Đoản 17: Bức thư của Cẩn Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản_17: Bức thư của Cẩn Mai

Ngày 21 tháng 4 năm XXXX

Chanh Liễu của mẹ!

Mẹ xin lỗi con nhé...

Mẹ biết là lúc con nhận được bức thư này, cũng là lúc mà mẹ từ trần...

Cả tuổi thơ của con mẹ luôn giữ kín cho người ngoài vì con không phải là một đứa trẻ bình thường và chính mẹ cũng vậy. Con có rất nhiều câu hỏi đúng không? Vậy để mẹ trả lời cho con nhé.

Mẹ cũng không biết là phải bắt đầu từ đâu nữa, chỉ nhớ là lúc mẹ chỉ mới là một cô gái 16 tuổi đã phải đi ra đường làm việc cho hắc bang. Lúc đó ông bà ngoại của con lúc đó rất nghèo... phải đi nợ xã hội đen để nộp tiền học cho mẹ, rồi cuối cùng thì sao? Bị bọn chúng đâm chết vì nợ mà không trả. Mẹ thật sự rất suy sụp, học rồi để được cái gì chứ, tương lai của mẹ là ông bà mà họ lại đi để em ở lại một mình. Tuyệt vọng và dại dột đã đưa mẹ đến với hắc bang đầy đen tối này!

Mẹ bắt đầu đi tập giết người, đòi nợ, lúc nào trên người cũng có máu tươi, thật sự là mẹ rất thảm hại con gái ạ, dù gì đi làm công cụ giết người cho người ta là do mẹ tự nguyện... Khoảng trừng 3 năm sau, lúc đó mẹ đã là sát thủ nổi tiếng trong bang nhưng ẩn danh, nhớ lại lúc đó mẹ thật tự hào, kiêu hãnh và tàn nhẫn. Hôm đó là ngày 14 tháng 4, ngày mà mẹ gặp cha con. Ông ấy là người đàn ông tốt nhất mà mẹ từng gặp, Cố Lãng... người đàn ông đã khắc sâu vào trong trái tim của mẹ.

Cứ từng chút từng chút một ông ấy làm tan chảy trái tim lạnh giá của mẹ, đó là lý do vì sao mẹ không thể giết ông ấy... Người ta nói sẽ đưa mẹ rất rất nhiều tiền, chỉ cần mẹ giết ông ấy, tất nhiên là mẹ đồng ý chứ, nhưng lại chọn cách tiếp cận ông ấy từ từ vì ngay cả ông ấy cũng nổi tiếng không kém. Rồi cứ như vậy, mẹ bị ông ấy làm cho mê muội, yêu rồi lại quá yêu, cảm xúc của mẹ thật sự hỗn loạn. Người ta nói mẹ lấy được lòng tin của ông ấy nhưng lại là hơn thế, ông ấy không chỉ cho mẹ chỗ dựa, tình yêu mà còn lấy đi lòng tin vững chãi của mẹ.

Con càng lớn càng giống ông ấy, ấm áp và nhân hậu, dù là ông ấy có lạnh lẽo tới mức tàn khốc nhưng đối với mẹ... ông ấy mãi là người đàn ông tuyệt nhất mà mẹ từng gặp. Trái tim của mẹ cũng bị thu phục vì bản chất nghiêm khắc nhưng ấm ấp, bá đạo nhưng bên trong lại cực kỳ dịu dàng. Cả đời này, mẹ nợ ông ấy... mà lại đi phản bội ông ấy con ạ.

(Linh xàm ghê mà thôi. Chanh Liễu là con của Cố Lãng nhé... muốn cho Chanh Liễu sống lại để anh em yêu nhau ghê mà thôi... Linh mặn cũng không đến mức đó đâu)

Cho đến bay giờ mẹ vẫn không thể quên được đêm hôm đó, khi mà ông ấy và mẹ mới đính hôn, mẹ đã gặp Vĩ Kỳ...

"Cẩn Mai, cô quên đi lời hứa với chúng tôi rồi sao? Dù gì thì trước đây tổ chức cũng giúp cô rất nhiều, bây giờ cô có tiếng rồi lại quên chúng tôi là không hay đâu nhé!" Người đàn ông này làm mẹ cảm thấy rất nguy hiểm nhưng mẹ đã giữ bình tĩnh. Lúc đó chính mẹ cũng đã gây dựng một bang của riêng mình!

"Tôi sẽ không giết anh ấy đâu... anh ấy là tất cả của tôi!" Mẹ nhớ rất rõ từng lời nói... từng chữ từng chữ một

"Thế để tôi giết vậy!" Vĩ Kỳ thản nhiên nói

Mẹ tái mặt đi, tên này từng là một trong những người ưu tú nhất của tổ chức, nếu hắn mà ra tay thì sẽ luôn có hai hướng, một là chết, hai là hắn sẽ bị bắn chết! Mẹ lúc đó luôn cẩn trọng cho đến khi trái tim mình đau buốt vì lo lắng mà không chịu được... mẹ đã hẹn gặp hắn mà điều đó là điều mà mẹ hối hận nhất. Con hỏi vì sao mẹ lại sợ phải không? Lúc đó cha con đang bị bắn nên cảnh giác không nhiều, ông ấy giao tất cả cho mẹ... ngu ngốc thật nhưng mẹ nghĩ, khi yêu ai cũng như vậy thôi!

"Tôi phải làm gì thì anh mới tha cho anh ấy! Tôi thật sự xin anh, Cố Lãng là tất cả của tôi!" Mẹ đã nói như vậy nhưng nét mặt của mẹ vẫn lạnh lùng...

"Ngủ với tôi một đêm... thế nào?" Vĩ Kỳ nhìn mẹ cười gian

"Anh bị điên à, ngủ với tôi thì anh sẽ chối bỏ trách nhiệm đi giết Cố Lãng...?"

"Tôi sẽ bỏ tờ truy nã xuống, hoạt động ở đó là 10 năm rồi... tôi cũng phải có tiếng nói chứ nhỉ?"

"Tôi sẽ tin một người như anh sao?" Mẹ đã chỉa súng vào đầu hắn, đe doạ

"Được thôi... tuỳ cô, để tôi sắp xếp vậy!"

Mẹ luôn có cách nhìn rất sắc trong truyện này nhưng lần này... hắn đã nói thật, hắn có thể cứu lấy cha con... chỉ cần mẹ ra đi, cha con sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Đêm hôn đó mẹ chủ động để ông ấy chiếm lấy mẹ, lần cuối cùng thôi... hãy để mẹ được ở thiên đường lần cuối trước khi mẹ phải sống trong địa ngục, lúc đó Cố Lãng có hỏi mẹ rất nhiều nhưng mẹ chỉ lắc đầu. Hết rồi, mối quan hệ màu hồng đó... thật sự hết rồi!

Sau đêm đó mẹ đã ra đi không một lời từ biệt, kể cha cha con có lật tung cái thành phố này lên cũng sẽ không thấy mẹ, vì lúc đó mẹ đang ở tổ chức, làm chuyện mà mẹ cảm thấy nhục nhã nhất, cảm giác ghê tởm đó, cho tới bây giờ mẹ vẫn còn cảm nhận được. Sau đó mẹ mang thai, mẹ đã từng có ý nghĩ là sẽ phá con đi nhưng Vĩ Kỳ đã ngăn cạn mẹ, cầu hôn mẹ và mẹ đã đồng ý. Mẹ không thể nhẫn tâm nhìn thấy con bị phá bỏ...

Trong đầu luôn có suy nghĩ là con là của hắn ta cho nên mẹ ghét con lắm... Thời gian để đợi mẹ chuyển hết tài sản cho Cố Lãng là thời gian khó khăn nhất với mẹ. Ở trong căn nhà ở phía Bắc thành phố cùng với người mình không yêu thương gì, lại còn nghĩ mình mang giọt máu của hắn ta... chỉ cần nghĩ thôi là mẹ lại phát điên với chính mình.

Sau đó thì mẹ cùng Vĩ Kỳ rời khỏi thành phố để đến anh, khi sinh con ra mẹ đã bảo họ đi kiểm tra ADN và phát hiện con là của Cố Lãng, mẹ hạnh phúc vô cùng, ít nhất thì con là tinh kết tình yêu của ông ấy và mẹ. Nhưng con gái à, xin lỗi vì đã dấu con nhé... ông ấy không phải người bình thường như những người cha khác, mà là một người không thể động vào nên mẹ đành phải dấu con thôi. Được ông ấy yêu và được nuôi con là hai điều mà làm cuộc đời mẹ cảm thấy thật có niềm vui.

Còn về người cha mà con gọi suốt 19 năm nay, mẹ thật sự không biết phải giải thích như thế nào, mẹ là người nuôi ông ấy ở lúc bắt đầu nhưng lại nợ ông ấy sau này, ông ấy cố gắng để cho con và mẹ một tình yêu của một người cha, người chồng nhưng thật sự cái tên Cố Lãng đã khắc sâu vào từng khoảng khắc hạnh phục và đau khổ của mẹ rồi. Trái tim này là của ông ấy, sự tự do lại là của Vĩ Kỳ... mẹ thật giống là con rối nhỉ?

Con thất vọng về mẹ không? Vì mẹ đâu được hoàn hảo như những người mẹ khác... và càng không thể cho con biết được sự thật này. Không thể đưa con đến trước mắt Cố Lãng và nói cho con rằng: "Cha con đó con gái..." Xin lỗi con nhé... vì đã giấu đi những bí mật như thế này. Con lớn lên ngây thơ trong sáng như một cô thiền thần vậy nên mẹ không nỡ vấy bẩn như chính bản thân mẹ

Chỉ cần con còn sống, hãy bảo vệ người của Cố gia nhé... vì chúng ta nợ họ, nợ máu, nợ tiền, nợ thời gian và cuối cùng là tình cảm. Đi gặp Cố Lãng để cứu Vĩ Kỳ là điều liều lĩnh nhất mà mẹ từng trải nghiệm. Một Cẩn Mai từng bướng bỉnh và kiêu ngạo trước Cố Lãng lại đi cầu xin ông ấy... chính mẹ cũng mất mặt nhưng đua nhiều hơn con ạ.

Mấy dòng cuối này, mẹ xin con lần cuối, nếu mà con có gặp lại Cố Lãng thì hãy tôn trọng ông ấy như một người cha thật sự nhé. Cảm ơn con gái!

Người mẹ tội lỗi của con

Phương Cẩn Mai

#còn

#LinhTran

-Khi yêu thì ai cũng sẽ ngu ngốc dù họ có thông minh đến thế nào, Linh nghĩ Cẩn Mai cũng như vậy, các nàng thấy ngu ngốc thì Linh cũng đồng quan điểm nhưng nghĩ thử nhé, nếu như bạn thật sự yêu ai đó... thì bạn có đánh đổi không?

-Vĩ Kỳ cũng vậy, ông ấy cũng rộng lượng và bao dung nhưng lại theo cách tàn nhẫn nhất. Yêu Cẩn Mai nhưng lại phải nhìn thấy bà ấy đính hôn với kẻ thù của mình... đau lắm đó...

-Vì Vậy mà Linh mong là mọi người nhìn từ nhiều phía mà nghĩ nhé, mỗi người đều có lý do của mình, ai cũng đau khổ chứ không chỉ mỗi cá nhân. Số phận luôn trêu đùa như vậy đó...

MÀ CHUNG QUY CŨNG LÀ VÌ CON TÁC GIẢ THÍCH NGƯỢC... >0<

Ngược, ngược nữa, ngược mãi~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net