trong nhà kính. Ngoài Tần Thiên Nham làm gì có người đàn ông nào to gan dám đụng vào cô chứ?

Nhưng mà bây giờ, Nam Bá Đông đáng chết này, chẳng những đụng vào cô, mà đôi tay đáng chết kia, còn dám sờ cô…

Mạc Yên cắn chặt môi, trợn to đôi mắt hạnh nhìn anh. Trong đôi mắt đen nháy tràn đầy hoảng hốt, sợ hãi, vừa đưa đôi tay ra, bắt đầu đánh trên người anh, vừa cực kỳ tức giận gầm lên với anh, “Nam Bá Đông, đồ khốn kiếp! Buông tôi ra mau!”

Cứ nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, cô lại giật mình khi nhìn thấy người đàn ông này tuấn tú phi phàm, khí thế bức người.

Lông mày này, mắt này, không gì không tốt, không gì không đẹp.

Rõ ràng là diện mạo nghiêng về hướng nữ tính, nhưng lại hoàn toàn không có hơi thở của mẹ. Trong lúc đó vẻ mặt của anh rất lạnh lùng và cứng rắn, làm cho khuôn mặt nữ tính xinh đẹp của anh, nhìn vào càng thấy mị hoặc, ưu nhã, cao quý…và lạnh lùng.

Nhưng khi rơi vào trong mắt của cô, nó cũng ghê tởm đáng chết, chói mắt, hận không được lại muốn tát trên khuôn mặt cười tà nịnh của anh.

Mạc Yên bị anh ôm cứng tại chỗ, cảm giác eo thon cũng muốn bị bẻ gãy. Cô không nhịn được vừa nóng vừa giận, khuôn mặt trắng ngọc nhỏ nhắn đã muốn sung huyết đỏ bừng, nhỏ giọng quát, “Nam Bá Đông, anh có nghe tôi nói hay không? Buông tôi ra mau!”

Ai ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sau khi bỏ đi tổn thương nặng nề và tái nhợt, lại xinh đẹp như hoa đào, lại tươi đẹp như phấn hoa đào, thanh lệ và kiều diễm khiến cho người đàn ông trước mặt không dám đùa giỡn cô nữa, dứt khoát trực tiếp cuối đầu, hung hăng hôn xuống.

Đại não của Mạc Yên oanh một tiếng nổ tung, nháy mắt cả người mất hồn, ngay sau đó, chính là kịch liệt phản kháng.

Nhưng cô lại không có nhiều khí lực, đối với Nam Bá Đông mà nói thì anh thường sống chết ở trên sa mạc, giống như sức lực này chỉ để cù lét anh. Chẳng những hoàn toàn không đủ uy hiếp anh, ngược lại càng làm dục vọng trong cơ thể của người đàn ông này dâng lên, động tác hôn của anh cũng càng kịch liệt.

Khi nụ hôn cuồng phong của anh vẫn đang cắn xuống, Mạc Yên cảm thấy không khí càng ít, càng ngày càng mỏng manh.

Sức lực của cô trước mặt người đàn ông này thật sự nhỏ yếu như vậy.

Ở trước mặt người đàn ông này, cô ngay cả kháng cự, quyền lợi nói “Không” cũng không có. Một cỗ bất lực, vô lực, bất đắc dĩ, lại không có cảm giác, lặng lẽ bao phủ lên tim của cô.

Ý thức của cô đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ cần anh muốn, cô căn bản không có cách nào kháng cự lại sự chiếm đoạt của anh. Cô tuyệt vọng buông tha giãy dụa, ủy khuất nghẹn ngào nhắm hai mắt lại.

Hai hàng nước mắt trong veo, theo gò má trắng óng ánh chảy xuống, tựa như lòng của cô, tức khắc vỡ thành những mảnh nhỏ.

Cô tưởng rằng, cô có thể quên hết mọi thứ. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, lòng ngực đau đớn này, chỉ cần đụng vào, sẽ cứng rắn đau đớn, đau đến mức cô chết đi sống lại, toàn bộ thân thể và thần kinh cũng đang co quắp.

Ở chỗ này, đã hủy diệt đi cuộc đời hạnh phúc của cô. Tên ác ma đáng chết này, tất cả mọi thứ ở đây đều không ngừng nhắc nhở cô. Ở nơi này đã từng phát sinh những chuyện làm cô cực kỳ không chịu nỗi, làm cho cô cơ hồ đánh mất đi năng lực yêu, làm cho cô bắt đầu hoài nghi phương hướng đang ở đâu trong cuộc đời tối đen này của cô.

Tại sao cô có thể quên đây? Cô có thể quên như thế nào đây?

Mấy ngày trước, cô còn có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, giống như đang ngâm mình trong lọ mật ong, tất cả quanh thân đều là ngọt ngào.

Nhưng vài ngày sau, cô chẳng những mất đi hạnh phúc, mà còn trở thành đồ chơi trong tay tên ác ma ở trước mặt này.

Không muốn! Cô không muốn như vậy!

Cô muốn chạy trốn! Tránh xa tên ác ma này! Tránh xa hết thảy chuyện của nhân dân, vĩnh viễn vĩnh viễn nói với những người này—không hẹn gặp lại!

Đánh tiếc là, cô dù có trăm ý định muốn tránh xa, tên ác ma trước mặt này cũng không cho phép.

Lúc vừa mới bắt đầu, anh liền bày tầng tầng lớp bẫy, chờ cô ngu ngốc nhảy vào, lại tiếp tục đưa Tần Thiên Nham tiến vào, đánh bại từng người một trong bọn họ.

Sau đó, anh lại giam cô trong nhà tù hoa lệ này, làm cho cô vĩnh viễn cũng trốn không thoát anh, cuối cùng, trở thành độc chiếm riêng của anh.

Đây chính là mục đính của tên ác ma này!

Nam Bá Đông đang cảm giác hơi nóng bừng bừng thiêu đốt, đột nhiên lại cảm giác đang hôn một chút vị mặn, thân thể cứng đờ, chợt ngước mắt, nhìn về mặt của cô.

Khi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đều là bi thương và tuyệt vọng, hai trong mắt nhắm chặt, lông mi thật dài khẽ run, nước mắt cũng đang không tiếng động mà chảy xuống, dục hỏa trong cơ thể đang điên cuồng đốt, trong nháy mắt lại bay mất.

Tim của anh, giống như bị người nào đó dùng sức xé ra, lại cứng rắn cảm thấy đau đớn.

Nhưng tay anh đang ôm thắt lưng cô thật chặt, không có buông lỏng nữa phần.

Anh chẳng qua vươn tay ra, mang theo dịu dàng nhẹ nhàng lau đi khéo mắt chảy nước mắt của cô, mặt không được tự nhiên hừ một tiếng, “Đừng khóc! Khó coi chết được!”

Anh không nói lời nào tốt, mà vừa lên tiếng, ngược lại Mạc Yên lại khóc không ra tiếng.

Cô chôn mặt trước ngực anh, hai tay nắm thật chặt quần áo của anh, giống như phát tiết, ô ô mà khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến ruột gan đứt đoạn,

Tất cả đau khổ, tất cả kìm nén, tất cả khổ sở, toàn bộ tất cả tổn thương, giống như vào giờ khắc này, khóc lên toàn bộ.

Nhìn thấy cô khóc đến thở không ra hơi, thân thể nhỏ nhắn càng run thêm, Nam Bá Đông đột nhiên cảm giác, cô xé chính là tim anh, rách chính là phổi anh, người đau lòng…ngược lại chính là anh.

Anh đưa tay vỗ lưng cô, dịu dàng nói, “Được rồi! Đừng khóc nữa! Cùng lắm, thì tôi xin lỗi em!”

Anh không có phát hiện, trong đáy mắt mình, lần đầu tiên xuất hiện một tia dịu dàng và cưng chiều.

Mẫn Lạp và Bạch Lãng đứng ở trong góc tối, nhìn một màn trước mặt này, cùng nhau trừng lớn mắt, không dám tin.

Mẫn Lạp càng khoa trương hơn, dụi dụi mắt.

Nhưng một màn trước mắt này chứng minh, bọn họ cũng không có nhìn lầm, Nam Bá Đông trừ đối với anh em thân cận một chút ra, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy chán ghét, vô tình, không cho phép tới gần người, cho nên đầu óc thật sự hiểu rõ!

Đáy mắt của hai người đàn ông này thoáng qua một tia ranh mãnh, đây chính là chuyện tốt, về sau, không lo không có ai trừng trị anh ấy rồi!

Nhìn lại đôi nam nữ vẫn còn đang ôm nhau như cũ, một người cao lớn, một người xinh xắn lanh lợi, hình ảnh đứng chung một chỗ ôm nhau, thấy thế nào cũng đều rất hoàn mỹ.

Mẫn Lạp và Bạch Lãng nhìn nhau cười một tiếng, lặng lẽ xoay người rời đi.

Tâm thần bị tổn thương của Mạc Yên, vốn là mất máu quá nhiều, thân thể lại chưa hoàn toàn bình phục, lại trải qua một trận phát tiết khóc hết toàn lực, rốt cuộc hao hết hơi sức, thân thể mềm nhũn liền té xỉu ở trong ngực của Nam Bá Đông.

Nam Bá Đông nhẹ la một tiếng, ôm ngang lấy cô, hướng phòng anh đi tới.

Lúc bắt đầu, anh chỉ nghĩ tới lợi dụng người phụ nữ này, giành được sự khen ngợi của ba, tiếp theo cướp lấy vị trí chủ nhân của Nam thị.

Nhưng bây giờ, anh mới phát hiện, tâm tư của anh đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cây cân trong lòng anh đã dần dần nghiêng về hướng của cô.

Là thời điểm ánh mắt của cô dịu dàng cười khẽ, yêu thương Nam Tinh sao?

Hay là lúc mới vừa rồi hôn cô, từ tim đến thân thể đều cảm giác rung động?

Hay là còn…lần đầu tiên ở trên màn ảnh nhìn thấy hình của cô, nụ cười như nắng ấm vui sướng kia?

Bất kể là lúc nào động tâm, đối với anh mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng nhất là, anh hiện tại đã nhận ra tâm ý của mình đối với cô, anh liền tuyệt đối sẽ không buông tay cô!

Anh muốn cô danh chánh ngôn thuận trở thành Nam phu nhân của anh.

Cho dù…anh có gặp phải nguy hiểm đe dọa tới tính mạng, anh cũng sẽ không buông tay!

Nhưng anh quên mất một điểm, đó chính là, ở trong trận trò chơi tình yêu này, người nào yêu trước, người đó liền thua!

C22
Chờ lúc Mạc Yên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn xa lạ. Mà thân thể của cô, đang bị Nam Bá Đông ôm thật chặt vào trong ngực, tay của anh còn quấn chặt ngang hông của cô. Mông phía sau còn chỉa vào một món đồ chơi mất thăng bằng, lúc này cô vừa xấu hổ vừa giận, đỏ mặt như nước thủy triều, thân thể cũng căng lên thật chặt, đôi tay càng thêm nắm chặt thành quyền.

Bởi vì tức giận, hơi thở của cô cũng lớn. Trong đầu đang có một thanh âm rống giận, giết giết giết, giết anh ta đi! Hãy giết tên ác ma này!

Nghiêng đầu nhìn về gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc thì đôi mắt hạnh đen nhánh loé lên tia sáng lạnh. Mạc Yên đang tức giận liền không chút suy nghĩ, một quyền bén nhọn trực tiếp đánh qua.

Cô tưởng rằng, người đàn ông này đang giả bộ ngủ, cô khẳng định sẽ không đánh được anh!

Ai ngờ, một quyền này của cô, thật như vậy mạnh mẽ đánh vào trên gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông.

Sau khi một tiếng đánh vang lên, khéo miệng của anh, có một tia máu tươi chảy ra.

Nam Bá Đông chợt mở đôi mắt sắc bén, cứ như vậy nhàn nhạt liếc cô một cái, thong thả ung dung duỗi ngón tay ra, lau đi tia máu bên khéo miệng, âm thanh mang theo tia mới tỉnh ngủ, lười biếng và trầm thấp, lạnh nhạt nói, “Hết giận chưa?”

Một lúc trước Mạc Yên còn tức giận, giờ thì lại ngu ngơ!

Người đàn ông này thế nào lại không tránh? Anh cứ như vậy cam tâm tình nguyện mà để cho cô đánh sao? Còn không có sinh tức giận, mà hỏi ngược lại cô rằng cô hết giận chưa? Người đàn ông này…không phải là đang phát sốt chứ?

Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, tâm tình của Nam Bá Đông khá hơn một chút, há miệng cười một tiếng.

Nụ cười này, lại kéo tới vết thương trên khéo miệng, đau đến anh thấp giọng hút khí lạnh, lẩm bẩm một câu, “Cái người phụ nữ này, xuống tay thật đúng là nặng!”

Nghe được anh nhạo báng, lúc này Mạc Yên mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn quần áo hoàn hảo trên người mình, trong lòng thở phào nhẹ nhởm, vừa liếc mắt hận oán anh một cái, liền xoay người xuống giường.

Nam Bá Đông cũng không có ngăn cản cô, anh cũng không muốn bức cô nóng nảy, nhìn bóng dáng sợ hãi của cô đang chạy, môi của anh câu khởi một tia cười suy ngẫm.

Mạc Yên mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người đẹp có đường cong lả lướt đang đứng ở cửa cầu thang, cô ta mặc một bồ xườn xám đen toàn thân có thuê hoa mẫu đơn, người phụ nữ này ưu nhã ngậm một điếu thuốc thật dài, tóc thì uốn quăng như sóng, cứ như vậy xoã trên vai, mắt vẻ như tranh, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, giống như một ngôi sao trong làng giải trí ba bốn mươi năm về trước.

Mạc Yên không biết cô ta, cũng không muốn làm quen bất luận kẻ nào ở đây, ngẩn người, cũng không có coi trọng, cứ thẳng một đường đi trên đường của cô.

Sau khi hai bên nhìn chăm chú một lúc, Mạc Yên và cô ta, chỉ nhìn thoáng qua.

Thấy Mạc Yên làm như không nhìn thấy mình như vậy, trong mắt của Mông Lệ loé lên một tia sát khí bén nhọn.

Người phụ nữ này, mới sáng sớm lại đi từ phòng của Nam Bá Đông ra, có thể nghĩ, cô ta tối hôm qua đã làm những chuyện gì ở trong phòng của Nam Bá Đông rồi.

Nam Bá Đông anh được lắm, thường ngày thì giả bộ thanh cao, ngay cả đụng một cái cũng không muốn tôi đụng vào, bây giờ lại cùng với người phụ nữ hạ tiện này lên giường, hừ, thật đúng cho rằng Mông Lệ tôi là người ngu ngốc sao, tôi phi! Tôi Mông Lệ vì anh mà bỏ ra rất nhiều, Nam Bá Đông anh nếu không cho tôi một câu trả lời thoả đáng, tôi sẽ làm cho người phụ nữ nào dính tới anh đều chết, tôi xem anh sẽ làm gì được tôi nào?

Nghĩ tới đây, Mông Lệ hung hăng cầm tàn thuốc dập tắt trên tay vịn của lan can, bước trên giày cao gót, thì thầm rồi thì thầm biến mất khỏi cửa chính của biệt thự.

***********************************************

Ở trên đầu của Nam Bá Đông, vẫn còn có một cỗ thế lực khác, người cầm đầu chính là vợ hai của cha vợ đã chết của anh Mạnh Thanh Viễn—Mông Lệ.

Năm đó khi Nam Bá Đông còn bé, bị người của gia tộc Nam thị tính kế, bị ba tướt đi thân phận con trai trưởng, đuổi ra khỏi nhà, sau khi bị đuổi, chẳng những không có một đồng nào, lại còn phải trốn người trong gia tộc của Nam thị đang đuổi giết.

Thời điểm lúc anh bi thảm, may mắn gặp được Mạnh Thu đang học ở trường đi ra ngoài, được Mạnh Thu cứu.

Mạnh Thu, là con gái duy nhất và cũng là quân sư của Mạnh Thanh Viễn, người có thế lực còn sót lại của Quốc Dân Đảng ở Tam Giác Vàng, dáng dấp của cô ấy ôn nhã động lòng người, đối với Nam Bá Đông thì vừa thấy đã yêu, không phải anh thì không lấy chồng.

Ngay lúc đó Nam Bá Đông từ là con cháu của một nhà giàu, liền biến thành một tiểu tử nghèo khổ và vất vả, lại đang trong tình trạng bị đuổi giết bi thảm, ngay cả ăn cũng ăn không đủ, giống như là một người sắp đói chết, khi anh bèo dạt gặp được Mạnh Thu, Mạnh Thu lại có ý với anh, anh ngay lập tức biết thời thế đi theo Mạnh Thu về Tam Giác Vàng, cũng sống tại Tam Giác Vàng, trở thành một thủ hạ của Mạnh Thanh Viễn.

Sau đó vài năm, Nam Bá Đông dựa vào cơ trí và thủ đoạn hơn người, còn có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn khốc, cùng với một thân võ công nổi trội, quả thật giúp Mạnh Thanh Viễn có không ít việc buôn bán, cũng vì vậy mà thu phục Mạnh Thanh Viễn từ trên xuống dưới.

Lúc đó, cũng có người đối với Nam Bá Đông nghi ngờ, nghi ngờ anh có động cơ không được trong sáng.

Mạnh Thanh Viễn lại nhìn Nam Bá Đông rất vừa mắt, Nam Bá Đông đối với mình trung thành, tuy không hơn là nói gì nghe nấy, nhưng ông nói, Nam Bá Đông vẫn nguyện ý nghe.

Hơn nữa, Mạnh Thu cũng gả cho anh, nói thế nào Nam Bá Đông cũng là một nữa con trai của Mạnh Thanh Viễn ông.

Vả lại, Nam Bá Đông đối với Mạnh Thu rất tốt, vợ chồng ân ái, anh cũng chưa bao giờ tạo ra chuyện xì căng đan nào, giống như một lòng một dạ vùi đầu vào kiếm tiền, nghĩ lại một gia nghiệp lớn này sớm muộn gì cũng cho hai vợ chồng bọn chúng, Mạnh Thanh Viễn cũng yên tâm.

Nhưng mà vợ hai của ông là Mông Lệ vẫn tuỳ thời chờ đợi lại không cam tâm.

Mông Lệ rất trẻ, ả so với con gái của Mạnh Thanh Viễn là Mạnh Thu bất quá cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, ả chịu uỷ khuất ở với Mạnh Thanh Viễn, cũng không phải đơn giản như vậy. Ả vẫn luôn mong đợi Mạnh Lão Đầu chết sớm một chút, nghĩ thầm sau khi ông chết, toàn bộ tài sản ở chỗ này đều là của ả rồi.

Mấy năm này, thân thể của Mạnh Thanh Viễn cũng bị ả đào bới không sai biệt lắm, ả cũng đang suy nghĩ khi nào thì nên kết liễu ông, chỉ còn sót lại cái con quỷ nhỏ Mạnh Thu, Mông Lệ ả coi như chỉ đưa ra một đầu ngón tay, cũng có thể đem cô ta bóp chết.

Nhưng làm sao tưởng tượng nổi, nửa đường lại chạy ra một Trình Giảo Kim là Nam Bá Đông chứ.

Ngắn ngủn chỉ trong thời gian mấy năm, Nam Bá Đông liền hoàn toàn ép ả xuống, trở thành tâm phúc đắc lực nhất của Mạnh Thanh Viễn, cũng làm khoảng cách giữa ả và Mạnh Thanh Viễn ngày càng xa.

Ả không cam lòng, cũng không biết cho Mạnh Thanh Viễn uống thuốc mê gì, đột nhiên liền thay đổi cách nhìn đối với Nam Bá Đông, lại đối với Mông Lệ nói gì nghe nấy, cũng từ từ thu hồi lại quyền lợi vốn thuộc về Nam Bá Đông.

Lúc này Nam Bá Đông đã sớm có khả năng hung ác tàn bạo, đã sớm có thuộc hạ và thế lực của mình, tất cả buôn bán lớn đều là anh lấy mạng mình đi đàm phán, có nơi nào còn chứa Mạnh Thanh Viễn nói đoạt quyền là đoạt quyền.

Thời điểm Mạnh Thanh Viễn và Nam Bá Đông đang gây nhau, Mạnh Thanh Viễn lại đột nhiên chết!

Mạnh Thanh Viễn chết tại thời điểm mấu chốt như vậy, người chịu hiềm nghi lớn nhất là Nam Bá Đông, Mạnh Thu đang chờ sinh lại ủng hộ Nam Bá Đông, chứng minh ngày đó Nam Bá Đông và cô ở chung một chỗ, Mạnh Thanh Viễn hoàn toàn không phải bị giết, cũng giúp Nam Bá Đông qua được một kiếp này.

Đêm đó, Mạnh Thu bị kích thích, lại vì khó sanh và dẫn tới băng huyết, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của Nam Tinh, còn Mạnh Thu thì hương tiêu ngọc vẫn.

Hết thảy tất cả, mũi nhọn đều chỉ hướng về Mông Lệ, nhưng những người liên quan đều trong một đêm chết hết, Nam Bá Đông không có chứng cớ, trong lúc đó cũng không thể giết chết ả ta.

Sau khi Mạnh Thanh Viễn chết, Mạnh Thu lại bất ngờ chết đi, thế lực khắp nơi loạn thành một đoàn.

Mông Lệ dựa vào thủ đoạn và tâm kế phi phàm của mình, bổng chốc kéo được một phần hai thế lực, cùng Nam Bá Đông chống đối nhau, mỗi người dành được nữa bầu trời.

Trong lúc Nam Bá Đông đang ở trong tình thế đuối lí, lại không thể làm gì ả, Mông Lệ lại hướng anh ném ra một cành ô liu, nói rõ chỉ cần anh chịu cưới ả, và bảo đảm vĩnh viễn không bao giờ rời xa, ả ngay lập tức mang tất cả thế lực võ trang của mình, đưa tất cả cho Nam Bá Đông.

Mông Lệ cho rằng Nam Bá Đông sẽ đồng ý, bởi vì, theo ả nghĩ, Nam Bá Đông là một người đàn ông cũng vì mục đích mà sử dụng mọi thủ đoạn.

Nhưng Nam Bá Đông lại lấy lý do thi thể vợ mình còn chưa lạnh, trong ba năm, không nói đến chuyện kết hôn, lại dám cự tuyệt sự cầu xin tình yêu của ả.

Mông Lệ giận tới mức giơ chân chửi má nó, lại biết tính tình của Nam Bá Đông, ép anh, anh tuyệt đối không để ý cùng ả đến lưới rách cá chết, người đàn ông này, ả còn chưa muốn đánh mất dễ dàng, ả còn muốn tranh thủ.

Vì vậy, Mông Lệ liền kiên nhẫn chờ đợi.

Ba năm vừa qua, Mông Lệ liền nhắc lại chuyện kia, thế lực lúc này của Nam Bá Đông đã ổn, những năm này nuốt chửng không biết bao nhiêu thế lực nhỏ của thủ hạ của Mông Lệ, lần này đến lấy cớ cũng lười phải tìm cho ả, chỉ nói không muốn suy nghĩ về chuyện này.

May mắn, nhiều năm trôi qua như vậy, bên cạnh của Nam Bá Đông cũng không xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào, anh chẳng những cự tuyệt ả, mà cũng cự tuyệt tất cả những người phụ nữ khác, ngay cả con gái của sĩ quan cao cấp của Thái Lan hướng anh lấy lòng, anh cũng như cũ cự tuyệt, đây cũng làm cho lòng của Mông Lệ được an ủi.

Nhưng mà, lần này, Mạc Yên chẳng những ở gần bên anh, mà còn vào phòng anh, lên giường của anh, nhất thời Mông Lệ cảm giác một cổ khủng hoảng.

Sát khí, lẫm liệt bùng lên.

C23
Trung Quốc, phòng họp của bộ tư lệnh trong quân khu.

Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên đầu, vẻ mặt trên mặt, tất cả đều toát ra sự nghiêm túc nặng nề.

Phía dưới, là ba chiến sĩ bị bắt ở Tam Giác Vàng đang ngồi—-Hứa Khả, Hàn Chiến, La Hán, còn có ba đội viên mới gia nhập—Lữ Khương, Thiết Tam, Tô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net