Chương 26: Mừng trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta ra gặp đại tỷ!"

"Không, để ta ra!"

"Ta đi!"

Charlotte anh chị tranh nhau đi ra gặp đại tỷ, lần này đại tỷ xuất hiện không nhận thì biết bao giờ mới có thể nhận!

Rất nhanh các đệ muội nhỏ hơn Cracker bị loại ra khỏi tranh cử, với họ đại tỷ chỉ dừng lại ở biết qua đoạn phim và muốn gặp mà thôi. Nhưng từ Perospero đến Cracker thì khác, bọn họ có cảm xúc, từ bộ phim đánh động lại tình cảm bị chôn cất. Luận về muốn gặp đại tỷ - người chăm lo cho mình khi nhỏ thì họ mới là người có thể đi nhất.

Tranh tranh một hồi, cuối cùng người đại diện lại là Galette.

Lý do?

Galette đã tiếp xúc với đại tỷ.

Charlotte anh chị lớn: ghen ghét a!

'Cốc cốc'

Caramel đang đọc sách thì có người gõ cửa, cô kì quái bình thường vào giờ ngủ của mama có ai dám đến đâu sao hôm nay lại có người đến.

Caramel bảo Zeus đi mở cửa, cô không thể đến chỗ gần cửa được nên nhảy xuống khỏi người Zeus.

Người ngoài cửa là Galette.... và Cracker.

Cracker: Không ai nói người đại diện chỉ được một người!

Cho nên Cracker lén đi theo!

Nhưng mà khi đối diện đôi mắt xanh lục bao dung kia, cả hai lại không biết nói gì.

Vẫn là Caramel lên tiếng trước.

"Galette? Cracker? Hai em đến tìm mama sao?"

"Không... bọn em đến tìm.... chị." Galette chậm chạp nói.

Caramel giật mình, vẻ kinh ngạc hiện rõ trông thấy, "Tuy rằng lần trước chị nói chị là chị cả của mấy đứa nhưng mà chị không nghĩ có ai tin."

Caramel bật cười, "Cho nên là Galette hay ai hỏi mama sau đó mama nói sao?"

Galette gật gật đầu.

"Và Brulee canh trừng gương phòng mama sao? Bởi vì thế mới biết chị đến đây." Caramel nghiêng đầu nhìn qua tấm gương, đã nhìn qua kí ức của Big Mom, cô nhớ rõ ai có trái ác quỷ gì.

Cô không nghĩ có ai dán đặt máy theo dõi trong phòng mama, có tìm chết mới làm thế. Như vậy với điều kiện cô bước không ra khỏi phòng nửa bước mà Galette biết cô tới thì chỉ có Brulee nhìn qua tấm gương thấy cô sau đó nói với anh chị em.

Caramel: chuyện này mama không có khả năng không biết! Mama giấu ta!

Gương lóe qua tia sáng, bây giờ đây Caramel mới nhìn thấy người bên trong gương.

Brulee, Perospero, Compote, Katakuri, Ovan, Daifuku,.... thật hảo, thật đông!

"Ở đây nói chuyện sẽ làm phiền đến mama mất." Caramel vẫy tay với Galette, "Galette, lại đây."

Galette không do dự đến gần, đại tỷ bảo cô quỳ thấp xuống cô cũng làm theo.

Sau đó Caramel rẽ tóc mái cô ra, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Chúc phúc chi hôn vừa chạm, giữa trán Galette xuất hiện một bông hoa mẫu đơn đỏ. Hoa mẫu đơn nở rộ, rồi từ từ mờ đi. Nếu không phải đằng sau Cracker còn tạc mao ghen ghét thì Galette chỉ nghĩ nụ hôn vừa rồi là ảo giác.

"Ta bây giờ là linh hồn đã chết, phải có người sống dẫn đi trên dương gian mới đi được. Mama đã ngủ, ta không thể rời khỏi mama hai mươi mét cho nên làm phiền Galette tới dẫn ta đi."

"Không có vấn đề gì, đại tỷ!" Galette chắc nịch nói.

Caramel bay bên cạnh Galette, quả nhiên lúc này cô đã rời khỏi được phòng, nhưng mà vẫn không thể cách Galette quá 20 mét.

"Cracker đã lớn rồi a." Caramel bay đến gần Cracker, vươn tay xoa đầu đệ đệ, "Lúc trước chỉ là nho nhỏ tiểu đậu đinh."

Cracker tạc mao, "Ai-Ai là tiểu đậu đinh cơ chứ! Đừng xoa đầu ta!! Ta không có thân với ngươi!"

Tuy lời nói như vậy nhưng Cracker không hề tránh né, cơ thể rất thành thực không phản kháng cho cô sờ đầu.

Caramel bị đệ đệ ngạo kiều chọc bật cười, vì càng đùa đệ đệ vui hơn Caramel rất phối hợp với đệ đệ.

"A, Cracker ghét tỷ tỷ sao?" Caramel ngừng xoa đầu Cracker, thở dài nói, "Cũng đúng, tỷ tỷ rời đi lúc Cracker còn nhỏ cơ mà, hẳn đệ không nhớ tỷ."

Cracker: "!!!" Không phải, ta không có ý đó!

Galette liếc sang ngạo kiều ca ca, thoáng lộ vẻ ghét bỏ. Để nhóm Perospero đại ca biết được đại tỷ xoa đầu còn ghét thì bị các anh chị hợp lực hội đồng là cái chắc.

Caramel xem đệ đệ luống cuồng liền âm thầm giảo hoạt cười.

Có thì sảng khoái hơn chọc đệ đệ sao? Nếu có, chắc chắn là chọc càng nhiều đệ đệ!

"Kata, Ovan, Daifu, bây giờ đứa nào cũng cao lớn hết cả."

"Ai nha, Pero lúc trước tỷ tỷ nói uống nhiều sữa không nghe đâu."

Perospero thấy tới lượt mình lại bị đại tỷ ghét bỏ, ổn trọng trưởng nam không nhịn được phản bác, "Tỷ tỷ ta cảm thấy 330cm không thấp!"

"Phì— hảo hảo, không thấp."

Bị dùng ngữ khí dỗ trẻ nhỏ dỗ Perospero lần đầu nhận được, nhưng sâu trong nội tâm lại trào ra cảm xúc hoài niệm.

Perospero nhìn tỷ tỷ, may mắn nói, "Tỷ tỷ, hoan nghênh trở về."

Caramel theo sau mỉm cười, "Ân, ta về rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net