Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là cuối tuần, Châu Tử Khâm thức dậy đã hơn chín giờ.

Biệt thự nằm phía Bắc hướng mặt về phía Nam, là tòa nhà lớn nhất trong khu biệt thự cao cấp của Bắc Thành. Hơi ấm lưu lại bên gối tan đi sạch sẽ, xem ra Ngụy Minh Diệp đi rất sớm. Rèm cửa sổ không được khép kín chừa lại một khe hở lớn bằng lòng bàn tay vừa đủ để ánh nắng chiếu vào phòng. Người Châu Tử Khâm đau muốn nứt ra, cô phải ngồi bên giường mất một lúc mới thấy đỡ hơn. Cô ngước mắt nhìn lên tủ đầu giường thấy chỉ có một bình nước vặn nắp sẵn ngoài ra chẳng có gì khác.

Châu Tử Khâm thầm nghĩ, ông già Ngụy Minh Diệp này ăn nghiện đồ miễn phí rồi.

Hồi trước lúc mới theo anh, mỗi lần, mỗi buổi tối, mỗi buổi sáng anh đều để lại số tiền thù lao không nhỏ. Việc qua lại anh tình tôi nguyện, quy tắc thế nào cả hai đều hiểu rõ. Mua bán chính là mua bán, không cho phép nói tình nghĩa vào đây. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào Ngụy Minh Diệp không để lại tiền nữa. Lúc vui vẻ thì ngày đêm đảo lộn, chìm đắm vào bóng đêm không hỏi tới ngày mai. Tới sáng khi tỉnh khỏi giấc mộng thì là nỗi mơ màng mất phương hướng không biết phải đi đâu về đâu. Cũng vào giờ khắc này Châu Tử Khâm mới tỉnh táo đầu óc vạch rõ ranh giới giữa hai người lần nữa.

Cô ngây người mất một lúc lâu, tới lúc bụng đau lên mới kéo suy nghĩ trở về.

Châu Tử Khâm nhíu mày thầm mắng một câu, trừ phi ông già đó phá sản rồi, có chút xíu tiền cũng keo kiệt dữ vậy ư.

Thu dọn xong bản thân đang chuẩn bị rời khỏi thì điện thoại của nhân viên tư vấn gọi tới hỏi cô đã suy nghĩ chuyện đi nước ngoài theo diện du học sinh trao đổi chưa.

Lần này Châu Tử Khâm đáp quả quyết hơn một chút, "Suy nghĩ xong rồi."

Phí sinh hoạt ra nước ngoài một năm không nhỏ. Phó Hồng Dao tuyệt đối sẽ không cho cô đâu, họ hàng thân thích khác thì càng đừng ôm hy vọng. Châu Tử Khâm nhẩm tính, cộng gộp số tiền mấy lần Ngụy Minh Diệp chưa cho cô chắc miễn cưỡng đủ dùng.

Cô đi con đường tắt lệch lạc là sai lầm không thể nào chối cãi được. Từ an ủi chính mình do bản thân sinh ra trong hoàn cảnh bi thương, nghèo nàn và xấu xí. Từ nỗi nhục nhã căm phẫn ban đầu cho tới sự chai lì tê liệt của ngày hôm nay, đối với Châu Tử Khâm mà nói đã đi trên con đường này rồi, có đạt được cũng có mất đi thì đừng bao giờ nói tới chuyện công bằng.

Tại dinh thự Giảo Lam đêm khuya, buổi tụ tập do Trần Diệc Dương tổ chức vừa mới bắt đầu.

Trong dinh thự có phòng bao riêng của anh ta, bình thường bản thân ra ngoài xã giao toàn chọn những nơi xa hoa hào nhoáng. Nhưng ở đây là nơi nghỉ chân của cá nhân nên chẳng có nhiều cảnh xã giao như vậy. Trần Diệc Dương bước xuống bàn bài, một người bạn gọi anh ta sang bên cạnh nói chuyện phiếm. Anh ta nhìn thời gian rồi hô một tiếng với người ngồi bên kia sô pha: "Gọi cho Ngụy Ngụy xem, sao còn chưa tới nữa."

Người bạn bỗng hạ giọng, cất giọng suy đoán: "Cậu có phát hiện gần đây Ngụy Ngụy ít khi dẫn theo phụ nữ ra ngoài không."

Trần Diệc Dương nói: "Cậu ấy đổi hứng rồi, không dẫn theo phụ nữ chuyển sang thích đàn ông rồi!"

Anh bạn nhíu mày, "Vớ vẩn."

"Mình vớ vẩn cái gì?" Trần Diệc Dương cáu kỉnh tỏ ra bất mãn.

"Ngụy Ngụy chọc phải chỗ nào của cậu rồi, tối nay cậu phát bệnh gì vậy." Người bạn nghiêng đầu tới muốn nói chuyện đàng hoàng, "Cậu nhớ năm ngoái Ngụy Ngụy tiếp nhận một cô gái ở quán bar mới mở của Lục Tử không?"

"Cậu ấy tạo nghiệt nhiều như vậy có khi cậu ấy còn không nhớ nổi nữa, huống chi là mình?" Trần Diệc Dương vung tay, nói bằng giọng buồn bực: "Nhớ con khỉ!"

Anh bạn chậc giọng chuyển sang đề tài khác, "Nóng dữ, sao vậy? Cậu ấy gây chuyện với cậu rồi à?"

Trần Diệc Dương hừ lạnh một tiếng, Ngụy Minh Diệp đúng là làm chuyện không phúc hậu chút nào.

Cân nhắc nặng nhẹ, đối phương quay lại đề tài cũ nói: "Dẫn cô gái đó về xong, Ngụy Ngụy không ham chơi nữa rồi."

Trần Diệc Dương như nghe phải câu chuyện buồn cười nhất thế giới, cất giọng châm chọc: "Hy vọng cậu ấy hoàn lương? Chứng mơ mộng hảo huyền này của cậu nên trị được rồi."

Lúc này tiếng động ngoài cửa cắt ngang cuộc trò chuyện.

Ngụy Minh Diệp tới, trong tay tài xế đi theo sau xách hai bình rượu, nói là đặc sản chiêu đãi, nói xong rời đi ngay. Trần Diệc Dương nổi giận đùng đúng giơ chân đá chiếc bàn bên đó.

Ngụy Minh Diệp vừa ngồi xuống, lạnh mặt nhìn anh ta một cái.

Trần Diệc Dương nói: "Cậu đã đồng ý coi mắt rồi cơ mà, sao tự dưng lại trở quẻ hả? Đâu phải cậu không biết cô bạn đó của mình, từ sau lần gặp cậu ở HongKong thì nhung nhớ không quên rồi. Cậu làm như vậy, nửa đêm hôm qua cô ấy gọi điện khóc hết ba tiếng đồng hồ với mình đấy!"

Hai người là bạn học có cảm tình tốt, chẳng trách Trần Diệc Dương nổi giận.

Ngụy Minh Diệp cúi đầu châm thuốc không vội trả lời ngay, khói thuốc mỏng manh tản ra, anh ném bật lửa lên bàn rồi đáp: "Cậu nổi nóng cái gì, hỏi kỹ lý do chưa?"

Cơn giận của Trần Diệc Dương phút chốc tan hơn phân nửa.

Chuyện này không trách Ngụy Minh Diệp được, cô bạn đó bình thường chắc bị tẩy não bởi súp gà tâm hồn linh tinh gì đó nên thong thả tới muộn nửa tiếng. Ngụy Minh Diệp đợi hết nửa tiếng, người vừa tới mỉm cười thẹn thùng với anh một cái, còn anh thì chẳng ừ hử gì chậm rãi đứng dậy không nói câu nào đã bỏ đi.

Phong độ là thể diện của đàn ông, nguyên tắc là sự kiên trì của đàn ông. Tính của Ngụy Minh Diệp xưa giờ luôn vậy, có chết cũng phải khiến đối phương chết tới không nói được tiếng nào.

"Mẹ nó, để về mình mắng cô ấy!" Tốc độ trở mặt của Trần Diệc Dương rất nhanh, nhướng đôi mắt hoa đào phong lưu lên, anh ta cầm một chai rượu lên khui nắp ngửi một cái, nói bằng giọng làm lành: "Không tệ, rượu ngon, nào, Ngụy Ngụy, ly này..."

Chữ 'rót đầy' chưa kịp nói ra thì thấy Ngụy Minh Diệp bỗng duỗi tay ra quét chai rượu trong tay Trần Diệc Dương xuống đất.

Tiếng 'loảng xoảng' chói tai phá tan bầu không khí, chai rượu vỡ nát, mùi rượu lan tràn ra xung quanh.

Mọi người đều nhìn ra được tối nay tâm trạng của Ngụy Minh Diệp không tốt.

Cuối cùng Trần Diệc Dương phải trưng ra bộ mặt cười mới miễn cưỡng dọn sạch đống bùi nhùi này đi. Ngụy Minh Diệp thắng gần một nửa chiếc xe của anh ta, sắc mặt mới đỡ hơn một chút. Trần Diệc Dương mếu máo, thua tiền là đại gia, nói sao cũng phải mắng vài câu cho hả dạ, "Khó dỗ, Ngụy Ngụy cậu còn khó dỗ hơn cả con gái!"

Khi ấy Ngụy Minh Diệp chẳng nói gì, sau đó đánh thắng hết ba người trên bàn rồi mới nói: "Biết thì tốt."

Tới gần sáng thì giải tán, lúc này Trần Diệc Dương mới biết được nguyên nhân tại sao tâm trạng Ngụy Minh Diệp không tốt.

Tổ tông trong nhà gây chuyện nữa rồi.

Tại cuộc họp phụ huynh ở trường mẫu giáo, giáo viên điểm danh bạn nhỏ Ngụy Đồng Đồng, nói chứng kén ăn của cậu bé rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng. Ngụy Minh Diệp chỉ nói cậu bé có hai câu thôi, Ngụy Đồng Đồng lập tức chớp chớp mắt dùng giọng non nớt nói anh: "Con muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba!"

Dùng mọi cách để khuyên bảo nhưng cu cậu vẫn bày ra bộ mặt con không nghe ngồi đó tự vẽ một mình.

Ngụy Minh Diệp nói xong Ngụy Đồng Đồng cũng vẽ xong, không, nên nói là viết xong.

Cu cậu viết hai chữ 'cha con'. Sau đó bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội xé chữ 'cha con' đó ra làm hai ở trước mặt Ngụy Minh Diệp.

Trần Diệc Dương nghe xong cười ngặt nghẽo, "Mai mình nhất định sẽ đi thăm con trai nuôi của mình, có tiền đồ, là người làm việc lớn!"

Một đám người nối đuôi ra khỏi dinh thự. Cậu bạn hồi nãy tìm anh ta nói chuyện chưa nói hết, giờ kéo Trần Diệc Dương đi cuối cùng, nói: "Cậu biết cô gái Ngụy Ngụy dắt về là ai không?"

Đề tài nhảy vọt quá nhanh, Trần Diệc Dương chẳng có thời gian nghĩ ngợi, "Là ai? Con gái nhà nào?"

"Châu Tử Khâm. Họ hàng nhà mẹ kế của cậu, học rất giỏi còn là bạn cùng trường với Ngụy Ngụy... em gái của cậu nhỉ?"

Theo trí nhớ của cậu bạn, đêm đó khi Trần Diệc Dương biết được mối quan hệ này xong thì bị vấp hòn đá huy hoàng ngã thành tư thế chó ăn phân.

Tuy là họ hàng xa tám sào đánh không tới chẳng tính là ruột thịt, nhưng do có liên quan tới người bên cạnh nên hơi nhạy cảm như vậy. Trần Diệc Dương nghe ngóng một vòng lập tức biết được ngọn nguồn câu chuyện. Từ hôm Ngụy Minh Diệp nhìn trúng Châu Tử Khâm thì quan hệ nam nữ của hai người kéo dài cho tới tận hôm nay chưa cắt đứt.

Châu Tử Khâm gặp lại Trần Diệc Dương ngay cổng trường đại học.

Vừa tan học, Mạnh Tiểu Điềm hẹn cô đi uống trà sữa. Mạnh Tiểu Điềm khoác tay cô, tốt bụng hỏi: "Chuyện đàn anh Lý theo đuổi cậu, cậu nghĩ xong chưa vậy?"

Châu Tử Khâm không đáp.

"Điều kiện nhà họ Lý không tệ, con người của anh ấy cũng rất tốt, tháng trước còn đại diện khoa tham gia thi đấu lấy được giải thưởng xuất sắc toàn quốc." Chàng thanh niên tốt thế này ai ai cũng thích. Mạnh Tiểu Điềm nói tốt cho anh ta suốt cả dọc đường, cuối cùng cuống lên, "Trời ạ, cậu có nghe mình nói không đấy?!"

Châu Tử Khâm cong môi, liếc cô nàng, "Nhận được bao nhiêu lợi ích từ chỗ anh ta rồi hả?"

Mạnh Tiểu Điềm nghiêng nghiêng đầu cười ngọt ngào nhưng không phủ nhận.

Châu Tử Khâm ngước mắt lên thì nhìn thấy một chiếc xe hơi bự màu trắng đậu bên đường. Trần Diệc Dương ăn mặc giản dị, áo vest màu trắng được mở ra, giơ tay chống đầu trông tư thế cực kỳ lười nhác, nhưng ánh mắt nhìn cụp xuống khó nắm bắt được tâm tư. Châu Tử Khâm không muốn giao tiếp quá nhiều với Trần Diệc Dương, cô sững sờ đứng tại chỗ mất một lúc lâu.

Trần Diệc Dương cười sâu hơn, nói với cô: "Tan học rồi à, tới chỗ Ngụy Ngụy không? Nếu đi tôi sẵn đường cho em quá giang một đoạn."

Sắc mặt Châu Tử Khâm lập tức biến đổi.

Chiếc xe bự nghênh ngang lái đi xong, Mạnh Tiểu Điềm lo lắng, "Tử Khâm, cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?"

Châu Tử Khâm hồn bay phách lạc lắc đầu, hôm đó cô mất ngủ cả đêm.

Tối thứ bảy cô tới biệt thự ở Diệm Minh Sơn. Căn nhà này Ngụy Minh Diệp ít khi về ở vì cách xa công ty anh. Lúc hai người mới ở bên nhau, Ngụy Minh Diệp nói đưa căn chung cư ở đường vành đai hai phía Đông cho cô ở, cô biết căn chung cư đó cũng là nơi thường trú của Ngụy Minh Diệp. Châu Tử Khâm không đồng ý, hỏi nguyên do thì cô nói cô thích căn biệt thự ở Diệm Minh Sơn có phong cách đẹp yên tĩnh hơn.

Ngụy Minh Diệp bèn chiều theo ý cô.

Hơn một năm nay hai người biểu diễn rất nhiều cảnh nóng bỏng ở đây.

Châu Tử Khâm mở khóa cửa thì phát hiện Ngụy Minh Diệp đang ở đó.

Anh vừa tắm xong để chân trần bước trên tấm thảm lót sàn màu xám nhạt, phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn trước kính, dây áo tắm được buộc lỏng lẻo, vừa xoay người lại nút thắt đó lập tức rơi ra ngay. Ngụy Minh Diệp ngoảnh đầu nhìn cô nói: "Tới đây."

Châu Tử Khâm không nghe, cô đi một vòng quanh cửa rồi đóng cửa lại.

Năm phút sau, Ngụy Minh Diệp ra khỏi phòng ngủ đi tới sau lưng cô gái đang ngây người, anh ghé tới gần cố ý dùng hơi thở phả lên cổ cô. Nhưng Châu Tử Khâm nghiêng đầu đi từ chối một cách rõ ràng.

Vẻ mặt Ngụy Minh Diệp tối sầm duỗi tay kéo vạt áo của cô. Châu Tử Khâm giơ tay phủi tay anh ra.

Ngụy Minh Diệp hạ giọng, "Hửm?"

Châu Tử Khâm thoát khỏi vòng ôm của anh, đứng xa ra rồi nhìn thẳng vào anh hỏi: "Tại sao đi nói với người khác?"

Ngụy Minh Diệp nhìn cô gờm gờm.

Châu Tử Khâm nói: "Anh nói quan hệ của chúng ta cho Trần Diệc Dương nghe làm gì?"

Cô vừa bình tĩnh vừa tủi thân, giọng điệu thì đanh thép, Ngụy Minh Diệp cúi đầu, lúc ngẩng đầu trở lên thì sắc tình trong mắt lui đi rồi biến mất, anh nói: "Em nói chuyện với anh bằng giọng điệu gì đấy."

Châu Tử Khâm nóng máu, chuyện xấu không thể nhìn thấy ánh mặt trời bị phanh phui trước mặt thiên hạ khiến lòng hổ thẹn bành trướng, giọng điệu của cô trở nên gay gắt hơn, "Anh từng đồng ý với em rồi!"

Ngụy Minh Diệp bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh từng đồng ý với em điều gì?"

"Không nói quan hệ của chúng ta cho người khác biết!"

"Quan hệ gì?" Anh bước tới một bước, ánh mắt hung tợn, khí thế hùng hổ, "Quan hệ của chúng ta là gì? Hửm?"

Châu Tử Khâm há miệng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cắn môi càng cắn càng chặt, sau đợt giằng co trong mắt cô đong đầy nước mắt.

Ngụy Minh Diệp khoanh tay đứng nhìn không có hành động gì cả.

Châu Tử Khâm cũng rất cứng đầu, nước mắt sóng sánh trong hốc mắt không cho nó rơi xuống. Chỉ có cánh môi mềm mại bị cắn bật ra máu trở nên nhợt nhạt.

Ngụy Minh Diệp hạ mày chỉ chỉ cô mang ý cảnh cáo không cần nói cũng biết rõ. Sau đó không nói chữ nào bỏ ra khỏi biệt thự.

Dọc đường, tài xế Lão Trương đến cả thở mạnh cũng không dám thở.

Gần đây khí áp của Ngụy tổng quá thấp, bận bù đầu bù cổ, mấy hôm trước còn lãnh một bụng tức ở chỗ con trai. Ngụy Đồng Đồng là cậu bé tinh ranh, sau cuộc họp phụ huynh không thèm ngó ngàng tới ba ruột hết mấy ngày, đó giờ Ngụy Minh Diệp không dỗ ai hết, cứ để mặc cu cậu làm tàng. Hôm nay vốn định trải qua một ngày cuối tuần êm thấm với Châu Tử Khâm, kết quả lại bị cô đóng cửa tiễn khách, Ngụy Minh Diệp ngồi trong xe, mặt bạnh ra như đá.

Anh không lên tiếng đương nhiên Lão Trương cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ lái quanh đây một vòng.

Một vòng còn chưa lái xong thì người nhà họ Ngụy gọi điện tới nói Ngụy Đồng Đồng bỏ nhà đi rồi.

Ngụy Minh Diệp siết điện thoại, bạnh mặt nhắm mắt im lặng vài giây, anh bóp sống mũi dặn Lão Trương: "Quay đầu."

Nhà họ Ngụy giờ đang lâm vào cảnh gà bay chó chạy. Nhưng Ngụy Minh Diệp biết rõ cậu nhóc ranh Ngụy Đồng Đồng này không phải lần đầu tiên làm như vậy, có kinh nghiệm rồi chẳng qua chỉ tìm nơi nào đó để trốn thôi. Ngụy Minh Diệp gọi điện cho cấp dưới, nói vài câu xong sắc mặt lập tức thay đổi ngay.

Kiểm tra camera cho thấy Ngụy Đồng Đồng ra khỏi cổng lớn ngồi lên một chiếc taxi. Nói cách khác cu cậu bỏ nhà đi thật rồi.

Cấp dưới đang tra biển số xe, Ngụy Minh Diệp đợi điện thoại. Trong xe chỉ có ánh sáng màu xanh nhạt của bảng chỉ đường phát ra. Ngụy Minh Diệp nhắm mắt không nói, cho tới khi tiếng chuông điện thoại reo lên anh nhanh tay bắt máy, "Nói."

Nhưng là quản lý của biệt thự núi Diệm Minh, người đó lắp bắp báo cáo: "Anh Ngụy, tôi tới đưa cơm theo sự căn dặn của anh nhưng cô Châu không có ở trong nhà."

Thường thời gian cuối tuần được Châu Tử Khâm dành hết cho anh, đó là sự hiểu ngầm của hai người.

Nói cách khác Châu Tử Khâm cũng bỏ nhà đi rồi.

Ngón Tay Ngụy Minh Diệp bóp chặt máy điện thoại, đến Lão Trương còn nghe được tiếng răng rắc. Hồi lâu sau anh lên tiếng: "Về Diệm Minh Sơn."

Tháng tư, mùa xuân sắp tàn nhưng ban đêm trời hãy còn lạnh.

Con đường nối dài này là địa điểm nổi tiếng của thành phố cổ và cũng là con đường đậm hơi thở cuộc sống về đêm nhất của Bắc Thành. Trong vòng mấy kilomet toàn là sạp và hàng quán ăn uống vui chơi. Châu Tử Khâm đứng trước sạp trò chơi súng hơi bắn bong bóng được một tiếng đồng hồ rồi, cô nhìn cậu nhóc phía trước bằng vẻ mặt bất lực.

Ngụy Đồng Đồng đang thích thú bắn bong bóng, cậu nhóc ăn mặc thời thượng, bản thân đã trắng tinh đáng yêu rồi còn đội cái nóng bóng chày siêu siêu vẹo vẹo nữa, sau gáy chừa ra một nhúm tóc đuôi rùa ngắn ngủn trông hệt như diễn viên nhí sống động.

Châu Tử Khâm ra ngoài không có mặc áo khoác, cô bắt đầu chịu hết nổi rồi bèn ngồi xổm xuống hỏi: "Nhóc con, em muốn chơi tới chừng nào nữa?"

Đạn bắn xong hết rồi, Ngụy Đồng Đồng xòe tay cất giọng non nớt: "Cho em thêm mười tệ nữa."

Châu Tử Khâm nhíu mày, "Em chơi hết một trăm tệ rồi, em có tiền trả cho chị không?"

Ngụy Đồng Đồng nói: "Em không có tiền nhưng ba em thì có."

Châu Tử Khâm dở khóc dở cười, "Chị đâu biết ba em là ai? Tổ tông của chị ơi!"

Cậu nhóc nhanh nhảu đáp, "Ba em cũng gọi em như vậy đấy."

Châu Tử Khâm cạn lời, cuối cùng gật đầu dựng ngón tay cái với cậu bé.

Cô nhặt được cậu nhóc này trên đường về tiểu khu. Sau khi cãi nhau với Ngụy Minh Diệp xong tâm tình không được tốt lắm cũng không muốn ở lại qua đêm trong biệt thự của anh nên định bỏ đi thật. Nhưng lúc ra khỏi cổng thì thấy một mình Ngụy Đồng Đồng ngồi xổm lẻ loi ở đó.

Muộn thế rồi, không biết là con cái nhà ai nữa.

Châu Tử Khâm sợ cậu nhóc xảy ra chuyện bèn hỏi thêm mấy câu.

Ngụy Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh nói với cô: "Ba em ở chỗ này nhưng em không biết nhà nào, cũng không tìm thấy chìa khóa."

Nói xong cậu bé móc một xâu chìa khóa bự ở trong túi áo ra, nhìn sơ qua thấy có tới mười mấy chìa. Châu Tử Khâm giật mình vội hỏi: "Ba em tên gì? Có số điện thoại không?"

Ngụy Đồng Đồng suy nghĩ rất lâu rồi đáp: "Ba em tên con cọp già."

Châu Tử Khâm: "..."

Cậu nhóc nói tiếp: "Chị ơi, em từng thấy chị rồi."

Châu Tử Khâm coi như nhìn ra rồi, đây là cậu nhóc thông minh lanh lợi, miệng lưỡi trơn tru không biết câu nào thật câu nào giả. Cô chẳng để bụng, định đưa cậu bé tới đồn cảnh sát. Chiếc xe hồi nãy hẹn đặt trên mạng đúng lúc tới cổng, kết quả Ngụy Đồng Đồng chui tọt lên nói với tài xế: "Chú ơi, cháu muốn đi chơi trò chơi ở phố đêm."

Châu Tử Khâm nghiêm mặt nói: "Chị đưa em đi tìm chú cảnh sát."

Tài xế thắc mắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai người có quan hệ gì?"

Giọng Ngụy Đồng Đồng lanh lảnh: "Chị ấy là mẹ của con."

Châu Tử Khâm: "..."

Đương nhiên Ngụy Đồng Đồng không có nói việc bản thân họ Ngụy, càng không nói ba mình là Ngụy Minh Diệp cho cô biết. Cậu lừa ăn lừa uống, được cái không chạy nhảy lung tung mà chỉ mê mẩn trò chơi bắn bong bóng thôi. Châu Tử Khâm quyết định muốn báo cảnh sát cho xong chuyện.

Nhưng cô chưa kịp lấy điện thoại ra thì ở phía đầu con đường bỗng có tiếng động, mấy người đàn ông đi tới trước mặt bọn họ. Châu Tử Khâm sững sờ, chưa kịp hiểu ra chuyện gì chợt thấy họ nhường ra vị trí chính giữa, Ngụy Minh Diệp với bộ mặt hầm hầm, ánh mắt dữ tợn chậm rãi đi tới phía trước.

Ngụy Đồng Đồng hệt như tên trộm bị bắt về quy án, mặt mày ủ rũ bị một đám đàn ông cao lớn như xã hội đen ôm đi, vừa định lên xe thì nghe Ngụy Minh Diệp nói: "Đợi đã."

Ngụy Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn anh, Ngụy Minh Diệp ngoắc tay với cậu nhóc.

Cu cậu đi tới gần thì bị con hổ già tóm lấy đang ngang trên đùi, lột quần cậu xuống, vỗ tay chào hỏi với chiếc mông mũm mĩm.

Ngụy Đồng Đồng khóc lớn.

Thật ra Ngụy Minh Diệp đánh không nặng lắm, chỉ làm ra vẻ thôi, thậm chí còn chưa chạm tới cậu nữa. Nhưng Ngụy Đồng Đồng thuộc trường phái diễn xuất, khóc xé ruột xé gan, mặt đỏ bừng: "Đau chết Đồng Đồng rồi! Hu hu hu!!"

Mọi người nhìn thấy cười ồ, Châu Tử Khâm buồn cười quay đầu đi cố gắng nhịn cười. Khóe môi cô cong cong chuyển mắt qua mới phát hiện Ngụy Minh Diệp đang nhìn cô chằm chằm, Châu Tử Khâm vội vàng nghiêm mặt ho khan hai tiếng giả vờ như đang ngắm cảnh.

Cuối cùng Ngụy Đồng Đồng bị đưa về nhà họ Ngụy, Châu Tử Khâm bị Ngụy Minh Diệp đưa về biệt thự bên sông ở Diệm Minh Sơn.

Vừa đóng cửa lại cô lập tức bị anh đẩy lên sô pha, sau đó bản thân khom người đè lên. Ngụy Minh Diệp thường xuyên rèn luyện sức khỏe, cơ thể rắn chắc đè lên xuýt chút khiến cô bị nghẹt thở.

Đây là một tư thế cực kỳ nhạy cảm, Châu Tử Khâm dở khóc dở cười, "Ngụy Minh Diệp, anh khốn kiếp lắm!"

Ngụy Minh Diệp véo mạnh lên đùi trái của cô một cái, "Bỏ nhà ra đi, em giỏi lắm, còn đi chung với con trai anh nữa? Hửm?"

"Em không có, em đâu biết thằng bé là con trai anh." Châu Tử Khâm bị đau bèn giải thích: "Tự thằng bé tìm tới cửa mà, anh cũng được lắm, khuya như vậy còn để một mình thằng bé... ưm!!"

Ngụy Minh Diệp cúi đầu, "Ai cho em cái gan đó."

Châu Tử Khâm luồn ngón tay vào tóc anh, "Vốn dĩ là vậy."

"Anh không nói chuyện này." Anh ngắt lời.

Châu Tử Khâm không hiểu, "Hả?"

Ngụy Minh Diệp nâng mặt cô, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, cơn buồn phiền kéo dài cả đêm tìm được lối thoát, anh hỏi: "Cãi nhau với anh là bỏ nhà đi? Ai dạy em hả?"

Châu Tử Khâm chớp chớp mắt.

Ngụy Minh Diệp kéo cổ áo sơ mi, cúi xuống thấp hơn, "Sao, quan hệ của chúng ta khó nói đến vậy à? Sợ mất mặt à?"

Không biết do ảo giác hay tại suy nghĩ của riêng cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net