Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái hôm ở quán bar bị người con trai tên Rikimaru "quấy rối" thì Santa đã tìm hiểu về anh rồi. 26 tuổi vẫn rong chơi mà chẳng quay về phụ giúp việc kinh doanh của gia đình, nói nhẹ thì là vẫn còn tự do, nặng lời hơn thì là dạng công tử ăn chơi lêu lổng. Mới đầu cậu không để ý lắm, hứng thú thì hứng thú thôi. Cũng không thể ngay lập tức yêu đương được. Santa không phải kiểu đó.

Thật lòng thì cậu đã nghĩ là anh muốn tiếp cận mình đấy. Cũng có khả năng mà. Nhưng sau tận mấy tháng trời chẳng có động tĩnh gì và theo những gì cậu biết được về anh thì hóa ra anh vẫn cứ ăn chơi như thế, chẳng có động tĩnh nào là muốn tiếp cận cậu cả. Cũng chưa từng một lần "tình cờ" chạm mặt nhau.

Santa quen biết ba anh cũng là tình cờ và lần này là tình cờ thật. Ngài Chikada và cậu hóa ra lại rất hợp nhau. Ông ấy hiếm khi nhắc đến con trai mình. Cậu cũng không muốn hỏi.
Vậy mà khi gặp lại Riki, ánh mắt anh nhìn cậu chẳng có chút nào quen thuộc. Có thể là lúc ấy anh ấy quá say, ừ thì coi như là thế đi. Cả buổi anh chỉ chống cằm nhìn ra ngoài mà không có bất cứ động thái gì muốn góp vui vài câu chuyện.

Santa đã lén quan sát anh nhiều lắm. Làn da trắng bóc, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng hồng căng bóng, mái tóc đen mềm mại,... tất cả khiến anh trông chẳng giống một người 26 tuổi chút nào. Chính Santa cũng không thể biết được, nhìn ngắm một người lại khiến tim cậu đập nhanh đến thế. Thế là Santa quyết định làm theo trái tim mình, theo đuổi anh ấy.

Nhưng Riki-kun không phải là đối tượng dễ theo đuổi. Anh ấy như một con mèo lúc nào cũng xù lông khi cậu tiến lại gần. Cái cậu muốn tất nhiên là chuyện yêu đương, hẹn hò, kết hôn thì càng tốt. Vậy mà mặc cho cậu có làm bất cứ điều gì, có chiều chuộng anh ấy bao nhiêu thì đôi mắt của anh ấy chưa bao giờ nhìn đến cậu.

Santa biết anh thích người khác rồi, nhưng trái tim con người đâu chỉ là để trang trí, nó càng không phải thứ mà bộ não có thể điều khiển được. Không đâu. Dù cho biết rằng, anh ấy vẫn luôn nhìn theo bóng hình của người khác, Santa vẫn muốn thử. Thử xem anh ấy có thể nào mềm lòng với tình cảm của cậu không.

Santa chưa từng yêu một ai như thế. Với cậu, tình yêu là thứ thật đẹp. Ba mẹ cậu luôn bên nhau như thể dù cho thế giới này có sụp đổ, họ cũng sẽ nắm tay nhau cùng chết. Và Riki-kun là người mà cậu muốn nắm tay đến khi thế giới này diệt vong.

Anh thẳng thắn nói cho cậu biết anh đã thích người khác, trái tim của anh và cậu có thể không cùng nhịp đập. Santa đã dõng dạc nói với anh rằng, trái tim của cậu sẽ đập theo nhịp đập của anh, chỉ cần anh chịu đón nhận nó thôi

Riki-kun là người khá bướng bỉnh. Hình như sự xuất hiện của cậu luôn làm anh chán ghét, nhưng như vậy thì đâu có sao. Mẹ cậu đã nói nếu yêu thì hãy yêu hết mình. Cậu có thể làm tất cả để anh có thể thay đổi suy nghĩ cũng như cậu có thể là tất cả cho anh.
Santa biết điều này nghe có vẻ ngu ngốc vì chính cậu cũng cảm thấy bản thân là một thằng ngốc thật. Cậu nguyện ý, không trách móc cũng sẽ không hối hận. Santa thích Rikimaru. Chỉ vậy thôi.

Có một việc mà chưa bao giờ cậu hỏi anh ấy, đó là người anh ấy thích là ai. Cậu không cần biết người ấy là ai, ai cũng được, điều đó có quan trọng không? Theo cậu thì là không. Santa có những mặt tốt của mình, cậu không cần phải so sánh bản thân với ai cả. Huống hồ người anh thích đâu có thích anh. Santa đã nghĩ như thế đấy. Cậu hơn người đó ở tình cảm mà cậu dành cho anh.

Nhưng lúc này hình như Santa sai rồi. Hóa ra Riki-kun lạnh lùng lúc nào cũng chẳng để cậu vào mắt lại có thể nhìn người khác một cách tình cảm như vậy. Hóa ra anh cũng có thể có một ánh mắt đầy nhung nhớ và yêu thương đến người khác như vậy. Cái ánh mắt mà cậu thậm chí còn chưa từng thấy lúc anh ở bên bạn bè, bên cậu hay thậm chí là ba anh

Riki-kun nhìn Takahiro bằng một vẻ mặt rụt rè, con mèo luôn xù lông với cậu hóa ra cũng biết ngượng ngùng và bối rối trước người khác sao.

Santa không biết bản thân đã nghĩ gì nhưng cậu không bỏ cuộc đâu. Tim. Đau chứ. Nhưng nếu như không có anh, có khi nó còn chẳng đập nổi nữa. Nên cậu vẫn cố gắng cười thật tươi, mang anh đi đến trước mặt người anh thích, thoải mái nói chuyện với anh ta

"Quan hệ của hai người có vẻ thân thiết" Cậu nói nhỏ khi góc hội trường này chỉ có bốn người là cậu, Riki-kun, Takahiro và Kiyoshi. Hai người đối diện thì sửng sốt đôi chút còn nét mặt của Riki-kun thì có vẻ tò mò

Không tò mò sao được, anh ta là người anh thương mà.

"Uhm... Tổng Giám đốc phản đối sao?" Takahiro như gà mẹ bảo vệ chú gà con đằng sau mình, anh ta nhìn thẳng cậu rồi ngạo nghễ nói như thể sẽ sẵn sàng chiến đấu với cậu để bảo vệ bé con của mình

"Tất nhiên là không rồi" Santa cười lớn "Sao tôi phải phản đối? Nhưng nếu chuyện đã rồi thì cả hai nên cẩn thận" Cậu nói vậy rồi liếc nhìn sang phía Riki-kun, người lúc này đang cúi gằm mặt xuống, đôi tay nhỏ nắm chặt để ngang bên người.

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút" Anh nói rồi quay đi

Santa biết cậu đã làm anh giận rồi. Đúng là cậu cố tình đó. Santa muốn anh biết được người anh thích - Takahiro đã có người khác rồi. Anh cần phải từ bỏ hy vọng đi. Nhưng Santa lại quên mất rằng, chính cậu cũng chẳng từ bỏ được anh.

"Anh buồn sao?" Santa đứng phía sau anh khi anh đang rửa tay. Hai tay anh chống vào bồn, ánh mắt sắc bén nhìn cậu qua tấm gương, xoáy sâu vào tâm cậu

"Cậu nghĩ làm thế thì tôi sẽ khóc lóc cầu xin cậu an ủi rồi nhào vào lòng cậu sao?"

"Không, em muốn anh biết rằng anh ta có người yêu rồi" Santa bình tĩnh nói. Mặc cho ánh mắt tổn thương của anh vẫn xoáy sâu vào cậu. Anh có thể từ bỏ anh ta rồi quay lại nhìn em một chút không?

"Chẳng ai biết được hai người đó sẽ yêu nhau bao lâu" Anh nói rồi đứng thẳng dậy, gạt Santa sang một bên rồi bước nhanh ra ngoài.

Santa nhìn theo bóng dáng anh bước ra ngoài, cậu đứng tại chỗ khá lâu, rồi mới lại chạy ra tìm anh. Nhưng anh ấy không còn ở đây. Santa rút điện thoại ra, bấm số của anh và đợi chờ anh nhấc máy. Rất nhiều cuộc gọi, anh chẳng nghe lấy một lần. Sau cùng thì anh tắt máy. Santa nhìn màn hình điện thoại với cuộc gọi bị từ chối của mình, cười khổ. Cậu đã làm anh tức giận lắm rồi.

Kết thúc buổi tiệc, Santa lái xe đến nhà anh. Ngài Chikada đang ở nhà, cậu lễ phép hỏi ông ấy xem Riki-kun đã về nhà chưa. May thật, anh đang ở trong phòng mình

Ba của anh có vẻ rất ủng hộ cậu. Vì thế nên Santa đang đứng trước cửa phòng anh

"Riki-kun?" Cậu gọi. Tất nhiên không có tiếng nói nào trả lời.

"Riki-kun?" Cậu tiếp tục

Cứ vừa gõ cửa vừa gọi như thế cũng khiến anh bực bội mà phải ra mở cửa
Anh đã thay đồ rồi, mái tóc vẫn vương hơi nước.

"Gọi cái gì? Tổng Giám đốc mà rảnh rỗi vậy sao?" Anh cáu gắt

"Anh không còn tức giận nữa chứ?" Santa hỏi

Riki-kun bật cười như thể vừa nghe một câu chuyện cười ấy

"Tức giận á? Sao tôi phải tức giận? Tức giận vì người tôi yêu có người khác? Hay tức giận vì cậu cố tình cho tôi biết điều ấy?" Anh đưa ánh mắt và nụ cười mỉa mai về phía cậu "Cậu đừng đánh giá bản thân quá cao. Dù anh Takahiro có kết hôn, thì tôi - Chikada Rikimaru cũng không thích cậu. Cậu về đi" Nói xong anh đóng sập cửa.

Santa lắc đầu nhìn cánh cửa trước mắt. Anh ấy giận thật rồi.

Santa lái xe về nhà, ngồi trong phòng làm việc cá nhân, nhìn tấm ảnh mà cậu lấy được từ chỗ ba anh, vuốt ve khuôn mặt trên tấm ảnh ấy. Cậu cứ ngồi như thế cho đến gần sáng rồi mới chuẩn bị đi làm. Có lẽ là không nên xuất hiện trước mặt anh ấy thời gian này vậy.

***

Daniel gọi Santa đến quán bar quen thuộc, suy nghĩ một chút rồi Santa mới đồng ý. Đứa em này, cậu đã chơi cùng khá nhiều năm vì vậy mà cũng khó từ chối lời mời của cậu ấy.

"Anh Santa" Daniel ngồi một góc trong quán bar vẫy vẫy tay khi thấy bóng dáng của Santa xuất hiện "Ở đây"

Santa tiến tới nơi Daniel ngồi, cậu cũng ngồi xuống, nhận lấy ly rượu mà Daniel đưa, uống một ngụm cạn sạch

"Anh...? Anh có chuyện gì à?" Cậu ấy hỏi

"Cũng không có chuyện gì lắm. Lâu rồi không đi chơi mà thôi. Gọi anh đến đây chỉ là để giải khuây thôi hả?" Santa hỏi đứa em thân thiết

"Không nha" Cậu ấy cũng nhấp một ngụm rượu "Em gọi anh đến để chia tay đó"

"Uhm? Đi đâu? Quay về Trung Quốc à?" Santa bất ngờ

"Vâng. Em về nước đây. Ba mẹ em cũng gọi em về rồi. Chắc lại là vấn đề hôn ước. Em thậm chí còn chẳng biết mặt người ta. À mà thực ra cũng chẳng quan trọng lắm, ai chẳng được. Tình cảm của em dành hết cho công việc rồi" Daniel nhún nhún vai

"Ừ... vậy khi nào em quay lại đây?"

"Thực ra thì... em cũng chưa biết nữa. Em không cần phải về thừa kế công ty đâu vì anh trai em đã làm rồi. Có thể là về nước xong thì em sẽ lại quay lại Nhật Bản. Anh biết đấy, em vẫn còn công việc ở đây mà. Em cũng ở đây quen rồi nữa" Daniel nói "Mà thôi, nếu có thay đổi gì thì em sẽ báo anh, con mèo nhỏ của anh thế nào rồi? Anh vẫn chưa thành công đưa người ta về à?"

"Chưa" Santa cười cười "Nhưng anh nghĩ là sẽ sớm thôi"

"Này em tò mò về người đó quá, có thể cho em biết tên thôi được không?" Daniel vừa hào hứng hỏi vừa rót cho Santa một ly rượu khác

"Không, em sẽ biết khi nào anh phát thiệp cưới thôi" Santa đáp lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net