Chương 5: Tôn Thừa Hoan-Bùi Châu Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Thừa Hoan là học viên của trường học Đại Nã, tuy là nữ sinh có thân hình yếu ớt một chút, những vẻ đẹp phi phương của cô làm cả nam lẫn nữ trong trường cũng phải ngưỡng mộ. Cô không phải như những cô nàng có ngoại hình lãng tử mạnh mẽ, thân thể yếu ớt nhưng vẫn có da có thịt như những người khác, có điều ai ai học viên nhìn cô giống như là đang bị tra tấn? Tôn Thừa Hoan là được Bùi gia nhận nuôi năm sáu tuổi, vì từ nhỏ ốm yếu có bệnh trong người và sử dụng nhiều loại thuốc kích thích cơ thể mạnh mẽ, khiến vùng ngực của cô thu nhỏ đến phẳng lì và không có chu kì kinh nguyệt, đã nhiều lần cô đến bệnh viện, rốt cuộc bác sĩ vẫn đáp trả là đợi thêm một thời gian xem cơ thể có triệu chứng gì nữa hay không. Thật lạ, sau khi cô không còn bệnh đến đây cũng đã hơn bảy năm, và cô phát hiện, chính mình có cái đó của nam nhân.
Nhắc đến Bùi gia thật, lão gia Bùi Thừa Tuấn chỉ có cháu gái duy nhất là Bùi Châu Hiền, năm nay ông đã trên thượng đại thọ lão, cha mẹ của Bùi Châu Hiền cũng như cha mẹ của Tôn Thừa Hoan. Năm đó ông vô tình thấy đứa bé gầy gò thu mình trong một con hẻm, ông đã nhận cô về nuôi, và đem Tôn Thừa Hoan gả cho đứa cháu gái duy nhất. Bùi Châu Hiền bây giờ đã hơn hai mươi mốt thanh xuân, còn Tôn Thừa Hoan chỉ mới mười tám tuổi. Bùi Châu Hiền đang cai quản công ty mà Bùi Thừa Tuấn giao, cái này chính nàng lúc đó cũng không nghĩ, Tôn Thừa Hoan trở thành chồng mình. Ấn tượng duy nhất ở Tôn Thừa Hoan đối với nàng chính là tính cách hiền thục cùng cảm xúc ngây ngô, bất động tâm. Nếu cô là một tư thục hiền tâm thì nàng chính là hà đông cách tử.
Hôm nay Tôn Thừa Hoan ở trong lớp học rất vui vẻ, vì tối nay chính là sinh thần của Bùi Châu Hiền, cô đặc biệt biết nàng thích chiếc nhẫn được điêu khắc giống như vương miệng bằng lá cây và hoa hồng. Cho nên cô đã đem hết số tiền tiết kiệm của mình, lôi kéo đứa bạn thân cùng bàn đi đến cửa hàng thời trang đó, Khương Sáp Kì là cô nàng bạn thân cùng lớp của Tôn Thừa Hoan, cô biết ngón tay của cô nàng có kích cỡ với Bùi Châu Hiền, mới kéo cô nàng theo, để cô nàng thử nhẫn xem có vừa hay không mới quyết định mua, thanh toán xong liền nhờ nhân viên gói thành một hộp quà nhỏ.

Xui xẻo cảnh tượng này lọt vào tầm mắt của nữ vương tổng tài, Bùi Châu Hiền trên đường đến Kiện Khôn gặp đối tác, vô tình bắt gặp Tôn Thừa Hoan nắm tay cô gái khác đi vào cửa hàng trang sức. Nàng nói với tài xế dừng xe, ở bên trong quan sát thấy Tôn Thừa Hoan đeo chiếc nhẫn mà nàng thích vào ngón áp út của nữ nhân lạ mặt kia, nhất thời bình giấm nổi lên, nàng là có máu nóng nảy, nhìn thấy chồng mình đeo nhẫn cho nữ nhân khác làm sao không tức giận cho được? Bùi Châu Hiền cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô, nhưng nhìn thấy cô không hề chú ý đến điện thoại, đã tức giận còn tức giận hơn.
Tôn Thừa Hoan muốn cảm ơn Khương Sáp Kì  nên dẫn cô nàng đi ăn uống nước, đến lúc trở về nhà cũng đã trời tối, vì trường học Đại Nã  tan giờ lúc ba giờ chiều, các cô đi chơi với nhau cũng đã hơn năm giờ. Tôn Thừa Hoan cất hộp quà trong cặp, vui vẻ mở cưa bước vào nhà.
"Chị ơi, em về rồi."
Vừa bước vào đã nhìn thấy Bùi Châu Hiền ngồi uy lãnh vắt chéo chân ở sô pha lông thú cao cấp, xung quanh đều không có ai khác. Tôn Thừa Hoan đi đến trước mặt nàng, muốn ôm nàng một cái, lại bị cái khí chất lạnh lẽo kia làm cho run lên.
"Quỳ xuống."
Thanh âm lạnh đến bất ngờ, Tôn Thừa Hoan không dám cãi lời lên tiếng, liền nhanh chóng quỳ xuống sàn trước mặt nàng, phát hiện bên cạnh nàng còn có cây gậy đánh bóng chày bằng gỗ, sợ sệt cúi mặt. Bùi Châu Hiền phóng ánh mắt trừng trừng nhìn người kia đang quỳ, hừ, đi đến trời tối mới trở về, em gan lớn rồi. Khi nãy cô có uống vài ly rượu, trong người cũng đã dâng lên sự khó chịu.
"Đi đâu mới về.?"
"Em đi chơi với bạn."
"Tại sao không hồi đáp tin nhắn tôi gửi?"
"Em.. em.. Điện thoại em hết pin."
Đúng rồi, cô quên mất điện thoại đêm qua có sạc, nhưng sáng hôm sau mới nhớ rằng dây sạc bị hư cho nên không ăn pin, lúc sáng mang điện thoại hết pin đến trường học. Cô không biết Bùi Châu Hiền gửi tin nhắn cho cô, nuốt xuống nước bọt trong cổ họng, nhỏ giọng trả lời nàng. Bùi Châu Hiền thật sự bị chọc cho tức giận, lúc chiều cùng nữ nhân xinh đẹp đi cửa hàng mua sắm, không trả lời tin nhắn bây giờ còn nói dối điện thoại hết pin, nàng không đưa tay cầm cây gậy đánh bóng chày bên cạnh, một khắc đi vòng ra phía sau đánh một gậy vào sau gáy cô.
"Con mẹ nó, em dám nói dối tôi? Lúc chiều tôi nhìn thấy em cùng nữ nhân khác đi mua sắm, thân mật vui vẻ, tôi nhắn tin em lại không thèm để ý đến. Em là chồng tôi, ở bên ngoài đi cùng nữ nhân, cư nhiên cắm sừng tôi!"

Lực đánh quá mạnh khiến Tôn Thừa Hoan đau đớn ngã ra bên cạnh chân nàng, ở phía sau gáy liền hiện lên vết ửng đỏ của cây gậy đánh bóng chày. Cô muốn lên tiếng nói giải thích, lại phải tiếp nhận những đòn gậy tiếp theo của nàng, đau đến nổi cô không thể nhấc được tay chân cố gắng che đi thân thể yếu ớt này, đau đón nằm chịu đòn. Bùi Châu Hiền nhìn thấy cô không một tiếng than đau, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nương tay giơ chân đạp mạnh xuống lồng ngực cô, vì còn đang mang giày cao gót, gót giày nhọn hoắc va chạm với lồng ngực khiến cho Tôn Thừa Hoan co người, ho đến khàn cổ họng. Nàng cầm cây gậy đánh liên tục vào người cô, bị sự tức giận làm mờ thị giác, hai lần phần gậy cứng cáp đánh vào đầu Tôn Thừa Hoan, mái tóc đen khô ráo bị thấm nhuộm của máu tươi, bê bết dính lại với nhau thành một mảng to. Sớm đã bị tấm sương mỏng bao phủ ánh mắt, cô muốn khóc, lại nuốt ngược nước mắt vào trong, đầu cô đau quá.
Nàng dừng tay, đánh đến mỏi tay mới dừng lại hít thở lấy không khí, sự tức giận vẫn chưa nguôi. Bùi Châu Hiền nắm lấy mái tóc ngắn đến mang tai của cô một mạch lôi về phòng,Tôn Thừa Hoan nén đau cố thoát khỏi cái địa ngục đang đến gần, một mảng đầu bị đánh đến đau rát không ngừng truyền đến, còn bị nàng nắm tóc lôi đi, lực mạnh như vậy, nếu thụt lại chắc chắn sẽ rách một miếng da.
Bùi Châu Hiền lôi cô vào phòng ngủ dưới ánh đèn màu vàng tối tối mờ ảo, nàng mạnh bạo xô con người kia ngã xuống giường. Nàng đi đến tủ quần áo lôi ra một vali màu đen bằng gỗ, đem đến đặt lên bàn ngủ mở ra, Tôn Thừa Hoan muốn ngồi dậy chạy trốn, chưa nhấc được cánh tay đã bị một vật bằng vải che đi đôi mắt, nàng tiếp theo lấy thắt lưng bên trong vaili gỗ trói chặt hai cổ tay cô vào nhau.
"Thừa Hoan, một tháng nay đừng mong bước ra khỏi phòng, một lát tôi cho người giam em vào phòng gia trang tự kiểm."
Nhắc đến phòng gia trang tự kiểm, Tôn Thừa Hoan cắn môi, căn phòng đấy là dành duy nhất cho cô, nếu cô mắc phạm lỗi sai gì, sẽ được người giam vào trong đó quỳ trong năm tiếng, lãnh ba mươi đòn roi đau đến chết đi sống lại. Bùi Châu Hiền cầm lên một cái bịt miệng giống dây da thắt lưng có quả bóng màu đen phía trước đeo vào cho cô. Tôn Thừa Hoan nằm ở trên giường cố gắng giãy giụa muốn thoát, lại bị một lực ngồi bên bụng dưới, nàng cười lạnh một cái, cầm cây kéo cắt đi cái áo len gile cùng áo sơ mi trên người cô thành từng mảnh vải to lớn vứt xuống sàn, đồng phục của trường quả thật che đi tầm nhìn. Nàng hài lòng vứt cây kéo sang một bên, nhìn thân trên loã thể của cô, chi chít những vết hôn đỏ như bôi son, còn vài đường bầm tím cùng vết cào rướm máu.
"Ưm.."
Miệng bị bịt chặt làm cô chỉ có thể thốt lên thanh giọng từ cuống họng đi lên, không thể phát ra câu từ chủ ngữ rõ ràng, Tôn Thừa Hoan trừng mắt, không được, vết thương tuần trước nàng gây ra còn chưa lành hẳn, cô uất ức cắn chặt răng lên quản bóng trước cửa miệng, nước bọt vì không nuốt xuống được mà chảy theo khoé miệng xuống mang tai. Bùi Châu Hiền đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, trên tay là cây roi da, nàng cầm cây roi da từ má trái của cô xoa xoa vài cái.
Chát. . . Chát. .
Cây roi da như một đoàn tàu lửa nhanh như tia lửa sẹt ngang, giáng xuống hai bên má cô vài đòn roi, lực đánh rất mạnh, roi da trực tiếp đánh như vậy khiến cho hai gò má Tôn Thừa Hoan bắt đầu đỏ ửng lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vài đường trầy xước rát da rát thịt.

Nàng di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì của cô, lại tiếp tục giáng xuống những đòn roi vang tiếng chói tai, Bùi Châu Hiền nàng đang rất tức giận, nàng cúi xuống nâng cằm cô nghiêng sang một bên, há miệng cắn thật mạnh lên cái cổ đang mang thương tích dần hồi phục kia, hàm răng bén nhọn cắm sâu vào da thịt làm Tôn Thừa Hoan nắm chặt nắm tay thành quyền, đến khi cảm nhận được vị máu nàng mới chịu nhả ra, nàng không thấy đau lòng ngược lại còn cảm thấy điều này làm cơ thể nàng thoải mái dễ chịu hơn.
Ngồi trên người cô không ngừng cọ sát cơ thể nóng bỏng vào cô, nàng ngồi thẳng, đưa tay tự cởi quần áo vứt xuống sàn, trên người hiện tại không có một mảnh vải che thân. Bùi Châu Hiền liếm cánh môi anh đào đỏ mọng, ánh mắt giết người nhìn xuống chiếc quần thẳng tấp còn chưa được cởi ra, nàng liền cởi hai cái cúc quần phía trên, sau đó cúi xuống dùng miệng kéo khoá quần xuống.
"Thừa Hoan a, không phải tôi đã từng cảnh cáo em là không được thân mật với nữ nhân khác sao?"
"Ưm.. Ưm.."
Cô nghe đến đây liền gật đầu, cánh tay muốn vươn lên nắm lấy tay nàng cầu xin, lại bị nàng không thương tiếc cầm roi da đánh hất ra, mới sợ hãi nằm im, máu ở phần đầu càng lúc càng chảy ra nhiều, làm cô có cảm giác mơ màng sắp đến, cái áo gối trắng tinh cũng bị nhuộm lên một màu máu tươi, Bùi Châu Hiền nhìn thấy, càng nhìn càng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Chủ động ngồi dang chân trên người cô, nàng nhếch môi nhìn gậy nhỏ cách một lớp quần mỏng kia, khẽ lùi ra phía sau ngồi lên đầu gối của cô, Bùi Châu Hiền giơ chân còn mang giày cao gót, dùng cái gót giày nhọn kia ma sát vào côn thịt mềm mại.
Thích thú nhìn thấy côn thịt hồng hào, phân thân nổi theo đường chỉ gân guốc kích thích tầm nhìn của Bùi Châu Hiền, nàng lấy từ vali bốn cái trứng rung cùng băng dán, nàng xé từng miếng băng dán nhỏ dán một cái trứng rung lên đỉnh đầu côn thịt, rồi dán nốt ba cái trứng rung còn lại vào phân thân côn thịt. Xong xuôi, nàng cầm công tắc cười xấu xa, nàng xoay cái công tắc đến mức độ cuối cùng cao nhất, côn thịt liền dựng thẳng run rẩy, âm thanh xè xè liền phát ra từ trứng rung. Tôn Thừa Hoan không kịp thở, côn thịt liền bị trứng rung kích thích liền trừng mắt nhìn tấm vải che trước mắt, hận không thể xé cái tấm vải này đi.
"Ư.."
Trong người đã sớm bị dục vọng xâm chiếm, Bùi Châu Hiền đã trong tư thế ở trên cao, tiểu côn thị cương cứng đang chỉa đỉnh đầu vào âm huyệt chuẩn bị xâm nhập. Nàng chống tay xuống bụng cô, chậm rãi ngồi xuống côn thịt nóng hừng hực, cảm nhận được đỉnh đầu đang chạm đến tử cung, nàng kiều diễm hít một ngụm khí lạnh. Sau khi tiếp thu được côn thị vào sâu vách thịt mềm mại ướt át, Bùi Châu Hiền ngồi ở trên người Tôn Thừa Hoan không ngừng nhún lên xuống.
Nàng hạ mình ôm lấy cổ Tôn Thừa Hoan, bộ ngực đẩy đà ma sát với thân trên trần trụi của cô:"A Hoan, em nên nhớ, cái gì trên người em đều thuộc về tôi.. Ah.. kể cả tiểu xúc xích nóng hổi cũng chỉ thuộc về một mình tôi.. Ưm, ha.."
Tôn Thừa Hoan ra sức gật đầu, cô toàn thân đau nhức chỉ có thể nằm im để cô tuỳ hứng nhún nhảy trên người mình:"Ưm..ư.." Mặc nàng ở trên người cô phóng đãng, côn thịt mát lạnh như kem tuyết bị cô trêu chọc mà trở thành ngọn đuốc hừng hực lửa nóng, bị bao bọc chăm sóc bởi âm huyệt chật hẹp của nàng. Cô ngửa cổ ra phía sau gối mà cảm nhận hai cái cảm giác khác xa nhau, cảm giác đau đớn cùng cảm giác sung sướng truyền đến mãnh liệt. Bùi Châu Hiền vừa chăm sóc côn thịt, vừa cầm roi da quất liên tục lên người cô.
Nàng cơ hồ bị côn thịt của Tôn Thừa Hoan mang lên tới tận tột cùng khoái cảm, cái bụng phẳng nhỏ của nàng bị côn thịt nhét đầy mà phồng lên theo kích thước của côn thịt, vách thịt hồng hào vì bị cắm rút mà đỏ lên sưng tấy, vách thịt ở bên trong theo nhịp đi ra của côn thịt mà cũng đi theo, đâm lút cán vào bên trong. Bùi Châu Hiền ngồi ở trên người cô nhún nhảy không biết mấy trăm cái, bụng nhỏ liền một trận thắt rút, nàng ngửa cổ hét lên một tiếng, xuân thuỷ từ âm huyệt trơn mớn bóng bảy tuôn ra ngoài.
"A!"
Người nằm phía dưới cảm giác côn thịt bị trừu sát đến không biết bao lâu mới được buông ra, cô nhịn đến khi Bùi Châu Hiền để côn thịt thoát ra bên âm huyệt, Tôn Thừa Hoan mới cao hứng, côn thịt theo đó áp lên bụng nhỏ của nàng, cái lỗ nhỏ hướng lên phía bầu ngực căng tròn nảy lên xuống mà bắn lên từng đợt tinh dịch như sữa bò hâm nóng.
Bùi Châu Hiền bị tiêu hao tốn thể lực, thở hổn hển chống tay xuống bụng cô, bị trận khoái lạc làm cho nguôi giận. Đột nhiên lại nhớ đến Tôn Thừa Hoan nói dối cùng không trả lời tin nhắn của nàng, lồng ngực liền dâng lên cảm giác khó chịu, tức giận lần nữa.
"Mẹ kiếp, Tôn Thừa Hoan!"
Nàng đưa tay tháo cái bịt miệng cùng cái mảnh vải che mắt của cô vứt đi, lần mò tay vào vali cầm lấy một ống chích chứa chất lỏng màu đỏ như máu tươi, giơ lên đâm một cái thật nhanh lên bên cổ phải của cô, đem chất lỏng kia đi vào người. Tôn Thừa Hoan căng cứng người, hai hàm răng trên dưới đều cắn chặt vào nhau, Bùi Châu Hiền tiêm cái gì vào người cô thế này. Sau khi chất lỏng đó đi hết vào người bắt đầu phát tác, đầu óc Tôn thừa Hoan liền mơ màng đi, giống như đang mất tỉnh táo.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bùi Châu Hiền liền vứt đi ống kim tiêm, cười lơ đễnh cầm lên một sợi dây quấn một vòng vào cổ cô, liền ra sức thắt chặt. Tôn Thừa Hoan đang bị chất lỏng kia dày vò, lại bị Bùi Châu Hiền dùng dây siết cổ, cô trợn mắt, cắn răng nắm lấy tay nàng kéo ra, uất nghẹn cầu xin.
"Chị, đừng.. Tha cho em..A!"
"Có phải em bị cô ta quyến rũ hay không? Mẹ nó, tôi nuông chiều em quá rồi phải không Thừa Hoan?"
Dành cho cô ánh mắt thương hại, cô càng giãy giụa thì Bùi Châu Hiền lại càng mạnh tay siết chặt sợi dây lại, đến khi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan không còn sức chống đối nữa, nàng mới thả lỏng kéo sợi dây ra. Tôn Thừa Hoan nước mắt nước mũi chảy ướt cả gối, cô liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền đang tức giận nhìn mình, cố gắng dành cho nàng một nụ cười tươi rối, gượng đưa tay lẻn vào trong cặp lôi ra một hộp quà nhỏ, uất nghẹn.
"Nữ nhân lúc chiều là Khương Sáp Kì, bạn của em.. Ức, em muốn mua cho chị chiếc nhẫn.. chỉ có ngón tay cậu ấy là vừa giống chị.. sau khi nhờ cậu ấy mới mời đi uống nước.. xem như cảm ơn. Vợ, chị đừng giận.. khụ.. lần sau em tự đi một mình.. khụ.. không để chị buồn nữa.."
Nói xong liền tháo hộp quà ra, một tay cầm nhẫn, một tay nâng tay nàng lên, cô cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng. Cười một cách thật vui vẻ trước sự bàng hoàng của nàng.
"Vợ, sinh thần vui vẻ."
Bùi Châu Hiền sững sờ trước cơ thể nằm bất động trên giường, nàng nhìn xuống ngón tay đang đeo món quà mà cô tặng. Tiếp tục nhìn Tôn Thừa Hoan một thân toàn vết roi, vết cào, mũi còn đang chảy thêm máu cùng nước mũi, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, thê thảm đến không thể miêu tả. Nàng vừa rồi là mưu sát chồng mình chỉ là sự hiểu lầm thôi sao? Vô thức cầm điện thoại run rẩy bấm vào số điện thoại của trợ lý.
"Trợ lý Kim, gọi bác sĩ Phác đến Bùi gia, ngay lập tức!"
. . . 

Trợ lý Kim chán nản nhìn nữ vương tổng tài nhà mình mà thở dài. 

"Bùi Tổng, cô ghen cũng phải nhẹ tay một chút, bác sĩ nói chồng cô bị chấn thương lồng ngực,  vùng đầu bị rách tụ máu bầm, bị siết cổ thiếu oxi thở không thông, tiêm chất kích thích lạ cho nên phải nhập viện sáu tháng để chữa trị, ông ta nói rằng tình trạng của chồng cô đang nguy kịch. Thật là, còn cái cô Khương Sáp Kì kia chính là bạn thân của cô ấy, là nữ nhân đã có bạn gái.  "

Bùi Châu Hiền nghẹn ngào khịt mũi:"Hức . . . hức . . .  " Nàng hối hận rồi, chồng a, chị xin lỗi.

Trợ lý Kim:" . . . " Tổng Tài lạnh lùng thường ngày của tôi dễ thay đổi biểu cảm thật.
_________________
Seungwan unnie xuất viện rồi. Mới xuất viện mà đã lo cho người khác rồi. Cặp đôi bên ngoài xinh đẹp bên trong nhiều tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net