Chương 9: Holographic Sight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Kha Tiểu Duy ra ngoài Thiệu Càn Càn cũng đã bò dậy từ trên giường, cô chậm rì rì đánh răng rửa mặt, cuối cùng tùy tiện ăn hai miếng bánh bích quy nhỏ mà Kha Tiểu Duy đặt trên bàn.

Reng —

Điện thoại reo vang, Thiệu Càn Càn nhìn lướt qua, phát hiện là Thiệu Khôn gọi đến, cô nghĩ hẳn là vali của mình tới rồi, vì thế sau khi bắt máy vội nói: "Đến đâu rồi?"

Thiệu Khôn: "Đến dưới lầu kí túc xá chị rồi."

Thiệu Càn Càn lại ném một khối bánh quy vào miệng: "Đã đến dưới lầu à, tốc độ của em rất nhanh đấy nhó, tự đi qua kí túc xá sao?"

"Tự đi, này chị, chị cũng không xem thử lúc này đã mấy giờ rồi, em còn rất nhanh gì hả?"

Thiệu Càn Càn hơi nhìn đồng hồ đeo tay: "Chẳng phải mới 11 giờ à."

Thiệu Khôn bất đắc dĩ nói: "Thì chả mười một giờ......Mặt trời đã chiếu đến tận mông rồi còn không bò ra khỏi phòng ngủ."

"Được rồi được rồi được rồi, bây giờ chị bò ra còn không được à." Thiệu Càn Càn vừa nói vừa mang dép lào rồi bước ra ngoài, "Em ở dưới lầu chờ đi, chị xuống liền nè."

Treo điện thoại, Thiệu Càn Càn ngay tức khắc xuống lầu.

Bởi vì tầng 2 và tầng 3 có sinh viên năm nhất muốn dọn vào ở, cho nên lúc này người đến người đi cực ồn ào. Thiệu Càn Càn khẽ ngáp bước ra từ hành lang thì trông thấy Thiệu Khôn đang đứng ở cửa kí túc xá, lúc này bên chân của cậu đặt hai rương hành lý, đang nghiêng đầu trò chuyện với người kế bên.

Quả nhiên gia đình bọn cô đúng là đóa hoa giao tiếp, mới đây đã có người nói chuyện rồi.

Thiệu Càn Càn híp híp mắt, rồi lại đi ra chút, mà lúc này, không bị lan can cản trở tầm mắt, người nói chuyện với Thiệu Khôn cuối cùng cũng lộ mặt.

Bước chân Thiệu Càn Càn cứng lại, hơi kinh ngạc.

Lâm Gia Thố? Sao lại là Lâm Gia Thố.

Đã hơn hai tháng không gặp, nhưng ánh mắt đầu tiên của Thiệu Càn Càn khi nhìn thấy anh đều sẽ nhớ đến cảnh tượng anh đến nhà của cô hôm ấy. Hơn nữa còn nhớ rõ, cô có thể nhớ rõ ràng giây phút anh đến gần cô đó, cảm giác như thể tim cô muốn vọt cả ra ngoài, cô thật sự hơi sợ hãi.

Thiệu Càn Càn thả chậm bước chân, vừa định len lén chuồn đi thì Thiệu Khôn phát hiện ra cô, "Chị! Chị, bên này!"

Mấy sinh viên nữ đi ngang qua nghe tiếng gọi nhìn về hướng Thiệu Khôn và Lâm Gia Thố, sau đấy lại theo tầm mắt của hai người họ mà nhìn cô vài lần. Thiệu Càn Càn làm động tác im lặng, đành phải bước chân nhanh hơn đi đến bên cạnh cậu.

"Sao hai người lại đi chung với nhau?" Thiệu Càn Càn không còn mặt mũi để nhìn Lâm Gia Thố, buộc lòng phải giả vờ bình tĩnh ngó Thiệu Khôn.

Lâm Gia Thố lại đánh giá cô từ trên xuống một lần, người trước mắt mặc quần đùi áo thun, trên chân còn giẫm lên một đôi dép tông xanh hồng.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi dép lào, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Gia Thố là, người này thật sự rất tùy tiện. Suy nghĩ thứ hai lại là, chân cô sao lại nhỏ thế, có lẽ còn không lớn bằng bàn tay của anh luôn. Chỉ là da thịt mềm mại trắng nõn...... Ấy mà lại có phần đáng yêu.

"Sao chúng em lại không thể đi chung, nhắc tới, nếu không có anh Gia Thố ở đây, một mình em sao có thể dịch chuyển ba cái vali hành lý được hả." Giọng nói của Thiệu Khôn kéo suy nghĩ của Lâm Gia Thố trở về, ánh mắt của anh chuyển đến trên mặt của Thiệu Càn Càn, qua loa có lệ gật đầu một cái: "Ừm, hành lý của cậu rất nhiều."

"Tớ......" Thiệu Càn Càn khẽ trừng mắt nhìn Thiệu Khôn, "Em gọi thẳng điện thoại cho chị không được à, để chị đến cổng trường đón em."

Thiệu Khôn: "Không cần đâu, lúc em mới vào nhìn sơ qua thì đã thấy anh Gia Thố rồi, anh ấy ở cổng đón sinh viên mới đó."

Thiệu Càn Càn ngạc nhiên nhìn Lâm Gia Thố: "Cậu ở đấy đón sinh viên mới sao?"

Lâm Gia Thố: "Ừ."

"Bất ngờ ghê," Thiệu Càn Càn nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Phó hội trưởng cũng quan tâm dân chúng như vầy."

Lâm Gia Thố nhếch nhếch môi: "Đúng vậy, sáng sớm đã đón vài người rồi, đúng lúc thấy em trai cậu, liền thuận tiện dẫn lại đây."

Nói đoạn, Lâm Gia Thố kéo qua hai chiếc vali đồ, "Phòng ngủ ở tầng mấy, giúp cậu mang lên."

Thiệu Càn Càn hoảng sợ, "Hả? Không cần không cần không cần, tớ cũng không phải sinh viên nữ mới, tớ tự làm được."

"Ăn cơm nhiều hơn hai năm thì khỏe lắm à?" Lâm Gia Thố rũ mắt lườm cô, "Không ngờ cơm ở trường chúng ta còn có tác dụng này."

Thiệu Càn Càn: "............"

Dứt lời, ném một vali trong đó cho Thiệu Khôn, "Cầm lên đi."

"Thôi được!"

Hôm nay là một ngày khai giảng đặc biệt của sinh viên năm nhất đại học, bởi vì luôn có phụ huynh lui tới, cho nên lúc này quản lý kí túc cũng cho nam sinh vào trong.

Nam sinh bình thường ra vào thì không có vấn đề gì, chỉ là Lâm Gia Thố...... Người này đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý, càng huống chi là ở kí túc xá nữ.

Thiệu Càn Càn ở tầng 4, cả tầng này đều là bạn học chung ngành với cô, vì thế không có ai là không biết Lâm Gia Thố. Từ giây phút anh đi vào hành lang đó, không ít cô gái đi qua đi lại chào hỏi với anh, chào hỏi xong, đôi mắt còn sâu xa ngắm nhìn Thiệu Càn Càn.

Thật vất vả đi đến cửa phòng ngủ, Thiệu Càn Càn vội móc chìa khóa ra mở cửa. Tuy nhiên xui xẻo là, vào lúc này cánh cửa phòng ngủ đối diện phòng cô đang chậm rãi mở ra từ bên trong.

Thiệu Càn Càn mở cửa xong thì xoay người để cho bọn họ đẩy vali vào trong, một cách vô tình, cô liền nhìn thấy Lôi Nhân Nhân và ba người bạn cùng phòng ngủ đang đứng đối diện nhìn ba người bọn họ.

Thiệu Càn Càn hơi hơi sửng sốt, nhớ đến yêu hận tình thù giữa hai người.

Một hơi thở xấu hổ phả đến trên mặt, Thiệu Càn Càn cũng không biết vì sao lại có cảm giác quỷ dị như vậy, chỉ là vô thức cảm thấy, song vẫn nên tranh thủ thời gian để cho Lâm Gia Thố đi là được rồi.

"Cảm ơn nhé, đặt ở đây là ổn rồi."

Lâm Gia Thố lại chỉ ờ một tiếng, cơ thể cũng không chuyển động.

"Vậy thì......" Thiệu Càn Càn vừa định nhắc nhở anh có thể đi rồi, liền nghe thấy một cô gái bên cạnh Lôi Nhân Nhân bất ngờ hỏi, "Lâm Gia Thố, sao cậu lại ở đây vậy?"

Lôi Nhân Nhân hơi nhấp môi, lôi kéo bạn cùng phòng của cô ta đang lên tiếng, nhưng mà hiển nhiên là bạn cùng phòng không chịu nghe cô ta, cứ quái gở hỏi, "Cậu đang giúp Càn Càn mang hành lý à? Woa, Càn Càn thế nhưng được đối xử đặc biệt như vậy."

Câu nói tuy là hâm mộ, nhưng trong con ngươi rõ ràng là trần trụi bất mãn. Mặc dù Thiệu Càn Càn ở đây không tiện lắm, nhưng cô làm sao mà không biết người này chắc chắc là đang bất bình thay Lôi Nhân Nhân.

Cô cũng không muốn tham gia mấy thứ bất hòa lộn xộn này, vì thế xua xua tay muốn làm sáng tỏ: "Cũng không phải, cậu ấy là ——"

"Ừ, thì sao." Lâm Gia Thố đột nhiên cất tiếng đánh gãy lời cô.

Thiệu Càn Càn suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình, "......"

Mấy nữ sinh đối diện kia, đặc biệt là Lôi Nhân Nhân sắc mặt càng không tốt: "Cậu, cậu nói như vậy, ha ha chẳng lẽ cậu và Càn Càn......"

Nữ sinh đó còn chưa nói dứt lời, nhưng mọi người đều đã hiểu.

Lâm Gia Thố ánh mắt bình tĩnh, nghe vậy chỉ cười nhạt, song giây tiếp theo, anh đột ngột ôm lấy bả vai Thiệu Càn Càn mặt đang ngơ ngác bên cạnh: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Dứt lời, cũng mặc kệ vẻ mặt của những người đó thế nào, một bên ôm lấy Thiệu Càn Càn, một bên kéo Thiệu Khôn qua, "Đóng cửa lại."

"Vâng!" Thiệu Khôn vươn một tay tới đóng cửa phòng ngủ lại.

Mùa hè cô chỉ mặc áo tay ngắn mỏng manh mà thôi, Lâm Gia Thố tay vịn ở trên vai cô, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua tầng vải dệt có thể xem nhẹ kia mà tiến vào, cảm giác đó, không nói thành lời.

Lâm Gia Thố một tay ôm một người, dẫn hai chị em đi về phía trước, nhưng so với Thiệu Khôn cười hi hi ha ha, sắc mặt của Thiệu Càn Càn đã có vẻ rất xuất sắc. Khi đi được một nửa, cô lập tức kéo tay anh ra, bình tĩnh ngước mắt nhìn anh: "Cậu, cậu làm gì vậy?"

Lâm Gia Thố cong môi, lại duỗi tay để lên: "Đi ăn cơm, lần đầu tiên Thiệu Khôn tới, tớ mời."

Thiệu Càn Càn lại kéo tay anh ra: "Không phải, cậu đừng đi thế này, bị người khác thấy hiểu lầm sao......"

Nói còn chưa dứt lời Lâm Gia Thố lại lần nữa đặt tay lên đó, hơn nữa không để cô chống cự liền xách cô xuống lầu: "Giúp đỡ đi bạn học Thiệu, chỉ là muốn để Lôi Nhân Nhân hiểu lầm một tí, nếu không, tớ còn phải thường xuyên nhận được tin nhắn của cậu ấy."

Thiệu Càn Càn chớp mắt to: "Ơ? Các cậu vẫn chưa có cắt đứt à?"

Lâm Gia Thố: "...... Gì mà nói vẫn chưa cắt đứt? Đã từng có sao."

Thiệu Càn Càn bị anh ôm lấy, bị động đi bên cạnh anh, cô giả vờ trấn định, nhưng tinh thần lại hơi hoảng hốt: "Tớ cho rằng, sau lần thổ lộ đó hai người đã kết thúc, thì ra cậu ấy còn gửi tin nhắn cho cậu à."

Thiệu Khôn ở một bên xua xua tay: "Chuyện này có gì đâu, thích nào dễ dàng cắt đứt như vậy, lúc trước những bạn gái đưa thư tỏ tình cho em mà bị từ chối á nhưng sau đó vẫn cứ tặng quà cho em thôi."

Thiệu Càn Càn ngưng một lát, ghét bỏ nhìn Thiệu Khôn một cái: "Em thì dẹp giùm đi, kiêu ngạo gáy cái gì hả."

Thiệu Khôn: "Gáy gì chứ, biết bao người theo đuổi em chị có biết không!"

"Ồ thế họ đúng thật là ánh mắt chẳng ra sao!"

Thiệu Khôn tức giận duỗi tay muốn túm tóc cô, nhưng mà bị Lâm Gia Thố nửa đường chặn lại, trái lại Thiệu Khôn ngoài miệng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu như người thích em là ánh mắt chẳng ra sao, vậy thì người thích chị chắc chắn là mù rồi!"

Lâm Gia Thố: "???"

Thiệu Càn Càn cười lạnh một tiếng, "Mù thì mù, chị thích người mù đấy rồi sao!"

Lâm Gia Thố: "............"

Hai người cứ như vậy nhốn nháo tới nhà ăn, Lâm Gia Thố đứng ở giữa, không biết vì sao, không muốn nói chuyện lắm.

Sau khi ba người tới nhà ăn, Lâm Gia Thố liền để cho hai chị em lao xao này ngồi xuống trước, kế đến tự mình đi mua cơm rồi mang lại giúp bọn họ.

"Nhà ăn số 3 này là nhà ăn ngon nhất cả trường, về sau có thể tới đây." Lâm Gia Thố nói xong lại nói tiếp, "Nhưng nếu ăn trong trường không hợp, thì em có thể gọi anh dẫn em đi."

Thiệu Khôn: "Vâng ạ vâng ạ vâng ạ."

Thiệu Càn Càn: "Thôi đừng, cậu không cần đối xử tốt với nó vậy đâu, ngại lắm luôn."

Thiệu Khôn lườm cô một cái: "Nhìn xem, là đang ghen tị sao, ghen tị tới rồi."

Thiệu Càn Càn nghẹn một hơi, mém nữa trợn trắng mắt.

Lâm Gia Thố cười cười, gắp một miếng thịt kho tàu: "Không có gì, dù sao cũng quen rồi."

"Đúng vậy đúng vậy."

Thiệu Càn Càn nghi ngờ liếc nhìn hai người, khi nào thì...... quen chứ.

Thiệu Càn Càn cạn lời bắt đầu ăn cơm, đúng lúc này, di động vang lên, Thiệu Càn Càn nhìn xong liền hơi bất ngờ, thế mà Qủy Ca lại gọi cho cô.

"Alo, Quỷ Ca?"

Lâm Gia Thố tay cầm chiếc đũa sững lại, ngước mắt nhìn cô.

Giờ phút này, Thiệu Càn Càn nghe điện thoại nên buông đũa trong tay xuống, rũ mắt nghe người bên kia điện thoại nói chuyện, "Hả? Trên mạng sao, tôi không thấy, tôi vừa rời giường không lâu, cái gì, mở hack, ai chứ...... Tôi?!"

***

Lâm Gia Thố đã đặt đũa xuống khi nghe Thiệu Càn Càn nói hai chữ "mở hack", nhưng anh cũng không sốt ruột, vẫn luôn chờ đến khi Thiệu Càn Càn buông điện thoại mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thiệu Càn Càn nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt rất kém: "Không phải chuyện gì lớn, hai người cứ ăn đi."

Thiệu Khôn khẽ cau mày: "Sao lại không có chuyện gì lớn chứ, chị nhìn mặt mũi mình kìa trắng bệch cả luôn, chị vừa nói mở hack là sao?"

Thiệu Càn Càn không trả lời, chỉ cúi đầu nhấn mở Weibo.

Cô follow rất nhiều vlogger game, lướt xuống một tí liền thấy mấy trang vlogger game nhảy ra. Thiệu Càn Càn lập tức chú ý đến weibo của vlogger game nổi tiếng "rơi xuống đất thành hộp" vừa đăng một tin mới nhất.

" rơi xuống đất thành hộp" tên thật là Nghiêm Đông, từng là thành viên của câu lạc bộ esports IR, đầu năm nay hắn đã rút khỏi IR, nhưng rất nhanh đã ký hợp đồng với nền tảng, mỗi ngày đều sẽ phát sóng trực tiếp.

Lúc hắn còn là tuyển thủ chuyên nghiệp đã cùng các thành viên trong đội đoạt rất nhiều cúp, độ nổi tiếng cũng rất cao, vì thế ở trong giới, lời nói của hắn rất có trọng lượng, cho nên Thiệu Càn Càn mới follow hắn.

Tuy nhiên cô không ngờ hắn lại đăng cái weibo này, lượt share trêи weibo của hắn đã vượt qua mười ngàn, trong văn bản của hắn, người được nhắc đến rõ ràng là cô.

Mặc dù không trực tiếp nói tên, nhưng nó chỉ trích Thiệu Càn Càn rất nặng.

【 Đúng là tức giận nói không nên lời mà, trong bảng xếp hạng của sever Châu Á có thể ít bị hack đi không hả? Tôi thật sự phục cái tập tục này rồi đó. Gần đây xếp hạng của sreamer đang hot ấy đuổi theo cũng không kịp luôn. À đúng rồi, hôm qua tôi có xem thử một cao thủ chỉnh sửa lại video, tôi xem xong thì cực kỳ "kính nể", để ý lúc 3 phút 20 giây ấy, cái góc độ đó tầm mắt hoàn toàn bị lá cây ngăn cản không nhìn thấy được, nhưng mà streamer này lại có thể dùng súng headshot, vậy có chuẩn là ổ khóa tự động hay không, tự mà nhận ra.】

Kèm theo đoạn văn bản ấy chính là một video được cắt ghép biên tập, trong video đều là tổng hợp tất cả những phân đoạn xuất sắc của Thiệu Càn Càn từ đầu năm nay cho đến giờ.

Thiệu Càn Càn mím môi, nhấn mở phần bình luận.

【 Cô ấy là? Nữ streamer? 】

【nữ streamer trâu bò gần đây cực hot, ngẫm lại cũng biết là ai】

【Tiên nữ nhỏ bán vỏ dưa! Cho tui lên top! 】

【 Ơ...... Sự thật sao, tui nói mà sao lại chuẩn như vậy chứ】

【mọi người lại xem lúc 5 phút 7 giây kìa, tốc độ phản ứng đó thật đúng là kinh ngạc! Không mở tầm nhìn thì cũng không giải thích nổi! 】

【 không thể nào, tui thích nữ streamer đó nhất á 】

【tôi cảm thấy cô ấy quá đỉnh cao, nếu không mở hack mà lại lợi hại như thế thì có chút khủng bố đó 】

【 một đứa con cái mấy người nghĩ có thể chơi giỏi thế à? 】

【 ủa là con gái thì không thể chơi giỏi à? Chẳng lẽ phải như những nữ streamer giống Lư Phỉ á? 】

【 nhưng mà nói tới, sao Qua Qua lại mở hack được chứ】

【 chậc chậc, fans của vỏ dưa cũng đừng nhảy ra đây, xấu hổ ghê. Lư Phỉ tuy rằng chơi không tốt nhưng người ta là hàng thật nhé, không giống idol nhà mấy người......】

Thiệu Càn Càn nhìn dòng chữ trước mắt, đột nhiên cảm thấy hơi mờ mịt, cô duỗi tay nhéo nhéo mi tâm, mặc dù biết nếu tiếp tục xem sẽ rất mệt mỏi, nhưng vẫn cứ không chịu buông tay.

"Thiệu Càn Càn?" Lâm Gia Thố thấy dáng vẻ cô mất hồn mất vía, nghiêng đầu lại đây ngó điện thoại của cô, nhưng không ngờ rằng, khoảnh khắc anh vừa tiến qua vừa muốn xem thì cô bất ngờ đứng dậy, mặt không cảm xúc nhìn anh.

"Tớ muốn về kí túc xá trước, hai người cứ từ từ ăn." Dứt lời, quay đầu bỏ chạy.

"Thiệu Càn Càn!"

"Chị!"

Tim của Thiệu Càn Càn đập thình thịch, từ trước đến nay cô chơi game trêи Weibo chưa bao giờ có bình luận không tốt, cô vẫn cứ cười hi hi ha ha với cư dân mạng, mãi cảm thấy thế giới mạng ảo thật tốt đẹp.

Nhưng cô chưa bao giờ biết, thì ra cư dân mạng trở mặt sẽ kinh khủng như vậy.

Cô không rõ lắm, cũng hơi ngơ, ngày hôm qua cô còn mới tranh cãi với ba công việc của mình tốt biết bao nhiêu, nhưng tại sao chỉ trong một đêm đã đột ngột biến thành thế này, cô càng không rõ lý do Nghiêm Đông lại khẳng định về mình thế, thậm chí hai người bọn họ còn chưa từng nói chuyện với nhau.

Chuyện này, nhất định là có hiểu lầm chỗ nào đó, chắc chắn là sai ở đâu rồi, cô phải tìm hiểu rõ ràng, phải chứng minh bản thân trong sạch!

Lúc này ở nhà ăn, Lâm Gia Thố cơm cũng không ăn, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Trương Thiên Lâm.

Thiệu Khôn: "Anh Gia Thố? Xảy ra chuyện gì, chị của em sao tự dưng lại như vậy?"

"Đừng gấp, anh gọi điện thoại hỏi một chút."

Lâm Gia Thố an ủi Thiệu Khôn, rồi gọi qua điện thoại của Trương Thiên Lâm, sau khi bên kia nhấc máy, anh bình tĩnh nói: "Mày nói gì với Thiệu Càn Càn."

"Hả? Mày vừa ở cạnh Càn Càn à?"

"Ừ ở cạnh, tóm lại là có chuyện gì vậy."

Dáng vẻ Trương Thiên Lâm hơi không biết làm sao: "Thật ra tối qua có một người đăng một cái video nghi ngờ Càn Càn, nói cô ấy mở hack, sau đó thì, cái video này bị một số vlogger game share, tiếp nữa càng share nhiều hơn, chuyện liền ầm ĩ luôn. Lại còn có một vlogger game "rơi xuống đất thành hộp" rất nổi tiếng trong giới tụi tao share nữa. Anh ta có rất nhiều fans, ổng cũng lên tiếng nghi ngờ Càn Càn, cho nên......"

"Mày quen tên đó không?"

"Tao không quen biết ổng, tụi tao khác nền tảng, nhưng tao biết lúc trước anh ta từng là thành viên của chiến đội IR," Trương Thiên Lâm thở dài: "Nhưng mà mày biết đấy, bây giờ streamer live stream mở hack quá nhiều, hơn nữa thời gian trước có mấy người rất giỏi cũng lộ ra bằng chứng mở hack, hiện tại mày hiểu mà mọi người rất nhạy cảm với chuyện này á, Càn Càn dính phải chuyện này, chắc chắn sẽ hút thêm một đống anti fans......"

"Dính phải chuyện này? Mày cũng cho rằng cô ấy mở hack?" Lâm Gia Thố hơi không thể tin nói.

Trương Thiên Lâm gấp gáp nói: "Không không không, tao nào dám nghi ngờ cổ chứ, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì."

"Chỉ là cô ấy là con gái, chơi tốt thế này, dù sao vẫn bị mọi người hoài nghi." Trương Thiên Lâm lẩm bẩm nói.

"Vớ vẩn." Lâm Gia Thố mém chút nữa đập bàn, mà anh bất ngờ rít giọng cũng khiến mấy cô gái bên cạnh trộm nhìn thoáng qua anh, nhưng bây giờ anh không hề có một chút suy nghĩ rằng phải bảo trì hình tượng tốt đẹp, ánh mắt lạnh lẽo nói, "Đúng là một đám tâm thần sống trong xã hội cũ."

"Gia, Gia Thố," Trương Thiên Lâm thấy Lâm Gia Thố tức giận liền hơi hoảng, nhưng hắn vẫn nói, "Mày bình tĩnh trước, tao cảm thấy chuyện này có hơi lạ, rõ ràng chưa có bằng chứng nhưng lại kéo ra cả đám anti fans, giống như đã có âm mưu trước rồi."

"Âm mưu trước?"

"Đúng vậy, Càn Càn cũng coi như là một streamer con của trời đi, trong khoảng thời gian này hot cực cũng khiến nhiều người ghen tị." Trương Thiên Lâm nói, "Hazz...... Chẳng biết nhóc con Thiệu Càn Càn có thể chịu đựng nổi không nữa, loại bạo lực trêи internet này ấy, thật sự rất kinh khủng."

**

Thiệu Càn Càn cuối cùng đã hiểu tại sao những minh tinh nổi tiếng đó lại vì bình luận chửi bới, mà bỏ Weibo, bởi vì những người comment trêи Weibo đều không biết suy nghĩ, không cần bằng chứng.

Trở lại phòng ngủ xong, cô mở Weibo thì chợt nhận ra những bình luận vui đùa thú vị lúc trước đều đã trở thành hư không, thay vào đó là tất cả nghi ngờ, chửi rủa và chế giễu.

Đương nhiên cũng sẽ trông thấy một số id quen thuộc trước đây kiên trì tin tưởng cô, nhưng khi chứng kiến những người tin tưởng cô về sau bị cư dân mạng chèn ép, Thiệu Càn Càn càng thêm tức giận và buồn bực.

Cô tự biết mình trong sạch, chỉ là bị người khác hãm hại.

Vì thế, cô nghĩ nghĩ liền đăng một cái Weibo.

【cảm ơn những bạn đã tin tưởng mình, thanh giả tự thanh, tôi chỉ nói một câu: Tuyệt đối không mở hack. 】

Sau khi đăng Weibo xong, vừa có kẻ tin cô cũng vừa có kẻ nghi ngờ cô.

【 anh Đông đã nói cô ta mở hack, tin anh Đông của tôi 】

【 có mở hack hay không thì tự biết】

【 chơi game mà không bật video, muốn chứng mình thì bật video đi? 】

【 bật video e rằng là một cú có gai...... Sợ hãi. 】

【 bên official sao còn chưa lên tiếng vậy, mở hack thì phải phong sát đi】

【 còn phải nói lời xin lỗi với Lư Phỉ, lúc trước còn đặt hai cô ấy ở vị trí đối lập】

【 Qua Qua chứng minh cho bọn nó xem! 】

......

Thiệu Càn Càn trước nay chưa từng bật video, nguyên nhân ban đầu cũng chỉ vì cô thấy thoải mái, với cả vì không để cho ba mẹ phát hiện nên mới làm việc âm thầm thế đấy. Về sau, cô hòa thuận ký hợp đồng với nền tảng, lúc đầu cứ không nóng không lạnh, cho nên vẫn chưa để ý đến.

Sau lại nổi lên, nhưng cô mãi luôn xem game như một kỹ năng sống, vì thế mặc kệ mọi người tò mò cô là nam hay nữ, đã già hay trẻ, cô đều không bao giờ mở video.

"Càn Càn? Mày sao lại ở trong phòng ngủ vậy, à đúng rồi, hôm nay tao nhìn thấy Lâm Gia Thố và em trai của mày đó, em mày tên là Thiệu Khôn phải không?! Lúc đó tao ứ nhớ ra, hazz tao nghe bọn nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net