Đêm không ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: Yuki

Beta-er: Alice

─────────

Tsuna không biết chính xác mọi chuyện bắt đầu xảy ra từ khi nào, nhưng nếu phải đoán, có lẽ là vào khoảng thời gian mà Reborn xuất hiện ở cửa trước nhà cậu.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, Tsuna sẽ nhìn thấy hình ảnh nhập nhòe của bản thân, trước khi giật mình thức giấc với những giọt nước mắt lăn dài mà cậu không nhớ mình đã khóc khi nào.

Thay vì tám tiếng, những giấc ngủ chỉ còn lại ít hơn năm tiếng, điều đó dần làm cậu bị thiếu ngủ và mất tập trung.

Và mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn khi Tsuna trở thành Vongola Decimo. Lúc này, cậu chỉ có khoảng 3-4 tiếng để ngủ.

Kể cả khi sử dụng thuốc ngủ, nó cũng không có tác dụng.

Tsuna cảm thấy bất lực, nhưng cậu che giấu điều đó bằng một nụ cười. Không một ai, kể cả vị sát thủ vĩ đại ấy, biết về vấn đề này.

Nhưng cuối cùng mọi thứ cũng bị phát giác trong một lần vô tình Tsuna thiếp đi trong bữa tối, và chợt tỉnh giấc với những giọt nước mắt chảy dài trên gò má.

Sau khi bị thẩm vấn bởi bạn bè và những người hộ vệ, trong đó có cả sự tham gia của các Arcobaleno, cậu rốt cuộc cũng mủi lòng mà kể cho họ nghe sự thật.

Và đúng như dự đoán, họ trở nên tức giận. Phải mất khoảng một tiếng để mọi người bình tĩnh lại, nhưng khi đã bình tĩnh, họ đều nhìn cậu với vẻ lo lắng và bất mãn.

"Tại sao cậu không nói cho chúng tôi biết?" Lal hỏi với giọng điệu không hài lòng.

"Tớ không muốn mọi người lo lắng." Đó là những gì Tsuna trả lời.

"Nó bắt đầu từ khi nào, Tsuna-kun?" Byakuran hỏi, biểu cảm của hắn nghiêm túc và căng thẳng, khác xa với điệu bộ thường ngày.

"Tớ không chắc lắm, nhưng tớ đoán nó bắt đầu khi Reborn bước vào cuộc sống của tớ." Tsuna giải thích.

"... Tôi nghĩ tôi biết tại sao cậu lại như vậy." Byakuran chậm rãi nói. "Nhưng mọi người sẽ không thích lý do đâu."

Hắn nhìn mọi người, trừ Tsuna.

"Là gì?" Reborn lên tiếng.

Byakuran cúi gằm xuống, tóc che khuất mắt của hắn. "Bất cứ khi nào Tsuna đột nhiên tỉnh giấc, điều đó có nghĩa là ở đâu đó, trong một thế giới song song, một bản thể song song của cậu ấy đã chết."

Tất cả đều kinh ngạc trước những gì họ nghe.

"Tôi biết việc này là bởi nó xảy ra mỗi khi một bản thể song song của tôi chết.", Byakuran giải thích thêm.

"Nhưng Sawada-san có nó khi anh ấy mới 13 tuổi. Điều đó có nghĩa là rất nhiều Sawada song song đã chết?" Yuni hỏi trong sợ hãi.

Byakuran chậm rãi gật đầu.

Sự hoài nghi và phẫn nộ như ngự trị khắp căn phòng.

Rồi tất cả bọn họ đều bị cắt ngang khi Tsuna đột nhiên cười phá lên.

"Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng hơn rồi.", cậu nói.

"Là gì?" Gokudera hỏi.

"Tớ đã thắc mắc tại sao bản thân lại cảm thấy nhẹ nhõm mặc dù vẫn luôn khóc sau mỗi lần tỉnh dậy. Nhưng giờ... tớ đã biết vì sao." Tsuna nhìn lên gia đình của mình, một nụ cười rạng rỡ rộ lên trên môi.

"Bởi vì tớ biết khi tớ chết, tớ đã bảo vệ tất cả mọi người cho tới hơi thở cuối cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net