Đệ 175 chương : Huynh đệ tình thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tobirama tưởng như mình có thể ngủ một lúc, thì ánh sáng đột nhiên hiện lên. Hắn thấy cơ thể nhẹ bẫng, xuất hiện một lão già tầm tám mươi tuổi, mỉm cười hiền nhìn hắn. 

- Đại ca ... - Tobirama khẽ cười đáp lại.

Hagoromo trông đầy áy náy, như muốn nói điều gì đó. Tobirama đáp lại hắn bằng nụ cười khì khì như trẻ con, bước gần đến : '' Ca ca. Ta đợi ngươi thực là lâu rồi nha. Lần này ta sẽ không bỏ chạy nữa đâu. Về chốn niết bàn... '' 

'' Hahaha. '' - Hagoromo một trận cười, khiến Tobirama khó hiểu. - '' Đệ đệ của ta, ngươi tưởng ngươi giấu ca ca ngươi được sao ? Thật đúng là trẻ con. '' 

'' Ta không có. '' - Tobirama xấu hổ cự tuyệt. 

Hagoromo khẽ xoa nhẹ mái tóc của mình, mỉm cười hiền : '' Đệ đệ của ta, ngươi ôn hòa với người khác nhưng thực ra rất ương ngạnh với chính bản thân của mình. Chính vì điều này mà không ai có thể ngăn cản nổi ngươi. Nhưng ta thì khác, bởi vì ... ta là anh trai của ngươi mà. Ngươi nghĩ gì hiện giờ ta đều thấu cả, không cần giấu ta. '' 

Tobirama khóe môi vẽ lên nụ cười miễn cưỡng khi bị Hagoromo nắm thóp : '' Ân. Nhưng hiện giờ chúng ta không phải nên đến niết bàn sớm chút sao ? Đệ biết lượng sức mình mà. Mineko đã ổn, đệ hoàn toàn không có lo lắng gì cả. Chúng ta nên đi nhanh chút ... '' 

'' Vậy ngươi nói xem, đây là thứ gì ? '' 

Hagoromo cắt ngang, đưa tay quệt ngang má Tobirama đang đẫm đẫm ươn ướt.

Ông thở dài nói tiếp : '' Ta còn chưa lên niết bàn được đâu. Ta còn phải dạy dỗ hai tiểu tử thúi kia một chút. Ngươi hối ta đi trước chính là sợ mình sẽ đau lòng thấy có lỗi vì chứng kiến Mineko dưới nhân gian kia chứ gì ? Ngươi sợ nàng sẽ tìm thấy ngươi sao ? Hamura, trải qua chuyển kiếp đầu thai, ngươi vẫn như cũ là thằng ngốc chẳng hơn chẳng kém mà. '' 

'' Đại ca ! '' 

Tobirama cúi đầu, bởi vì tất cả lời Hagoromo nói đều đúng cả. 

Hagoromo xoa nhẹ mái tóc bạch kim của đứa em trai cứng đầu hay xấu hổ này, mỉm cười nhẹ nhàng : '' Hamura, trở về nhân gian cùng Mineko đi. Nàng ấy cũng đã lãnh đủ báo ứng của mình rồi. Ngươi cần phải trở về để cho nàng ấy một điểm tựa. Nàng ấy yêu ngươi và không thể thay thế được.Mineko đã gặp ta cách đây không lâu, ta đã cho nàng ấy một nửa Chakra luân hồi của mình. Ta sẽ ... cho ngươi tất cả Chakra còn lại của mình. '' 

Tobirama mở to mắt : '' Không được. Như thế linh hồn của huynh sẽ tan biến mất. ''

'' Không sao. '' - Hagoromo cười lớn. - '' Lá rơi rụng trong nắng chiều, sẽ có lá xanh khác mọc lên. Đó là điều tất yếu mất rồi. Ta nhìn ngắm nhân gian cả ngàn năm chờ đợi, chính là muốn nhìn thấy một ngày đệ và Mineko được ở bên nhau. Linh hồn ta dẫu tan biến, cũng không làm ta hối hận. '' 

'' Không được, đại ca. '' - Tobirama dứt khoát. - '' Nếu cần, huynh có thể chuyển kiếp luân hồi ... '' 

Hagoromo cắt ngang : '' Không cần, Hamura. Ta không muốn chuyển kiếp luân hồi. Cuộc đời sẽ không phải lúc nào cũng theo như ý của đệ. Kiếp này đệ may mắn tìm được Mineko, nhưng chưa chắc kiếp sau đã tìm thấy nhau. Vậy nên, bằng mọi giá lúc nào cũng phải biết trân trọng người trước mặt, vì đôi lúc con người cứ ngỡ cái mình bỏ qua chỉ là một cuộc tình, nhưng ai ngờ đó chính là cả cuộc đời của mình. Cũng như ta vậy. Ta chỉ muốn yêu một mình Minako và ngàn năm nay vẫn thế. Ta không muốn chuyển kiếp luân hồi mà quên nàng ấy, cũng chẳng muốn quên đi nhân gian có đệ và Mineko. Thế nên, ta giữ linh hồn tồn tại ở dạng Chakra này, chính là chỉ chờ ngày hôm nay được nhìn thấy đệ trưởng thành mà thôi. Đó chính là niềm hạnh phúc của bậc làm huynh trưởng, làm đại ca nhưng vô dụng như ta. '' 

'' Không đâu, Hagoromo. '' - Tobirama giữ lấy tay Hagoromo. - '' Ta ... cũng thế. Ta rất vui vì được làm đệ đệ của ngươi. Ta nhất định sẽ trưởng thành, sẽ thay ngươi xin lỗi Mineko. '' 

'' Đó không phải điều ta muốn. '' - Hagoromo cười đến hiền từ, giữ lấy đầu Tobirama đặt lên trán một nụ hôn - '' Ta không cần đệ vì ta mà xin lỗi ai cả. Ta chỉ cần đệ vì đệ là đệ đệ của ta, là nam tử hán đứng giữa trời đất hành việc nghĩa, vì hạnh phúc của bản thân ... mà bảo vệ  cho Mineko suốt kiếp người này. Đệ có dám hứa với ta không ? '' 

Tobirama cắn răng, ngăn không cho nước mắt chảy ra khi chứng kiến cơ thể của Hagoromo tan biến đi dần : '' Được.... Đại ca ... ta hứa ... ta hứa mà ... ta rất hạnh phúc ... vì là đệ đệ của ngươi ... '' 

'' Là nam tử hán cũng không được khóc, ta sẽ không dỗ đệ như năm xưa nữa đâu. Còn có Hashirama con trai ta gửi gắm cho đệ, Konoha gửi gắm cho đệ, Mineko gửi gắm cho đệ đấy , Hahaha... '' - Hagoromo nghiêm nghị nói, kèm theo tràng cười vang vọng trong không trung.

 Tiếng cười vang lên, nghe như thanh âm hoài cổ của điệu sáo trúc buồn bã trong nắng chiều... Linh hồn của Hagoromo đã vĩnh viễn biến đi theo cơn gió dưới gốc cây Tử Đằng già nua trước sân nhà ngày nhỏ. Ngày mà Hamura cùng Hagoromo vẫn thường chơi đùa dưới gốc cây. 

'' Nè, đại ca. '' 

'' Chuyện gì, Hamura ? '' 

'' Chúng ta lúc nào cũng có sở thích giống nhau, cùng thích một món ăn, cùng yêu một người mẹ. Vậy lớn lên có khi nào chúng ta cùng thích một cô gái không ? '' 

'' Hahaha ... Đệ thật là ngốc. Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Huynh sẽ bảo vệ đệ trước mũi tên của vị thần tình ái đó. Hahaha. '' 

'' Hagoromo ! Huynh đừng đùa giỡn nữa! Đệ nói thật đấy ! '' 

'' Hmm... Cũng khó xử lắm. Đệ vốn thông minh hơn ta mà. Hay là đệ thử nghĩ đi. '' 

'' Ừm ... nga ... nếu như ngày đó xảy ra ấy ... thì ... đệ sẽ nhường cô gái ấy cho huynh. ''

'' Thật sao ? Còn đệ ? '' 

'' Đệ sẽ đi nơi nào đó thật xa để quên đi cô ấy. '' 

'' Hahaha. Ta sẽ không để đệ đi đâu. Bởi vì ta muốn chúng ta cùng cưới cô ấy. '' 

'' Thật sao ? Liệu cô ấy có đồng ý ? '' 

'' Được mà. Hãy tin tưởng ở huynh. Hagoromo này có thể làm bất kì việc gì trên đời này dành cho đệ đệ. '' 

'' Thật á ? Vậy huynh hứa đi. Chúng ta sẽ cùng cưới cô ấy. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc  cô ấy ở trong làng. Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức hôn lễ ở dưới gốc Tử Đằng này. Đệ sẽ cài hoa Tử Đằng lên bên trái mái tóc cô ấy. ''

'' Còn ta sẽ trùm khăn vải màu tím lên đầu cô ấy. Huynh đệ chúng ta sẽ bên cô ấy mãi mãi. '' 

'' Thật nhé, huynh hứa nhé ? ''

'' Được. Ta có bao giờ nói dối đệ đâu. ''


Tách.

Giọt nước mắt rơi xuống. 

Là nam tử hán thì không được khóc. Huynh đã dạy đệ như thế. 

Đệ chỉ tiếc là chúng ta không thể thực hiện lời hứa năm xưa. 

Đệ chỉ tiếc là hôn lễ của đệ chẳng có sự chứng kiến của huynh.

Và từ nay trên con đường trưởng thành, chẳng ai dõi theo đệ nữa ... 

Tobirama đứng dậy, rơi vào khoảng không đen mịt. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận luồng Chakra ấm nóng đang tràn vào người. Đúng. Hắn sẽ mạnh mẽ và trưởng thành... 

... Để có thể tổ chức hôn lễ dưới gốc Tử Đằng, để có thể chăm sóc hài tử và cô ấy cả đời này, để có thể cài đóa hoa màu tím lên mái  tóc xám tro và có thể thay huynh ấy đội lên mũ voan trong đêm hôn lễ ... 

... Để có thể cả đời này bên cô ấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net