Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như không có Thân Viễn và Trần Minh Dục tới kéo tay anh ra thì có lẽ Ngụy Khải Lâm sẽ bóp nát cằm Tri Hảo rồi.

Thân Viễn đỡ Tri Hảo lên, "Hảo Hảo, cô...."

Tri Hảo đẩy anh ta ra gào lên: "Đừng đụng vào tôi! Các người đều cùng một giuộc với nhau cả thôi!"

Mắng xong lập tức loạng choạng chạy đi mất.

Cơn giận của Ngụy Khải Lâm vẫn chưa nguôi, anh nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại hận không thể đấm vỡ nó ra thành hai mảnh.

Tới nước này chẳng ai dám lên tiếng. Thân Viễn thầm phán đoán suy nghĩ của người đàn ông này, sau đó lặng lẽ định đi ra ngoài.

"Không ai được đi hết." Ngụy Khải Lâm nghiến răng, "Để cô ta cút đi!"

Xảy ra chuyện ồn ào như vậy, buổi tụ tập này chẳng thể nào tiếp tục được nữa.

Ngụy Khải Lâm chộp chìa khóa xe lên, Trần Minh Dục thấy vậy vội đuổi theo, "Cậu muốn đi đâu? Mình đưa cậu đi."

Ngụy Khải Lâm đóng sầm cửa lại, Trần Minh Dục rớt lại một bước, xém chút nện mặt lên tấm cửa.

Ra khỏi bãi đậu xe rồi bẻ lái thì chính là đại lộ Trường An rộng rãi thẳng tắp.

Ngụy Khải Lâm lái chiếc Cayenne màu đen biển số bốn con số 8 này thành hỏa tiễn. Lên tới đường cao tốc đi vào đường Phụ Thành rồi tới hẻm Nam Nhị, anh về chung cư số 7.

Ngụy Khải Lâm ném áo khoác lên sô pha rồi đi uống một ly nước đầy nóc. Hơi lạnh chảy xuống cổ lan vào dạ dày, anh rùng mình đặt ly xuống chống hai tay lên mép bàn.

Ở bên cạnh anh lâu như vậy, tính tình ngày một tệ đi.

Lâm Tri Hảo cô là cái thá gì chứ, mẹ nó chẳng sánh bằng tiểu thư bị phá sản. Với cái tính bướng bỉnh đó, lúc tranh cãi thật chỉ muốn tát cho một bạt tai chết quách đi. Ngụy Khải Lâm thêm dầu thêm giấm miêu tả bộ dáng ác độc đó của Tri Hảo một lượt.

Mắng đã đời xong nhắm mắt lại, cuối cùng dùng câu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo để chấm câu, khổ cho cái thân này của anh mà.

Thật ra Ngụy Khải Lâm biết rõ Tri Hảo vốn là người cởi mở vui vẻ, lúc nào cũng cười thân thiết với tất cả mọi người duy chỉ không chịu bày sắc mặt tốt cho anh.

Cô không sợ anh, giờ không sợ, trước kia cũng không sợ.

Trước giờ chưa từng sợ.

Ngụy Khải Lâm lớn hơn cô tám tuổi.

Đó là buổi tiệc gia đình nửa công nửa tư, bác hai của Trần Minh Dục được lên chức từ cục sở hữu trí tuệ thăng lên làm chủ quản giám sát, ngồi lên vị trí này có thể nói là được giao trọng trách lớn, hai nhà Ngụy Trần có quan hệ thân thiết trăm năm, về tình về lý Ngụy Khải Lâm đều phải đích thân tới chúc mừng.

Ba Lâm không mời mà đến, sắc mặt nặng nề, cầm túi tài liệu nặng trịch tới nhờ bác hai nhà họ Trần giúp đỡ. Nhà máy ở Tây Đô không hợp quy tắc, chính phủ phát công văn đóng dấu đỏ yêu cầu sửa đổi.

Bác hai nhà họ Trần công chính liêm minh tuân thủ quy định của pháp luật, điều này hoàn toàn dập tắt hy vọng của ba Lâm.

Vấn đề bảo vệ môi trường không đạt tiêu chuẩn, trùng hợp gặp phải ngưỡng an toàn quan trọng của kế hoạch 135, nhà máy của ba Trần đứng ngay họng súng mất hy vọng để trở mình.

Thành phố Trường An là mảnh đất rộng lớn trù phú, phát triển thịnh vượng, ánh sáng rực rỡ, có người cực khổ mưu sinh để sinh tồn, để tìm chỗ đứng, trong một đêm có biết bao xí nghiệp mới được thành lập cũng có biết bao xí nghiệp cũ thoi thóp sụp đổ.

Hiện thực tàn khốc, kẻ mạnh chưa hẳn đã sống sót được.

Ngụy Khải Lâm từng gặp vô số người như ba Lâm, phải nói là nhiều không kể xiết.

Điệp khúc nhỏ này chưa dừng lại ở đó, sau buổi tiệc rượu Trần Minh Dục theo anh ra ngoài sân nói chuyện. Ngụy Khải Lâm ngậm điếu thuốc, Thân Viễn bật lửa cho anh, anh hút một hơi rồi đổi hướng kê cùi chỏ lên lan can, chống eo nhìn xuống lầu.

Ba Lâm chưa đi, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên đường khóc như đứa con nít. Cô con gái đứng bên cạnh ông cố sức kéo ông lên. Tay chân Tri Hảo thon dài, da trắng sáng ngời, vẻ mặt hung dữ kéo ba cô lên, chỉ thiếu nước nhảy lên cầu xin theo cô về nhà.

Ngụy Khải Lâm nhìn cảnh đó cười vui vẻ.

Người ba bị phá sản rồi mà cô còn đổ lửa thêm dầu vào.

Tri Hảo hai mươi mốt tuổi, mỗi một biểu cảm khi cười khi giận dữ đều rất sinh động đẹp mắt, phù hợp với mọi miêu tả về người đẹp trong sách. Cách hơn một năm, mỗi lần nhớ lại Ngụy Khải Lâm vẫn còn nhớ như in bầu trời Bắc Kinh hôm đó xanh rực rỡ.

Sự quen biết của anh với Tri Hảo bắt đầu từ một trò đùa, ban đầu là để giải khuây dần dần thì động lòng, thi thoảng Ngụy Khải Lâm ngẫm nghĩ chẳng hiểu nguyên do vì sao, đã không phát triển theo mối quan hệ bình thường cũng thôi đi, đằng này còn vẽ rắn thêm chân làm ra cục diện của ngày hôm nay.

Ngụy Khải Lâm đứng thẳng dậy cầm ly nước qua uống thêm một họng lớn nữa nhằm để hạ cơn giận sắp bốc lên trong lòng. Sau đó hạ quyết tâm không nghĩ tới nữa.

Ngụy Khải Lâm anh muốn gì chẳng có, không lẽ phải xuống nước cầu xin nữa sao!

Ba ngày sau, Ngụy Khải Lâm họp một hơi ba cuộc họp với đối tác nước ngoài trong một ngày đến thời gian ăn cơm trưa cũng chỉ rút ra được mười lăm phút đồng hồ. Lúc kết thúc thì thành phố Bắc Kinh đã lên đèn rực rỡ.

Ký xong phần văn kiện cuối cùng, Thần Viễn nghĩ ngợi rồi quyết định nói với anh, "Hôm nay tôi nhìn thấy Hảo Hảo rồi."

Động tác đậy nắp bút của Ngụy Khải Lâm khựng lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh làm tiếp.

Thân Viễn nói: "Cô ấy đang ở bệnh viện."

Anh dứt khoát không đậy nắp bút nữa bèn đặt bút xuống.

"Đi khám khoa xương, khi ấy tôi bận đi gặp viện trưởng Trình nên không có chào hỏi."

Thân Viễn thấy Ngụy Khải Lâm không lên tiếng bèn nuốt lời tiếp theo xuống tiếp tục báo cáo công việc: "Ngày mai có buổi làm việc với bên ngân hàng, cần......"

Ngụy Khải Lâm đẩy ghế ra, cầm chìa khóa đứng dậy đi ngay.

Lúc rửa mặt làm khẩu trang ướt hết rồi không còn cái khác để thay nửa, Tri Hảo tới tiệm thuốc bên trường học mua mấy cái. Trên đường trở về thì nhìn thấy chiếc Cayenne bốn con số tám đó đậu ở bên đường.

Ngụy Khải Lâm hạ cửa sổ xe xuống, ngậm thuốc không nói chuyện cứ nhìn cô như vậy.

Tri Hảo khép chặt áo khoác, mắt nhìn thẳng đi về phía trước. Bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại, xoay người tỉnh bơ ngồi lên xe anh.

Nếu đổi thành nơi khác thì cô dám chọc thủng bánh xe anh, nhưng ở đây gần trường học, hồi trước hai người cãi nhau ỏm tỏi còn dữ hơn lần này, Tri Hảo cũng cứng đầu trốn trong kí túc xá không ra, chẳng ngờ Ngụy Khải Lâm lái xe xông thẳng tới dưới lầu ký túc xá nữ, bóp kèn đinh tai nhức óc khiến cả khu ký túc xá đua nhau thò đầu ra bàn luận sôi nổi.

Trần Khải Lâm nhắn tin cho cô: "Xuống đây."

Tri Hảo cứng đầu, 'Tối nay nếu anh không bóp hư kèn của chiếc xe rách đó thì anh chính là cháu nội!"

Ngụy Khải Lâm nổi điên lên, nhắn lại: "Nếu em không xuống đây thì mai tôi sẽ dán tờ giấy bán thân giấy trắng mực đen của chúng ta khắp trường bọn em!"

Nếu so về độ mặt dày thì trên đời này chẳng mấy ai sánh bằng anh cả.

Ba chữ 'giấy bán thân' khiến Tri Hảo bật khóc ngay tại chỗ, thứ tôn nghiêm cô cật lực duy trì đó đã tính là gì khi mà ở trước mặt anh nó chẳng đáng giá.

Tri Hảo nhịn nhục một lần, từ đó về sau không tự rước lấy khổ nữa.

Ngụy Khải Lâm chở cô về chung cư số 7, dọc đường cả hai giữ im lặng không nói, có lẽ ghét sự ngột ngạt này nên giữa đường anh vặn lớn âm lượng radio lên.

Vào nhà, Ngụy Khải Lâm bắt đầu cởi quần áo. Tri Hảo cảm thấy phiền, hôm nay cô chẳng có sức hầu anh. Lúc mấy chữ 'làm sao bây giờ' đang lượn vòng vòng trong đầu thì nghe Ngụy Khải Lâm nói: "Ngồi xuống."

Thấy Tri Hảo ngơ ngác đứng đó, anh duỗi tay tới ấn vai cô một cách mất kiên nhẫn, Tri Hảo kêu ui da hai tiếng, ngược lại khiến anh càng siết chặt tay hơn như phản xạ có điều kiện vậy.

Tri Hảo trừng anh: "Anh không nhẹ tay chút được à!"

Ngụy Khải Lâm ngồi xổm xuống, lôi thùng thuốc phía dưới bàn trà ra, đồng thời buồn bực đáp trả lại cô: "Chữ nhẹ viết như thế nào?"

Tri Hảo liếc trắng mắt.

Ngụy Khải Lâm mở thùng thuốc ra lấy tăm bông và chai thuốc khử trùng, có lẽ anh không hay làm chuyện này nên không biết cầm chừng sức lực, nặn ra một đống lớn như nặn kem đánh ra rồi chét lên ngón trỏ của anh.

Ngụy Khải Lâm nhíu mày chửi thề một cậu, Tri Hảo lẩm bẩm: "Ngốc chết đi được."

Dấu chấm câu của câu này chưa viết xong thì lập tức đụng phải một ánh mắt sắc lẹm phóng tới. Ngụy Khải Lâm xém chút xách thùng thuốc nện tới, "Em ngồi yên chút được không?!"

Tri Hảo xoay mặt sang bên phải, gò má bỗng nóng bừng lên.

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của người đàn ông bất ngờ dán lên mặt cô. Ngụy Khải Lâm hơi ra sức xoay mặt cô ngay ngắn lại. Giọng điệu anh vẫn khốn nạn như cũ, "Mặt nghiêng của em xấu chết đi được."

Tri Hảo chớp mắt, cười đầy ngây thơ: "Mặt nghiêng xấu không quan trọng, đỡ hơn mặt chính diện tàn phế của anh."

Ngụy Khải Lâm lập tức nghiến răng trèo trẹo ngay.

Tri Hảo vui quên trời quên đất quên luôn tình cảnh của mình, mới ngửa đầu cười ha ha ha lập tức luôn miệng kêu ui da ui da.

Vẻ mặt Ngụy Khải Lâm dần bình thản trở lại, im lặng mấy giây anh chợt hỏi: "Đau dữ lắm không?"

Tri Hảo sững sờ.

Nhất định là đau rồi.

Trong phòng bao hôm đó, anh ra tay rất mạnh khiến chiếc cằm trắng ngần của cô sưng đỏ tím xanh lên trông cực kỳ đáng sợ.

Ngụy Khải Lâm dời mắt đi một cách mất tự nhiên, "Mai tôi đưa em đi bác sĩ khám."

Tri Hảo nghe mà không dám tin, cô ngạc nhiên buột miệng thốt ra: "Anh mọc thêm một cơ quan hồi nào vậy?"

Ngụy Khải Lâm cau mày, nói bậy bạ gì đó.

Tri Hảo nghiêng đầu cười hì hì với anh: "Anh có lương tâm rồi nè."

Ngụy Khải Lâm cầm thuốc trên bông tăm ấn mạnh lên cằm cô, Tri Hảo 'a!' lên thảm thiết, lương tâm con khỉ á!

Bầu không khí sống chung của hai người luôn là như vậy, hiếm có dịp hòa bình ngưng chiến mới nhỏ được hai giọt nước ngọt thì phút chốc diễn ra cảnh gà bay chó sủa lần nữa.

Thoa thuốc xong Tri Hảo di chuyển vào phòng ngủ.

Ngụy Khải Lâm ngồi xem phim trên sô pha, là bộ phim tranh quyền đoạt thế "Lang Nha Bảng' không cũ không mới, thời gian trước anh tham gia buổi lễ trong giới giải trí được bên đầu tư giới thiệu, có buổi gặp gỡ với nam diễn viên của phim này, con người không tệ, ăn nói lịch thiệp là người có mặt mũi. Buổi tối lúc anh nhàn rỗi sẽ coi một lúc.

Tri Hảo lấy đồ ngủ quần lót chuẩn bị đi tắm, Ngụy Khải Lâm nhịn hết nổi, "Em không thể tắm sớm chút sao? Hôm nào cũng muộn như vậy."

Tri Hảo cảm thấy khó hiểu, không biết cô lại chọc trúng chỗ nào của kim chủ Ngụy rồi.

Ngụy Khải Lâm sầm mặt, cơn giận chưa kịp bốc lên đầu cũng chưa nguôi xuống, cô lại ngó lơ anh nữa rồi.

Nhìn cô vào phòng tắm, Ngụy Khải Lâm chợt cất giọng nói trổng: "Nửa đêm nửa hôm đi tắm về già bị bệnh thấp khớp rồi, coi ai đau biết liền!"

Nửa đêm nửa hôm, người phụ nữ này không thể ngồi coi phim với anh sao! Đi qua đi lại, đi qua đi lại, mẹ nó đi qua đi lại!

Động tác đóng cửa của Tri Hảo khựng lại, cô đáp trả lại anh theo thói quen: "Đau hay không đau liên quan gì tới anh chứ, chẳng lẽ anh muốn ký hợp đồng cả đời với tôi?"

Ngụy Khải Lâm từ từ ngoảnh đầu lại, lúc nhìn cô bỗng có một loại xúc động xộc thẳng lên đầu.

Tri Hảo nhướng một bên mày, ném lại một câu: "Tôi mắc ói nữa là!"

Phút chốc có một ngọn lửa nhen nhóm trong bầu không khí.

Ngụy Khải Lâm chộp chiếc dép lê lên, Tri Hảo nhanh tay lẹ chân đóng cửa lại:

"Bộp!!"

Chiếc dép lên đập tới bị cánh cửa chặn lại rớt xuống đất, hy sinh một cách anh dũng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net