Đệ 41 chương : Nội tâm Madara (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mineko nóng lòng như lửa. Mẹ nó, lại còn phải linh tinh vớ vẩn. Cái cậu cần, là xác thực nhanh nhanh, câu hỏi gì mang tính thực tế !!!


- Ta nào biết ! - Mineko gằn giọng. - Ta chẳng thích kẻ nào cả, mối quan hệ chỉ lòng vòng Izuna, ca ca và ... một tên bạch mao tiểu tử. Hắn là thường dân, ta gặp hắn mùa đông. Đến nay không gặp lại. Hắc Tuyệt, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi nghe, sau khi ngươi xác thực.

Mineko thực nói dối không chớp mắt.


Madara mím môi, lại muốn nói, lại muốn không, cuối cùng lắp bắp : '' A ngươi ... có ... nghĩ gì ... về ta ... a ? ... ''


'' Nghĩ gì ? '' - Mineko nhíu mày - '' Ngươi chẳng phải là ca ca đại ngốc cố chấp sao ? Rõ ngươi rất tình cảm, nhưng lại cố tình biểu hiện kiêu ngạo, dọa sợ hài tử nhi. ''


- Không ... Ý ta là ... Ngươi có cảm tình gì đặc biệt ...


'' Dài dòng khó hiểu quá . '' - Mineko lắc đầu. - '' Ngươi cuối cùng muốn nói gì ? ''


Madara hít ngụm khí lạnh.


Tiểu tử này, quả thực ngốc không thôi.


Ý tứ hắn rõ ràng như thế, lẽ nào lại cố tình không nhận ra sao ? Madara xác thực rằng, mối quan hệ các tộc nhân và Mineko không sâu đậm, không đáng kể. Người ngoài thì chẳng tiếp xúc nhiều. Xem như không có đối thủ đi.


Mineko thúc giục :

- Ngươi mau trả lời câu hỏi của ta !


Lần này, Mineko gằn giọng, thực sự đến giới hạn chờ đợi. Biết không thể dây dưa, Madara ngồi xuống đối diện. Chậm rãi vén sợi tóc lòa xòa trên gương mặt đang nhíu lại tức giận, Madara chợt rất muốn cười.


Này, đúng là giống ái nam ái nữ thật ! Mang nét đáng yêu rất khó tả, vừa yêu nghiệt muốn người khác chở che, lại làm người khác sợ hãi , mạnh mẽ như đóa xương rồng, ôm vào rất đau.


Nhưng Madara lại yêu mến đóa xương rồng hoang dã kia. Có điều, chẳng biết làm sao để đuổi kịp. Hắn vốn kiêu ngạo, mạnh mẽ nổi trội trong tộc nhân, nhưng cuối cùng lại mềm yếu vô cùng trước cái vô tình phi thường nhẫn tâm trong lúc đối địch kẻ thù này. Dấp dáng y ngủ hiền lành như chú mèo nhỏ, còn đôi mắt ấn văn đầy mê hoặc, da trắng môi hồng.


Chợt , Madara nhớ nhung hình ảnh nữ nhân có đôi mắt xám tro, lúc nào cũng lộ ra vầng bán nguyệt, luôn ủng hộ giấc mơ hòa bình, rằng sẽ bảo vệ đệ đệ của Madara và hảo bằng hữu của mình. Can trường dũng cảm. Lúc nào cũng cố gắng hết mình luyện tập. Nghị lực của y ngay từ khi chưa mở ra Chakra nơi bờ sông Naka cách đây gần 2 năm , đã đáng khâm phục. Nơi tình cảm của y, cũng là chân thành. Dù biến ra dạng nam nhân hay nữ tử, cũng là đáng yêu không thể tả.


Gần 2 năm trôi qua, thật nhiều điều làm con người mệt mỏi.


Madara mất đi hảo bằng hữu Hashirama. Bên ngoài vô tình như thể muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng nội tâm vẫn là chút tiếc nuối. Chỉ trách rằng, Izuna và gia tộc Uchiha quan trọng hơn bản thân hắn.


Nhưng lần này, Madara sắp sửa mất đi quan trọng nhất tình cảm dành cho người trước mặt nữa sao ? Mineko sẽ cưới nữ nhân, sắp sửa san sẻ cho người khác ?


Madara một phen nghiến răng kiềm chế, vòng tay đem cả thân ảnh đang nhăn nhó tức giận kia vào lòng. Người thường gọi hắn là '' ca '' , đôi khi ngang ngược gọi thẳng tên gia hỏa nhà hắn mà không cần kiêng nể, lại làm Madara trót động lòng.


Mineko quan trọng lắm, đối Izuna chẳng thua kém được.


- Ma-da-ra U-chi-ha !!! - Mineko siết nắm đấm. - Ngươi- đang - làm - trò - hề - gì ?


Madara ấn tay lên gáy Mineko, đè hẳn cả khuôn mặt đang lầm bầm chửi rủa vào lồng ngực :

  - Mineko, ta xác nhận chuyện kia ngươi nói đúng tất cả là sự thật ! Là Uchiha cùng Senju đã giết Tử Ngân. Mineko, xem như ta là sai sót, là ta gánh tất cả. Ta tình nguyện chết trong tay ngươi đền tội, nhưng , ngươi nhất định không được đụng đến Izuna cùng Uchiha ! Nếu không, ta sẽ giết ngươi. Ngươi phải hứa với ta. Nào, bây giờ một ấn kết thúc nhanh cho ta thanh thản. 

 

Thừa nhận, Madara là nam tử hán, đứng giữa trời đất đầy kiêu hãnh, không có lý do gì lén lút nữa. Cậu không thể chịu đựng thêm . Đành rằng Ninja chính là không từ thủ đoạn, nhưng nhất định sẽ không quá đáng lợi dụng điểm yếu thừa cơ sau lưng đâm lén người. Chính vì châm ngôn này, mà Madara cực kì ghét và khinh thường Tobirama - kẻ Thủy thuật chuyên lợi dụng tấn công từ phía sau.


Điều cuối cùng, chính là mong đợi rằng y sẽ biết đến tình cảm chôn giấu này. Madara nâng cằm Mineko, ấn lên trán hắn một cái hôn nhẹ.


Thế là đủ.


Tình cảm, mãi mãi Madara tôn trọng , sẽ không xâm phạm và mãi mãi bảo vệ y.


Khóe miệng Mineko hơi nhếch lên, vẽ ra nụ cười.


Tốt, gia hỏa nhà ngươi không có nói dối.


Đoạn, đem tay vỗ nhẹ lưng Madara, vuốt dọc sống lưng xoa nhẹ an ủi : '' Ngươi không cần lo lắng nhiều. Ta vốn sẽ tha thứ. ''


- Thật sự sao ? - Madara kinh ngạc.


- Ân. - Mineko gật đầu. - Ta sớm nhận ra bản thân cũng là loại người không hoàn hảo, càng giết người, tổn thương Thời Không Nhãn càng nhiều, mắt ta càng ngày càng mù đi, nhưng đổi lại không có lấy một niềm vui. Trước kia là người như thế nào, ta bây giờ là người như thế ấy. Ninja cũng là người, cũng có cảm tình, chứ chẳng phải để phục vụ chiến tranh. Tranh chấp ích kỉ tình yêu bản thân, nhân sinh thật đáng chê cười ! Ta quá khứ từng gián tiếp giết đi muội muội và mẫu thân, không thể thay đổi quá khứ nữa. Kiếp này, ta chỉ có ngươi là ca ca, Izuna là đệ đệ, cùng Tobirama và Hashirama, các ngươi là quan trọng nhất trong lòng ta. Chi bằng sống cho tốt, cuối cùng mở ra chân mộng hòa bình thực sự xem như là chuộc tội. Những thứ khác, sinh mạng của ta , ta không quan tâm, quá khứ càng không, nếu cứ lo lắng hận thù quá khứ, ta hiện tại sẽ mất tất cả các ngươi. Đó là mong ước cuối cùng của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net