Chương 02: Một ngày đầy tai vạ của Ibuki Mio

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là những dòng viết về sự kiện trước Giáng sinh hai ngày.

Buổi sáng ngày 23. Tôi đang một mình tới trung tâm thương mại Keyaki với một mục đích trong đầu. Tôi lướt qua một cửa tiệm để tìm thứ mình cần.

"Mình chưa bao giờ xài cái này nhỉ..."

Sau khi đọc đánh giá trên internet cũng như hỏi nhân viên, tôi quyết định làm hai nháy.

Tôi cho hàng vào một cái túi giấy nhỏ rồi mang ra thanh toán.

Thật kinh ngạc, mấy thứ này có giá đắt đỏ không ngờ. Tôi rời cửa tiệm với chiếc túi giấy trên tay và quyết định quay về ký túc xá. Giờ chỉ cần ghé qua cửa hàng tiện ích trên đường về để mua vài thứ nữa thôi là xong. Sau đó, tôi sẽ quay lại trung tâm thương mại Keyaki lần nữa để xem một bộ phim sắp ngừng chiếu.

Đó là kế hoạch của tôi vào hôm nay. Thế nhưng, do đụng mặt một người, kế hoạch này đang dần phá sản.

"Hôm nay cậu khoẻ chứ, Ayanokouji-kun?"

Sân trường tuy rộng nhưng vẫn khá chật chội. Nếu cứ quẩn quanh thế này chắc chắn tôi sẽ đụng mặt rất nhiều học sinh.

Ngay trước lối ra trung tâm thương mại, một cô gái lên tiếng. Tay chống gậy, cô ấy từ từ bước lại gần tôi. Sakayanagi Arisu năm nhất lớp A. Cô ấy biết tôi ở Căn Phòng Trắng. Và là con gái của chủ tịch ngôi trường này.

"Cậu ra ngoài sớm như vậy sao? Hôm nay cậu ở một mình à."

Bình thường Sakayanagi có một người luôn theo sau, nhưng tôi không thấy ai cả.

"Tôi đến đây chơi với Masumi-san, nhưng chưa thấy cô ấy đâu."

Sakayanagi để ý cái túi giấy trên tay tôi.

"Cậu bị ốm sao?"

"Không, không hề. Như cậu thấy, tôi vẫn khoẻ re."

Tôi khẽ giơ hai tay ra, làm thêm vài trò mèo để thể hiện rằng tôi đi một mình.

Trên hết, tôi cho cái túi giấy vào túi áo.

"Vậy thì tốt quá. Nếu không ngại, cậu có muốn chơi với tôi không?"

Cái đề nghị phiền phức đến khó tin gì thế này. Tôi chẳng cần phải đáp lại.

"Tôi từ chối. Cậu nổi bật lắm."

Nếu tôi bị bắt gặp đang chơi với Sakayanagi thì sẽ gây ra ồn ào không đáng có.

"Fufu. Tiếc quá."

Sakayanagi có lẽ cũng không muốn khiến tôi nổi bật bằng những trò vô bổ như vậy. Rõ ràng cô ấy rủ tôi chơi cùng chỉ là để chọc tôi thôi.

Nếu muốn tiết lộ hoàn cảnh của tôi, cô ấy đã hành động từ lâu rồi.

Nhưng kể cả trước mặt Ryuuen, cô ấy cũng không hé răng nửa lời về tôi. Từ đó, có thể nói Sakayanagi định một chọi một với tôi.

"Vậy thì đứng tán gẫu một chút cũng không vấn đề gì đúng không?"

"Đứng tán gẫu sao, có chuyện gì vậy?"

"Gọi thế này chắc cậu ta sẽ phát điên lên cho xem, nhưng Dragon Boy-san đang lùng cậu đúng không? Nói đúng hơn thì cậu ta đang tìm tên trùm thao túng lớp D từ trong bóng tối chứ nhỉ. Chuyện đó sao rồi?"

Hiện giờ, ngoại trừ những bên liên quan, chắc hẳn chưa ai biết về vụ sân thượng cũng như kết cục của nó.

Tuy nhiên, cũng không có gì lạ khi cô ấy có thể moi được một phần thông tin vụ đó. Ví dụ như là-

"Học sinh lớp C đang lục đục với nhau, xem chừng vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi. Cậu biết chưa?"

Đúng vậy. Bọn Ryuuen đã bị thương trong cuộc ẩu đả với tôi. Chuyện này vốn đã hiển nhiên, nên cũng thật dễ dàng mà suy đoán đủ thứ về bọn họ. Bề nổi câu chuyện là lớp C đang có mâu thuẫn nội bộ, hẳn Sakayanagi đã nghe ở đâu đó.

"Tôi có nghe chuyện đó nhưng không rõ chi tiết."

"Dường như Dragon Boy-san đã cãi cọ với đám lính. Nhưng tôi thấy khá vô lý, tôi nghĩ Ayanokouji-kun có liên đới đến vụ này."

"Sao tôi lại liên đới? Vì cậu quả quyết rằng tôi là trùm đúng không? Theo quan điểm của tôi, đó là một sự vụ bất ngờ. Tôi cứ nghĩ lớp C đoàn kết lắm chứ."

"Lớp C đoàn kết ấy à?"

"Dù là bằng cách khủng bố hay áp bức độc tài, họ vẫn đoàn kết mà?"

"Ra thế, có thể lắm chứ. Có vẻ Ayanokouji-kun không dính líu nhỉ. Như tôi thấy thì cậu không bị thương chút nào..."

Dường như cô ấy đang quan sát kỹ lưỡng cử chỉ và nét mặt của tôi, nhưng tôi sẽ không bị huỷ diệt đâu.

"Xem ra mâu thuẫn nội bộ là thật rồi. Chỉ là tôi không lý giải được tại sao cậu ta lại hứng thú với lớp D đến vậy."

"Lớp D cũng có khá nhiều tài năng đấy. Kouenji chẳng hạn."

"Vậy sao. Quả thật cậu ta có vẻ cũng là một đối thủ thích hợp với Dragon Boy-san."

Cuối cùng, Sakayanagi đã kết luận như vậy.

"Mà thế cũng được. Khi học kỳ ba bắt đầu, tôi sẽ tìm ra toàn bộ sự thật thôi."

"Tôi chuyển chủ đề được không?"

Thay vì nhẹ nhàng, tôi đề nghị chuyển chủ đề thẳng mặt.

"Dĩ nhiên là được rồi."

Không chút phản đối, Sakayanagi chấp nhận.

"Gần đây tôi thấy tò mò chuyện này, mấy ngày trước trông cậu rất hoà thuận với Ichinose. Bỏ qua vấn đề của lớp cậu, tôi không nghĩ cậu là người hoà đồng với các lớp khác đâu."

Tôi nhớ mấy hôm trước, Sakayanagi và Ichinose đã đi chung với nhau trông rất thân thiện.

Đã cất công dành thời gian nghỉ lễ để đi chơi với nhau, không hoà thuận với nhau thì là gì.

"Fufu. Mong cậu hãy bớt đùa đi."

Dường như câu nói của tôi rất đáng lưu tâm, Sakayanagi cười lớn.

"Tôi với cô ấy... không phải là bạn đâu?"

"Tức là?"

"Mặt khác, cô ấy lại nghĩ tôi và Ayanokouji-kun là bạn đấy..."

Nói rồi cô ấy dừng lại một chút.

"Lớp C đang rất ám ảnh về lớp D, làm tôi hơi ghen tị đấy. Tôi chỉ đang giỡn với lớp B để gạt bỏ nỗi buồn chán thôi mà."

Có vẻ như họ chỉ là đối thủ để cô ấy giết buồn chán.

"Quan trọng hơn, khi bắt đầu học kỳ ba, cậu muốn chơi với tôi không?"

"Rất tiếc tôi không có ý định như vậy. Nếu muốn, mời cậu đi mà chơi với bọn Horikita ấy."

"Cô ấy không thích hợp để làm đối thủ của tôi đâu."

"Thế thì Ryuuen, hay anh chị khoá trên chẳng hạn. Tôi muốn cậu lờ tôi đi."

"Đó là việc không thể. Bởi tôi rất muốn đấu với Ayanokouji-kun mà không chậm trễ một ngày nào."

Dù tôi đã bảo rằng mình không có ý định hùa theo, nhưng Sakayanagi không từ bỏ.

Cứ tiếp tục tỏ ra khiêm nhường trước mặt Sakayanagi chắc cũng chẳng có tác dụng gì. Chừng nào cô ấy còn biết về Căn Phòng Trắng, cô ấy sẽ không ngừng săn đuổi tôi.

"Nếu tôi cứ lờ cậu đi thì sao?"

"Tôi không phiền đâu nhưng... như vậy có ổn không đây? Nếu Ayanokouji-kun không làm đối thủ của tôi, tức là ai đó sẽ phải thế chỗ cậu. Dù lớp B đang liên minh với các cậu có sụp đổ, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu."

"Vậy mấy lời vu vơ vừa nãy có liên quan à."

Có vẻ như ý nghĩa đằng sau việc Sakayanagi tiếp cận Ichinose là để bắt đầu tấn công lớp B. Bao nhiều phần là sự thật đây? Trong khi nói chuyện với Sakayanagi, tôi thấy đôi chút thú vị.

"Đến khi cậu quyết định làm đối thủ của tôi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ chơi cùng lớp B. Một lỗ hổng hoàn hảo sẽ lộ ra, khi đó Ayanokouji-kun và các bạn hiển nhiên có thể lên lớp rồi."

Cô ấy chỉ nói với mình tôi về cuộc xâm lăng kẻ địch. Dù vậy, lúc này tốt hơn hết không nên kết luận rằng cô ấy sẽ thực sự tấn công họ. Có thể đó chỉ là lời khiêu khích, hay một lối chơi chữ. Nhưng không thể lầm được, đây là cơ hội. Khi ánh mắt của Sakayanagi chuyển từ tôi sang Ichinose, tôi có thể tránh dính vào xung đột thừa thãi.

"Cậu có thể thắng được bọn Ichinose không?"

"Ý cậu là?"

"Từ lúc nhập học đến cuối học kỳ hai, lớp B tỏ ra vô cùng bền chặt. Mặt khác lớp A thì đang tự níu chân mình. Dù cậu có thể hiện mình có khả năng siêu việt, tôi vẫn khó lòng tin cậu được."

"Ra vậy. Cậu nghĩ rằng tôi muốn nói gì cũng được à."

Mặc dù điềm tĩnh thừa nhận, nhưng Sakayanagi vẫn để tôi liếc nhẹ thấy cảm xúc của cô ấy.

Vậy thì tôi sẽ nhỏ thêm vài giọt dầu vào lửa.

"Gần đây tôi cũng đã biết được thân phận của cậu. Cậu là con gái của Chủ tịch."

"Vậy sao. Nhờ đâu mà cậu biết được chuyện này vậy?"

Sakayanagi trả miếng. Vì đây là chủ đề cô ấy không thể không phản pháo.

"Nhờ đâu không quan trọng. Có một thứ đã rõ ràng. Chí ít bố cậu đã có chút tác động trong việc chỉ định cậu vào lớp A. Nói cách khác, không thể chắc chắn rằng cậu được lựa chọn dựa theo năng lực. Dù có nổ to đến mấy về việc đánh bại Ichinose cũng rất khó để tin ngay được."

Năng lực của học sinh tên Sakayanagi Arisu đây vẫn chưa hề được bên thứ ba xác nhận.

"Vậy cậu giải thích thế nào về việc tôi đang điều hành phần đông của lớp?"

"Điều hành lớp? Nó chẳng nói lên được gì về khả năng của cậu. Cả Ryuuen và Ichinose mà cậu cho là thấp cổ bé họng cũng đang làm được đó thôi. Ở lớp D thì Hirata cũng vậy. Nếu nói về cách thức thống nhất mọi người, Hirata tỏ ra vô cùng xuất sắc và điều đó không phải là bằng chứng về khả năng nổi bật của mọi người."

Gõ gậy cái cộp, Sakayanagi bắt đầu xem lại cách tiếp cận từ một góc độ khác.

"Với đối thủ của tôi là cậu thì mấy lời bịp con nít ấy không có tác dụng nhỉ. Xin lỗi vì thất lễ."

Sakayanagi nói lời xin lỗi.

"Tuy nhiên, Ayanokouji-kun. Liệu cậu có hơi kiêu căng quá không nhỉ? Cậu đang quá say sưa vì mình là thành công đầu tiên của Căn Phòng Trắng thì phải?"

Theo cách nhìn của Sakayanagi, tôi là như vậy sao.

Trước giờ tôi chưa hề nghĩ về nó, nhưng dù tôi có bị hiểu thành như vậy thì cũng hết cách. Nếu phải chọn giữa làm một tên thành công hay thất bại, thì không nghi ngờ gì nữa, tôi được phân loại là một con người thành công. Nếu không thì lão ta... ông già tôi đã không ám ảnh tôi đến vậy.

"Đúng là Ayanokouji-kun đang hiểu lầm gì đó rồi. Cậu không nghĩ việc cậu 'ở phía sau tấm kính' rất tuyệt vời sao? Quả thật, lượng kiến thức mà cậu đã thu nạp từ nhỏ đến giờ thật quá đỗi phi thường. Dường như cậu đang giấu diếm sự thật đó tại ngôi trường này, nhưng tôi không hề nghi ngờ sự xuất chúng của cậu trong cả học tập và thể thao. Thế nhưng, nơi đó dành cho những 'kẻ thiếu thiên bẩm'. Những người sinh ra đã là thiên tài có thể nói là không cần một nơi như vậy."

"Cũng đúng."

Tôi không phủ nhận. Thật ra lòng tin của ông già tôi cũng chỉ có vậy. Có gen trội hay không không quan trọng. Bằng cách giáo dục con người một cách triệt để từ lúc mới lọt lòng, quản lí mọi thứ từ quãng thời gian phân bổ cho giấc ngủ đến cả những thứ được phép ăn, một con người hoàn hảo sẽ được hình thành. Đó là cách duy nhất để tạo ra một siêu thiên tài phục vụ cho Nhật Bản. Lão già tin vào điều đó.

"Tại sao cậu lại thù địch tôi như vậy?"

"Bởi vì đánh bại Ayanokouji-kun là bằng chứng cho thấy con người ta tuyệt đối không thể chiến thắng được thiên tài bẩm sinh. Dù bỏ ra bao nhiêu công sức đi nữa vẫn có một khoảng cách không thể nào san lấp. Đó là đức tin của tôi."

Tức là cô ấy tin chắc mình là thiên tài sao.

Từ phía sau, Kamuro chầm chậm bước tới, vẻ như đang tìm kiếm Sakayanagi.

"Ra cậu ở đây à. Này, đừng có tự dưng biến đi khỏi chỗ hẹn chứ. Chân cậu có ổn đâu."

Dù có để ý tôi, Kamuro không bắt gặp ánh nhìn của tôi mà chỉ biết nói xấu Sakayanagi.

"Tớ xin lỗi. Tớ đến trước và chỉ đang đi dạo thôi mà."

"Thế thì ít nhất phải liên lạc với tôi chứ."

Vì đang gặp mặt Kamuro, cô ấy sẽ không lỡ miệng gì về tôi đâu. Có vẻ như Sakayanagi chẳng hề hứng thú muốn năng lực của tôi được biết đến. Đúng hơn thì, cô ấy không thích bô bô chuyện của tôi ra xung quanh để kẻ khác nẫng tay trên con mồi của mình.

"Hơi đột ngột chút, nhưng Masumi-san, cậu nghĩ gì về Ichinose Honami-san?"

"Đúng là đột ngột thật..."

Vừa mới gặp mặt, Kamuro dường như đang hơi lúng túng với câu chuyện thiếu mạch lạc này.

Nhất là việc có tôi đứng cạnh là một trong những rào cản khiến cuộc hội thoại khó khăn hơn.

"Là thế này, tớ đang nói chuyện với cậu ấy về kế sách công kích Ichinose-san."

"Công kích... à. Hỏi tôi nghĩ gì thì... Ichinose là một học sinh ưu tú và luôn giúp đỡ người khác. Một người tốt. Chắc vậy?"

"Đúng vậy. Một phần cô ấy là học sinh ưu tú thì hiển nhiên rồi. Cô ấy dường như luôn đứng đầu trong các bài kiểm tra, và còn thống nhất cả lớp nữa. Cậu nghĩ sao, Ayanokouji-kun?"

Lần này cô ấy hỏi tôi.

"Tôi cũng cùng ý kiến."

Tôi trả lời không chút lưỡng lự.

"Vậy cậu nghĩ đánh bại một học sinh ưu tú như vậy có đơn giản không, Masumi-san?"

"Khó chứ sao không? Lớp B dường như rất keo sơn nên họ sẽ không sụp đổ từ bên ngoài đâu. Mấy trò đút lót cũng không ăn thua với Ichinose. Chẳng còn cách nào khác ngoài tấn công trực diện, nhưng nếu nói lớp ta cũng đoàn kết thì hơi đáng nghi đó."

"Quả thật, mới nhìn thì công kích Ichinose-san là một nhiệm vụ khó khăn."

"Ý cậu là không phải vậy?"

"Đúng. Thật ra không phải vậy. Ai ai cũng có yếu điểm. Ichinose-san cũng vậy. Một yếu điểm chí mạng."

Nói rồi Sakayanagi cười to.

"Cô ấy là một học sinh ưu tú, đó là điều hai cậu đã vốn đã công nhận và tất nhiên là sự thật. Thế nhưng, những khía cạnh như giúp đỡ người khác và thánh thiện, có thật đó là bản tính của cô ấy không? Các cậu không nghĩ rằng đâu đó trong thâm tâm cô ấy luôn coi thường người khác sao?"

"Không biết nữa... phần đông con người, chí ít bên ngoài sẽ tỏ thái độ như vậy. Miệng thì nói toàn lời hay ý đẹp, nhưng ai biết được trong lòng họ nghĩ gì. Nhưng như vậy không phải là xấu. Rõ ràng ai cũng hành động theo ý thích của mình. Nhưng cái cô Ichinose đó đúng là một vị thánh ngu ngốc mà."

Như Kamuro nói, phần đông con người luôn có một bộ mặt bí mật bên trong.

Không bàn đến chuyện bộ mặt bí mật ấy có bạo lực như Kushida hay không, việc sở hữu một bộ mặt đen tối cũng là bình thường. Tuy nhiên, cô gái Ichinose Honami này tuyệt đối không để ai đánh hơi thấy điều đó. Chuyện Ichinose đã bị tóm lấy điểm yếu cũng có liên quan chăng?

"Cậu không nghĩ vậy à?"

"Ừ. Cô ấy rất nghiêm chỉnh. Đúng hơn thì, nói cô ấy đầy đủ phẩm hạnh cũng không sai chút nào."

"Tức là cô ấy thật sự là một vị thánh ngu ngốc à?"

"Chuẩn rồi."

Sakayanagi nở nụ cười.

"Vậy thì, có vẻ như Masumi-san và Ichinose-san khá tương tự nhau?"

"Hả? Ý cậu là sao? Chúng tôi khác nhau một trời một vực, định xỉa xói gì đây?"

"Không đâu. Có vẻ hơi bất ngờ với cậu, nhưng Masumi-san và Ichinose-san khá tương tự nhau."

Kamuro cáu tiết phản bác lại rằng họ không giống nhau, nhưng Sakayanagi vẫn tiếp tục.

"Hai người tương tự nhau. Vì sao, vì vấn đề của cô ấy và của Masumi-san 'giống hệt nhau'."

"Vấn đề giống nhau? Gượm đã. Tức là sao?"

Cậu hiểu chứ, Ayanokouji-kun? - ánh mắt cô ấy hỏi tôi. Đời nào tôi biết được, nên tôi đành khẽ lắc đầu phủ nhận.

"Cậu chưa hiểu sao? Tức là bí mật của cậu mà tớ đang nắm giữ và bí mật cô ấy giấu kín trong lòng là giống nhau. Tất nhiên, chỉ giống nhau quá trình thôi, chứ kết quả thì không hề."

Sau khi nghe giải thích cặn kẽ như vậy, có gì đó đã trỗi dậy bên trong Kamuro.

"Ichinose, làm những chuyện giống như tôi...?"

Không thể tin ngay được, nét mặt của Kamuro trở nên phức tạp.

"Chuyện đó đâu có kém phổ biến đâu."

"Chính miệng Ichinose nói với cậu hả? Cơ sở đâu mà cậu nói vậy?"

Việc Kamuro bật lại thế này thật không bình thường. Tôi cứ nghĩ cô ấy ít nhiều cũng là một người lý trí, nhưng xem ra cô ấy không thể làm ngơ trước vấn đề mà Ichinose được cho là đang gặp phải.

"Đương nhiên rồi. Cô ấy kể tôi nghe chi tiết. Cô ấy đã dịu dàng cởi mở tấm lòng, vốn đã khoá chặt dưới lớp vỏ cứng cáp kia, với tôi. Bằng kỹ thuật đọc nguội."

Cô ấy kể chi tiết với một giọng điệu giảng giải, thật nhã nhặn làm sao.

Đọc nguội là một bộ phận của thuật đối thoại. Thông qua khả năng quan sát kỹ lưỡng, đây là một phương pháp dùng để khai thác và nắm bắt thông tin từ mục tiêu. Nghiêm túc mà nói, ắt hẳn cô ấy đã kết hợp nó với đọc nóng để tiếp cận Ichinose.

"Con người luôn sẵn sàng nói dối để tỏ ra tốt đẹp. Cậu và Ichinose-san chỉ là phần nổi của tảng băng thôi. Chắc chắn còn nhiều hơn thế nữa. Con người quả đúng là thú vị mà. Dù có tài năng thế nào đi nữa, họ vẫn dễ dàng mắc lỗi."

Nói rồi cô ấy hướng ánh nhìn về phía tôi và kết luận.

"Hơn hết, cũng có nhiều điểm có thể xem như lỗ hổng, nhưng tóm lại, gợi ý để công kích Ichinose-san tôi đã nói ở trên. Tôi sẽ nghiền nát hoàn toàn Ichinose Honami-san. Mong cậu lấy đó làm bằng chứng."

Dường như cô ấy muốn chứng minh rằng mình có thể tự đi đến sự thật, nhưng đáng tiếc tôi không có hứng. Tôi muốn Sakayanagi nổi điên lên từ tận tâm can kìa.

Xem ra tôi thao túng cô ấy khá tốt.

Sakayanagi đáng lẽ nên nhận ra trò trêu ngươi rẻ tiền của tôi, nhưng có vẻ cô ấy vẫn bị khiêu khích để rồi lao vào trả lời.

"Vậy chúng ta đi thôi nhỉ, Masumi-san?"

Nói rồi Sakayanagi và Kamuro bước đi. Tôi cũng toan bước ngang qua họ. Đúng lúc chúng tôi thực sự đi ngang qua nhau, Sakayanagi cất lời.

"Dù vậy cậu vẫn không nói gì sao, Masumi-san?"

"Hả? Nói gì?"

"Cậu thấy chỉ hai bọn tớ nói chuyện với nhau, và bọn tớ đang bàn về chiến lược sắp tới. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không hỏi câu nào đúng không? Bình thường cậu sẽ ném hàng tá câu hỏi về phía tớ rồi..."

"Hả? Vậy là sao? Tôi chỉ không hề hứng thú tí nào thôi."

"Thế cơ à? Cậu có một xu hướng đáng ngạc nhiên, đó là luôn nói thành lời những thứ thú vị với cậu. Vậy mà lần này lại không như vậy. Là sao ta?"

Kamuro không trả lời. Sakayanagi tiếp lời.

"Lẽ nào, cậu vốn đã kiếm được chút thông tin liên quan đến Ayanokouji-kun chăng. Nếu vậy, cậu đã bới móc được những thông tin ấy ở đâu nhỉ... chả có nhẽ hai người đã có cơ hội gặp nhau ở một nơi riêng tư mà tớ không biết?"

Đánh hơi được sự kì lạ nhè nhẹ ấy, Sakayanagi hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía tôi. Nhưng tôi không đáp lại thành lời, cũng không đáp trả ánh nhìn ấy.

Nếu có lỗi lầm thì nó thuộc về Kamuro.

"Fufu. Thôi không sao. Hôm nay tâm trạng tôi đang rất tốt nên tôi sẽ bỏ qua. Vậy chúc cậu một ngày vui vẻ, Ayanokouji-kun."

Sau đó cô ấy cùng Kamuro rời đi.

Ngay cả trong kỳ nghỉ đông mà vẫn bị Sakayanagi lợi dụng như vậy, hẳn Kamuro cực khổ lắm. Liệu như vậy có phải yếu điểm của cô ấy lớn đến vậy không. Chỉ là, chí ít nghe được rằng Kamuro và Ichinose có cùng một vấn đề cũng đáng, dù chỉ nửa chừng.

Lúc đó, Sakayanagi có nói dối cũng chẳng được gì, nhưng cũng không phải tin răm rắp lời Sakayanagi là khôn ngoan. Nếu biết được sự thật khi Ichinose đánh mất vị thế hiện tại thì cũng được.

"Chí ít có nên cho Horikita biết không nhỉ... sao giờ ta."

Vì bây giờ họ đang là đồng minh, Horikita có thể sẽ quay sang yểm trợ Ichinose. Cá nhân tôi nghĩ cứ để mọi chuyện như vậy thì tốt hơn, nhưng quyết định là ở người lãnh đạo, nói cách khác đó là vai trò của Horikita. Tôi sẽ trực tiếp báo cho cô ấy vào lúc nào đó trong kỳ nghỉ đông. Tôi cho rằng việc này không gấp gáp, nên không cần phải nhắn ngay cho cô ấy.

Sóng gió đã trôi qua, tôi khoác lên mình một bộ mặt ngây thơ vô tội và quay về ký túc xá.

Để hoàn thành mục tiêu ban đầu: gửi đi những thứ tôi vừa mua. Thế nhưng, mục tiêu ấy đã dập tắt nhanh đến không ngờ. Vừa đến cổng trung tâm thương mại Keyaki, tôi bắt gặp một cô gái trông rất khoẻ mạnh.

Vẻ như đang vội, cô ấy đang rảo bước đến đâu đó mà không để ý thấy tôi. Để chắc ăn, tôi bám theo thì thấy cô ấy gặp mặt một người bạn. Bóng dáng cô ấy biến mất vào trong một cửa hàng.

Tôi cứ nhìn chằm chằm đến khi cô ấy thoát khỏi tầm mắt, và tôi xoá luôn ý định quay về ký túc xá ra khỏi đầu.

"Chắc mình đi xem phim thôi."

Rồi tôi hướng về phía rạp chiếu phim.

1.

Đến rạp không phải điều lạ lẫm gì đối với tôi. Bởi tôi thường tới đây trong những kỳ nghỉ lễ. Với nhiều người, thật lãng phí khi chi điểm ra để thưởng thức phim, nhưng việc có nhiều sở thích quan trọng đến không ngờ. Với tôi, thưởng thức phim đã trở thành thói quen.

Đây không chỉ là một hình thức thư giãn lý tưởng, nó còn giúp tôi tiếp thu kiến thức mới. Tôi thường xuyên thấy kích thích trí tò mò bởi những bộ phim đề cập đa chiều.

Mặc dù vậy, bộ phim tôi xem ngày hôm nay không được làm chuyên nghiệp đến vậy. Cũng chẳng phải ba cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net