Chương 16: Cỗ xe ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt trong nhiều giờ tăm tối tiếp theo, Sherlock nằm sau đống rau củ thối trên nền đá lạnh cứng của một cái ngõ nằm ở mạn bắc Đại học Luân Đôn. Cậu hiểu mình cần rút vào một khu vực chưa từng lui tới. Khi cơn mưa đổ xuống, cậu nhích lại gần tòa nhà cạnh đó hết mức có thể.

Tên đánh xe ấy là ai? Hắn đã trông thấy và biết được những gì? Có phải hắn cũng có mặt tại nhà hát Haymarket, tiệm thủy tinh ở Soho, theo dõi cậu kể từ lúc cậu đặt chân đến hiện trường vụ án? Chỉ có thủ phạm hoặc những tay chân của hắn mới làm điều đó. Rõ quá rồi. Kẻ thủ ác đang nhắm vào Sherlock... và hắn đang khát máu.

Sau khi mặt trời ló dạng, cậu quay trở lại nhà Irene, không phải vì cần đồ ăn - bây giờ cậu có thể xin xỏ hoặc xoáy trộm được - mà vì cậu cần gặp cô để cảnh báo, nói cô hạn chế các cuộc gặp gỡ với cậu, nếu có. Cậu tìm thấy một chỗ trên phần đất của Viện bảo tàng Anh quốc, đối diện với mặt đông của tòa nhà có hàng rào bằng sắt luyện bao quanh, nơi cậu có thể quan sát ngôi nhà mà không bị phát hiện. Cậu chờ đợi. Trong hoảng loạn. Đôi bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, hai mắt cậu đảo quanh trong lúc cậu tì mạnh cột sống vào vách tường. Cuối cùng ông Andrew Doyle xuất hiện và bước xuống phố, gậy chống cầm trong tay.

Sherlock nhanh nhẹn băng qua đường, chui vào trong lối đi. Mặc chiếc váy trắng, Irene đang đứng trước cái cũi chó trống không, sững sờ nhìn vệt máu, sụt sịt khóc. Cô quay phắt lại khi cậu đến gần.

-Cậu còn sống!

Đôi mắt đỏ hoe của Irene mở to và cậu tưởng cô sắp ôm chầm lấy mình. Irene tiến tới nhưng dừng lại trước khi chạm vào cậu.

-Khi tớ trông thấy vệt máu và cái cũi chó trống không, tớ tưởng...

-Đó là máu quạ đấy.

-Máu quạ?

-Irene, chúng ta đang gặp rắc rối, rắc rối rất lớn. - Giọng Sherlock khàn đi. - Lúc sáng sớm hôm nay, khi tớ đến đây, xác một con quạ chết đã bị găm bằng dao vào cũi chó. - Cậu không hé răng thông điệp đẫm máu.

Irene trông như sắp ngất. Cậu đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.

-Ai đó biết việc chúng ta đang làm. Kẻ đó sẽ làm mọi thứ để ngăn chúng ta. Tất cả đã thay đổi. Bây giờ cậu không thể dính líu tới vụ này nữa.

-Có chứ. - Cô nói, tay quệt một giọt nước mắt trên má. Khuôn mặt cô đầy ngoan cố trong khi đôi mắt nhìn cậu thách thức.

Sherlock ngừng lại. Cậu biết Irene Doyle sẽ phản ứng như thế này. Cậu buộc phải thỏa hiệp.

-Tớ không thể ở đây, chắc chắn rồi. - Cậu nhấn mạnh. - Và vai trò của cậu phải khác đi. Tớ cần suy nghĩ xem cậu có thể... tiếp tục giúp đỡ theo cách nào. Trong khi chờ đợi, cậu hãy ở trong nhà, đóng cửa cài then khi cậu chỉ có một mình, luôn luôn cảnh giác, và tớ sẽ báo tin cho cậu.

Sherlock quay người đi xuôi theo lối đi ra ngoài phố.

-Cậu đi đâu vậy? - Cô hỏi.

Một kẻ tàn ác đang cố làm cho chúng sợ mà rút lui. Một tên sát nhân. Sherlock đã nghĩ đến những người khác có thể bị liên lụy. Điều đó khiến cậu sợ hãi.

-Cậu đi đâu vậy? - Irene lặp lại.

-Đi cảnh báo bố mẹ tớ. - Sherlock lẩm bẩm, chân bước nhanh hơn.

Lần này cậu đi thẳng đến cầu Blackfriars. Tại khu High Holborn đông đúc cậu ngoặt sang hướng đông, hòa mình vào đám đông dân chúng trên đường đi làm. Lúc này ai cũng đều đáng ngờ, tất cả những người đàn ông đi qua cậu, ở phía trước hay đằng sau cậu. Đó là một cảm giác kinh khủng. Một cái bóng đang dõi theo cậu... có lẽ bây giờ nó đang ở trong một trang phục khác và ngay lúc này đang quan sát sự di chuyển của cậu. Ngay cả những người đang gắng sức quét đi bồ hóng và bụi bẩn trên đường phố chỉ để kiếm được vài đồng xu còm, cũng nom giống như bọn do thám. Mọi người đều có vẻ như thăm dò cậu, bất cứ tiếng động bất thường nào cũng khiến cậu giật mình. Sherlock chỉ ước gì mình có thể bay trên tất cả mọi thứ, và quan sát kẻ thù từ trên cao tựa như một con chim ưng. Trên đồi Holborn cậu đi đến chỗ giao nhau giữa đường Gray's Inn và con phố chính. Đám đông ở đây thậm chí còn đông đảo hơn. Bảng hiệu, biển quảng cáo và các cáo thị dán trên tường đều to và lòe loẹt hơn. Dòng lưu thông của ngựa và xe thật ồn ào và tấp nập. Sherlock lắng nghe tiếng la hét đã thành đặc trưng của Luân Đôn, rồi bắt đầu băng qua đường, thận trọng len qua dòng ngựa xe.

Một thứ gì đó khiến cậu quay lại.

Với một tiếng roi quất xé gió, tiếng "Hấp-là!" của người điều khiển xe đang thúc lũ ngựa, một cỗ xe lao qua dòng xe cộ như thể đám ngựa kéo đang tháo chạy. Nó tiến thẳng về phía Sherlock.

Đúng lúc đó cậu trông thấy Irene.

Cô bé cũng đang băng qua đường, ở phía sau cậu, chắn giữa cậu và cỗ xe đang lao tới. Cô ở trên lề đường khi người đánh xe quất roi, nhưng tiếng ồn ào của các khách bộ hành sát bên cạnh đã át mất âm thanh chát chúa của cỗ xe đang lao nhanh tới, khiến cô mất cảnh giác. Lúc đó một khoảng trống giữa dòng xe cộ xuất hiện: cô vội bước tới, đi nhanh hết sức có thể, mái tóc vàng rực lên dưới ánh nắng trên nền chiếc váy trắng, đôi mắt cô mải dõi theo Sherlock, cố bắt kịp cậu.

-IRENE! - Cậu gào lên.

Dường như tất cả mọi người bên cạnh cậu đều quay ra nhìn, tựa như một đám đông diễn viên đứng sững lại trên sân khấu trong một vở nhạc kịch.

Cỗ xe đen ngòm đang lao vào cô, lũ ngựa sùi bọt mép dưới cú quất sắc lẻm của ngọn roi da. Lái xe là một người đàn ông vạm vỡ đang cúi về phía trước trên chiếc ghế, tay nắm chặt dây cương, đôi vai lừng thững như một vận động viên bóng bầu dục, một chiếc nón đen kéo sụp xuống trán, khuôn mặt ông ta khuất sau tấm khăn choàng, trên người ông ta là một bộ chế phục đen có các vạch đỏ... và ông ta điều khiển một cỗ xe màu đen với nội thất đỏ. Nhưng đây không phải là một bóng ma.

-IRENE! - Sherlock lại gào lên và chạy bổ về phía cô bé.

Tâm trí cô không để vào những tiếng động phía đằng sau. Đầu tiên cô mỉm cười với cậu bé như thể cô cố tình để cậu nhận ra mình. Nhưng cảm thấy sự kinh hoàng trong giọng điệu của Sherlock, cô quay người nhìn về phía sau. Cỗ xe gần như đã chồm lên người Irene. Cô hét lên, giơ đôi tay ra.

Đôi chân dài đưa Sherlock phóng như bay qua con phố. Như một con chim ưng, cậu nhắm thẳng vào cỗ xe. Irene kinh hoàng co rúm người lại giữa cậu bé và chiếc xe.

Sherlock gần như có thể cảm thấy hơi thở nóng rẫy của bầy ngựa điên cuồng trong khi cậu với tay nắm lấy phần lưng chiếc váy của cô,chỗ giữa hai dây váy. Cậu nhào sang bên cạnh, kéo cô theo... và cỗ xe lao vọt qua.

Thoát rồi!

Nhưng không hẳn: chiếc váy dài trắng bị cuốn về phía sau trong khi cậu kéo cô. Bay phấp phới trong không khí, nó mắc vào nan hoa của một bánh xe sau.

Irene đột ngột tuột ra khỏi nắm tay cậu, bị lôi đi như một con búp bê bằng giẻ rách. Cô bị cuốn vào dưới gầm bánh xe sắt, kéo lê trên những phiến đá hộc lát đường và bị cỗ xe nuốt chửng. Tiếng thét của cô xuyên vào tai cậu. Máu đỏ bắn tung tóe trên chỗ vải trắng.

Cỗ xe lao xuyên qua dòng xe cộ và biến mất.

Mọi thứ ngừng phắt lại. Sherlock sững người, miệng há to, mắt dõi theo con phố nơi chiếc xe đã lôi cô đi và bỏ lại cô nằm bất động như đã chết rồi.

Thoạt đầu cậu bước chầm chậm. Cậu không thể chạy, mọi sức lực trong đôi chân cậu đã biến mất. Nó giống như một cơn ác mộng cậu vẫn mơ, khi mà cậu không thể tới được chỗ đang đi đến, và thứ cậu đuổi theo tan dần đi trong lúc cậu nỗ lực với tới nó.

Rồi mọi thứ đột ngột quay trở lại. Tiếng ồn ào lại dội lên, thời gian tăng tốc và cậu vừa chạy tới vừa hét gọi Irene, người bạn duy nhất của mình.

Nhưng ngay khi đến gần cô, cậu nhìn thấy viên cảnh sát đầu tiên, rồi thêm một, hai cảnh sát nữa đang lao đến hiện trường. Sherlock dừng lại như thể bị một cánh cửa chặn đứng. Cậu quay bước và biến vào trong đám đông.

Mấy phút sau cậu đã ở đằng sau hàng cột của một tòa ngân hàng cổ kính cách đó vài con phố, ẩn mình trong bóng tối, xấu hổ và rối bờ, khóc như thể chưa từng khóc bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net