Chương 36: Bẫy rập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu đoàn đội, Thiên Giáp Tông lộ ra võ hồn dung hợp của bảy người.

Thất vị nhất thể dung hợp, trình độ hiếm và mạnh mẽ vượt qua võ hồn dung hợp,

Đây cũng là vì sao Thiên Giáp Tông tự tin như vậy.

Nhưng họ vẫn thua Sử Lai Khắc.

Vương Đông Nhi thấp giọng nói: "Bọn họ còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng!"

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói: "Hy vọng chúng ta không phải đấu với bọn họ." Có tinh thần tham trắc, hắn thấy được rõ ràng hơn bất kì ai, tự nhiên cũng hiểu rõ trong toàn bộ quá trình đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao khi đối mặt thất vị nhất thể tổ hợp kỹ, Vương Thu Nhi có thể đánh bại đối thủ dễ như trở bàn tay như vậy? không phải bởi vì đối thủ không đủ mạnh, mà là bởi vì, ở sau lưng cô có Thất Bảo Lưu Ly Tháp tăng phúc toàn diện cho cô, khiến cho trong nháy mắt cô có tu vi như thất hoàn Hồn Thánh. Còn có Vũ Hồn thần kỳ Thời Quang Nhẫm Nhiễm Chung của Tào Cẩn Hiên làm thời gian thay đổi, nghịch chuyển kỹ năng của đối thủ, cho cô đầy đủ thời gian để phát lực, nếu không cho dù Vương Thu Nhi có mạnh mẽ như vậy, cũng không thể dễ dàng lấy sức một mình đấu với thất vị nhất thể tổ hợp kỹ.

"Mọi người làm tốt lắm." Tô Âm mỉm cười chào đón họ trở lại.

Trận đầu tiên như vậy rất tốt rồi, Tô Âm thầm nghĩ.

Vòng loại kết thúc, vào vòng bảng 32 đội còn lại chia làm bốn bảng, mỗi bảng có 8 đội. Cách phân bảng sẽ là bốc thăm.

"....." Tô Âm nhìn chằm chằm bàn tay của mình như có thể xuyên qua da nhìn vào bên trong có huyền cơ gì không.

"Ngoan, tay thúi thì không cần đại diện lên bốc thăm." Đạo Hà xoa đầu Tô Âm nói.

Bọn họ phân vào bảng A, mà nhìn nhìn lại một vòng, bảng A có ai?

Đường Môn, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội, Thông Linh Tông.

Tô Âm: "...." ta rõ ràng là quang nguyên tố!!!

"Quang nguyên tố không tức nghĩa ngươi không phải là châu Phi!" Bạch Trầm Hương nói.

"Chúng ta không phải thi đấu đầu tiên, từ đầu đến giờ chúng ta toàn thắng điểm số rất ổn định." Đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên nói.

Tô Âm thở dài, "Ta không nói chúng ta sẽ thua, chỉ là rườm rà thêm chút thôi."

Thật là con mèo nhỏ kiêu ngạo, Trương Nhạc Huyên bật cười.

...

Tự tin đến từ thực lực nhưng đôi khi đối thủ chơi bẩn lại khó phòng bị.

Hàng loạt tiếng nổ vang lên không ngừng, nương theo tiếng nổ là huyết nhục cùng tà độc văng khắp nơi.

Sử Lai Khắc chiến đội khi đi dạo nghỉ ngơi thì bị phục kích.

"Thông Linh Tông đúng là tà hồn sư Thông Linh Giáo a."

Tô Âm khoanh tay trầm ngâm ngồi trong phòng chờ.

Đối thủ đầu tiên của họ trong vòng bảng là Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện. Nhưng mà tên Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Thiên kia lại an bày tà hồn sư trước ngày thi đấu đi phục kích họ làm giảm lực chiến của họ.

Bởi vậy ngày thi đấu mới bị dời lai một ngày, tuy rằng Tô Âm đã đoán trước nhưng vì mọi người tách ra đi dạo nên vẫn bị dính chiêu.

"Mọi người thế nào rồi?" Trầm Hương hỏi.

Tào Cẩn Hiên nói, "Đội trưởng cảnh báo trước nên chúng ta có mang theo hồn đạo khí phòng ngự, ta và Tư Trần chỉ bị sơ sát ngoài da."

"Ta cùng Vu Phong cũng vậy." Ninh Thiên nói.

"Ta cùng Hoa Bân bị thương một chút, nhưng không to tác." Chu Lộ nói.

Vương Thu Nhi..... hảo, Thu Nhi hoàn hảo lành lặn một chút vấn đề cũng không có.

"Tốt rồi." Tô Âm bỗng nhiên cười, "Như vậy, ngày mai theo kế hoạch, chúng ta phải chiêu đãi Nhật Nguyệt chiến đội thật tốt a~"

Mọi người không nhịn được rùng mình.

Chu Tư Trần: nụ cười của đội trưởng thật đáng sợ!

Đêm xuống...

"Thu Nhi, ta thực sự không thể làm như vậy sao?"

"Không thể." Vương Thu Nhi lạnh nhạt đáp.

Tô Âm ở cùng phòng với Vương Thu Nhi, mỗi ngày cô đều bám theo Thu Nhi nói chuyện, riết rồi cô phát hiện.

Tô Âm: Thu Nhi siêu ngạo kiều! Siêu đáng yêu! (๑> <๑)

"Nếu ta không về học viện, người làm đội trưởng sẽ là Thu Nhi đi." Tô Âm nói, "Thu Nhi rất có tố chất thống soái mà." (▰˘◡˘▰)

"Ngươi kiêu ngạo cái gì?" dù ta có tư chất thống soái lại không phải ngươi.

Vương Thu Nhi nhìn đôi má hồng hào của người nào đó, đột nhiên muốn như Đạo Hà nhéo một cái.

Tô Âm liếc mắt liền nhìn ra Thu Nhi nghĩ gì.

"Có thể a, Thu Nhi muốn làm gì cũng được! Dù hình dạng bây giờ Thu Nhi nhỏ tuổi hơn ta nhưng kì thực Thu Nhi lớn tuổi hơn ta mà!"

Vương Thu Nhi biểu tình từ bất đắc dĩ biến thành lạnh nhạt.

"Ngủ đi!" Bị làm phiền Vương Thu Nhi mạnh bạo dùng gối đầu ép màu đen miêu miêu nằm xuống, "Ngủ! Mau đánh rồi!"

"Được rồi." Tô Âm cười nói, "Thu Nhi, ngủ ngon."

"....ngủ ngon." Vương Thu Nhi biệt hữu nói sau đó nằm xuống, chùm chăn lại.

Nhờ phước của người nào đó mà gần đây cô không có tâm trạng nghĩ đến Hoắc Vũ Hạo nữa.

Vương Thu Nhi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, vốn dĩ cô không quen có người ngủ bên vậy mà không biết lúc nào cô cũng rơi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bsd #jjk #khr