Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đó trở đi hai người tiếp tục sống với nhau.

Ngụy Khải Lâm không cam tâm cũng được, lảng tránh hiện thực cũng chẳng sao, tóm lại hai đường thẳng song song cứ thế bị bắt giao nhau lần nữa.

Ngụy Khải Lâm rất thích ăn vạ nói đồ ăn trong công ty khó ăn.

Tri Hảo nói: "Vậy thì anh đừng ăn nữa, đói hai bữa cũng không chết được."

Ngụy Khải Lâm trừng cô: "Ai nói không chết hả?"

Tri Hảo đáp nhẹ hững: "Giờ anh vẫn sống nhăn răng đó thôi."

Ngụy Khải Lâm cảm thấy cô không bắt sóng được ý anh, thế là buộc miệng nói ra lời giận dỗi: "Mai anh sẽ nhịn đói."

Tri Hảo 'oa' lên, sau đó vỗ tay 'bộp bộp bộp', "Tốt quá rồi!"

A, Ngụy Khải Lâm tức tới bốc khói, trong lòng thầm ác độc nghĩ sao có người thúi như vậy cơ chứ!

Nhưng tối hôm đó Ngụy Khải Lâm đi xã giao về tới nhà thì nhìn thấy hộp giữ đựng ba món ngay ngắn chỉnh tề trên bàn gồm một hộp cơm, một hộp tôm kho tàu cùng với một phần cải xanh. Bên trên đè một tờ giấy viết: "Hâm nóng lại rồi ăn."

Đấy là cơm Tri Hảo nấu cho anh, anh duỗi tay ướm thử thấy còn hơi âm ấm. Nhưng cho dù chỉ còn chút hơi ấm đó thôi cũng đủ làm hốc mắt anh ươn ướt.

Quan hệ của hai người họ đang dần dịu đi và tiến triển với tốc độ chậm chạp.

Cô biến thành cái đuôi nhỏ của Ngụy Khải Lâm lần nữa, Trần Minh Dục và Thân Viễn đều là những người bạn thân thiết nên chẳng lấy làm lạ, ngược lại cười ha ha trêu chọc: "Ơ hay, Hảo Hảo lâu rồi không gặp ha."

Ngụy Khải Lâm giơ hộp thuốc gõ anh ta, "Hảo cái gì Hảo, cậu bị cà lăm à."

Mới đầu Tri Hảo còn thấy mất tự nhiên, nhưng nhìn đám đàn ông này lại vừa chơi ngón bài quen thuộc vừa nói cười vui vẻ, chốc thì châm điếu thuốc, chốc thì lột hai hạt dưa.

Cảnh tượng này như ngược dòng thời gian, như chưa từng có gì xảy ra cả.

Bọn họ chơi của bọn họ, Tri Hảo chọn một bài hát là bài "Như Gió" của Vương Phi. Lần đầu tiên nghe nó vào năm lớp mười một thì cô yêu thích nó rồi, mấy năm nay thay hết hai chiếc điện thoại, mất cái gì chứ bài hát này luôn được cô lưu giữ lại.

Lúc đoạn nhạc dạo nổi lên, Ngụy Khải Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái.

"Lục Điều muốn không vậy, Ngụy Tử?" Trần Minh Dục cao giọng gọi.

"Nhỏ tiếng chút." Ngụy Khải Lâm nói.

Sau đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, Tri Hảo cầm micro ngồi trước màn hình, chân trái vắt lên chân phải, chiếc ghế xoay nhẹ nhàng lắc lư theo dáng hình cô.

Có một người từng dạy cho tôi biết

Trên đời này sống dựa dẫm là một điều tốt đẹp đến như vậy

Đó là câu đầu tiên của bài hát, Tri Hảo ngoảnh đầu nhìn về phía Ngụy Khải Lâm.

Ánh sáng mông lung khiến gương mặt cô lúc tỏ lúc mờ, chẳng biết do ảo giác chăng khi mà Ngụy Khải Lâm hình như cảm thấy trong mắt cô chan chứa tình yêu.

Hát xong một bài.

Trần Minh Dục huýt sáo dựng ngón tay cái với Tri Hảo. Đúng lúc này điện thoại reo lên, Tri Hảo cười cười rồi đi ra ngoài nghe máy.

Là Chiêu Dương gọi tới hỏi cô đang ở đâu.

Tri Hảo nói đang ở ngoài, Chiêu Dương hỏi ở ngoài nào.

Im lặng chốc lát.

"Cậu đang ở đâu?" Tri Hảo hỏi ngược lại.

Tiếng giai điệu thấp thoáng ở đầu bên kia giống y hệt tiếng cô nghe thấy trong đường hành lang. Cô nhạy cảm ngoảnh đầu lại, Chiêu Dương không tránh mà lặng lẽ đi tới.

Tri Hảo nhíu mày, "Sao cậu lại tới đây?"

Chiêu Dương không nói.

Tri Hảo hít sâu một hơi, "Cậu theo dõi mình à?"

Bị từ này kích thích phải, Chiêu Dương buồn bực nói: "Mình đang quan tâm cậu."

Tri Hảo mím môi không đáp, mấy giây sau cô khẽ giọng nói: "Cậu đi đi."

"Được, cậu đi với mình." Chiêu Dương bước tới kéo tay cô, cất cao giọng: "Cậu đi với mình!"

Tri Hảo bị kéo lảo đảo một cái, "Chiêu Dương cậu làm gì vậy? Cậu nổi điên gì thế?!"

"Mình bị cậu làm cho nổi điên đấy!" Mặt Chiêu Dương đỏ bừng chỉ vào cánh cửa bên trái: "Cậu lại ở chung với anh ta nữa rồi phải không?"

Tri Hảo sững sờ.

Chiêu Dương gào lên: "Sao cậu ngốc vậy chứ!! Loại đàn ông rác rưởi như bọn họ chỉ muốn lên giường với phụ nữ thôi!!"

"Nói chuyện kiểu gì vậy em trai." Giọng Trần Minh Dục vọng tới, một đám người đi từ trong phòng bao ra. Trong tay Ngụy Khải Lâm còn cầm điếu thuốc hút được một nửa, tàn thuốc bên trên sắp rớt xuống đất.

Chiêu Dương không sợ gây chuyện, chuyển mắt nhìn chằm chằm một người trong đó: "Tôi nói ai, người đó tự biết!"

"Hey?" Trần Minh Dục lấy làm lạ: "Sinh viên đại học bây giờ đều ngầu như vậy à?"

Chiêu Dương kéo tay Tri Hảo: "Đi!"

Tri Hảo bị kéo đi hai bước thì vai cô chợt nặng trĩu, bị Ngụy Khải Lâm kéo trở về. Chiêu Dương mới xoay đầu lại thì bị đấm một cú lên má phải.

Đấm tay của Ngụy Khải Lâm không có mắt đấm lên người cậu con trai như gió. Trước mắt Chiêu Dương tối sầm, đuôi mắt lập tức rướm máu bầm tím cả lên.

"Chiêu Dương!!" Tri Hảo hết hồn định đi qua đỡ cậu ta.

Nhưng hành động này hoàn toàn chọc giận Ngụy Khải Lâm, "Con mẹ nó, em còn dám đỡ!!"

Tiếng chửi thề này cất lên khiến Thân Viễn tái cả mặt, anh ta làm việc chung với Ngụy Khải Lâm mười năm nên biết rõ giới hạn của anh nằm ở đâu.

Chiêu Dương gắng gượng đẩy Tri Hảo ra: "Cậu, cậu tránh ra." Sau đó bò dậy biến bản thân thành đạn người, ôm eo Ngụy Khải Lâm đẩy anh lên vách tường.

Ngụy Khải Lâm co đầu gối đá lên cằm cậu ta. Chiêu Dương đau tới hự một tiếng nôn ra ngụm máu tươi.

Tri Hảo khóc nức nở: "Ngụy Khải Lâm!"

"Câm miệng!" Anh chỉ cô, ngón tay run rẩy, bờ vai cũng đang run, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, "Cô đúng là có bản lĩnh, chưa gì đã tìm được lốp xe dự phòng rồi?"

Sau đó quay sang trừng Chiêu Dương: "Mày cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng xem, mày có gan theo đuổi người phụ nữ của tao không?"

Chiêu Dương nhổ nước bọt, "Đồ cứt chó."

Ngụy Khải Lâm cảm thấy đầu đau dữ dội, đầu óc nặng trịch, anh không rảnh đi cãi nhau với đứa con nít nhưng không thể không nổi nóng với Tri Hảo.

"Cô đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu, chẳng đáng để tôi đối đãi thật lòng, còn không bằng một tờ hợp đồng có dấu mộc."

Tri Hảo của lúc này cực kỳ bình tĩnh.

Ngụy Khải Lâm bước lên hai bước tới gần cô, sau đó buông lời ác độc.

"Tôi không muốn nhìn thấy thằng nhóc này nữa, tốt nhất bảo nó cẩn thận một chút, bằng không có ngày bị chết không ai biết đâu!"

Nói xong anh vung tay bỏ đi một cách phóng khoáng.

Nhưng lúc xoay người đi vẻ mặt anh đầy đau khổ, anh bỗng nhớ tới bài hát lúc nãy Tri Hảo mới hát:

Có một người từng dạy tôi biết rằng, sống dựa dẫm là điều tốt đẹp đến như vậy.

Đoạn mở đầu khiến lòng người say váng vất, nhưng câu tiếp theo lại là:

Tới cũng như gió, đi cũng như gió, chuyện đời vùn vụt lướt qua như một giấc mộng.

Chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

*

Tri Hảo đưa Chiêu Dương tới bệnh viện. Khám bác sĩ rồi thoa thuốc xong, Tri Hảo định lặng lẽ bỏ đi thì Chiêu Dương đuổi tới kéo lấy tay cô: "Hảo Hảo."

Tri Hảo nói: "Cậu nghỉ ngơi đi." Sau đó từ từ rút tay ra.

"Mình xin lỗi." Chiêu Dương thì thầm xin lỗi.

"Không sao." Tri Hảo nói: "Dù sao cũng không thay đổi được gì."

Chiêu Dương áy náy tới muốn khóc, "Hảo Hảo, mình thích cậu thật, hôm đầu tiên đi học nhìn thấy cậu thì mình đã thích cậu rồi."

Tri Hảo cất giọng bình thản: "Mình không đáng được cậu thích."

"Cậu đáng." Chiêu Dương chùi nước mắt, "Mình biết cậu là bất đắc dĩ, mình có nghe chuyện của ba cậu rồi, mình không có xem thường cậu, nếu mình đủ mạnh mẽ mình sẽ giúp cậu."

Tri Hảo nghe xong ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo sâu thẳm mà tĩnh lặng. Chốc lát sau cô mới gật đầu: "Cảm ơn ý tốt của cậu."

Trong lòng Chiêu Dương nhóm lên hy vọng.

Nhưng câu tiếp theo được cô nói một cách thẳng thừng: "Cho dù cậu giúp được mình đi nữa mình cũng không làm như vậy đâu."

Cho tới khi bóng cô biến mất ở lối rẽ, Chiêu Dương mới hiểu ra ý trong lời của cô.

Giúp được không đại biểu cho việc bằng lòng giúp.

Có năng lực không đại biểu cho việc tôi muốn lừa cậu.

Bởi vì cậu là Tần Chiêu Dương.

Bởi vì cậu không phải Ngụy Khải Lâm.

*

Tri Hảo cảm thấy bản thân đang vướng phải sao Thủy Nghịch, gặp đủ thứ chuyện phiền lòng, duy chỉ có một chuyện đáng mừng chính là mấy hôm trước chủ quản thông báo cô được chuyển vào bộ phận pháp luật, phụ trách phiên dịch các hợp đồng đối ngoại cùng phối hợp với công việc kiểm toán.

Làm công việc hậu cần vừa đúng với chuyên ngành còn không cần phải cực nhọc, là việc làm nhàn hạ thích hợp cho sinh viên mới tốt nghiệp sống yên ổn qua ngày.

Cuộc sống dần trở nên có quy luật, thời gian dư dả nhiều hơn khiến Tri Hảo dễ dàng thất thần suy nghĩ lung tung. Chị gái tri thức ở trọ chung cũng nhìn ra được sự bất thường của cô, "Hảo Hảo, gần đây sao không thấy Chiêu Dương tới tìm em?"

Tri Hảo nói: "Cậu ấy đi công tác rồi."

"Công tác nữa rồi?" Chị gái tri thức hất hất cằm: "Cãi nhau hả?"

Tri Hảo cười, "Đâu phải người yêu, làm gì có chuyện cãi nhau chứ?"

"Vậy thì là cãi nhau thật rồi." Chị gái tri thức rất thích cậu con trai tràn đầy sức sống này, giờ còn nói tốt giúp cậu ta nữa, Tri Hảo chỉ phòng bếp: "Có mùi khét gì vậy?"

"Ôi chao, đúng, đúng đúng đúng, chị đang hầm canh!" Chị gái tri thức chạy đi chẳng kịp mang dép.

Tri Hảo thở phào một hơi, vừa định về phòng ngủ thì điện thoại reo lên.

Một dãy số rất bất ngờ, là Trần Minh Dục gọi tới.

Anh ta đậu xe ở chỗ bắt mắt vừa xuống tới dưới lầu là nhìn thấy ngay.

"Hảo Hảo, ở đây." Trần Minh Dục xuống xe, cười niềm nở, "Hôm nay ăn cơm thấy tôm khá ngon nên lấy cho em một phần, nè."

Tri Hảo nhận lấy, "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Trần Minh Dục giơ tay nhìn đồng hồ, "Ơ còn sớm thế à, hay là em đi dạo với anh chút nhé?"

Hai người đi dọc bên cầu, đi được khoảng năm mươi mét thì chống tay lên lan can nhìn nước sông.

Trần Minh Dục nói: "Hảo Hảo, tuy anh với Ngụy Tử là bạn bè nhưng anh cũng coi em là em gái, thật đấy."

Tri Hảo không nói gì.

"Em với Khải Lâm, quãng thời gian qua có thể dùng từ gà bay chó sủa để hình dung."

Lời này khiến bầu không khí thả lỏng hơn rất nhiều, Tri Hảo cong môi cười.

Trần Minh Dục lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng nhưng không châm lửa. Anh ta nói tiếp: "Tính của Ngụy Tử nóng nảy, từ đầu tới chân đậm mùi khốn nạt khiến người ta phát phiền. Nhưng, Hảo Hảo à, em cũng là một nhân vật lợi hại có thể trị được Ngụy Tử, không đến mức gãy tay gãy chân nhưng lột được một lớp da cũng là giỏi rồi."

Tri Hảo cụp mắt nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, đáy mắt dao động theo nó.

"Có vài lời cậu ấy không nói với em nhưng có nói với bọn anh." Trần Minh Dục lấy điếu thuốc khỏi miệng đút trở vào hộp thuốc, "Lúc hai đứa vừa ở bên nhau, em muốn cứu ba em nên muốn nhờ cậu ấy giúp em. Nhưng chuyện đó rất bỏng tay, cần mất thời gian để chuẩn bị. Khi ấy Khải Lâm không có đồng ý ngay với em là sợ làm không tốt khiến em nóng lòng."

Tri Hảo bấm chặt ngón tay, móng tay đâm vào thịt.

"Cậu ấy không có để ngoài tai, cậu ấy liên tục đi đút lót, chuyện này anh tham gia từ đầu tới cuối, có trời đất chứng giám anh không nói dối." Trần Minh Dục nói: "Nếu muộn thêm dăm ba ngày nữa nhận được kết quả tốt thì có lẽ hai đứa hãy còn vui vẻ ở bên nhau chứ không giống như bây giờ."

Sai một bước, sai cả đoạn đường.

Trần Minh Dục cười thoải mái chỉ tay lên trời, "Có lẽ đây chính là trời trêu ngươi. Em cũng đừng nghĩ nhiều nữa, có lúc cũng nên tin vào số mệnh."

*

Lúc bắt xe trở về thì đã là mười một giờ đêm.

Đi vòng cả phía Đông thành phố ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ trên đường phố. Trong đầu Tri Hảo chỉ luẩn quẩn câu nói cuối cùng của Trần Minh Dục: "Cậu ấy sốt mấy ngày rồi, hôm nay không tới công ty."

Mật mã nhà Ngụy Khải Lâm chưa từng đổi, Tri Hảo nhấn chuông cửa mấy lần mới quyết tâm tự mình đi vào.

Phòng khách tối om, chỉ có phòng ngủ là còn sáng đèn.

Cô đẩy nhẹ cửa ra thì thấy Ngụy Khải Lâm nằm quấn chăn kín mít từ đầu tới chân.

Cô kéo chăn, Ngụy Khải Lâm chưa ngủ trở người qua trừng mắt nhìn cô: "Đây là nhà tôi, ai cho em vào hả! Ai cho em đụng chăn của tôi!"

Tri Hảo rất muốn liếc trắng mắt: "Tôi sợ anh nghẹn thở chết trong đó."

"Tôi chết hay không chẳng cần em dọn xác." Nói xong anh kéo chăn đắp kín đầu mình.

Tri Hảo liếc mắt nhìn xuống, anh kéo quá mạnh khiến chiếc chăn rụt hết lên trên để lộ ra hai bàn chân.

"Anh ngủ không chịu cởi tất ra, không sợ thối à."

Ngụy Khải Lâm bực tức ngồi dậy, "Em mới thối, tôi đâu có mùi hôi chân!"

Tri Hảo đáp lại một câu, "Tôi không thối, tôi cũng không có mùi hôi chân."

Ngụy Khải Lâm tức gần chết.

Anh tóm gối nằm ném về phía cô: "Đi ra!"

Tri Hảo khoanh tay, "Này."

Ngụy Khải Lâm ném thêm cái gối tới nữa: "Đi ra đi ra đi ra!"

Anh sốt cao ba ngày giờ đuối sức, số sức lực còn sót lại được anh gom góp dùng để chiến đấu với cô. Mặt anh tái nhợt mệt mỏi giống như sắp ngã xuống ngay.

Tri Hảo nhíu mày, "Cái tính xấu này của anh phiền lắm biết không hả?"

Hết gối để ném rồi, Ngụy Khải Lâm muốn cởi tất ném cô.

Tri Hảo cảm thấy đau đầu, cô sợ rồi, sợ thật rồi. Thế là xoay người bước đi.

Thấy cô muốn đi thật, Ngụy Khải Lâm lập tức hoảng hốt vén chăn xuống giường để chân trần đuổi theo, đúng lúc đó trước mắt chợt tối sầm xuýt chút ngã xuống đất.

Ngụy Khải Lâm ôm Tri Hảo từ phía sau, thở hổn hển nói: "Không được đi."

Tri Hảo đứng im không nhúc nhích.

Cổ họng anh khô khốc, cả buổi chiều chẳng có chút sức để rót ly nước, anh vùi đầu lên vai Tri Hảo ủ rũ nói: "Anh sốt rồi, anh khó chịu lắm."

Tri Hảo xoay người lại đỡ vai anh để anh dựa lên mình dễ chịu hơn. Ngụy Khải Lâm túm chặt quần áo cô sợ cô chạy đi mất.

Tri Hảo xoa đầu anh, cất giọng nghẹn ngào: "Em nấu mì cho anh ăn được không?"

Ngụy Khải Lâm không lên tiếng mà chỉ lắc đầu nhỏ giọng nói một câu: "Hảo Hảo, em ôm anh đi được không, anh khó chịu chết đi được."

Lần này anh nói gì Tri Hảo cũng chiều anh hết.

Dỗ Ngụy đại gia nằm lên giường xong cô mới có thể tranh thủ vào bếp.

Một bát mỳ thịt bằm được Ngụy Khải Lâm húp sạch không chừa một giọt nước canh nào, sau đó bình thản ra lệnh: "Ngày mai anh cũng muốn ăn."

Tri Hảo dọn dẹp bát đũa, "Trưa mai để dì giúp việc làm đi, em không tới được rồi."

Ngụy Khải Lâm nhìn cô chằm chằm: "Em muốn đi đâu?"

Tri Hảo nói: "Khám bác sĩ."

Ngụy Khải Lâm chống cái thân bệnh tật đi tới, mặt đầy cảnh giác: "Khám bác sĩ? Ai khám? Em khám à? Khám khoa nào? Em không khỏe chỗ nào?"

Tri Hảo rửa chén xong giơ tay hẩy nước lên mặt anh: "Khám bác sĩ tâm lý, bị người nào đó giày vò tới sắp bị bệnh tâm lý muốn tự sát rồi."

Ngụy Khải Lâm bị hẩy nước tới chớp mắt liên tục.

Tri Hảo cười vui vẻ: "Lừa anh đấy! Chỉ đi xin tư vấn thôi, trong nhà có một bé bự nhưng tính cách như đứa con nít ba tuổi vậy, hỏi xem nên làm thế nào."

Ngụy Khải Lâm hiểu ra lập tức giận dữ giơ tay búng mạnh lên trán cô một cái, "Nên làm thế nào... anh cũng bó tay!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net