Chương 143: Đầu tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi về khách sạn tắm rửa xong, Thẩm Vọng Tân không gọi video với Tô Tinh Dã như ngày thường, anh vừa lau tóc vừa nhíu mày suy nghĩ điều gì đó, thật ra lúc này anh vấn đề anh nghĩ đến là bộ phim của họ bị thiếu đầu tư, anh đang nảy ra một ý tưởng táo bạo, thậm chí anh cũng không biết đến cuối cùng là đúng hay sai.

Lúc anh đang nghĩ ngợi, Tô Tinh Dã không đợi video của anh đã chủ động gọi lại, tiếng chuông của WeChat kéo suy nghĩ của Thẩm Vọng Tân trở lại, anh buông khăn mặt trong tay trả lời điện thoại, video được kết nối, gương mặt của hai người đồng thời xuất hiện trong màn hình của đối phương.

"Vừa về đến nhà hả?" Thẩm Vọng Tân hỏi.

"Đúng vậy." Cô đúng là vừa về đến nhà, hôm nay kết thúc công việc muộn một chút, cho nên vừa đến cửa liền trực tiếp gọi video cho anh.

Tô Tinh Dã đặt túi xách lên sofa, cầm điện thoại di động lên lầu, trò chuyện hai ba câu, Tô Tinh Dã phát hiện sự khác thường của anh: "Anh có chuyện gì phiền lòng sao?"

Thẩm Vọng Tân mím môi, nói sơ qua cho cô về chuyện đoàn phim của mình, sau khi nghe xong Tô Tinh Dã trầm mặc, không thể không nói cô thật sự rất hiểu anh, sau khi nghe anh nói xong liền đại khái hiểu được suy nghĩ của anh.

"Anh muốn đầu tư sao?"

Thẩm Vọng Tân trầm giọng cười: "Em có thể nhìn ra sao?"

Tô Tinh Dã cười nói: "Đương nhiên."

Thẩm Vọng Tân nghĩ nghĩ, nét mặt dần trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Em nói đúng, anh đang suy nghĩ về vấn đề đầu tư."

"Vậy anh suy nghĩ như thế nào?"

Thẩm Vọng Tân lắc đầu, hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"

Tô Tinh Dã "Ừ" một tiếng: "Em cảm thấy có thể."

Thẩm Vọng Tân nhướng mày: "Nói như vậy, em ủng hộ anh?" 

"Chỉ cần anh chấp nhận, em sẽ ủng hộ anh."

Thẩm Vọng Tân cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: "Em cứ như vậy tin tưởng anh, ngộ nhỡ lỗ vốn thì sao?"

"Đầu tư vốn là một thứ mạo hiểm, có lời có lỗ không thể tránh được." Tô Tinh Dã dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Em tin tưởng con đường trở lại, em càng tin tưởng anh."

Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tinh Dã qua video, thật ra sau khi nghe các nhà đầu tư thương lượng rút khỏi việc này, anh quả thật nảy ra ý tưởng đầu tư, hai năm nay nhân khí của anh trong giới này phát triển nhanh chóng, Lin Lin cũng kiếm được không ít lợi nhuận, hơn nữa hằng năm công ty của anh trai anh đều chia hoa hồng, quả thật có thể bù đắp vốn đầu tư cho họ.

Kỳ thật Thẩm Vọng Tân vẫn chưa nói với Tô Tinh Dã, ý tưởng đầu tư của anh rất đơn giản, với mối quan hệ hiện tại của hai người họ, anh có dự cảm, có lẽ không bao lâu anh sẽ gặp mặt ba của Tinh Tinh, anh hy vọng bản thân mình có năng lực đứng trước mặt ba của cô, có thể làm ông yên tâm giao con gái của mình cho anh, cho nên anh phải tính chuyện lâu dài.

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã trong đôi mắt chứa đầy tình yêu: "Tinh Tinh, cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn em."

"Đúng rồi, hai ngày nữa em muốn đi ghi lại cuộc sống của mình đúng không?"

"Vâng, ngày mốt đi."

"Tuy nói thời tiết gần đầy sẽ ấm lên, nhưng vẫn nên mang nhiều quần áo một chút."

Tô Tinh Dã gật đầu: "Được, anh cũng vậy, tuần sau Côn Minh sẽ có mưa, anh phải chăm sóc mình."

Ngắt điện thoại cũng gần mười hai giờ, Tô Tinh Dã còn có thông cáo vào ngày mai, chạy nhanh vào phòng tắm, tháo trang sức và đi tắm, khi cô tắm xong đi ra vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Vọng Tân gửi cho cô "Ngủ ngon", cô cười nhắn phản hồi, lúc này mới đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, an tâm tiến vào giấc ngủ.

......

Buổi sáng sau khi đến đoàn phim, Thẩm Vọng Tân khẩn trương quay phim, thẳng đến khi kết thúc một ngày quay phim vào buổi tối, ở bên này Thẩm Vọng tân vừa uống nước mà Đường Viên đưa đến, thở một hơi, anh vừa định nói chuyện với đạo diễn Tưởng về vấn đề đầu tư, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng của ông, cuối cùng nhân viên công tác nói cho anh biết, đạo diễn và nhà sản xuất của họ dường như đang ở trên cây cầu không xa phía trước.

Thẩm Vọng Tân còn chưa đến gần đã ngửi được mùi khói nhàn nhạt, quả thật có người đứng ở đó, bóng người lờ mờ, tia lửa trong tay đã bị đập tắt, nếu không phải đạo diễn Tưởng thì là ai?

Nghe thấy tiếng bước chân, đạo diễn nhìn về hướng anh, nhìn Thẩm Vọng tân đi đến chỗ ông: "Cậu sao lại đến đây? Kết thúc công việc sao không trở về nghĩ ngơi?"

Thẩm Vọng Tân đi đến, cười nói: "Không vội."

Đạo diễn Tưởng lần trong túi tìm điếu thuốc: "Hút một điếu không?" Mới vừa chạm đến, như nghĩ đến điều gì đó, cười nói: "Hừ, tôi quên mất, cậu không hút thuốc......"

"Đưa tôi một điếu đi." Thẩm Vọng tân bất ngờ nói.

Đạo diễn Tưởng thoáng trừng mắt: "Hút một điếu thật hả?"

Thẩm Vọng Tân cười gật đầu.

Mượn cái bật lửa của đạo diễn Tưởng để châm thuốc, hai người ngồi trên ghế của cây cầu có mái che thả khói, đạo diễn Tưởng nhìn anh một cái, nói: "Cậu vốn biết hút thuốc à?"

Thẩm Vọng Tân búng nhẹ thuốc, anh đương nhiên biết hút thuốc, có điều anh không nghiện thuốc lá, hút cũng ít, cũng chỉ là thỉnh thoảng lúc gặp áp lực quá lớn sẽ hút một hai điếu, sau này anh và Tinh Tinh ở bên nhau, anh phát hiện cô không thích mùi thuốc lá, cho nên sau đó trên cơ bản anh sẽ không động đến nó, anh cười cười, nói: "Rất ít khi hút."

Đạo diễn Tưởng gật đầu: "Người trẻ tuổi, ít hút thuốc cũng tốt, không giống như chúng tôi, nghiện thuốc nhiều năm như vậy, muốn bỏ cũng không được, đúng rồi, tìm tôi có việc gì."

Thẩm Vọng Tân chậm rãi nhả khói ra, hỏi: "Đã tìm được nhà đầu tư mới chưa?"

"Lão Tôn đang liên lạc đấy......" Nói được một nửa, ông nghẹn họng, nghiên đầu nhìn về phía anh: "Sao cậu biết?"

Thẩm Vọng Tân cười cười: "Ít nhiều nghe nói một chút." Đạo diễn Tưởng "Ây" một tiếng, nói: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, chúng tôi khẳng định có thể tìm được nhà đầu tư."

"Đạo diễn, ông nói, nếu tôi đầu tư thì sao?"

Có lẽ lời nói của Thẩm Vọng Tân quá bình tĩnh và nhẹ nhàng, cho nên đạo diễn Tưởng nói tiếp theo lời của anh: "Nếu cậu đầu tư......chờ đã, cậu nói cái gì?"

Thẩm Vọng Tân lặp lại lời nói: "Tôi nói, không cần tìm nhà đầu tư nữa, tôi đầu tư."

Sau khi đạo diễn Tưởng nghe xong, điếu thuốc cầm trên tay không cẩn thận rơi xuống đất, ông vội vàng vừa cầm lên vừa xác nhận: "Cậu thật sự định đầu tư?"

"Vâng, em đã suy nghĩ kĩ rồi, đầu tư cũng không phải là không được."

"Cậu nói thật hay giỡn?"

"Chú nhìn tôi giống như đang nói đùa sao?"

Đạo diễn Tưởng nghiêm túc nhìn vẻ mặt của anh, một chút cũng không có dấu vết của nói giỡn, ánh mắt đầy ý cười dường như không nhìn thấy, tay ông kích động vỗ lên bờ vai của anh: "Vọng Tân, cậu có thể!"

Vì vậy buổi tối hôm nay sau khi trở lại khách sạn, bọn họ liền bàn chuyện đầu tư này cho đến khuya, số tiền đầu tư hơi chênh lệch một chút so với Đường Yên nói với anh, bất quá phí đại ngôn của anh sẽ được thanh toán chỉ sau hai ngày, hơn nữa cộng với số tiền tiết kiệm của anh, đã đủ."

......

Ở bên này, Tô Tinh Dã cũng thu dọn hành lý đến Hàng Châu để ghi kỳ bốn 《 Cuộc sống của chúng tôi 》, vừa lúc Lương Đẳng cũng ở Bắc Kinh, hai người cùng một tuyến bay, lúc ở sân bay bị fan chụp được, còn lên hot search, bất quá không ai xem họ là CP, bởi vì họ nhìn giống CP tỷ đệ.

Ghi hình lần này đặc sắc hơn so với những gì cư dân mạng mong đợi, bởi vì tổ tiết mục mời tới Lí Phỉ và Ngô Mẫn Chi, ai chẳng biết ân oán của Lí Phỉ và Ngô Mẫn Chi trước đó, mọi người ở trong giới này đều biết hai người từ lâu hai người đã bất hòa, mời hai người ở với nhau nửa tháng, cảnh tưởng này thật sự quá kích thích.

Có điều các sao nữ dù bất hòa với nhau, bên ngoài vẫn để lại mấy phần mặt mũi, trên mạng cũng không có khiêu chiến, nhưng người xem trực tiếp đều có thể nhìn ra, chỉ cần hai cô ở trong khung hình, bầu không khí liền rất căng thẳng. Ba người các cô ở trong một phòng, ngày đầu tiên có một cuộc trành giành ngầm về chuyện giường ngủ, nguyên nhân là Ngô Mẫn Chi muốn ngủ giường tầng dưới, trước đó Lí Phỉ đã ghi một chương trình thực tế, cô ấy cũng thích giường tầng dưới, tổng cộng có hai giường, trong đó có vali của Tô Tinh Dã đặt ở tầng dưới giường bên cạnh, các cô ấy trước đó đều đã xem qua chương trình phát sóng trực tiếp, đương nhiên biết trước đó Tô Tinh Dã đều ngủ ở giường đó, tự nhiên sẽ không động đến vị trí của cô, cho nên hiện tại chỉ còn một giường tầng dưới, hai cô ấy tất nhiên sẽ có một người ngủ ở giường tầng trên, nhưng sự thật hiển nhiên, cả hai người không ai nguyện ý ngủ tầng giường trên cả.

Lúc này, khu đạn mạc đã bị fan hai nhà của các cô ấy quay quanh, fan của hai người quanh năm xé nhau, hoàn toàn đã có kinh nghiệm kéo xé, một đám liều mình để bảo vệ chính chủ nhà mình, lúc này Mãn Thiên Tinh yên lặng, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến chính chủ của các cô.

Hai người ở trên lầu giằng co, người dưới lầu đều không biết, trùng hợp lão sư Kim kêu Tô Tinh Dã lên xem các cô ấy sắp xếp thế nào, thuận tiện để cô sắp xếp lại hành lí, dù sao cô vừa đến liền cùng với Lương Đẳng làm việc, hành lý cũng chưa thu dọn, làm Mãn Thiên Tinh luống cuống.

"Chị Phỉ, chị Mẫn Chi, hai người sắp xếp thế nào rồi?"

Hai người vẫn đang sắp xếp, dọn đồ dùng vệ sinh, sắp xếp lại quần áo, nhưng cả hai đều ăn ý không chủ động chọn giường."

Ngô Mẫn Chi nhìn Tô Tinh Dã đi vào, dịu dàng mỉm cười, nói: "Gần rồi." Sau đó nói với Lí Phỉ: "Cái kia, cô chọn giường trên hay là giường dưới?

Ngô Mẫn ngay lập tức đem quyền lựa chọn vứt cho Lí Phỉ, đây là chiêu cũ nhất trong giới.

Lí Phỉ cũng cười nói: "Tôi sao cũng được, cô chọn trước đi."

"Không sao, cô chọn trước, tôi sao cũng được."

"Tôi không quan tâm lắm."

"Tôi cũng vậy nha."

____________ ha ha ha ha ha má ơi nhìn vẻ mặt của Tinh Tinh kìa____________ ha ha ha ha ha tôi cười chết mất, Tinh Tinh ngẩn người rồi

____________ người trợ giúp bắt đầu hốt hoảng

Ân oán của hai nhà này toàn bộ fan trong giới đều biết, nhóm Mãn Thiên Tinh thật sự không muốn dính líu đến hai nhà này, nhưng nếu liên quan đến Tô Tinh Dã, vì cô, các cô ấu cũng phải chuẩn bị tốt để chiến đấu, dù sao bảo bối của các cô ấy tuyệt đối không thể bị bắt nạt!

Tô Tinh Dã đúng thật có chút ngớ ngẩn, có điều ngớ ngẩn vài giây, dù sao cô đã ở trong giới vài năm, tuy nói được Thẩm Vọng Tân và Dương Vân bảo vệ rất tốt, nhưng chuyện trong giới đa phần có thể nhìn ra, cô cũng nhìn ra hai cô ấy không tình nguyên ngủ giường tầng trên, mà hiện tại có hai cái giường trên, một cái giường tầng dưới.

***

"Không có việc gì không có việc gì, Tinh Dã, em không cần xen vào chuyện của chúng tôi, em trước tiên sắp xếp hành lí của mình đi." Ngô Mẫn Chi cười nói, lúc cô ấy tới đây, người đại diện đã dặn cô ấy phải chung sống tốt với cô, dù sao hiện tại Tô Tinh Dã là lưu lượng lớn, trong giới rất nhiều fan mama, fan có tiền, duyên người qua đường cũng vô cùng tốt, không cùng phải tranh giành với nhà cô ấy.

Tô Tinh Dã nhìn cô ấy gật đầu, sau đó đi qua, mở hành lí ra đem khăn trải giường và vỏ chăn mà mình mang từ nhà theo như không việc gì đặt lên giường tầng trên, đúng vậy, vị trí giường trên.

Lí Phỉ và Ngô Mẫn Chi ở bên kia đều đang "bận rộn" nhất thời ngạc nhiên.

Tô Tinh Dã dường như mới nhìn thấy sự kinh ngạc của hai người họ, tay dừng thu dọn hành lí, nói: "Làm sao vậy?"

Hai người cũng là người thông minh, liền hiểu được ý của cô, vì thế lần đầu ăn ý lắc đầu, đồng thanh: "Không có gì, không có gì."

Sau khi nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi thông suốt, ai cũng không chủ động đề cập đến vấn đề giường nữa, bắt đầu sắp xếp hành lí, Ngô Mẫn Chi đem đồ dùng đặt ở giường trên đối diện với giường Tô Tinh Dã, Lí Phỉ ngủ ở giường dưới của Tô Tinh Dã, trận đánh giành giường vô hình này lúc này mới chấm dứt. Vốn còn có thể nhìn một trận chiến gây cấn, nhưng không ai nghĩ đến kết quả chính là như vậy, điều này làm cho fan hai nhà đang cãi nhau yên lặng đóng cửa, nhóm Mãn Thiên Tinh đương nhiên biết ý tứ của đứa nhỏ nhà các cô ấy, tuy nói cuối cùng vẫn là bước nhượng bộ của cô mà tránh được trận hỗn chiến này, nhưng các cô cũng có thể nắm rõ tình hình chung, không muốn cô bị hắc, có lẽ đây là nguyên nhân nhà Tô Tinh Dã luôn có duyên tốt với người qua đường nha.

Lúc này, trên cơ bản Barrage hoạt động sôi nổi đều là một số fan qua đường và fan tự do.

____ Tôi quyết định trở thành fan của Tô Tinh Dã, thật là một mỹ nhân lương thiện.

____ Quả nhiên là thần tiên tỷ tỷ, thần sắc ngưng động liền giảm bớt tình thế.

____ Hay mua cổ phần Tô Tinh Dã đi! Mua cổ phần không lỗ a!

____ Tôi đột nhiên hiểu vì sao nhiều người thích cô ấy như vậy.

Ngô Mẫn Chi và Lí Phỉ có tính cách hoàn toàn khác nhau, so với Lí Phỉ, Ngô Mẫn Chi hoạt bát hơn, còn Lí Phỉ thì điềm tĩnh, đương nhiên điềm tĩnh này có thể bỏ qua khi cô ấy đối đầu với Ngô Mẫn Chi.

Tô Tinh Dã chậm nhiệt, Ngô Mẫn Chi hoạt bát, thường xuyên chủ động khai thông cho Tô Tinh Dã, cho nên người sáng suốt đều có thể nhìn ra, quan hệ của Tô Tinh Dã và Ngô Mẫn Chi gần gũi hơn với Lí Phỉ, nhưng nếu nói quan hệ của Tô Tinh Dã và Lí Phỉ không tốt thì hoàn toàn không phải, hai người ở chung với nhau tự nhiên cũng hài hòa, chỉ có thể nói ba người đã hình thành ba cách giao tiếp khác nhau.

Nếu lúc chỉ có Ngô Mẫn Chi và Lí Phỉ, nhiệt đọ xung quanh tự động giảm xuống mười độ, âm thầm đánh nhau, ước được dùng ánh mắt giết chết đối phương, nhưng chỉ cần Tô Tinh Dã xuất hiện, trong nháy mắt đã phá băng, khan giả thật sự rất thích xem tình cảnh gán ghép đôi này, nhóm của Tô Tinh Dã thật sự đã trở thành một được yêu thích này.

Tô Tinh Dã ra ngoài nói chuyện điện thoại với Tiểu Thuần, bởi vì cô nhận được pb mà cô đã mua hai tháng trước lần lượt được giao, nhờ Tiểu Thuần qua lấy chúng giúp cô, khi cô ấy vừa vào cửa liền phát hiện không đúng, ngày thường không có chuyện gì, nhiệt độ phòng rất bình thường, phải có chuyện gì với cô sẽ giảm nhiều nhất là năm độ, nhưng vừa bước vào cửa, nhiệt độ đã giảm hơn hai mươi độ.

Cô liếc mắt nhìn trai phải, vừa hé miệng, sau đó yên lặng cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, chưa kịp bước chân, chợt nghe Ngô Mẫn Chi gọi cô: "Tinh Dã?"

Tô Tinh Dã nhìn cô ấy: "Hả? Làm sao vậy?"

"Chị muốn nói với em ngày mai không được đụng vào dưa muối mà chị mang đến."

"......A?" Cô còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe Lí Phỉ ở đối diện gọi.

"Tinh Dã, chị muốn nói với em, ngày mang em không được đụng đến cà phê chị mang đến."

"Tinh Dã, chị nói với em, chị không thích cà phê của em, chị sẽ tự mua."

"Tinh Dã, chị nói với em, chị cũng không thích dưa muối của em, đó không phải chỉ là món dưa muối hỏng thôi sao, làm như là bảo bối."

"Chị nói với em, ngoài miệng thì nói dưa muối hỏng, đũa so với người khác đều nhanh hơn."

"Chị nói với em......"

"Chị nói với em......"

"......"

Tô Tinh Dã: "???" Hai người họ không phải ở chung một phòng sao?"

____ ha ha ha ha ha ha ha ha ha không được! Mẹ nó thật buồn cười!

____ cứu mạng a ha ha xin hai vị tỷ tỷ buông tha tiểu tỷ tỷ Tinh Tinh của chúng em đi.

____ Bộ dạng Tinh Tinh không biết làm sao muốn nói rồi lại thôi cũng quá mắc cười nha.

____ hai người không phải đối thủ một mất một còn sao? Làm sao lại đáng yêu như vậy?

_____ Đột nhiên cảm thấy Ngô Mẫn Chi và Lí Phỉ đang đánh nhau, có chuyện gì vậy?

_____Cô gái ngỗ ngáo a ngoan mau chạy nhanh đi tắm đi ha ha ha ha ha tôi thật sự không muốn cười_____ Mãn Thiên Tinh tôi cũng không muốn cười nhưng tôi không biết vì cái gì lại cười liên tục cấp động đất

Nói thật, Tô Tinh Dã thật sự không trải qua quá nhiều chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn bạn bè cô cũng không nhiều, hơn nữa cũng không xuất hiện trên người cô, nhưng sau vài ngày, chuyện như vậy phát sinh ngày càng nhiều, chỉ cần một trong đó gọi cô, người kia nhất định sẽ gọi cô, cô đi bên này, bên kia khụ một cái, cô qua bên kia, bên này khụ một cái, cô nhất thời không biết nên đi bên nào trước.

Phải nói bốn tập trước là ấm áp hàn gắn, bốn tập sau miêu tả chân thực tôi và nhóm bạn của tôi, ba cô gái các cô quả thực nhận thầu là điểm cười của chương trình, cư dân mạng thực sự đã bật cười, thật sự chỉ có hai người họ phá bỏ nét mặt của Tô Tinh Dã, mỗi lần cô bị họ gọi, nét mặt của cô trong nháy mắt khẩn trưởng, thật sự quá mức chân thật, cư dân mạng đều trêu chọc các cô giống như thấy được chính mình.

......

Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng cũng đến tập cuối, bởi vì ngày mai sẽ rời đi, cho nên Ngô Mẫn Chi và Lí Phỉ không khó cho nhau sắc mặt, thật sự là sự hài hòa hiếm có, nửa đêm Tô Tinh Dã khát nước, đứng dậy xuống giường uống nước, bởi vì Ngô Mẫn Chi sợ tối, cho nên nhóm cô ấy đặt một đèn nhỏ trên cửa sổ lồi, hơn nữa có đèn vẫn rất thuận tiện, có điều cô uống nước xong cũng chú ý tới giường ngủ của Lí Phỉ ở đối diện trống không.

Suy nghĩ một lát, cô mặc áo khoác ra khỏi cửa, vừa đi ra đã thấy đèn sáng dưới lầu, mơ hồ nghe được Lý Phỉ đang gọi điện thoại trong khu không có ống kính, giọng nói mang theo ôn nhu không nói nên lời, Tô Tinh Dã như ý thức được điều gì, vì thế chuẩn bị lén lút trở về ngủ, bất quá cô vừa xoay người, liền nghe được giọng nói của Lí Phỉ dưới lầu vang lên: "Tinh Dã?"

Tô Tinh Dã xoay người lại, Lí Phỉ hiển nhiên vừa nói chuyện xong đi ra.

"Sao em lại ra đây?" Lí Phỉ hỏi.

"Em......"

Lí Phỉ cười: "Em không phải lo lắng cho chị chứ?"

Tô Tinh Dã hé miệng.

Lí Phỉ vẫy tay: "Tán gẫu một chút không?" Tô Tinh Dã bọc quần áo đi xuống lầu, hai người ngồi trên tấm thảm trông hu vực không gương, nói chuyện phiếm câu được câu không.

"Mấy ngày thật có lỗi." Lí Phỉ đột nhiên nói.

"Có lỗi cái gì?"

'Là chuyện của chị và Ngô Mẫn Chi làm liên lụy đến em."

"A, không sao a." Tô Tinh Dã suy nghĩ muốn nói: "Chị Phỉ, thật ra chị cũng không gét chị Mẫn Chi đúng không?"

Nét mặt của Lí Phỉ thoáng thay đổi: "Sao lại nói như vậy?"

"Trực giác, em cảm thấy thoạt nhìn hai người chán ghét nhau, nhưng trên thực tế lại giống như bạn bè, hơn nữa em cũng nhìn ra được chị Mẫn Chi không ghét chị." Thật ra, ngày đầu tiên cô tới cô đã phát hiện một chi tiết nhỏ.

Lúc chọn giường, thời điểm cô vừa bước vào cửa Ngô Mẫn Chi đã vui vẻ tán gẫu với cô, lúc ấy cô cho rằng cô ấy muốn ngủ tầng giường ở dưới, nhưng cô ấy lại đặt đồ cá nhân của mình ở phía đối diện cô, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng bất quá chỉ là giả vờ chào hỏi của các diễn viên nữ thôi, nhưng sau khi ở chung, cô lại phát hiện, Ngô Mẫn Chi đối xử với cô thật sự chân thành, không tồn tại diễn trò, vậy trước kia vì sao lại chọn giường đối diện của cô?

Ngay từ đầu cô đã không hiểu, sau đó mới dần dần hiểu ra, bởi vì cô ấy hiểu rõ chị Lí Phỉ, chị Lí Phỉ không hoạt bát giống cô ấy, quan hệ đối nhân xử thế cũng tương đối chậm, nếu cô ấy chọn giường dưới của cô, vô hình sẽ tạo ra ý tứ mơ hồ cô lập Lí Phỉ, rõ ràng nhận thấy cô ấy không muốn như vậy.

Sau đó đến chuyện dưa muối của chị Mẫn Chi, chị Mẫn Chi lúc ấy cũng nói, dưa muối của cô ấy là mẹ cô ấy làm, cho nên lúc ăn, tất cả mọi người đều khen ngợi mẹ của chị Mẫn Chi, dù sao cũng thật sự rất ngon, nhưng chị Lí Phỉ giống như rất quen thuộc, có thể thấy được, đó không phải là lần đầu cô ấy ăn, nếu thật sự như nước với lửa, trước đó làm sao có thể nếm qua dưa muối của trưởng bối đối phương chứ?

Còn cà phê của chị Lí Phí mang đến, một túi lớn như vậy, cô, Ngô lão sư và Kim lão sư cũng không thích uống cà phê, theo lý trước khi tới đây, người đại diện của cô ấy khẳng định cũng sẽ dặn dò một chút về sở thích của hai tiền bối bên này, nhưng cô ấy đem theo nhiều cà phê đến như vậy, hơn nữa một bao cà phê lớn mà cô ấy mang đến đều ở trong bụng chị Mẫn Chi, cô ấy hiển nhiên cũng không thích uống, cho nên vì sao một người không thích uống cà phê lại đem nhiều cà phê như vậy?

Các cô ấy đều biết sở thích của đối phương, tuy nói nhiều năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net