Đệ 151 chương : Vì vợ là vợ của anh ! ( H 18+ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tất cả những gì ta cần làm là để đúng chỗ - Mineko thích thú trước sự khổ sở của Tobirama - Và ngươi sẽ sớm ra trên tay ta thôi nếu như ta muốn, Tobirama à. 

Tobirama dù đang quằn quại vì những cơn sóng hòa pha rạo rực mà người tình của hắn mang lại. Nhưng hắn đủ thính để nghe trọn vẹn câu nói. Đó là điều đã chạm vào lòng tự ái của Tobirama khiến hắn đột nhiên có sức mạnh vùng dậy quẫy mạnh: 

- Đó là điều không thể ! - Tobirama nhanh chóng lấy lại thần thái. Hắn bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi sợi dây xích này. 

Tobirama hé răng cười nham hiểm khi thấy một thanh Kunai lành lạnh dưới chân mình. Hắn giả vờ càng ngày càng rên mạnh mẽ hơn dưới thân Mineko khiến cô mất cảnh giác. Tobirama dùng ánh mắt ươn ướt ủy mị khiến Mineko thương tiếc như muốn khóc đến nơi. Giọng Tobirama khàn khàn : '' Ngươi có thể ... nhanh hơn một chút không ? '' 

Mineko cười lớn : '' Cái gì ? Ngươi muốn nhanh đến vậy sao ? Haha. Không ngờ ... kẻ lừng danh mạnh nhất 50 năm qua ... lại ... yếu sinh lí đến vậy ... '' 

Mineko vẽ một vòng tròn trước ngực Tobirama, trong khi ngón tay trỏ thọc vào miệng Tobirama, trêu đùa chiếc lưỡi một cách khiến Tobirama phải ê ẩm nơi miệng. Những lời cố ý sỉ nhục của Mineko không khiến Tobirama nổi giận, ngược lại, hắn càng tỏ ra ủy mị hơn : '' Mineko à ... ngươi thật biết cách khiến ta ... '' 

Mineko chưa kịp cất lên tràng cười thì nhanh như chớp, Tobirama đã biến mất khỏi sợi xích khiến cô một phen kinh ngạc. 

'' Thôi chết ! '' 

Mineko kêu lên, một giây mất cảnh giác khiến Mineko trả giá. Tobirama xuất hiện từ phía trên, ép chặt Mineko xuống giường, nhanh chóng khóa ngược lại Mineko vào góc tủ một cách chặt chẽ khiến cô dù có muốn cố cũng không thể. Mineko nghiến răng : '' Bằng cách nào ... ? '' 

Tobirama cười khúc khích : '' Ngươi nên biết ta là kẻ sử dụng Phi Lôi Thần chứ. Chỉ cần một thanh Kunai dùng chân tung lên không, và chỉ cần một tay kết ấn, ta đã có thể đảo ngược tình thế rồi. '' 

Tobirama nhại giọng Mineko, tiếp tục những lời trêu ghẹo khiến cô ở dưới quẫy đạp đến tức điên : '' Xem kìa xem kìa, phía trên tủ là các bình cổ nhà Senju đấy. Nếu ngươi làm vỡ nó, ta sẽ bắt ngươi trả 4 vạn Ryou cho mỗi bình. Không những thế, còn bắt ngươi ngày mai không thể xuống giường. '' 

'' Ngươi ... ! '' 

'' Xem nào xem nào, để xem đêm nay ai sẽ cầu xin ai nha ~ '' 

Bằng một giọng trầm khàn mà với Mineko là đê tiện nhất có thể, Tobirama nhanh chóng đặt những nụ hôn dài nóng bỏng từ từ xuống ngực cô. Chiếc lưỡi ướt át ngậm lấy nhũ hoa, còn một tay giữ cái chân trắng mịn đang đạp liên hồi vào tiểu huynh đệ hắn, giơ lên. Tay hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần không an phận, vứt qua một bên. 

'' Đừng ... '' - Mineko buông ra một tiếng rên trong cổ họng. 

Tobirama càng thích thú trả thù : '' Lúc nãy chẳng phải ngươi đã làm thế với ta sao ? '' 

Nói rồi, tay Tobirama lướt qua phần thịt non, đem thám hiểm vào vùng đất mới và hắn nhận ra nơi đó đã sớm ướt át. Nó làm Tobirama thấy thích thú, đem ngón tay dính đầy dịch trắng lên : '' Mineko, ngươi khác gì ta chứ. '' 

Mineko cắn chặt môi : '' Muốn thì nhanh lên đi. Ta nhất định sẽ không chịu thua. '' 

'' Thế sao ? '' - Tobirama cười lớn. - '' Vậy để ta xem thử nhé. '' 

Ngón tay Tobirama mân mê khắp làn da non, đôi tay trêu chọc không ngừng điểm mẫn cảm nhất. Có lẽ Mineko đã quá ít quyết tâm, đến nỗi chỉ qua phút thứ năm, cô đã hết chịu nổi những hồi tấn công liên hồi, đến khi Tobirama bắt đầu cho ngón tay thứ hai vào, Mineko đã không kiềm nổi nữa, hét lên một tiếng dài. 

'' Ngươi ... ngươi dám cưỡng dâm ta ... '' -  Mineko thở dốc. 

Tobirama nháy mắt : '' Vậy ta có bị bỏ tù không ? '' 

Mineko cười trước sự hài hước của hắn : '' Ta sẽ tố cáo ngươi, nếu ngươi dám làm ta thất vọng. '' 

Mineko đã sẵn sàng cho việc đó. Sau bao chuyện, cô đã biết mình đã dành hết cuộc đời này cho kẻ này. Chỉ có thể là hắn mà thôi. 

Tobirama chỉ mong chờ câu đó. Không có tí lãng mạn hay e thẹn nào cả. Nhưng không sao. Mạnh mẽ và cường đại như nam nhân, đó mới chính là Mineko hắn thích. Tobirama ôm lấy thân hình đang đẫm mồ hôi và những cơn run dưới thân mình, kề sát mũi Mineko thì thầm : '' Ngươi có hối hận không ? '' 

Cô bật cười : '' Có chứ. Hối hận vì thân đại trượng phu lại có một ngày bị cưỡng bức bởi tên yếu sinh lí như ngươi. '' 

Tobirama cắn lên đôi môi Mineko : '' Thế sao ? Thật vinh hạnh cho kẻ này quá. Ta đã từng đọc Icha Icha của Kakashi và thông thạo nhiều cách làm tình khác nhau.  Ta có thể liên tiếp ngươi ba ngày ba đêm, ngươi có tin không ? '' 

Mineko bĩu môi : '' Vấn đề là ta có chịu cho ngươi làm việc đó không. Vậy thì Tobirama ta hỏi ngươi, ngươi có hối hận về ta không ? '' 

Tobirama lắc đầu, đặt nụ hôn xuống cổ : '' Không bao giờ. Từ năm 11 tuổi, lần đầu tiên gặp nhau trong đêm mưa bão, ta đã biết người có thể làm ngươi mang thai không ai khác chính là ta. '' 

Một câu thừa nhận đầy dâm đãng và bá đạo. Mineko bó tay trước gia hỏa này.

'' Kể cả việc ta là Mineko Uchiha ? Đã từng giết vô số người vô tội trong quá khứ ? Đã từng làm đau ngươi, từ chối ngươi vô số lần ? '' 

'' Cho dù ngươi có làm thêm bao nhiêu đi chăng nữa ... '' - Tobirama hôn nhẹ lên ngực Mineko. - '' Thì ta vẫn yêu ngươi. Một trăm năm sau hay một ngàn năm vẫn thế. Ta không cần biết quá khứ ngươi là gì, tương lai ngươi thế nào, mà ta chỉ yêu Mineko của hiện tại, càng không yêu Mineko của hôm qua hay muốn Mineko ngày mai. Và ngươi của hôm nay, ngay lúc này cũng chỉ là của ta mà thôi. '' 

Nói rồi, Tobirama gầm lên một tiếng, đem thân thể mình đi vào Mineko. Hắn cảm nhận rõ từng tế bào, từng cơ quan bên trong cô ấm nóng đang bao phủ hắn. Giây phút chính thức công nhận quyền sở hữu của riêng Tobirama Senju này. Máu nhỏ xuống ga ghế Sofa. Mineko bấu chặt lấy lớp đệm kìm nén cơn đau. 

'' Nói như thời đại này thì như thế nào ấy nhỉ ... '' - Tobirama vén tóc Mineko, ngắm nhìn gương mặt dụ dỗ người phạm tội - '' À đúng rồi ... Bởi vì ... vợ là vợ của anh ... '' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net