Chap 3 _ Mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, thấy vẻ mặt kỳ quái của họ, Tiêu Chiến mới nhớ đến việc giải thích _"À, vừa rồi Vương Nhất Bác cùng em đi thăm quan Phủ Công Chúa, em định mời cậu ấy ăn cơm rồi nhưng chị lại gọi điện thoại nên em bảo cậu ấy cùng đến đây luôn."

"Vương thiếu đi Phủ Công Chúa với mày?" _ Tuyên Lộ tròn mắt, hỏi lại anh.

"Không chỉ vậy, mấy hôm rồi cậu ấy làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho em suốt à." _ Tiêu Chiến nhìn sang Vương Nhất Bác vẻ cảm kích.

"Mấy hôm rồi?" _ Tuyên Lộ xém biến thành vẹt, chỉ biết nhắc lại lời Tiêu Chiến.

"Vương thiếu, mấy hôm rồi toàn cậu đưa Chiến đi thăm quan à?" _ Dục Thần cũng kinh ngạc lắm, hỏi.

Nhấp một ngụm nước chanh, Vương Nhất Bác nửa cười nửa không _ "Vừa khéo tớ có rảnh."

Hai vợ chồng Tuyên Lộ thoáng nhìn nhau, kinh ngạc đến không nói nên lời. Vương thiếu nói vừa khéo cậu ta rảnh rỗi, cho nên cậu ta cùng Tiêu Chiến đi thăm thú các nơi? Đây, đây là chuyện quá mức không tưởng rồi. Vương thiếu trông có giống loại đàn ông nhàn rỗi, cùng người khác đi du lịch khắp chốn không? Không những thế, còn mấy hôm liên tiếp lận?

"Tóm lại là em gặp may." _ Tiêu Chiến cười tổng kết.

Tuyên Lộ chịu không nổi lườm anh, có trúng năm trăm vạn cũng không khoa trương như bây giờ á! Cái thằng ngốc này thật là, chuyện lớn vậy mà không hó hé gì với cô, muốn đùa nghịch quả tim yếu ớt của cô hả!

Trong mắt Dục Thần lóe lên một tia lo lắng, không lẽ Vương thiếu…

“Các cậu gọi món chưa?”

“À, chưa đâu.” _ Dục Thần hồi hồn, búng tay gọi bồi bàn, bồi bàn đưa thực đơn lên. Dục Thần chuyền qua cho Vương Nhất Bác _ “ Vương thiếu, cậu gọi trước đi.”

Vương Nhất Bác đón lấy không chút khách sáo, mở ra, sau đó hỏi _ “ Tiêu Chiến, anh muốn ăn gì nào?”

“Tôi có biết món gì ở đây đâu, để Lộ tỷ gọi món giúp là được".

“A, cũng đúng, ưu tiên nữ sĩ.” _ Vương Nhất Bác gấp menu lại, đưa cho Tuyên Lộ.

“Mang thêm một menu nữa lên đây.” _  Tào Dục Thần vội vàng gọi bồi bàn.

Tuyên Lộ có chút gượng gạo đón lấy menu, lòng dạ cô rối như mớ bòng bong, rốt cục có chuyện gì với hai người này? Cô biết tính Chiến, nếu vẻ mặt của nó bình thản như vậy chứng tỏ nó cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng dường như nó thân với Vương thiếu hơn bọn họ – những người đã quen biết với cậu ta hai năm, rất nhiều. Chẳng lẽ Vương thiếu…

Đến khi bữa ăn đã bắt đầu, sự nghi hoặc vẫn còn lởn vởn nhưng do không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng nên vợ chồng Tuyên Lộ đành bưng vẻ mặt tươi cười mà chuyện trò rôm rả với hai người kia.

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm Vang trắng của Pháp, liếc sang Tiêu Chiến, thấy anh loay ha loay hoay cắt bít tết. Cậu cười, trêu anh _  “ Anh đang lăng trì nó đấy à?”

“Xin lỗi, nếu tôi ăn miếng to quá sẽ dễ bị nghẹn.” _ Tiêu Chiến đáp với vẻ cam chịu, aizzz, cắt thức ăn thật mệt người.

Vương Nhất Bác gật gù thầm ghi nhớ trong đầu rồi vẫy tay gọi phục vụ mang thêm một cái kéo.

Tiêu Chiến không kịp ngăn cậu, đành ngượng ngập nói cám ơn.

Câụ chỉ cười khẽ trước lời cám ơn của anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, Tiêu Chiến thoảng thấy đường nét mềm mại của một bên khuôn mặt cậu.

Trái tim của anh bỗng đập trật nhịp.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Quả nhiên mẫu đàn ông lịch thiệp, dịu dàng lại siêu cấp đẹp trai có sức hút thật đáng sợ. Những người đó chỉ có thể dùng để thưởng thức, nhỡ vượt qua ngưỡng thưởng thức thì hỏng bét. Người đàn ông ngồi cạnh anh lúc này sẽ chỉ là một cảnh đẹp thoáng vụt qua đời anh mới đúng. Anh còn là trai "thẳng" đó nha!

Lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên. Cậu đeo tai nghe Bluetooth, vừa cắt bít tết vừa tiếp điện thoại _ “Alo?… A, là ngài sao, Lưu nữ sĩ xinh đẹp… Ha ha, có chuyện tốt gì thế?”

Nhân lúc anh mải nghe điện thoại, Tuyên Lộ đá đá Tiêu Chiến, người sau vẻ mặt mờ mịt.

“Đúng như mẹ đã biết… Có liên quan gì đến con đâu, là người lớn cả với nhau rồi, chẳng lẽ con còn phải dỗ cô ta?” _ Vương Nhất Bác cau mày _ “Con của mẹ không có kiên nhẫn đó, muốn kiện cáo kệ cho cô ta kiện cáo đi, chỉ cần đừng đến phiền con là được… Được rồi, được rồi, con đang bận, đừng nổi nóng, có nếp nhăn sẽ không đẹp đâu, con cúp máy đây.”

Cất tai nghe điện thoại đi, Vương Nhất Bác tao nhã đưa một miếng bít tết vào miệng.

“Thế nào rồi, Vương thiếu, Mỹ Hợp bị cậu lạnh nhạt, đi mách với người nhà cậu à?” _ Dục Thần ướm hỏi.

“Không, là chia tay rồi.” _ Vương Nhất Bác đáp nhẹ bâng.

Trái tim nho nhỏ của Tuyên Lộ run lên bần bật trong lồng ngực, tất cả các dấu hiệu đều đang thuyết minh cho một sự thật.

“Đừng lo, con gái chỉ giận mấy ngày thôi, hai ba hôm nữa là cô ấy làm hòa với cậu liền.” _ Tiêu Chiến đang nhấm nháp món thịt bò ngoài giòn trong mềm, vừa cười tủm tỉm, an ủi cậu.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn sang anh với ánh mắt cực kỳ quái dị.

“Sao thế?" _ Phát hiện cái nhìn kỳ quặc của họ nên Tiêu Chiến hỏi lại một cách cẩn thận.

“Tôi đoán chắc là đã có rất nhiều người nói anh cực kỳ chậm chạp đấy nhỉ?” _ Vương Nhất Bác nghiêng đầu ngó anh, cười như không cười hỏi.

Tiêu Chiến hoang mang, nhìn về phía Tuyên Lộ, xin bạn giúp đỡ _ “Có không?”

Tuyên Lộ húng hắng ho _“Có lẽ… cũng hơi hơi.”_Thằng nhãi này có mà còn chậm hơn heo ấy!

“Phải không đó? Vậy khả năng là có một chút nhỉ. Ngại quá, câu nói vừa nãy có mang nghĩa bóng gì đó không?” _ Tiêu Chiến vẫn vô tư lắm, anh khiêm tốn nhờ mọi người giải thích tường tận cho mình.

“Ha ha ha.” _ Vương Nhất Bác cứ như bị điểm huyệt cười, cười đến mười phần vui vẻ _ “Thật là một câụ nhóc thú vị.”

Tiêu Chiến không hài lòng _ “Năm nay ngài bao nhiêu ‘quý canh’ rồi?”

Vương Nhất Bác nhíu mày _ “ Tôi chưa già đến mức người ta phải dùng ‘quý canh’ để hỏi tuổi đâu?”

"Tôi cũng không còn ở lứa tuổi bị người ta gọi là ‘ cậu nhóc’ nữa.”

Hai người nói ngày sinh tháng đẻ cho nhau.

Tiêu Chiến cười ha hả.

“Ha, thì ra là bạn nhỏ.”

“...”

“ Nào, gọi Chiến ca.”

Vương Nhất Bác mặt mũi nhăn nhó khó coi _ " Hứ, lớn hơn có 6 tuổi. Nhưng nhìn anh với tôi ai biết ai nhỏ hơn ai chứ! Không gọi!"

Hai vợ chồng Tuyên Lộ lại một lần nữa liếc nhau, bọn họ đã bao giờ thấy Vương thiếu thất thố như thế này chưa? Tuy Vương Nhất Bác nhìn có vẻ dễ gần, nhưng đấy cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi, nếu không thì đã quen cậu ta hai năm, sao bọn họ còn khách sáo với cậu ta như vậy.
Nhưng Vương thiếu trước mặt Tiêu Chiến lại không khác gì một cậu bé lớn xác bình thường, có duyên cả!

“Ngày mai mình đi đâu đây?” _ Vương Nhất Bác đưa câu chuyện sang một hướng khác, hỏi một cách nghiêm túc.

“Mai thì anh đi Thiên Tân ăn bánh bao Cẩu Bất Lý rồi.” _ Tiêu Chiến luôn chỉ biết thật thà trả lời nhưng cũng rất lém lỉnh thay đổi xưng hô trêu đùa cậu.

“Sao đột nhiên lại muốn đi Thiên Tân?”

“Anh có người bạn học cùng đại học ở đấy, biết anh đến Bắc Kinh, cô ấy bảo anh đến chỗ cô ấy chơi.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Đi chơi mấy hôm?”

“Chắc khoảng hai ba hôm gì đó.”

“Tôi đưa anh đi.”

“Không phải phiền toái thế đâu, anh sẽ ngồi tàu điện.”

Ê, ê, coi hai người bọn họ như người vô hình hả! Tuyên Lộ phát hiện: lớn chuyện rồi.

Vương Nhất Bác ra ngoài một lát, Tuyên Lộ vội bắt lấy thời cơ, chất vấn _ “Tụi mày có chuyện gì thế!”

“Chuyện gì là chuyện gì?” _ Tiêu Chiến chẳng hiểu gì.

“Sao tụi mày lại thân nhau thế hả?”

“À, cũng nhờ phúc của anh chị đấy. Hôm đầu tiên, hôm em đi Địa Đàn, Vương Nhất Bác hình như vừa xong việc ở gần đấy và đang trên đường về. Cậu ấy trông thấy em liền đưa em đi Địa Đàn. Sau đó, cậu ấy bảo bạn của tụi chị cũng là bạn của cậu ấy, vừa hay cậu ấy có rảnh nên cậu ấy giúp tụi chị chiêu đãi em, có thế thôi.”

… Loại lý do này mà nó cũng tin? _ “Sao mày không kể với tao?”

“Ngày nào tụi chị cũng về trễ vậy, em ngại quấy rầy hai người nghỉ ngơi nên mới không nói.”

“Vậy tụi mày đã hôn môi chưa?”

Tiêu Chiến hoảng hốt _ “ Tỷ, chị nói huyên thuyên gì thế?”

Tuyên Lộ thấy anh phản ứng như vậy thì cũng hơi hơi yên tâm. Cô không bài xích tình yêu đồng giới vì bản thân cô cũng là hủ nữ, Trần Tình Lệnh kia cũng là cô giới thiệu Chiến xem.
Nhưng Vương thiếu là tay chơi thứ thiệt, nếu cậu ta thật sự chấm một người, nhiều lắm là ngày thứ hai sẽ lên giường, không bao giờ có chuyện đã nhiều ngày thế rồi mà vẫn trong giai đoạn chưa để đối tượng biết.

Có lẽ… với cậu ta, Chiến là một người bạn hợp cạ thôi!

Vương Nhất Bác về lại chỗ ngồi, như thể chợt nhớ ra điều gì cậu hỏi _ “Tiêu Chiến, công việc hiện giờ của anh là gì?”

Tuyên Lộ giật mình, cô lại bắt đầu nghĩ đến khả năng xấu nhất.

“À, nghề tự do.” _ Tiêu Chiến ậm ừ.

“Nghề tự do kiểu gì?” _ Vương Nhất Bác truy hỏi.

“Chính là loại công việc có thể hoàn thành tại nhà, được trả công.”

“Anh có muốn lên Bắc Kinh không, tôi sẽ thu xếp một công việc cho anh.”

“Cám ơn, không cần đâu.”_  Tiêu Chiến xin miễn cho kẻ bất tài _ “Thật ra, anh không thích Bắc Kinh chút nào.” _ Về một mặt nào đó mà nói.

Vương Nhất Bác có phần ngạc nhiên, cậu không ngờ là được anh sẽ từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Cậu liếc sang Tuyên Lộ, ý bảo cô nói gì đó.

“Ừm, thế này, Chiến, em lên Bắc Kinh cũng tốt mà, em mà lên Bắc Kinh sống là tụi mình lại được ở gần nhau rồi. Công việc mà Vương thiếu thu xếp cho em chắc chắn không kém công việc bây giờ em đang làm đâu.”

“Ừ, đúng là như thế, nhưng thành phố này lớn quá, làm em không có tý cảm giác an toàn nào.”

Vương Nhất Bác như có chút đăm chiêu nhìn thoáng anh, không nhắc lại chuyện này nữa.
_ _ _

Mấy người ăn tối xong, Tào Dục Thần vẫy bồi bàn định tính tiền, Vương Nhất Bác thản nhiên _ “Vừa nãy ra ngoài, tiện thể tớ thanh toán luôn rồi.”

“Gì? Làm thế sao được?”_ Dục Thần vội vàng nói.

“Không có gì, khi khác lại đến nhà cậu ăn chực.”

“Ha, anh còn định để Lộ tỷ trả tiền, coi như anh mời em.”_ Tiêu Chiến cầm túi đứng dậy.

“Anh nghĩ đẹp quá nhỉ, nhớ là anh vẫn nợ tôi đó.”

“Có lẽ không thể không để Tuyên Lộ trả nợ thay anh rồi.”_Tiêu Chiến nở nụ cười tiếc nuối_ “ Anh đang định là đi Thiên Tân rồi về thẳng nhà luôn.”

“Hả? Mày đang nói gì thế, Chiến, sao mới ở chơi mấy ngày đã đòi về rồi?”_ Tuyên Lộ là người đầu tiên sốt ruột.

Đôi con ngươi đen như mực của Vương Nhất Bác co lại.

Tiêu Chiến vừa đi ra ngoài, cười cười, giải thích _ “Hôm nào anh chị cũng bận tối mặt, em không muốn hai người đã ít được nghỉ ngơi lại còn phải bỏ thời gian tiếp đãi em.”

“Nói cái khỉ gì vậy, chị mặc kệ, chị không cho mày về!”

“ Lộ Lộ…” _ Tiêu Chiến nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Chiến, Tiểu Lộ ngóng em lên chơi đã rất lâu, em hãy ở lâu mấy ngày đi, dự án của cô ấy cũng gần như xong rồi, có thể nghỉ ngơi một thời gian.” _ Dục Thần cũng khuyên nhủ.

“Đúng vậy, thậm chí ngày mai chị có thể xin nghỉ phép để cùng mày đi Thiên Tân mà.”

“ Chị cứ ở mà làm việc cho tốt đi thôi, em lại về đây ở chơi mấy ngày là được.” _ Tiêu Chiến thỏa hiệp.

“Hừ, thế còn tạm được.”

Ra khỏi tiệm ăn, vì Dục Thần cũng lái xe đến nên Vương Nhất Bác đi một mình về trước. Đợi cậu rời khuất, Tuyên Lộ nhét ngay Tiêu Chiến vào trong xe, lắc lắc anh ép hỏi _ “ Vương thiếu đang theo đuổi mày phải không?”

“ Chị điên rồi, Lộ Lộ.” _ Tiêu Chiến nhìn cô như nhìn quái vật _ “ Tụi em đều là 'thẳng nam', cậu ấy còn là người đàn ông đã có bạn gái.”

À, cô hỏi sai rồi, thằng em của cô có một sự cố chấp như trẻ con về vấn đề tình cảm, một khi nó chắc chắn một gã đàn ông đã có người yêu hoặc vợ, nó liền khăng khăng rằng gã đó không thể lại chấm một cô gái khác, huống hồ là một người đàn ông 'thẳng' như nó!

“Nhưng mà cậu ta nói cậu ta đã chia tay.”

“Chị có thể hôm nay chia tay người này ngày mai lập tức thích người khác sao?” _ Tiêu Chiến hỏi với vẻ kỳ quái.

… Nó thấy chuyện đó là không thể nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ giống nó. Tuyên Lộ không biết có nên nói toẹt ra không, cô liếc chồng một cái, thấy anh lắc đầu với cô, mới thở dài nói _ “Nếu Vương thiếu thật sự thích mày thì mày sẽ làm thế nào?”

“Chị thấy có khả năng đấy không?” _ Tiêu Chiến coi lời đó là bạn nói đùa.

Ôi giời ơi, không cách nào cho nó hiểu ý mình… Tuyên Lộ điên đầu lắm, được cái là ít nhất thì phía bên này Tiêu Chiến cũng không có ý gì cả, cuối cùng cô đành đưa ra lời cảnh cáo.

“Chiến, mày nghe chị nói đây, nếu, chị nói là nếu, Vương thiếu thật sự có ý đó với mày, có thế nào mày cũng không được nhận lời cậu ta, hoàn cảnh sống của cậu ta thật sự khác xa với chúng ta, nhiều nhất là cậu ta thấy mày mới mẻ, muốn nếm thử mà thôi.”

Nhìn chăm chăm vào vẻ mặt nghiêm túc của Tuyên Lộ, cuối cùng Tiêu Chiến cũng chịu nhìn thẳng vào vấn đề _ “Thì ra không phải chị đang nói đùa.”

“Cám ơn, cuối cùng mày cũng vỡ lẽ ra rồi.”

Tiêu Chiến nghiêng đầu ngẫm nghĩ _ “Đừng lo, em không gặp cậu ta nữa là được.”
Bây giờ, anh mới biết vì sao lần đầu tiên gặp cậu, anh lại căng thẳng đến vậy, thì ra là do cậu quá hấp dẫn.

Tuyên Lộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô không khỏi hỏi thêm _ “Mày thấy Vương thiếu thế nào?”

Tiêu Chiến hơi bất ngờ trước câu hỏi của chị bạn, anh há hốc mồm, im lặng một lát, nhìn những vệt đèn neon loang loáng vút qua cửa sổ xe. Sau rốt, anh cười khẽ _ " Chị không hỏi thì em còn chưa phát hiện ra đâu, nếu cậu ấy mang một thân phận khác, em mang một thân phận khác, có khi sẽ là em theo đuổi cậu ấy cũng nên.”_ Thật đáng tiếc, cậu là người đàn ông của người khác và hơn nữa, hai người đều là đàn ông!

Vì anh chàng này là một người đơn giản cho nên mới thật thà hơn người _ “Thường thôi, nếu không có Tào, tao cũng muốn theo đuổi cậu ta á.”

Dục Thần nhìn ảnh vợ mình phản chiếu qua gương, cô lè lưỡi với anh.

Tiêu Chiến khẽ cười hai tiếng, xem ra Tuyên Lộ đi trước anh một bước rất rất dài, cô ấy đã tìm được hạnh phúc cho mình. Còn nửa kia của anh thì vẫn chưa thấy bóng dáng.

Thật không biết người ấy đang ở nơi nào?!?
_ _ _

Một tuần sau -

Trong một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, Vương Nhất Bác đang ngồi ăn với mẹ mình, mặt cậu cứ xịu ra, cậu rút di động ra nhìn thoáng qua rồi lại cất di động vào túi với vẻ không hài lòng.

Vương phu nhân vận một bộ comple nữ được cắt may rất vừa vặn, bà chăm chú quan sát từng cử chỉ của ông con trai quý báu, bà hỏi, trong giọng pha lẫn chút hào hứng:

"Đang đợi điện thoại à?"

"Không ạ." _ Vương Nhất Bác bĩu môi.

"Hả?" _ Vương phu nhân nhướng mày.

"... Con chỉ xem giờ thôi."

"Có cùng ăn bữa cơm với mẹ mà cũng không tình nguyện vậy sao?"

Nghe vậy, môi Vương Nhất Bác cong lên một nụ cười tà _ "Xem ra là gần đây con đã lỡ lạnh nhạt với Lưu nữ sĩ."

Vương phu nhân không khỏi bật cười _ "Đừng có mà lẻo mép với tôi, ba anh nói mấy hôm liền anh không thèm đến trường rồi, anh đã đi đâu hả?"

Vương Nhất Bác nhướng mày _ "Thế nào, thủ trưởng lại làm giảng viên khách mời ạ?"

"Không được nói sang chuyện khác, nói mau, đã xảy ra chuyện gì?"_ Vương phu nhân không để anh ậm ừ cho qua chuyện.

Vương Nhất Bác gắp một hạt đậu xanh nhét vào miệng _ "Nào có sao giăng gì, không muốn đi thôi."

"Không phải vì chuyện của Mỹ Hợp?"

"Ả ta?" _ Vương Nhất Bác cau mày vẻ chán ghét _ "Liên quan gì đến ả ta?"

Vương phu nhân nghiên cứu qua vẻ mặt của con trai, xác định nó thật sự chả có tý hảo cảm nào với Kỳ Mỹ Hợp, bà không khỏi cằn nhằn _ "Cái thằng bé này, lớn vậy rồi mà có bạn gái cứ như chơi trò chơi vậy. Anh bớt giao du với mấy đứa bạn chẳng ra gì của anh đi, chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả."

Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn _ "Được rồi, được rồi, để cho con ăn cho tử tế đi được không?"

Thấy con trai độc nhất không vui, Vương phu nhân lập tức dừng lại _ "Được, được, được, để anh ăn, để anh ăn. Xem này, lại gầy đi rồi."

Ăn cơm xong, hai người lại tán gẫu một ít việc nhà, đột nhiên điện thoại của Vương Nhất Bác réo chuông, cậu vội vàng lấy ra xem, sau đó, chính cậu cũng không phát hiện vẻ thất vọng thoáng xuất hiện trên gương mặt mình.

Thấy vẻ mặt đó của cậu, Vương phu nhân đâm ra hơi suy tư, không lẽ ông con trai nhà bà mê cô gái nhà nào rồi?

Sau khi nói mấy câu với đối phương, Vương Nhất Bác cúp điện thoại _ "Đi thôi mẹ, con đưa mẹ về."

Vương phu nhân gật đầu, vừa nhấc túi xách vừa hỏi _ "Con trai mẹ, rốt cuộc là con nhà nào thế, mẹ có quen không?"

"Cái gì?"_ Vương Nhất Bác khoác vai bà, cậu hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của bà.

"Mẹ không có ý kiến gì về vấn đề dòng dõi đâu, đừng giấu diếm, mẹ tin vào mắt nhìn người của ông con trai quý báu của chúng ta."

Vương Nhất Bác ư hử, không nói gì.

Ra khỏi lô riêng, cậu thoáng thấy một bóng lưng cao gầy, đang ngồi chính giữa phòng khách, cậu đột nhiên dừng bước.

"Gì thế?"_ Vương phu nhân ngẩng đầu.

"Con trông thấy người quen ạ." _ Vương Nhất Bác hất cằm về hướng cậu vừa nhìn _ "Con ra chào hỏi vài câu."

Vương phu nhân gật đầu _ "Mẹ ra bãi đậu xe trước."

Vương Nhất Bác chạy đến, trưng ra một nụ cười xã giao chuẩn không cần chỉnh với mẹ của Dục Thần _ "Cháu chào cô, cô Tào."

Người đưa lưng về phía cậu cứng người lại.

"A, là Nhất Bác đó hả." _ Tào phu nhân ngẩng lên, cười với vẻ kinh hỉ.

"Vương thiếu?"_ Dục Thần đứng dậy _ "Khéo thế không biết."

Vương Nhất Bác cong môi cười _ "Tối mai tớ mời khách ở Đàm Gia Thính, cậu với Tuyên Lộ nhớ đến nhé."

Cái khách sạn Đàm Gia Thính ở Bắc Kinh đó không phải nơi một người bình thường có thể chi trả nổi đâu. Tuyên Lộ thầm chắt lưỡi, ngoài mặt vẫn mỉm cười _ "Chà, tuyệt quá, thế thì tụi tớ cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Vương thiếu, cậu có chuyện vui gì vậy?"

"Không có gì, tổ chức để mọi người họp mặt vui chơi mà thôi."_ Vương Nhất Bác nhìn sang Tuyên Lộ, lúc này, cậu như mới phát hiện ra Tiêu Chiến ngồi cạnh cô, cậu gật đầu với anh vẻ thản nhiên _ " Tiêu Chiến, về bao giờ thế?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, cười lịch sự _ "Vừa về hôm qua."

"Ồ, khéo thế không biết, ngày mai cũng rất hân hạnh được đón tiếp anh, nhớ đến nhé."

"Tôi sẽ..."

"Nói rồi đấy nha, tớ đi trước, mọi người ăn ngon miệng. Tạm biệt cô, cô Tào." _ Không để ý đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vỗ vỗ Dục Thần, gật đầu chào mẹ Tào và Tuyên Lộ rồi rời đi.

Tiêu Chiến tức nghiến răng, coi anh là người vô hình phải không?
_ _ _

Bước vào lô riêng tráng lệ, Vương Nhất Bác và mấy người bạn của cậu đã tới rồi, bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa tán gẫu về những đề tài mà cánh đàn ông thấy hứng thú. Mấy cô bạn gái của họ dịu dàng e ấp nép mình vào họ. Trong đám, Vương Nhất Bác là người duy nhất ngồi có một mình và điều đó khiến anh càng thêm nổi bật.

Người đầu tiên chú ý tới ba người họ là Vu Bân, với cặp mắt sắc sảo, anh dập thuốc, trêu ghẹo _ " Tào Tử, cậu giỏi gớm, dám mang một bà lớn và một bà nhỏ đến."

Tào Dục Thần chào hỏi mọi người xong hết mới ngượng nghịu cười, đáp lời _ " Vu thiếu, cậu đừng hại tớ thế chứ. Nếu là người khác thì e rằng đêm nay tớ phải quỳ bàn phím rồi."

Tuyên Lộ không chú ý đến trò đùa của họ, vì gặp phải một người quen trên bàn cơm mà cô sợ tới mức lắp bắp _ "Trưởng phòng!" _ Gã này không phải con trai ông chủ hiện giờ của cô, người lãnh đạo trực tiếp của cô sao?

Vương Dực Chu với mái tóc nâu nhìn sang cô _ "Hả, Tuyên Lộ?"

"Cô ấy là vợ người anh em của tôi, là chị dâu tôi đó, sau này anh để mắt chút."

"Mày không nói sớm." _ Vương Dực Chu cười lớn _ "Đến đây, ngồi đi."

"À, được ạ." _ Tuyên Lộ càng căng thẳng hơn. Không ngờ Vương thiếu quen cả trưởng phòng của cô, chẳng lẽ do quan hệ của cậu ta với trưởng phòng? Mà khoan đã, Vương Nhất Bác _ Vương Dực Chu, không phải... họ hàng đó chứ???

"Sao không ai giới thiệu đôi chút về soái ca này vậy?" _ Vu Bân thấy hứng thú, tiến đến bên thanh niên xuất chúng Tiêu Chiến _ "Tôi là Vu Bân."

"Xin chào." _ Tiêu Chiến khẽ gật đầu với cậu. Đúng là một thiếu gia nhà giàu điển hình: đôi mắt một mí đào hoa, áo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyxszd