Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổng chính nhà Chikada được mở ra. Santa đã đến đây quá nhiều lần nên chỉ cần nghe là cậu đến thì tất nhiên người giúp việc trong nhà sẽ ngay lập tức mở cổng chào đón. Vì thế nên lúc này, Santa vẫn đang ôm Riki trong lòng, bịt chặt tai anh lại, cứ thế tiến vào khuôn viên nhà Chikada

Anh có vẻ đã bớt hoảng sợ hơn rồi, không còn run rẩy nữa. Santa đưa anh lên tận trên phòng, nhẹ nhàng nói với anh

“Về đến phòng anh rồi, anh nghỉ ngơi đi nhé” Hôm nay cậu không có tâm trạng đùa với anh, anh chắc cũng chẳng muốn cậu ở lại đâu. Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm. Santa đưa anh ngồi xuống giường rồi cậu quay đi

Góc áo bị một lực kéo lại, Santa quay đầu nhìn người đang dùng bàn tay nhỏ xíu túm lấy góc áo cậu, nghiêng đầu như muốn hỏi anh có việc gì

“Cảm… cảm ơn” Giọng anh thật bé. Nếu không phải là trong phòng chỉ có hai người ở với nhau, nếu không phải phòng anh được cách âm với bên ngoài thì Santa đã nghĩ là mình nghe nhầm

Cười với anh một chút, Santa lại trêu chọc anh

“Hóa ra Riki-kun cũng biết nói cảm ơn em”

Anh bỏ tay ra khỏi áo cậu, ngại ngùng quay đi

“Cậu… về đi, tôi cần thay đồ”

“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em về đây” Santa không nói thêm nữa, cứ vậy mà ra khỏi phòng anh

Vừa bước xuống cầu thang, cậu lại gặp Ngài Chikada ở dưới. Ông ra hiệu mời cậu đến phòng khách rồi nhìn cậu một lúc lâu, ông mở miệng nói
“Hai đứa vừa đi đâu về à?”

“Dạ cháu gặp anh ấy trên đường về nên tiện đường đưa anh ấy về đây luôn ạ”

“Ừ, nó đi chơi cả ngày mà chẳng chịu nghĩ xem mai là ngày gì” Ông cằn nhằn

“Cháu… có thể hỏi Ngài là tại sao Riki-kun sợ sấm thế không ạ?”

“…” Ông ấy ngạc nhiên nhìn cậu như thể cậu vừa nói chuyện gì lạ lẫm lắm “Nó sợ sấm?”

“…” Lúc này Santa mới là người không biết phải nói gì. Ngài ấy không biết đứa con trai duy nhất của mình sợ sấm ư?

“Nó sợ sấm từ khi nào?” Ngài Chikada hỏi

“Cháu không rõ ạ” Santa đáp lời. Đúng là cậu không rõ thật vì anh chẳng nói gì với cậu. Nếu hỏi thêm không chừng còn bị anh giận nữa.

“Ta không biết là Riki sợ sấm. Nó chẳng nói gì với ta cả”

Santa không biết mình nên tiếp lời Ngài ấy thế nào, chẳng lẽ lại trách móc rằng tại sao Ngài lại không biết anh ấy sợ sấm đến thế ư ? Đứa con trai duy nhất của Ngài mỗi lần có sấm đều run sợ đến mức chẳng đứng nổi, thế mà Ngài lại chẳng biết gì ư?

Santa đang cảm thấy khó chịu lắm. Cậu nâng niu anh chẳng dám nặng lời, thế mà người thân duy nhất của anh lại chẳng biết anh bị ám ảnh với những ngày mưa to sấm chớp.

Đúng lúc này, cả căn phòng bỗng trở nên tối tăm, toàn bộ đèn điện trong nhà đều tắt hết. Ngài Chikada nhanh chóng gọi người giúp việc đi kiểm tra lại. Santa nghĩ mình cũng nên về thôi, cậu nhanh chóng đưa tay vào túi quần định lấy điện thoại thì một tiếng hét lại vang lên từ phía trên

Riki?

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Santa vội vàng chạy lên trên lầu với ánh sáng từ chiếc điện thoại, cậu không kịp gõ cửa phòng anh theo phép lịch sự nữa, cứ thế xông vào trong

“Anh đang ở đâu Riki?” Santa lớn tiếng gọi

Chẳng mất nhiều thời gian, Santa đã thấy Riki đang ngồi ngay góc phòng, gần chiếc giường to lớn. Cậu tiến lại gần nhìn thấy nước mắt lại giàn giụa trên khuôn mặt anh. Santa đau lòng, trái tim cậu đau đớn khi lại một lần nữa nhìn thấy nước mắt trên mặt anh ấy

“Không sao rồi, em ở đây với anh nhé? Được không ?” Santa ôm lấy Riki đang run rẩy mà dỗ dành

“Đừng… Mẹ ơi… Cứu con…” Anh nhỏ giọng khẽ nói

“Riki-kun. Không sao đâu” Santa hôn lên mái tóc anh, đôi tay còn không quên bao bọc anh trong lòng mình. Rốt cuộc là anh đã trải qua việc gì thế?

“Riki?” Tiếng nói của Ngài Chikada vang lên phía cửa phòng

Santa nhìn về phía Ngài ấy nhưng không lên tiếng. Điện đã có trở lại rồi, Riki-kun đã sợ đến mức muốn ngất đi. Santa nhẹ nhàng bế anh nằm lên giường, đôi tay anh vẫn đang nắm chặt lấy áo cậu. Dòng nước mắt vẫn để lại một vệt dài nơi khóe mắt anh .

Cậu dịu dàng gỡ bàn tay của anh ra khỏi áo mình, quần áo cậu đã ướt hết, không thể nằm lên ôm anh vào lòng được mặc dù chính bản thân Santa cũng muốn như vậy lắm.

Santa xuống dưới nhà anh sau khi thấy anh đã say ngủ. Cậu muốn hỏi cho rõ

“Ngài thực sự không biết anh ấy sợ sấm lắm sao?” Santa mở lời

“Nó chưa bao giờ nói” Ông ấy trầm ngâm

“Ngài không quan tâm đến anh ấy như vậy sao? Riki-kun là con trai của Ngài…”

“Ta hiểu cháu nghĩ gì, Santa. Nhưng Riki không bao giờ muốn tâm sự với ta về bất cứ điều gì, nó luôn không thích lại gần ta, cũng chẳng nói với ta rằng nó bị thế này”

Santa nhận ra sự xa cách của hai người có thể là lí do mà Riki-kun chưa bao giờ muốn nói cho ba mình về bí mật này. Anh thực sự định tự mình chịu đựng thế này sao?

Cậu trở về căn nhà của mình, trằn trọc cả đêm chẳng thể ngủ nổi. Nghĩ đến hình ảnh Riki-kun yếu ớt khác hẳn ngày thường, Santa thấy rất khó chịu. Thậm chí, anh còn chẳng chia sẻ chuyện này với ai. Rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì ? Tại sao anh lại sợ những ngày mưa to sấm chớp đến thế?

***

Santa phải đi công tác vài ngày và cũng rất bận rộn nên cậu chưa có dịp hỏi thăm đến Riki-kun. Từ lần giận dỗi trước, anh vẫn chưa mở block cậu nên Santa cũng chẳng biết phải làm sao. Cậu dự định lần này sẽ đến nhà hẹn gặp anh ấy

Santa gọi điện cho Ngài Chikada và được biết rằng anh đang chuẩn bị đi đến Tuần lễ Thời trang Tokyo, vì vậy thay vì về nhà, cậu lập tức tiến thẳng đến nơi tổ chức.

Tuần lễ Thời trang này là một sự kiện lớn, Santa thân là Tổng Giám đốc của giải trí Uno cũng được mời. Nhưng trước khi đáp máy bay về Tokyo, cậu đã định không đến dự vì muốn hẹn Riki-kun ra ngoài, mời anh ăn coi như chuộc lỗi. Vậy mà cái con người khiến cậu thương nhớ kia lại đang ở đây.

Santa ngồi vào chỗ ngồi của mình, cậu có hai vé khách mời vậy nên vị trí bên cạnh cậu vẫn còn trống. Riki-kun nhìn thấy cậu rồi, anh cũng ngồi hàng đầu nhưng mặc cho Santa có ra hiệu thế nào, anh ấy cũng không rời khỏi chỗ.
Phía bên cạnh Santa ngay lập tức có người ngồi xuống

“Tổng… Giám đốc” Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên bên tai

“Ồ… chào cậu Kiyoshi” Santa quay lại gật đầu coi như chào hỏi rồi hai người đều im lặng vì buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi.

Khác với mọi người, Santa không xem buổi biểu diễn, cậu nhìn ngắm khuôn mặt của người thương đang ngồi cách đó không xa. Khi tất cả mọi người nhìn theo từng bộ trang phục lộng lẫy, từng bước chân đầy thần thái của những người mẫu trên sân khấu, thì một mình Santa đang ngắm nhìn mèo nhỏ của mình. Anh ấy hôm nay rất đẹp, đẹp hơn cả những ngôi sao đang có mặt ở đây

Vedette của hôm nay không thể là ai khác Nam Vương đang nổi Takahiro được rồi. Santa phải công nhận là anh ta rất hút mắt, có vẻ đẹp trưởng thành mà không phải ai cũng có được. Takahiro được nhà thiết kế hàng đầu Lyly giới thiệu, một vài người đều bước đến tặng hoa cho cả Lyly và Takahiro nhưng cái nụ cười cưng chiều và dịu dàng của anh ta thì đang dành cho Kiyoshi.

Santa nhìn thấy Riki-kun cũng tiến tới gần anh ta, vậy mà Takahiro chỉ gật đầu cảm ơn theo phép lịch sự rồi ngay trên sàn diễn, cúi đầu thì thầm gì đó với Kiyoshi ngay trước hàng trăm ống kính máy ảnh.

Santa nhìn cảnh đó mà lắc đầu cười khổ. Anh ta thật đúng là không biết sợ. Phen này bộ phận Truyền thông của công ty chắc phải đau đầu lắm đây.

Trong giới, chuyện hai người nổi tiếng yêu nhau không còn gì xa lạ. Bất kể là nam nữ hay nam nam hoặc nữ nữ. Nhưng Kiyoshi là idol mới, cậu ta vừa mới bắt đầu sự nghiệp của mình mà thôi, Takahiro làm như vậy là đang gián tiếp khiến con đường sự nghiệp của cậu ta gập ghềnh hơn rồi.

Cậu chạy theo bóng dáng Riki-kun đang len qua đám đông mà tiến ra ngoài. Santa nhanh chóng bắt được anh ngay trước khi anh kịp lao ra ngoài cửa lớn.

“Riki-kun”

“Bỏ ra” Anh chẳng nhìn lấy cậu một lần rồi nói

“Bình tĩnh nào, chẳng phải anh vẫn luôn biết hai người đó yêu nhau sao?”

“Biết thì sao? Biết thì thản nhiên nhìn anh ấy dịu dàng với người khác à?” Riki cáu gắt. Anh bực mình lắm rồi, Takahiro coi anh như người lạ, anh ấy thân mật với Kiyoshi ngay trước bao nhiêu người. Riki có thể tương tượng được tiêu đề của hàng chục tòa soạn ngày mai sẽ là gì. Vậy mà lúc này anh còn bị cục keo dính này bám theo nữa. Cậu ta không thể giả vờ như không nhìn thấy anh được à?

“Nếu không thì anh định làm gì?” Santa cũng khó chịu, cậu cũng lớn tiếng

“Làm gì thì cũng chẳng phải chuyện của cậu, tránh xa” Anh cố gắng thoát khỏi cánh tay của Santa nhưng cậu không buông.

“Tổng Giám đốc Uno, bỏ ra nếu không mai Ngài lên báo thì tôi không gánh nổi tội đâu” Riki mỉa mai

“…” Anh thực sự bướng bỉnh thật đấy. Cái con người yếu đuối bám chặt lấy em đâu rồi?

“Tôi bảo buông ra nếu không tôi hét lên đấy” Riki lần này cũng tức giận thực sự

“Anh không thể từ bỏ tình cảm với Takahiro sao? Anh không nhìn thấy em cũng rất quan tâm anh à?”

“Tổng Giám đốc Uno” Riki xuống giọng “Cậu tha tôi đi, tôi phải nói bao nhiêu lần là tôi không thích cậu, không thích là không thích, cậu định bám theo tôi đến khi nào nữa? Dù không phải là anh ấy thì tôi cũng không thích cậu đâu”

Nghe đến đây, Santa buông lỏng bàn tay mình, Riki nhân cơ hội mà chạy ra khỏi nơi này, để lại Santa đứng đó.

Không phải anh ta thì cũng không thích em sao? Anh ác thật đấy Rikimaru…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net