Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lồng ngực Thư Yểu đập thình thịch.

Mềm lòng nhưng cứng miệng, lời buồn bực sắp bật ra khỏi miệng rồi nhưng khi nhìn thấy tay phải của anh còn đang chảy máu bèn nuốt trở xuống. Cuối cùng chỉ nói một câu không kiên quyết lắm, "Anh làm hư xe của người ta rồi."

Nhiếp Lẫm nhướng mày, gật đầu nói: "Anh đền."

Cảm giác tồn tại của anh quá mãnh liệt, không phải thể trọng mà là khí thế vô hình đè nặng từ nhỏ tới lớn. Thư Yểu hệt như một mảnh đất dỡ bỏ bị liệt vào phạm vi thế lực của anh.

Cái cảm giác khó chịu này lại trào trở lên kéo ra nhiều loại cảm xúc khác, chúng quẩn quanh trong lòng, bất cẩn đan thành một tấm lưới bao trùm lấy cô đồng thời còn thắt thành nút chết.

Thư Yểu quá hiểu tính cách của Nhiếp Lẫm rồi, vì cô chuyện gì anh cũng làm ra được.

Anh chính là một tên điên từ đầu tới chân.

Trước giờ tranh biện không có tác dụng, chứng cố chấp của Nhiếp Lẫm một khi tái phát dù có mười con trâu cũng kéo không lại. Thư Yểu không nói nhiều ngoan ngoãn xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại Ngụy Thiệu Nguyên và Nhiếp Lẫm trừng mắt nhìn nhau, tia lửa điện phóng tung tóe trong không gian chật hẹp. Khả năng đánh dấu lãnh thổ của Nhiếp Lãnh rất mạnh, mà Ngụy Thiệu Nguyên cũng không hề thua kém. Hai người vừa mới chiến đấu với nhau xong, một bên ra tay tàn nhẫn, một bên hành động ác liệt.

Cả hai đều muốn mạng của đối phương.

Nhiếp Lẫm bỏ cuộc xuống xe đuổi theo Thư Yểu.

Anh chạy hai ba bước kéo lấy tay cô, cất giọng căng thẳng: "Xe đông, em đừng chạy lung tung."

Thư Yểu vùng ra, tức tới muốn giơ chân đá anh, "Không cần anh lo."

"Sao anh không được lo hả?" Nhiếp Lẫm hòa hoãn cảm xúc, kiềm chế cơn giận sắp bộc phát của mình.

Thư Yểu bình tĩnh trở lại, "Anh có tư cách gì để quản em? Anh là ba em hay là mẹ em? Anh không phải họ Thư, em cũng không mang họ Nhiếp, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết. Tại sao em phải nghe lời anh chứ?"

Từng câu từng chữ của cô chẳng khác nào mũi kim đâm vào lòng anh.

"Lại nói..." Thư Yểu bộc bạch lời trong lòng, lời trong lòng không giống với kiểu mau miệng bình thường đớp chát người khác, còn chưa nói ra mà cô đã thấy chua xót trong lòng. Vẻ mặt quái gở đó của cô không đáng yêu chút nào hết, "Chẳng anh đang yêu đương với Hứa Nam Y rồi sao?"

Luận về việc giội nước bẩn, xưa nay Nhiếp Lẫm không phải là đối thủ của cô.

Anh cũng chẳng có sở trường cưỡng từ đoạt lý, bản tính hiền như bụt của đàn ông lúc này được phô bày một cách sâu sắc, anh chẳng thể nào nói lại miệng mồm lanh lợi của cô nên chỉ biết lắp ba lắp bắp nói không nên lời, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Từng sự việc đều được Thư Yểu ghi sổ rõ ràng, "Anh đi coi mắt, đi xem phim, đi ăn lẩu với cô ta, anh chưa từng dẫn em đi ăn lẩu lần nào, anh còn cho cô ta ngồi trên ghế phụ của anh nữa." Điều này là điều khó nhẫn nhịn nhất, càng nghĩ Thư Yểu càng thấy tức, "Anh biết rõ em không hợp với cô ta mà, năm lớp mười một cô ta lấy mực đỏ bôi lên ghế, em ngồi xuống bị dấy đỏ cả váy hết. Khi ấy cô ta đứng trước mặt cả lớp lớn tiếng 'nhắc' em tới kỳ rồi. Những điều này anh biết hết mà anh còn để cô ta ngồi ghế phụ của anh!"

Nhiếp Lẫm có nhớ chuyện này, sau đó anh là người đón cô về nhà thay váy.

Thư Yểu khi ấy khóc sướt mướt, mắng Hứa Nam Y là đồ khốn nạn suốt cả dọc đường.

Nhiếp Lẫm hết đường biện giải bởi vì Hứa Nam Y từng ngồi xe của anh thật, chẳng qua anh không hiểu tại sao Thư Yểu cứ canh cánh việc cô ta ngồi ghế phụ của anh như vậy.

Anh cũng rất buồn bực.

Ra ngoài làm nhiệm vụ mệt chết đi sống lại, thức khuya hai đêm liên tục rồi chạy về thành phố ngay trong đêm chỉ vì muốn gặp cô. Nhưng thứ nhận được lại là tin cô có bạn trai rồi.

Anh nhất thời nóng giận buộc miệng nói ra, "Thư Yểu, em đúng là đồ vô tâm."

Thư Yểu sững sờ nhìn anh chằm chằm.

Độ ấm trong mắt dần dần hạ xuống, cuối cùng chỉ còn không độ.

Nhiếp Lẫm bỗng thấy hơi sợ vẻ mặt này của cô, nếu cãi nhau một trận to ngược lại khiến anh yên tâm hơn một chút, dù sao cũng cãi vã suốt hai mươi năm qua rồi còn gì.

Anh chỉ sợ cô im ỉm không nói.

Càng sợ càng muốn dùng ngôn ngữ kích thích cô.

Đám đàn ông nói chuyện không biết phân biệt nặng nhẹ, "Em chỉ biết quấy với anh, ỷ anh thương em rời xa em không được nên chỉ biết bắt nạt anh. Nếu anh không hầu hạ em nữa, em quấy với ai hả?"

Anh suy nghĩ một cách ngây ngô rụt rè, mắng anh đi, mắng anh đi Tiểu Thư.

Đừng có bỏ mặc anh.

Nhưng Thư Yểu không nằm chung tần sóng với anh, trong ánh mắt chỉ còn lại chút bơ vơ lạc lõng. Cô chẳng nói tiếng nào mà im lặng ngồi trở lên xe của Ngụy Thiệu Nguyên.

*

Mùa thu lá rụng, cây ngô đồng trong sân ngày một cằn cỗi. Sau một đêm nhiệt độ giảm xuống, gió rét buốt thổi tới, mùa đông cứ thế gõ cửa tới rồi.

Tháng trước Thư Yểu được phái đi công tác ở Châu Âu để điều phối một dự án xuất khẩu. Trong quá trình đó xảy ra chút vấn đề nên ở lại hơi lâu, hôm cô trở về nước thành phố rơi xuống một trận tuyết.

Bốn bỏ lên năm, coi như đây là trận tuyết đầu tiên trong năm vậy.

Ngụy Thiệu Nguyên tới sân bay đón người, đưa cho cô một chiếc bình giữ ấm: "Uống đi, ấm người."

Bên trong là canh tẩm bổ được hầm sẵn, Thư Yểu hớp một ngụm xong không khỏi cảm thán, "Dì giúp việc nhà anh nấu ngon thật."

Ngụy Thiệu Nguyên ồ một tiếng, "Cái này là anh hầm đấy."

Thư Yểu ngạc nhiên, "Anh còn biết hầm canh nữa hả?"

Ngụy Thiệu Nguyên cười cười, giơ tay phải xoa đầu cô, "Trên người anh còn rất nhiều bất ngờ, nếu cô Thư có hứng thú cứ việc tới tìm châu báu."

Người đàn ông này càng lúc càng biết lừa người khác vào tròng.

Thư Yểu không bắt được tần sóng của anh ta, cô nhướng mày bình thản hỏi: "Khi nào Ngụy tổng có thời gian?"

Xe bỗng giảm tốc độ.

Ngụy Thiệu Nguyên không bắt kịp tiết tấu, lúc gặp đèn đỏ anh ta mới quay qua, ánh mắt sâu thẳm: "Tối nay."

Thư Yểu nhìn ra được tia rục rịch và sự mong đợi trong mắt anh ta, cô nghiền ngẫm hất cằm lên, "Đói rồi, kiếm chỗ ăn cơm đi."

Ngụy Thiệu Nguyên đối xử với cô rất chu đáo tận tâm, đàn ông tốt hay xấu cô có thể phân biệt được.

Nhà họ Ngụy không thường tiếp xúc với truyền thông, khá là khiêm tốn, gia giáo khắt khe, người đàn ông xuất thân trong một gia đình như vậy tuyệt đối không phải loại công tử trăng hoa lêu lổng. Ngụy Thiệu Nguyên có năng lực, phẩm chất đoan chính, là quân tử đứng đắn có đạo đức.

Anh ta không quá cuồng nhiệt mà lẳng lặng mưa dầm thấm đất, từ từ lung lạc lòng người.

Trong hai tháng quen nhau cuộc sống chẳng có thay đổi gì.

Ngụy Thiệu Nguyên bận rộn công việc, Thư Yểu có tính lạnh lùng không chủ động quấn người, tính ra số lần gặp gỡ của hai người có thể đếm trên đầu ngón tay. Tính cách cô độc lập, cảm thấy kiểu yêu đương này khá là thoải mái.

Có không gian, có thời gian, cô thích gì làm đó không hề bị trói buộc.

Ngụy Thiệu Nguyên cũng rất biết điều, hoa tươi quà tặng không thiếu món nào, toàn chọn theo ý nghĩa đặc biệt.

Chuyện Thư Yểu có bạn trai không công khai với bên ngoài nhưng chẳng giấu kín tới mức không lọt tiếng gió mà âm thầm truyền tới tai người nhà họ Thư. Ba mẹ Thư Yểu không dám suy đoán, vòng vo hỏi cô mấy lần. Thư Yểu nghĩ ngợi không lên tiếng phủ nhận.

Ba Thư nhíu mày, chuyện của Nhiếp Lẫm họ cũng có nghe rồi. Trước đó nói là có liên hệ với con gái nhà họ Hứa, sau đó thì không đi tới đâu hết. Thư Yểu và Nhiếp Lẫm cãi vã mấy chục năm nay, chỉ cần không quá đáng người lớn cũng coi như không thấy.

Có điều không ngờ lần này tuy Thư Yểu không nói tên họ của đối phương, nhưng vẫn mặc nhận chuyện có bạn trai này rồi.

Ăn cơm tối xong, do Thư Yểu bị lệch múi giờ nên buồn ngủ muốn gục tới nơi, Ngụy Thiệu Nguyên nói: "Đưa em về nhà."

"Không về đâu." Thư Yểu nói, "Ổ khóa nhà em hư rồi, bên quản lý nói mai mới đổi bộ mới được."

Cô ngồi xụi lơ trong xe, ủ rũ nói: "Tìm một khách sạn đi."

Ngụy Thiệu Nguyên nghĩ ngợi rồi bảo: "Ở đây gần chỗ anh ở, tối nay em ngủ chỗ anh nhé."

Thư Yểu nhướng mày nhìn anh ta.

Ngụy Thiệu Nguyên cất giọng bình thản, "Anh ở khách sạn."

Thư Yểu bật cười, cười một cách xấu xa, còn đưa đẩy sóng mắt tới chỗ anh ta, Ngụy Thiệu Nguyên chịu không nổi quay mặt đi trước.

Chỗ Ngụy Thiệu Nguyên ở không có kiểu sang trọng xa hoa như cô tưởng tượng, mà là một căn nhà hai phòng khoảng tám mươi mét vuông, một phòng được sửa thành thư phòng kiểu mở, vật dụng trong nhà bằng gỗ với màu sắc thống nhất, trông sạch sẽ, đơn giản, sáng sủa.

Thư Yểu không dè dặt mà coi đây thành khách sạn nghỉ chân tạm thời thật. Cô tắm xong thay bộ đồ mới chuẩn bị ở trên sô pha.

Ngụy Thiệu Nguyên thấy vậy buồn cười, dựa cửa phòng ngủ nói: "Em vào đây mà ngủ."

Thư Yểu vỗ vỗ sô pha nhà anh, "Ôi chao, là da thật này."

Ngụy Thiệu Nguyên ừm một tiếng, "Ở trong này mới là da thật."

Trong lời anh ta có ý hơn nữa là đang thăm dò. Thư Yểu cất giọng lười biếng: "Không có phúc được hưởng rồi."

Ngụy Thiệu Nguyên đi qua nửa nằm nửa ngồi bên cạnh cô, trầm eo xuống mở rộng hai chân, anh ta rất ít khi ngồi kiểu mất nết thế này. Anh ta quấn lấy một lọn tóc trên vai cô, nghịch trên đầu ngón tay.

Thư Yểu liếc xéo, hai người nhìn nhau phì cười.

Hồi lâu sau, Ngụy Thiệu Nguyên khẽ giọng hỏi: "Thư Yểu, tại sao em cứ không vui mãi vậy?"

Thư Yểu nhỏ giọng phản bác: "Nói bậy, em rất vui kia mà."

Ngụy Thiệu Nguyên chỉ im lặng nhìn cô.

Đuôi khổng tước kiêu ngạo của cô từ từ hạ xuống trước ánh mắt của anh ta.

Cô vặn ngón tay, "Anh muốn hỏi gì?"

Ngụy Thiệu Nguyên nói: "Em muốn nói gì cũng được."

Thư Yểu ha một tiếng, "Ngụy tổng, em phát hiện anh rất giỏi chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy."

Ngụy Thiệu Nguyên vuốt ve mặt cô, "Vậy Tiểu Thư có bằng lòng mắc câu không?"

Thư Yểu xua xua tay, "Chịu hết nổi anh rồi, da gà da vịt nổi lên hết trơn hết trọi. Chẳng qua anh muốn hỏi chuyện Nhiếp Lẫm thôi phải không."

Ngụy Thiệu Nguyên ngớ người, ờm, thẳng thắn thật.

Thư Yểu không hề giấu giếm nói cho anh ta biết rất nhiều chuyện. Từ tính bá đạo, đa nghi, tính chiếm hữu của Nhiếp Lẫm, những thứ này đều là áp lực vô hình kìm kẹp cô từ nhỏ tới lớn. Thời gian lâu dần khiến cô sinh ra lòng kháng cự.

Ngụy Thiệu Nguyên nghe xong hỏi: "Cho nên em mới ghét anh ta?"

Thư Yểu phản bác ngay, "Anh ấy là người rất tốt."

Ngụy Thiệu Nguyên híp mắt như tìm được câu trả lời rồi.

"Thư Yểu." Anh ta bỗng khom người tới ôm cô vào lòng, hạ giọng hỏi: "Anh với anh ta, ai tốt hơn?"

Tia do dự trong mắt Thư Yểu có thể nhìn thấy rõ ràng, người một khi động lòng chỉ cần một quả cân trong lòng nghiêng một cái là biết rõ ngay.

Ngụy Thiệu Nguyên không nói thêm gì nữa mà cúi đầu hôn lấy môi cô.

Thư Yểu nhắm mắt tiếp nhận sự thân mật dịu dàng.

Tay Ngụy Thiệu Nguyên được đà lấn tới.

Thư Yểu run rẩy tìm về hồn phách. Cô giơ tay đẩy vai Ngụy Thiệu Nguyên, nói bằng giọng quỷ quyệt đầy bất an: "Em không làm đâu."

Ngụy Thiệu Nguyên nghe xong bật cười, bất lực bảo: "Em có cần thiết nói trắng ra thế không?"

"Bởi vì bọn đàn ông các anh không nghe hiểu lời từ chối uyển chuyển."

Ngụy Thiệu Nguyên cảm thấy đau đầu, cô gái này dầu muối không ăn khiến người khác đau đầu thật.

Thư Yểu còn cố ý nhìn anh ta, đợi anh ta. Ánh mắt này có sự khiêu khích, thậm chí còn ôm lòng xấu chờ coi kịch hay.

Ngụy Thiệu Nguyên híp mắt, tóm lại là không phục.

Anh ta mở rộng áo trước mặt Thư Yểu, màu da người đàn ông trắng ngần, dưới xương quai xanh là vòm ngực đẹp đẽ. Nhìn tiếp xuống dưới là vòng eo săn chắc phẳng lì, đường cơ bắp không to quá mà vừa phải.

Ngắm cảnh đẹp khiến tâm tình thoải mái, dù là nam hay nữ.

Thư Yểu trợn tròn mắt thầm cảm thán, không ngờ Ngụy Thiệu Nguyên có hàng thật, điển hình thuộc kiểu mặc quần áo trông gầy, cởi đồ ra thì có thịt.

Ngụy Thiệu Nguyên hạ giọng nói bên tai cô, "Anh không đụng tới em."

Sau đó Thư Yểu nhanh chóng hiểu ra.

Ngụy Thiệu Nguyên triệt để chứng minh thế nào gọi là mặt người dạ thú.

Cấm dục và phá dục biểu hiện một cách tinh tế sâu sắc ở trên người anh ta.

Thư Yểu lập tức nổi hứng tháo cái cài tóc trên đầu dùng lúc tắm của mình xuống cài lên đầu Ngụy Thiệu Nguyên.

Cài màu hồng tai thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, bộ dạng này của Ngụy Thiệu Nguyên trông rất có cảm giác tươi mới. Thư Yểu cười vui vẻ, ngoắc ngoắc tay với anh ta, "Làm tiếp đi chứ."

Tài sản của Ngụy Thiệu Nguyên không tệ, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Thư Yểu định dùng bản lĩnh thật kéo cô cùng chìm đắm.

Thư Yểu nghiêng mặt tránh đi.

Cô đẩy Ngụy Thiệu Nguyên ra, bình tĩnh trở lại cất giọng vô cảm: "Anh tự vào phòng ngủ mà chơi, em buồn ngủ rồi."

*

Mùa đông của thành phố biển năm nay rất lạnh, từ sau khi lập đông tới nay đã xuống ba trận tuyết rồi.

Gần đến tết âm lịch công việc của Thư Yểu nhìn chung đã tổng kết xong một nửa, nhưng đoạn thời gian trước đó bận rộn đi công tác khắp nơi, cơ thể chống đỡ hết nổi, cuối cùng đổ bệnh. Bộ phận quản lý thấy cô đáng thương nổi lòng từ bi cho cô nghỉ tết sớm mấy ngày.

Trận cảm này của Thư Yểu ùn ùn kéo tới, sốt cao không giảm, nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày mới chuyển biến tốt lên.

Hôm đó theo quy tắc của đám bạn nối khố từ nhỏ trong viện, trước tết nguyên đán hàng năm sẽ tụ tập một bữa. Thư Yểu muốn ra ngoài dạo lâu rồi, lê cái thân thể bệnh tật ăn bận xinh đẹp tới chỗ tụ tập. Đám bạn nối khố thương cô săn sóc cô đủ thứ, thấy Thư Yểu nhìn chai rượu thẫn thờ có người cười, "Thành bộ dạng này rồi còn muốn uống rượu nữa à?"

Thư Yểu đáng thương làm bộ quẹt nước mắt, "Thèm muốn chết."

"Nhóc linh tinh." Một anh bạn nối khố xoa đầu cô, hô với ra bên ngoài: "Các cậu trông Tiểu Thư nha, đừng để cô ấy uống rượu."

Thư Yểu ngoảnh đầu nhấp nhổm không yên.

Người bạn nối khố cười hỏi: "Sao không dẫn bạn trai em tới đây? Giấu kỹ thế, bọn này còn chưa biết mặt nữa đấy."

Thư Yểu hất cằm, "Sợ các anh bị đả kích."

"Ối xời." Người đó trêu: "Anh Lẫm còn đang làm nhiệm vụ không về kịp, em sợ gì chứ?"

Thư Yểu lẩm bẩm: "Ai nói em sợ anh ấy chứ." Cô khựng lại rồi hỏi: "Anh ấy đi đâu rồi? Lặn mất tăm mất tích không có tin tức gì cả như biến mất khỏi Trái Đất vậy."

"Ôi chà, giờ chịu hỏi tới rồi à?" Người đó hận rèn sắt không thành thép, "Bó tay với hai đứa luôn, sao cứ ầm ĩ miết vậy? Tình cảm từ nhỏ tới lớn chẳng lẽ địch không nổi trời sập? Mất mặt."

Thư Yểu không nói thầm lẩm bẩm một câu, Nhiếp Lẫm mất mặt hay không liên quan đếch gì tới anh ta.

Suốt buổi họp mặt hôm nay, ai muốn câu cá thì câu cá, kẻ chơi bài lo chơi bài, chỗ để chơi trong vùng sông núi này khá là nhiều. Đúng năm giờ rưỡi bắt đầu ăn cơm, một người bạn nghe xong cuộc điện thoại lập tức mừng rỡ nói: "Khoan hãy ăn, anh Lẫm sắp tới rồi!"

Mọi người ngạc nhiên: "Anh Lẫm về rồi à?" Sau đó không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang Thư Yểu.

Thư Yểu ngồi trên sô pha cúi đầu chơi điện thoại không có phản ứng gì, chẳng biết có nghe thấy hay không.

Đám con nít cùng lớn lên như bọn họ đều có tính không sợ trời không sợ đất, nay mỗi người đều có sự nghiệp riêng cả rồi nhưng đều ăn ý tín phục Nhiếp Lẫm, sự tồn tại của anh như một người anh cả vậy.

Mười phút sau, chiếc Mercedes-benz G ngừng ở bên ngoài, lúc thắng xe, lốp xe ma sát quét ra một tầng khói, Nhiếp Lẫm nhảy xuống xe. Giữa mùa đông, trên tay anh vắt chiếc áo khoác chỉ mặc mỗi chiếc áo rằn ri tay ngắn đi vào.

"Trời đất, anh Lẫm không lạnh à?!"

Lạnh thì có hơi lạnh, Nhiếp Lẫm nói: "Tôi đi thẳng qua đây, chưa kịp thay quần áo."

Hiểu rồi, bình thường lúc đi chơi ở bên ngoài anh không hay mặc quân trang, không muốn để người ra nhìn thấy quân hàm, khiêm tốn quen rồi.

"Chẳng phải anh nói năm mới không về được sao?"

"Bên đó thay đổi kế hoạch đột ngột, nhiệm vụ tạm gác lại rồi." Nhiếp Lẫm không giải thích nhiều, đề tài nhạy cảm trong lòng mọi người đều biết rõ.

Bên này trò chuyện sôi nổi, nhưng trên sô pha, Thư yểu cứ ngồi im ở đó chơi game.

Nhiếp Lẫm chẳng buồn liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ lo tập trung nói chuyện với đám anh em.

Lúc ăn cơm bắt đầu xuất hiện tình trạng khó xử trong việc xếp chỗ ngồi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nếu là lúc trước, chỗ ngồi bên cạnh Nhiếp Lẫm nhất định phải chừa cho Thư Yểu.

Còn đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào thì Nhiếp Lẫm tự động kéo ghế ra, sau đó hất cằm với người bên tay trái, "Lục Lục và Thuận Tử qua đây ngồi."

OK, tự mình sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.

Lúc ăn cơm, Thư Yểu ngồi gần cửa chẳng được ngồi đối diện anh, hai vị trí xa nhất trên bàn bị hai người họ chọn trúng hết rồi.

Đồ ăn hôm nay không biết ai gọi toàn mấy món nhiều dầu mỡ. Thư Yểu bị cảm chưa khỏi, bị mùi dầu mỡ xộc lên lập tức nôn khan một cái. Cô không muốn để người khác nhìn ra nên rụt vai giơ tay che miệng, cúi đầu xuống để giảm cảm giác tồn tại.

Người bên cạnh cười nói rôm rả, Nhiếp Lẫm cũng nằm trong số đó.

Cô gái trong nhóm nhìn không vào nữa, gào lên một câu: "Gọi thêm đồ ăn được không vậy?"

"Tôi mời luôn đầu bếp của nhà tới đây rồi, trình độ này mà cậu còn chê nữa hả."

"Đừng nhiều lời, Tiểu Thư bị sốt mấy hôm nay còn chưa khỏi nữa đấy, gọi chút canh thanh đạm cho cô ấy đi."

Nhiếp Lẫm cầm ly rượu, sắc mặt bình thản chẳng có cảm xúc gì.

Thư Yểu đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Nhóm bạn cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, lòng nóng như lửa đốt!

Cô bạn vừa nãy lên tiếng không yên tâm bèn đi theo. Chẳng bao lâu sau thì nghe cô ấy hét lên: "Tiểu Thư ngất rồi! !"

Thần kinh của Nhiếp Lẫm nhảy thịch một cái, làm bộ bình thản gì chứ, con mẹ nó.

Động tác xông tới của anh vừa vội vừa mạnh làm đổ cả ghế. Anh xông vào vào nhà vệ sinh với vẻ mặt lo lắng khó che giấu được, nhưng thứ anh nhìn thấy là Thư Yểu lành lặn đứng yên trong đó.

Đạt được ý đồ, cô bạn hớn hở chuồn đi.

Để lại Nhiếp Lẫm và Thư Yểu im lặng đưa mắt nhìn nhau.

Đã bao lâu không gặp rồi?

Thư Yểu cảm thấy hoảng hốt, ba tháng? Gần nửa năm? Hình như anh gầy đi một chút, đen hơn một chút. Ừm... giữa trời đông rét buốt mà còn đen đi được, sắp thành cục than di động luôn rồi.

Nhiếp Lẫm cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng vẻ nóng lòng hãy còn hiện rõ trong mắt.

Anh xoay phắt người ép bản thân mình đi.

Mặt Thư Yểu hiện đầy dấu chấm hỏi, thấy anh đi cô vừa vội vừa hoảng vừa á khẩu. Cô không biết nên làm thế nào, người đàn ông sải bước lớn như vậy cô muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

Thư Yểu giật thót tim, đôi nhắm mắt, đầu quay mòng mòng, cứ thế ngã thẳng lên sàn nhà.

"3, 2, 1."

Đếm ngược xong, có vòng tay đỡ lấy như cô mong muốn.

Nhiếp Lẫm ôm chặt lấy cô, hốt hoảng kêu lên: "Tiểu Thư!"

Nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực người đàn ông, Thư Yểu nhắm mắt, bỗng dưng muốn khóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net