Chương 70: Anh thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết qua bao lâu, ngay vào lúc Tô Tinh Dã cảm thấy mình sắp không thở nổi, đôi môi của anh mới rời đi. Lưỡi tê dại cùng với độ nóng trên môi nói với cô rằng tất cả đều không phải là ảo giác. Lúc này, cô giống như vừa giẫm lên một đám mây mù, choáng váng ngửa đầu nhìn anh: "Anh, anh vừa hôn em..."

Thẩm Vọng Tân nhìn môi cô bị anh mút đến đỏ ửng lên thì hầu kết hơi chuyển động, anh "ừ" một tiếng.

Tim Tô Tinh Dã đập như sấm, "Vì... vì sao?"

Thẩm Vọng Tân đột nhiên cười khẽ, hỏi lại: "Em nói xem?"

"Em... em không biết."

Thẩm Vọng Tân hơi cúi người, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái: "Vậy anh nói cho em biết nhé?"

Mắt Tô Tinh Dã trợn to, cô cứng đờ gật đầu.

Thẩm Vọng Tân ghé sát vào lỗ tai cô, "Bởi vì, anh thích em, rất rất thích em."

Kỳ thật, Thẩm Vọng Tân chưa từng trải qua cảm giác thích một người, mà anh cũng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có người bước vào cuộc sống của mình, khiến anh nhớ mãi không quên, hàng đêm thức trắng. Anh vẫn luôn sống rất lý trí, anh có thế quản lý tốt cuộc sống và công việc của mình. Và lần đầu tiên anh bắt đầu nhận thấy cuộc sống và công việc của mình xuất hiện điểm giao thoa là khi quay phim 《Quyền Mưu》.

Lúc ấy, anh còn có thể an ủi mình rằng có lẽ là do kịch bản của 《Quyền Mưu》 quá hay nên việc anh chú ý đến cô là bởi anh đã nhập vai quá sau. Vì thế, sau khi đóng máy, anh đã cố gắng không nghĩ đến cô, bắt đầu lao đầu vào công việc, muốn dùng sự bận rộn này để giúp mình mau chóng thoát ra. Nhưng sự kiên trì trong khoảng thời gian dài của anh lập tức tan thành mây khói ngay khi anh nghe thấy Trì Hủ nói đoàn phim của cô cũng tới phim trường Tứ Xuyên. Bấy giờ, anh mới nhận ra rằng, là Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã, chứ không phải là Lục Dự Lễ thích Lý Uyển Yểu.

Nhưng sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, sau đó anh lại gặp phải áp lực nặng nề đến từ công ty do chuyện kết thúc hợp đồng, lúc nào cũng bận rộn giống như một con thoi không biết mệt mỏi. Khi ấy anh đã nghĩ, với tình cảnh hiện giờ, liệu có tiếp nhận tình cảm của cô không?

Vì thế, anh bắt đầu sinh ra sự hoài nghi và do dự với chính bản thân mình.

Tối hôm đó anh trằn trọc rất lâu, bàn tay lần sờ lên điện thoại vô số lần nhưng mãi không có động tác tiếp theo. Anh vốn nghĩ mình có thể kiên trì được, nhưng khoảnh khắc trông thấy cô lên xe vào ngày hôm sau, anh đã biết mình xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Hốc mắt Tô Tinh Dã lập tức đỏ lên, môi cũng hơi run rẩy, "Anh, anh nói anh thích em sao?"

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, ánh mắt thâm thúy lập tức lộ ra vẻ đau lòng.

 Anh hơi dùng sức ôm cô vào lòng lần nữa, cất giọng khàn khàn mà nghiêm túc: "Đúng vậy. Tô Tinh Dã, anh thích em, là kiểu thích giữa đàn ông đối với phụ nữ, là kiểu thích muốn được bảo vệ em. Còn em thì sao? Em có thích anh không?"

Thật ra đáp án này Thẩm Vọng Tân đã sớm biết rồi nhưng anh vẫn muốn nghe thấy chính miệng cô nói ra.

Tô Tinh Dã cảm thấy chóp mũi cay vô cùng, cô nắm chặt tây trang của anh,

ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc mà thốt ra từng câu từng chữ: "Em cũng thích anh, Thẩm Vọng Tân, em thật sự rất rất thích anh."

Tô Tinh Dã vừa dứt lời, môi lại bị lấp kín lần nữa, nhưng không xâm nhập sâu như lần trước mà lại dịu dàng đến nỗi khiến cô muốn khóc.

Bên kia, chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra. Mấy fan hâm mộ ở trước màn ảnh đang nôn nóng chờ bảo bối nhà mình xuất hiện nhưng lại đột nhiên phát hiện một chuyện, vốn dĩ chỉ có vị trí của Tô Tinh Dã là trống thôi, nhưng mà bây giờ ngay cả chỗ của Thẩm Vọng Tân cũng trống luôn.

—— Tôi có một suy nghĩ lớn mật, chắc chắn ca ca đã đi tìm Tinh Tinh rồi!

Mẹ nó tôi lại bị cắn rồi!!!

—— a a a a a!! Cái đôi ngốc nghếch, ngốc nghếch nay!!! Đôi ngốc này thật sự ngọt chết tôi rồi!!

—— Chỉ bởi vì ca ca của tôi không có ở chỗ ngồi thì nghĩa là đi tìm người nhà bạn, thật sự xem người nhà bạn là tiên nữ ư?

—— Cũng không biết là nhà ai đã nhìn chằm chằm vào bảo bối nhà tôi nữa, có phải là tiên nữ hay không thì trong lòng ai đó rõ ràng nhất đó!!!

—— Tân của tôi không có đâu, Tân của tôi không hẹn đâu, đừng có ôm Tân của tôi đi mà.

—— Mời anh nhà nào đó tự chơi mình đi, cảm ơn!

***

Sau khi hai người tách ra, bên tai Tô Tinh Dã đã đỏ ửng lên. Cô theo bản năng cúi đầu muốn nhặt điện thoại rơi dưới đất, nhưng cô vừa di chuyển thì Thẩm Vọng Tân đã nhanh hơn cô một bước cúi người nhặt di động lên đưa cho cô.

Tô Tinh Dã nặn ra một câu "Cảm ơn", mới vừa nói xong thì cái trán đã bị búng nhẹ một cái.

Thẩm Vọng Tân, "Sao lại khách sáo với bạn trai mình như vậy hả?"

Tô Tinh Dã há miệng, "Bạn... bạn trai?"

Thẩm Vọng Tân hơi cúi người nhìn vào mắt cô: "Xin hỏi cô Tô Tinh Dã, cô có bằng lòng để cho Thẩm Vọng Tân trở thành bạn trai của cô không?"

Tô Tinh Dã chớp đôi mắt hơi mỏi, dùng sức gật đầu, "Em bằng lòng, em rất rất bằng lòng."

Thẩm Vọng Tân nắm lấy bả vai gầy của cô, kề sát lại in lên vầng trán đầy đặn của cô một nụ hôn thành kính. Tô Tinh Dã nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó cô nghe thấy chất giọng trầm thấp của Thẩm Vọng Tân: "Anh rất vinh hạnh."

Trái tim Tô Tinh Dã nảy lên liên tục, giống như nó sẽ nhảy ra vào giây tiếp theo vậy.

Nhưng vào lúc này, di động đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện tên Dương Vân.

"Chị Vân lại gọi cho em." Tô Tinh Dã nhỏ giọng nói.

Thẩm Vọng Tân cười nói: "Em bắt máy đi, nếu không chị Vân sẽ sốt ruột  lắm đấy."

Tô Tinh Dã "vâng" một tiếng, lúc này mới bắt điện thoại. Điện thoại vừa thông, giọng nói sốt ruột của Dương Vân đã lập tức truyền tới, "Tinh Tinh, em có sao không? Sao lại không bắt điện thoại Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Dương Vân hỏi rất nhanh, Tô Tinh Dã biết mình đã khiến chị lo lắng nên vội

nói: "Chị Vân, em không sao, vừa rồi em..." Nói đến đây, cô ngước lên nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân, thấy đôi mắt ẩn chứa ý cười của anh thì hơi dừng lại, sau đó nói: "Vừa rồi không... không để ý."

Nghe thấy tiếng của Tô Tinh Dã, Dương Vân đã yên tâm hơn nhiều. Chị nhìn thoáng qua hai chỗ trống ở phía trước, nói tiếp: "Không sao thì tốt rồi, không sao thì mau về đi."

Tô Tinh Dã "vâng" một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.

"Chúng ta trở về thôi." Tô Tinh Dã nói.

Thẩm Vọng Tân gật đầu.

Ngay lúc Tô Tinh Dã chuẩn bị ra ngoài, tay bỗng dưng được ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, cô quay đầu lại nhìn anh theo bản năng: "Sao thế ạ?"

Thẩm Vọng Tân cười móc ra một thỏi son từ trong túi áo tây trang. Tô Tinh Dã hơi mơ hồ: "Son... son môi?"

Thẩm Vọng Tân kéo cô đến trước mặt mình, cười nói: "Son môi của em lem rồi."

Tô Tinh Dã theo bản năng giơ tay che môi lại, nhưng ngay tức khắc đã bị Thẩm Vọng Tân dịu dàng kéo xuống.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng Tân son môi cho người khác. Anh nhẹ nhàng quét qua đôi môi mềm mại của cô, hầu kết cũng vì thế mà lăn một cái, anh nói: "Em nhấp một cái đi."

Tô Tinh Dã nghe lời nhấp môi, bấy giờ mới chú ý tới ánh mắt là lạ mà quen thuộc kia. Gò má cô đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Chị Vân còn đang đợi chúng ta về đấy."

Thẩm Vọng Tân cười cười, nắm chặt thỏi son trong tay mình, "Vậy ta đi thôi."

***

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã trở về chỗ ngồi của mình một lần nữa. Về sau, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau, cả hai đều nghiêm túc nghe MC nói, thế nhưng bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy là sóng to gió lớn như thế nào thì chỉ có trong lòng họ rõ thôi.

Những fans đang nôn nóng chờ đợi rốt cuộc cũng thấy được thần tượng của mình trong màn hình, hai người đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc nhìn MC trên sân khấu.

Fan độc duy.

—— a a a a a!! Rốt cuộc ca ca cũng quay lại rồi!!

—— Góc nghiêng của ca ca đỉnh quá!! Ngoại hình hoàn hảo lấn át cả hội trường!!

—— Bị nhan sắc trời ban của thần tiên tỷ tỷ hấp dẫn rồi!! Trời ạ!! Yêu quá đi!!

—— Tinh bảo của không hổ là dân học múa, lưng thẳng kinh hồn! Dáng ngồi cũng đẹp nữa!

Fans Vọng Tinh.

—— a a a!! Giá trị nhan sắc của đôi tình nhân này cao quá đi thôi! Chỉ cần ở chung một khung hình cũng ngọt ngào như vậy! Tôi thật sự sắp bị ngọt chết rồi!!

—— Ý? Có phải Tinh Tinh đổi son môi không? Chỉ có điều màu này cũng đẹp ghê! Cầu Tinh Tinh cho mã màu son!!

—— hình như là màu bánh đậu của Armani, dạng son kem lì, có lẽ môi Tinh Tinh trông dày hơn là nhờ nó đó!!

—— Mẹ nó! Tôi cảm thấy mình u mê rồi!! A a a a a! Tôi phải đi đặt mới được!

Sau khi đêm tiệc từ thiện kết thúc cũng đã hơn 11 giờ. Vào lúc ra về, xung quanh hơi ồn ào và có khá nhiều người, Tô Tinh Dã cảm nhận được tay mình được nắm lấy, những ngón tay thon dài mạnh mẽ chen vào khe hở của tay cô. Trái tim cô lập tức trở nên tê dại, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mãi đến khi người trước mặt dần thưa thớt, xung quanh cũng dần sáng lên, Thẩm Vọng Tân mới thả tay cô ra, nhìn Tiểu Thuần ở cách đó không xa đang đi về phía này.

Thẩm Vọng Tân nhìn Tiểu Thuần một cái, sau đó nói với cô: "Em về đi."

Tô Tinh Dã nhìn anh, đột nhiên cảm thấy không nỡ. Họ chỉ mới xác định quan hệ thôi, cô bắt đầu thấy luyến tiếc anh rồi.

Thẩm Vọng Tân như đọc hiểu được suy nghĩ trong mắt cô, anh dịu dàng nói: "Về đến nhà thì gọi điện cho anh, có được không?"

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Sau khi Tô Tinh Dã lên xe, ánh mắt Dương Vân dừng trên môi cô hai giây, trong mắt chị hiện lên vài ý nghĩ sâu xa.

Khoảng thời gian trước, Tô Tinh Dã đã dọn ra khỏi biệt thự. Bây giờ cô đang ở căn hộ mà Tô Châu đã mua cho cô vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi. Suốt bốn năm đại học cô đều ở căn hộ này, lúc cô dọn về đây Dương Vân còn hơi lo lắng, nhưng chị nghĩ cô đã là người trưởng thành rồi nên phải có giao thiệp với bạn bè, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa.

A Uy lái xe vào hầm đỗ xe. Vốn dĩ Dương Vân muốn đưa cô lên nhưng Tô Tinh Dã từ chối: "Chị Vân, em không phải là con nít nữa, em có thể tự đi lên mà. Giờ cũng không còn sớm nữa, hai người về sớm nghỉ ngơi đi, em lên đây."

Dương Vân nhìn theo bóng lưng của Tô Tinh Dã, mãi đến khi cô vào thang máy rồi mới nói với A Uy: "Đi thôi."

Việc đầu tiên Tô Tinh Dã làm sau khi vào cửa là lấy điện thoại ra, sau đó ấn một dãy số đã thuộc nằm lòng, đầu kia lập tức truyền tới tiếng chuông chờ.

Trong quá trình này, Tô Tinh Dã khẩn trương đến nỗi đi qua đi lại, thật ra bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, thậm chí cô còn không dám xác định những chuyện vừa nãy là thật sao?

Vào lúc cô đang suy nghĩ miên man thì cuộc gọi được nối thong, chất giọng dịu dàng của Thẩm Vọng Tân truyền tới, "Về đến nhà rồi à?"

Tô Tinh Dã "dạ" hai tiếng, cô nắm chặt di động, thở phào một hơi, có phần chần chừ hỏi: "Thẩm Vọng Tân, chuyện vừa rồi là thật đúng không?"

Thẩm Vọng Tân ở bên kia không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh không khỏi nở nụ cười, "Ừ, là thật."

Tô Tinh Dã theo bản năng duỗi tay che miệng lại, bởi vì cô sợ mình nhịn không được sẽ hét lên mất.

"Vẫn còn cảm thấy không chân thật sao?" Anh hỏi.

"Bây giờ nghe thấy giọng của anh đã cảm thấy chân thật rồi."

Thẩm Vọng Tân khẽ cười một tiếng.

Chỉ một nụ cười như vậy cũng khiến trái tim của Tô Tinh Dã run lên, mật ngọt trào ra từ nơi đầu quả tim: "Thẩm Vọng Tân."

"Hửm?" Giọng nói dịu dàng và cưng chiều.

"Em thật sự thích anh vô cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net