Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Tử Khâm ngồi thẳng dậy nhìn anh giống như nhìn một quái vật, lắp bắp nói chẳng nên lời, "Anh, anh anh anh..."

Ánh mắt cô nhìn xuống chỗ bụng dưới của Ngụy Minh Diệp theo bản năng, vẻ mặt ngơ ngác muôn hình vạn trạng.

Ngụy Minh Diệp bật cười, "Châu Châu lo lắng điều gì?"

Châu Tử Khâm không nói nên lời.

Ngụy Minh Diệp nhướng mày, nghiêng đầu tới bên tai cô, "Anh thấy lần nào em cũng hài lòng lắm mà."

Châu Tử Khâm liếc xéo anh một cái, "Biến."

Ngụy Minh Diệp cười rạng rỡ, tâm tình rất tốt.

Tên đàn ông này đối xử tàn nhẫn với bản thân, hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Trong việc tiếp xúc giao tế thường ngày khó tránh khỏi việc gặp dịp thì chơi, Ngụy Minh Diệp đương nhiên chẳng phải phường chính nhân quân tử gì, ba mươi mấy tuổi vẫn giữ thói trăng hoa, anh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, ba mẹ thì sống ở quê nhà Tây An, mạnh khỏe vui vẻ, hai vợ chồng già chẳng cần trông cậy vào con trai điều gì. Ngụy Minh Diệp không phải lo lắng nhọc lòng chi nữa, cả danh lợi đều nằm ở trong tay nên có một vài sở thích giải khuây.

Sếp Ngụy ham tài mê sắc, từ nhỏ đã thích ngắm người đẹp. Ở Bắc Thành người có hồng nhan tri kỷ nhiều nhất, anh dám đứng thứ hai chẳng ai dám đứng thứ nhất. Tuy đắm chìm trong hoa cỏ nhưng hiếm có ai giữ được bản thân mình trong sạch, con người Ngụy Minh Diệp này sống theo ý mình thích.

Trong lòng anh rất rõ, chuyện trai gái đều xuất phát từ nhu cầu thiết yếu của đôi bên, tuy nói anh luôn rất phóng khoáng về mặt tiền bạc nhưng lòng người khó đoán, vẫn có nhiều người hy vọng ngồi được vị trí bà Ngụy này, để được mẹ quý nhờ con nên người nào cũng nói đứa bé trong bụng là của Ngụy Minh Diệp.

Ăn vạ cũng có, khóc lóc cũng có. Ngụy Minh Diệp lạnh mặt vô tình chẳng chịu ra mặt. Trợ lý của anh họ Hà, tốt nghiệp trường đại học Harvard nổi tiếng đã xử lý rất nhiều chuyện phiền phức giúp anh. Lời phát ngôn trước sau như một là, "Muốn sinh thì sinh, cứ việc sinh ra đi. Sau khi đứa bé chào đời, anh Ngụy sẽ làm xét nghiệm ADN. Nếu như không phù hợp thì đoàn luật sư của tập đoàn Ngụy Thị nhất định sẽ kiện cô phá sản ba đời."

Ngụy Minh Diệp làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh ở nước ngoài từ lâu rồi. Một phần là không muốn tốn thời gian để giải quyết phiền phức, ngoài ra quan trọng hơn là anh chẳng hứng thú đối với chuyện kết hôn.

Châu Tử Khâm sau cơn chấn động dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô gục đầu xuống vò vạt váy im lặng không nói tiếng nào.

Ngụy Minh Diệp bước xuống cửa sổ hóng mát rồi bồng cô lên đi về phía giường, "Trời sắp sáng rồi ngủ một lúc đi, bảy giờ anh đưa em ra sân bay."

Bầu trời tờ mờ sáng, sắc đêm lui dần nhường chỗ cho tia nắng ban mai hé mở, hai tiếng đồng hồ sau mặt trời nhô dậy khỏi đằng Đông. Lúc Châu Tử Khâm mở mắt ra thì thấy Ngụy Minh Diệp dậy từ sớm đang dựa trên đầu giường, cằm hơi ngước lên nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn tay trong chăn cứ nắm lấy tay cô, bụng ngón tay vuốt ve khớp ngón trỏ của cô.

Châu Tử Khâm cạn lời, ngoan ngoãn chui vào lòng anh ôm lấy eo anh.

Nằm được mười phút, Ngụy Minh Diệp nói: "Dậy thôi, ra sân bay."

Bắc Thành bay tới Thâm Quyến, chuyến bay NK3562.

Châu Tử Khâm đi qua cửa kiểm tra xong vô thức ngoảnh đầu lại. Ngụy Minh Diệp đứng im ở bên ngoài chưa có đi. Cô bỗng cảm thấy buồn bã, chợt nhớ ra mỗi lần chia ly đều quên cho anh một cái ôm.

*

Thứ năm hàng tuần Ngụy Đồng Đồng đều có lớp dương cầm, Lão Trương đón cậu nhóc về thì màn đêm đã sụp xuống. Ông đưa cậu tới dinh thự Giảo Lam theo lời dặn dò của Ngụy Minh Diệp.

Trần Diệc Dương và Ngụy Minh Diệp đang đứng nói chuyện ở ngoài hành lang, Ngụy Đồng Đồng chạy vào như bay, giọng trẻ con non nớt trong trẻo, "Anh Trần Diệc Dương! Bé Đồng Đồng nhớ anh quá chừng!"

Trần Diệc Dương chửi thề một tiếng rồi đứng phắt dậy ôm lấy Ngụy Đồng Đồng lên cao, "Mẹ nó, đây là đứa nhóc đẹp nhất Bắc Thành rồi chứ đâu!"

Cái chân ngắn núc ních của Ngụy Đồng Đồng kẹp lại, hai tay ôm chặt cổ Trần Diệc Dương, cái miệng đầy nước bọt hôn bẹp lên mặt anh ta một cái, "Anh Trần Diệc Dương, vậy anh có nhớ bé Đồng Đồng không?"

Trần Diệc Dương ngoảnh đầu cảm thán, "Ngụy Minh Diệp, con người cậu lạnh lùng như vậy sao dạy ra được đứa con trai dễ thế này chứ?"

Ngụy Minh Diệp đi tới gần giơ tay bốc Ngụy Đồng Đồng xuống hệt như người cha nghiêm khắc. Anh gõ trán bạn nhỏ nói: "Giỏi diễn."

Trần Diệc Dương bảo vệ Ngụy Đồng Đồng, trừng mắt trách cứ anh: "Cậu mới giỏi diễn, không được nói con trai nuôi của mình."

Ngụy Minh Diệp chưa kịp cau mày thì nghe thấy Đồng Đồng cất giọng lanh lảnh: "Anh Trần Diệc Dương, anh là ba thơm của em!"

Cậu nhóc tinh quái nhất thời chưa chịu ngừng lại, Ngụy Minh Diệp lười để ý chỉ duỗi tay kéo cổ áo Trần Diệc Dương ra sau, "Nó bốn tuổi, cậu ba mươi bốn tuổi, gọi anh gọi ba lộn xộn cả lên?"

Trần Diệc Dương búng tay về phía cửa lập tức có người đi vào dẫn Ngụy tiểu thiếu gia đi. Anh ta và Ngụy Minh Diệp đứng bên hòn núi giả ngoài hành lang bàn chuyện tiếp. Trần Diệc Dương cầm túi thức ăn nuôi cá lên, dựa lan can nuôi cá, "Đồng Đồng biết Châu Tử Khâm đi Thâm Quyến chứ?"

"Biết."

"Không quậy cậu à?"

Ngụy Minh Diệp bình thản đáp: "Nó không dám."

Trần Diệc Dương ha một tiếng: "Đồng Đồng thích Châu Tử Khâm thật, thằng bé nhắn wechat cho mình khen bạn gái xinh đẹp của cậu hết mấy lần."

Ngụy Minh Diệp quay đầu qua, "Cậu dạy thằng bé mấy thứ linh tinh ít thôi, nó vốn có lòng ham chơi dễ hưng phấn, năm ngoái dẫn thằng bé đi khám sức khỏe, bác sĩ Trần nói nó có chút chứng rối loạn tăng động (ADHD)."

"Cậu chỉ nói khuyết điểm của Đồng Đồng!" Trần Diệc Dương thương đứa bé này, nói bằng giọng bất mãn: "Đó giờ không khen ưu điểm của thằng bé, theo mình thấy, Ngụy Ngụy à cậu làm ba có hơi nghiêm khắc quá không? Còn nữa, bác sĩ Trần nói Đồng Đồng mắc hội chứng ADHD đó là bác sĩ rởm từ đâu tới vậy."

Ngụy Minh Diệp châm thuốc xong ném que diêm lên bàn đá, nói: "Kỳ Thâm giới thiệu, là bác sĩ cá nhân của thằng bé tới giờ."

Trần Diệc Dương ngậm miệng im re ngay lập tức.

Ngụy Minh Diệp làm cha nghiêm quen rồi, không phải không thương con trai mà do từ lúc Đồng Đồng chưa chào đời thì anh đã hy sinh nhiều hơn bất kỳ ai khác. Sự cưng chiều vô giới hạn chỉ hủy hoại Đồng Đồng thôi, anh biết rõ khuyết điểm của Ngụy Đồng Đồng nằm ở đâu, ví dụ tính thông minh nhanh nhạy đa số là được di truyền từ ba ruột Trâu Thác, ví dụ như sự tinh nghịch xảo quyệt luôn khiến anh nhìn thấy bóng của Hồ Vũ Phi.

Khu nghỉ ngơi trong dinh thự được sắp xếp thành cảnh đẹp sinh thái, thác nước núi giả, mái đình treo vải sa mỏng phối thêm tiếng đàn tỳ bà khiến thần trí con người mất tập trung.

Trần Diệc Dương bỗng thở dài, "Thật không hiểu nổi cậu đang nghĩ cái gì, thế mà đồng ý cho Châu Tử Khâm đi Thâm Quyến làm việc."

Ngụy Minh Diệp nói bằng giọng nhẹ hẫng, "Cô ấy thích thì để cô ấy đi."

Trần Diệc Dương coi thường, "Cậu cứ giả vờ tiếp đi. Đừng nói cậu không nhớ nhung chút nào nha?"

Ngụy Minh Diệp thừa nhận: "Tôi nhớ lắm."

Trần Diệc Dương sửng sốt, lần đầu tiên nghe anh bộc bạch nội tâm thẳng thắn như vậy. Điều này càng khiến anh ta cảm thấy khó hiểu hơn, "Nhớ mà cậu còn để cô ấy đi?!"

Ngụy Minh Diệp rít thuốc càng dữ hơn, anh híp mắt giữa khói thuốc lượn lờ, ánh mắt sâu thẳm, có tia buồn bã lướt qua mặt anh. Anh dập thuốc rồi chộp lấy túi thức ăn cho cá trong tay Trần Diệc Dương vốc rải xuống hồ nước, các loài cá rực rỡ sắc màu bơi tới vây thành một vòng rực rỡ sáng chói.

Anh nói: "Cô ấy xứng đáng có được cuộc đời tốt đẹp hơn."

Trần Diệc Dương phản bác: "Bắc Thành không tốt hơn so với Thâm Quyến sao?"

Ngụy Minh Diệp rải nắm thức ăn cho cá cuối cùng vào trong hồ, trên mặt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, "Năng lực lựa chọn và phân tích của con gái là một loại năng lực rất quan trọng được cô ấy dày công tôi luyện trong cuộc đời."

Anh nói: "Tôi bằng lòng để cô ấy trưởng thành, tôi bằng lòng tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô ấy."

Trần Diệc Dương há hốc miệng, đợi anh ta tỉnh táo lại thì Ngụy Minh Diệp đã thong thả đi vào trong sảnh rồi. Anh ta sững người tại chỗ, cuối cùng mới hiểu ra Ngụy Minh Diệp thật lòng thật dạ thương cô gái này.

Trần Diệc Dương vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy hâm mộ muốn chọc tức lão già này chơi, thế là nói một cách bỉ ổi: "Cậu không sợ có anh chàng trẻ tuổi nào chọc râu cậu à? Trẻ tuổi đồng nghĩa với cái gì, cậu ở nơi xa muốn quản cũng quản không được đâu đấy."

Ngụy Minh Diệp đi tiếp, tay đút túi quần thong thả bước đi.

Ngụy Đồng Đồng nghe thấy lời này của Trần Diệc Dương thế là chạy từ bên trong ra. Cậu nhóc ngây thơ đáng yêu, hai tay làm thành động tác bắn súng bắn về phía Trần Diệc Dương: "Biu ~ biu ~ biu ~ xử bắn anh!"

Trần Diệc Dương bỗng chốc nhói lòng, thật muốn hỏi bạn học Ngụy Đồng Đồng, bạn còn nhớ câu Trần Diệc Dương là ba thơm mới nói hồi nửa tiếng trước không?

*

Mùa đông ấm áp, mùa hạ mát mẻ, nhiệt độ cao oi bức nóng nực.

Thành phố Thâm Quyến không lớn nhưng lượng người qua lại mỗi ngày mỗi con phố nườm nượp đầy sức sống. Mỗi ngày Châu Tử Khâm đi lại giữa công ty với nhà trọ, lúc xe bus đi ngang qua đường Thâm Nam lớn đều có thể nhìn thấy khẩu ngữ quảng cáo của chính phủ thành phố: "Uống nước nhớ nguồn, đầy đủ sung túc không quên học hỏi tiến bộ."

Ba tháng rồi, Châu Tử Khâm dần thích nghi được với tiết tấu của cuộc sống này. Công ty nằm ở khu Phúc Điền, nghiệp vụ cao áp lực lớn, nửa tháng đầu lúc mới tới ngày nào cô cũng phải tăng ca tới mười hai giờ. Lúc gọi điện cho Ngụy Minh Diệp, cô tủi thân nói: "Làm sao bây giờ, em bị rụng tóc rồi."

Ngụy Minh Diệp nghe xong hết lời dỗ dành cùng an ủi cô.

Hai ngày sau, Châu Tử Khâm nhận được một bưu kiện là một bộ tóc giả cực đẹp.

Cô cầm bộ tóc giả cười ngả nghiêng ngả ngửa, buổi tối lập tức gọi video với Ngụy Minh Diệp vừa mắng anh đồ đáng ghét vừa cười hệt như đứa trẻ.

Châu Tử Khâm thông minh ham học, thầy dẫn dắt cô rất thích, truyền đạt hết tất cả kỹ năng và kiến thức cho cô không bỏ sót thứ nào. Châu Tử Khâm nói với Ngụy Minh Diệp bản thân gặp được quý nhân rồi, tuy khổ thật nhưng cuộc sống nơi làm việc không hề gặp trắc trở!

Ngụy Minh Diệp nhìn cô gái cười rạng rỡ nét mặt hồng hào trong màn hình, ánh mắt phát sáng, đó là một loại tự tin một loại thỏa mãn, đó là dáng vẻ của con chim được tự do tung cánh trên bầu trời rộng lớn. Một Châu Tử Khâm như vậy đẹp không sao tả xiết, hệt như ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cô chí chóe nói liên hồi, bỗng nhìn màn hình hỏi: "Chú Ngụy Ngụy, anh đang làm gì đây? Anh có nhớ Châu Châu không?"

Ngụy Minh Diệp không đáp mà chuyển màn hình xoay về phía phòng họp rộng trăm mét vuông, các quản lý cấp cao đang ngồi ở đó, có mấy cười đang nhịn cười không dám biểu hiện ra mặt. Châu Tử Khâm hết hồn cúp cuộc gọi video đi, tức giận gửi tin nhắn thoại tới: "Ngụy Minh thúi thúi thúi thúi thúi thúi!!"

Ngụy Minh Diệp nhíu mày, thói hư tật xấu này học từ ai đấy.

Đêm hôm đó về tới nhà học Ngụy, Ngụy Đồng Đồng đang chơi vui vẻ thì bỗng dưng bị ba bắt phạt chép một trăm chữ 'thơm'.

Từ hạ sang thu dài đằng đẵng giống như đời người, lúc thì mặt trời chói chang, lúc thì mưa to tầm tã. Ở bộ phận Châu Tử Khâm đang làm khó tránh khỏi phải xã giao, cô là nhân viên mới nên không được miễn tham gia trường hợp này, lúc ăn cơm với khách hàng buộc phải uống rượu. Sau khi ăn cơm xong chuyển sang ca hát, vật vã tới nửa đêm mới về nhà. Cô ngà ngà say, căn nhà trọ mờ tối hệt như chiếc động tối đen cô độc, nhà không giống nhà chỉ còn lại khoảng trống bơ vơ. Khoảnh khắc đó Châu Tử Khâm trong cơn đau thương chỉ muốn nghe giọng nói của Ngụy Minh Diệp.

Hơn nửa đêm, Ngụy Minh Diệp đang ngủ say bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc, anh khàn giọng hỏi: "Châu Châu?"

Châu Tử Khâm òa khóc nức nở, khóc thở không ra hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cô cất giọng oán trách như đang làm nũng: "Cuộc sống khó quá khó quá đi thôi."

Rượu vào dễ thêm sầu, nói năng lộn xộn nói rồi quên ngay. Hôm sau, Châu Tử Khâm cười cười cho qua rồi trở về dáng vẻ cô gái tràn đầy sức sống.

Cô cố gắng đi làm, thích nghi nơi làm việc, đang chập chững hòa mình với xã hội. Đúng năm giờ chiều tan làm, Châu Tử Khâm và đồng nghiệp vừa đi vừa nói, giày cao gót bước một cách tự tin, váy đen áo trắng duyên dáng xinh xắn.

Công việc Ngụy Minh Diệp bận rộn, ngoài lúc đi công tác ngang qua ghé thăm cô ba bốn lần nhưng chưa có cơ hội gặp gỡ chân chính lần nào.

Nói tục một chút đó là đến thời gian thuê phòng cũng không có.

Nửa năm thực tập qua đi, Thẩm Quyến vào đông luôn chậm hơn một chút. Châu Tử Khâm vì một dự án bận rộn hết cả tuần lễ, tới khi cô nhàn rỗi trở lại mới sực nhớ ra Ngụy Minh Diệp lâu rồi chưa liên lạc với cô.

Hôm đó cô gọi video cho anh hết mấy cuộc, tin nhắn wechat cũng không thấy đáp. Châu Tử Khâm bồn chồn lo lắng gọi cho Trần Diệc Dương, anh ta nói với cô, "Ngụy Ngụy ấy à, cậu ấy đang làm phẫu thuật, không sao đâu, mới vào có tám tiếng thôi, ký hết ba bốn thông báo bệnh tình nguy cấp à."

Mặt cô tái nhợt, điện thoại tuột tay rơi xuống đất, chiếc HuaWei P40 mới mua rớt từ lầu sáu xuống vỡ toang.

Cô đặt vé máy bay nhanh nhất về Bắc Thành, sau khi tới trạm mượn điện thoại của tiếp viên hàng không.

Nước mắt nhịn cả dọc đường rơi xuống, gào lên nức nở: "Anh ấy nằm ở bệnh viện nào? Bệnh viện nào?"

Trần Diệc Dương hết hồn, thầm nói lần này chắc bị Ngụy Minh Diệp ngũ mã phanh thây rồi.

Anh ta đích thân lái xe tới sân bay đón Châu Tử Khâm, dọc đường nịnh nọt chọc cô cười, "Yên tâm yên tâm đi, Ngụy Ngụy không sao đâu."

Cho dù giải thích cả chục lần nhưng Châu Tử Khâm vẫn không chịu tin, đến khi nhìn thấy người thật rồi mới cảm thấy yên tâm.

Ngụy Minh Diệp làm phẫu thuật thật, thuốc gây mê chưa hết nên vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật quan sát.

Trần Diệc Dương nói với cô là viêm ruột thừa.

Ngụy Minh Diệp tỉnh lại, vừa mở mắt ra là nhìn thấy Châu Tử Khâm. Cô mệt bơ phờ, kéo chiếc ghế thấp tới sát giường nằm ngủ, hai tay đè lên mu bàn tay anh, anh vừa nhúc nhích cô lập tức mở mắt ra ngay.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Minh Diệp mỉm cười, trên gương mặt đẹp trai có phần mệt mỏi.

Châu Tử Khâm hít hít mũi rồi nằm úp mặt trở xuống quay đầu đi không muốn để cho anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.

Ngụy Minh Diệp chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ nên cả hai chẳng cần diễn màn sinh ly tử biệt gì. Châu Tử Khâm nghỉ phép lâu không được, ngày hôm sau đã vội trở về Thâm Quyến.

Thời hạn thực tập ở công ty của cô là một năm, giờ đã gần kết thúc rồi. Thầy dẫn dắt cô còn khá trẻ tuổi, họ Trương tên Trương Tiểu Cường. Ba lăm ba sáu tuổi nhưng chăm sóc rất tốt, tính cách vui nhộn. Anh ấy cảm thấy hài lòng trước biểu hiện của Châu Tử Khâm, từng ám chỉ với cô muốn chuyển thành nhân viên chính thức cũng được.

Nửa tháng sau sẽ công bố kết quả, nhưng Châu Tử Khâm để nộp đơn thôi việc vào một ngày trước đó rồi.

Thầy Trương Tiểu Cường đấm ngực dậm chân, mặt ủ mày chau, "Chiến thắng nằm ngay trước mắt rồi, sao không kiên trì thêm chút nữa chứ!"

Châu Tử Khâm cười lắc đầu.

Thầy khuyên tiếp: "Tiền lương đãi ngộ sau khi chuyển chính cao lắm đấy, còn được kèm theo các gói phúc lợi nữa. Cấp trên rất xem trọng em, suy xét cất nhắc em lên làm cán bộ dự bị. Giờ từ chức thật tiếc quá. Tử Khâm, em có khó khăn gì khó nói đúng không?"

Châu Tử Khâm đáp chân thành: "Thầy à, em muốn về Bắc Thành, ở đó có người em yêu."

Trương Tiểu Cường gần tuổi trung niên, nhìn thấy rất nhiều chuyện đời đương nhiên không tin có chuyện vì tình uống nước cũng thấy no. Khuyên hết nước hết cái, trừ phi là phụ nữ thời đại mới muốn độc lập, cô còn trẻ đừng tránh nặng tìm nhẹ có thể có sự lựa chọn khác tốt hơn.

Lúc Châu Tử Khâm nói tới Bắc Thành, nụ cười cực kỳ dịu dàng, "Thời gian trước bạn trai em bị bệnh làm phẫu thuật, anh ấy giấu em, lúc em biết chuyện thì cuộc phẫu thuật đã xong rồi. Anh ấy nằm trên giường bệnh, ánh mắt sau khi tỉnh dậy nhìn thấy em đó... Thầy à, cả đời này em không quên được."

Trương Tiểu Cường ngơ ngác, "Em không quên cái gì được?"

Châu Tử Khâm nói: "Không quên được anh ấy đối xử tốt với em. Em có thể đọc hiểu ánh mắt đó, người em yêu cần em."

Trương Tiểu Cường ngỡ ngàng, trong lòng lập tức hiểu ra đồ đệ này muốn 'phản sư môn', khuyên không được nữa rồi.

Vẻ mặt Châu Tử Khâm đầy kiên định, nhún vai một cách thoải mái, "Em từng rời xa anh ấy hai lần, lý do của mỗi lần đều là muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Giờ nhìn thấy rồi, nhưng nói thật em chưa nhìn đủ. Nhưng hiểu cũng hiểu rồi."

Trương Tiểu Cường chóng mặt xoay vòng vòng, "Em, em hiểu gì nữa?"

Châu Tử Khâm cười nói: "Thế giới này nhìn sao cũng không thấy đủ nhưng không gây cản trở cho hai người ở bên nhau, em muốn anh ấy ở bên em, đi cùng em ngắm nhìn khắp thế giới."

Một tuần sau, chuyển giao công việc hoàn tất, thủ tục thôi việc cũng xong xuôi.

Châu Tử Khâm tạm thời không nói với bất cứ ai mà tự mình về Bắc Thành.

Hôm đó là thứ bảy, là cái bắt tay của cuối hạ đầu thu, cơn nóng đi qua nhường chỗ cho hơi lạnh ập tới, là tiết trời tốt nhất năm.

Dinh thự Giảo Lam ánh đèn rực rỡ, nhìn từ xa giống như chiếc hộp châu báu xa hoa lộng lẫy.

"Ba ơi, ba mua cho con một con robot được không, LEGO ra mẫu mới nữa rồi, con muốn lắp ráp một con robot màu đỏ cực lớn!" Ngụy Đồng Đồng cất giọng trong trẻo, tay nhỏ nắm lấy tay Ngụy Minh Diệp.

Ngụy Minh Diệp mặc áo khoác màu xám đen kiểu dài xuống tới mắt cá chân, gương mặt đẹp trai, tư thế thẳng tắp nhìn cảm thấy vui mắt.

Ngụy Đồng Đồng nhảy nhót, "Ba ơi, mẫu giới hạn số lượng đấy ạ, nếu không mua nữa thì sẽ hết đấy. Ba Ngụy Minh Diệp, ba tốt nhất trên đời!"

Một lớn một nhỏ đi ra khỏi cửa lớn.

Ngụy Minh Diệp chê cậu nhóc ồn ào, anh sầm mặt giơ tay xoa đầu cậu nhóc một cái.

Giống như bị ấn công tắc tắt tiếng, Ngụy Đồng Đồng bỗng im lặng không nói nữa.

Ngụy Minh Diệp đang nghi ngờ thì thấy cậu nhóc mỉm cười tươi rói, giơ tay chỉ về phía đối diện, mừng rỡ hét lên: "Ba ơi! Ba nhìn kìa!"

Ngụy Minh Diệp ngước mắt nhìn theo, cách đó mấy mét, Châu Tử Khâm ngồi trên lan can trong vườn hoa, hai chân lắc lư, chớp chớp mắt.

Ánh trăng chiếu xuống, bóng người đổ dài trên mặt đất. Cô gái cong môi, ánh mắt sáng ngời giống như tiên nữ trên cung trăng hạ xuống trần gian.

Châu Tử Khâm nhìn Ngụy Minh Diệp vươn tay ra với anh.

Ngụy Minh Diệp nghe rất rõ, cô nói là:

"Chúng ta về nhà thôi."

*

Lời cuối:

Nhật ký của Đồng Đồng:

Hôm nay ba dẫn mình đi ăn bò bít tết. Rất ngon. Hai ba con ăn xong bỗng nhìn thấy Châu x2 (chữ Châu khó viết quá đi). Châu x2 nói cùng nhau về nhà. Ba mình vui lắm, vui tới mức giống như chó điên. Bởi vì về tới nhà xong, ba với Châu x2 vào phòng, chưa được bao lâu Châu Châu đang T_T (nước mắt), ba thì đang kêu. Ba kêu rất lớn tiếng, òm òm giống như con trâu nước. Mình không thể làm phiền hai người cho nên mượn bác Trương hết 5000 tệ, nhờ bác ấy lái xe trở mình tới trung tâm mua sắm mua robot rồi.

Ngụy Viễn Châu. Kính bút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net