Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Takemichi! Này cộng sự!" Một cậu trai nổi bật với quả đầu nấm vàng rực gọi lớn trong lớp, đôi mắt màu lục bảo sáng rực rỡ khi thấy mái tóc xù cũng nổi bật không kém.

"Hả...oái. Ui da, mày làm trò gì thế, Chifuyu?" Trời ạ, thế quái nào cả hai lại té sấp mặt thế này.

"Tao có thứ này cho mày coi nè." Chifuyu một tay vò mạnh cục bông vàng choé kia, không khỏi thoả mãn khi đã vứt chai keo vuốt tóc chết tiệt kia đi, một tay xoè mảnh giấy gì đó.

"Gì vậy? Vé thử nghiệm? Game sinh tồn 3D? Đây chẳng phải Ed-800 sao! Ở đâu mày có thế?"

"Bí mật bí mật nha. Tao có hẳn hai vé luôn nhé. Mày chơi chung với tao được không?"

Sắp tới là hạn chót của việc đăng kí một cuộc thi lập trình ba năm một lần chỉ dành cho sinh viên. Đây là cơ hội cuối rồi. Đã mấy lần cậu sinh viên ngành công nghệ thông tin này xiêu lòng trước tên cộng sự thiếu liêm sỉ ngành hàng không để rồi vuột mất mấy cơ hội kiếm tiền chỉ để lao vào những đêm thức trắng cày Shoujo hay mấy trò chơi mới nổi. Takemichi sắp phun ra lời từ chối thì lại thấy ánh mắt cùng gương mặt mè nheo của người kia. Đôi đồng tử dịu dàng tưởng chừng có thể nuốt mất linh hồn kẻ vô tình nhìn thấy, giờ đây mở to, tiềm tàng tia sáng nào đó. Dụi dụi mắt vài lần, để chắc chắn mình đã miễn nhiễm hoàn toàn với chiêu trò dụ dỗ của con mèo này, Takemichi xoay mặt, quay sang hướng khác mà trả lời:

"Không, tao bận rồi."

"Đi mà cộng sự, mày nỡ lòng nào để tao đi một mình thế hả?"

Rồi, cửa ải lớn nhất tới rồi.

Mọi người xung quanh thường gọi tổ hợp cộng sự này là Song Ngốc, và bản thân họ hoàn toàn chấp nhận biệt danh ấy như một lẽ tự nhiên, bởi vì sự thật đúng là vậy mà.

Chifuyu bắt đầu chiêu trò mĩ nam đáng thương mà đối diện với Takemichi, một kẻ nghị lực kém đến tồi tàn. Và, như một điều tất nhiên, chàng trai đầu nấm thành công.

"Được rồi, tao đi tao đi. Đồ cái thứ cộng sự đẹp trai thiếu liêm sỉ."

Câu cuối dường như là thầm thì, thế nhưng với thính lực của một chú mèo vàng lớn xác, Chifuyu không khỏi hãnh diện, kéo Takemichi chạy thật nhanh khỏi trường. Đừng hỏi tại sao cậu lại làm đủ mọi cách để rủ người kia đi chơi, bám dính cộng sự của mình gần như cả ngày. Vì cái kẻ ngốc này quá sức yêu quý cái máy tính và thứ ngôn ngữ C kia. Chỉ cần lơ là một ngày thôi, đôi mắt xanh biển kia sẽ đờ đẫn, thâm đen vì mất ngủ. Vì thế, Chifuyu chỉ cần cả hai rảnh rỗi thì lại bày đủ thứ trò giải trí, đánh rơi luôn cả thứ gọi là mặt mũi để đeo bám cục bông vàng, đảm bảo Takemichi không làm việc quá sức.

Takemichi cũng biết điều đó, nhưng vẫn chiều theo ý con mèo đẹp trai kia. Cậu biết rằng dù là bất cứ việc gì thì cộng sự của cậu cũng luôn làm điều tốt nhất cho cậu. Tiếc là tên này sống chết cũng không bao giờ nói ra thẳng thắn mà chỉ toàn dùng hành động. Tất nhiên, hai con người này đủ hiểu nhau mà không cần một sự đồng nhất hoàn toàn.

"Được rồi được rồi, tao đi, được chứ? Mày đừng có mà giở chiêu trò cũ rích đấy nữa. Lần sau sẽ không còn hữu dụng nữa đâu."

"Trò này lúc nào cũng thành công hết mà, mày không thoát khỏi tao được đâu." Vuốt vuốt tóc, Chifuyu làm tư thế áp sát Takemichi vào cái cây gần đó, phong thái y hệt mấy nam chính trong Shoujo.

"Vậy thì chúng ta sẽ đi lúc nào đây, ông hoàng ngôn tình của ngành hàng không?" Đôi mắt sâu thẳm màu biển xanh ánh lên nét chế giễu đùa cợt.

"Thứ ba tuần sau, vào buổi sáng, thử nghiệm khoảng một ngày ở trung tâm nghiên cứu Er Dark. Nhớ đến đúng giờ đấy, chúa trễ giờ ạ." Cặp ngọc bích kia cũng chẳng vừa, liếc xéo Takemichi.

Chính thức là cộng sự của nhau tròn tám năm ròng, ngày thử nghiệm là ngày kỉ niệm gặp nhau lần đầu nơi công viên năm đó. Không hẹn mà gặp, hai ánh mắt chạm nhau. Bất giác, cả hai cười lớn:

"Tao biết là mày vẫn nhớ mà, nhỉ?"

"Sao tao lại quên được chứ, tên ngốc!"

"Này này, mày bảo ai ngốc đấy hả?"

"Là mày chứ ai, đồ cộng sự ngốc nghếchhhhh." Chifuyu cố tình la lớn, thu hút sự chú ý xung quanh.

"Đứng lại mau, đồ thứ mồn lèo mất nếttttt."

Họ rượt đuổi nhau dưới những tia nắng vàng rực rỡ nhảy nhót. Tiếng cười vang vọng khắp nơi. Làm người ta phải cảm thán tuổi trẻ thật tốt!
_______________________________________________

"Nơi này rộng thật ấy. Cảm giác nó lớn gấp chục lần trường đại học của bọn mình luôn."

Nghe Takemichi cảm thán bên cạnh mà Chifuyu cũng không khỏi bất ngờ. Ầy, thì trước đấy cậu ta cũng đã tìm hiểu trước. Đợt thử nghiệm đầu này có gần 800 người tham gia, đủ mọi lứa tuổi. Nghe ngóng thì người chơi sẽ bắt đầu trò chơi bằng cách đi vào một cái kén máy lớn, đi vào một thế giới ảo có tên là Siêu liên kết, chân thực đến từng chi tiết. Tất cả các kén máy đều được nối với máy chủ, liên kết từng ảo ảnh não bộ lại với nhau, khiến người chơi điều khiển bản thể ảo ảnh này như là cơ thể thật. Chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, thật ra cũng chẳng thể nào hiểu hết nguyên lí của trò này. Là phiên bản trò chơi thực tế ảo đầu tiên ở Nhật Bản, lại còn thuộc thể loại chiến đấu giả tưởng vô cùng thu hút giới trẻ. Khó khăn đến nhường nào mới dành được hai tấm vé thử nghiệm kia, chỉ có Chifuyu mới biết được. Thế nhưng vì nụ cười của người kia, tất cả đều là xứng đáng.

Đến phòng thử nghiệm, họ mới nhận ra được sự khủng khiếp của máy móc tại đây. Từ một hình cầu lớn ở giữa toả ra hàng trăm dây cáp ngoằng nghèo đến từng cái kén vừa đủ cho hai người. Khi tất cả đã có mặt đầy đủ, một chiếc bục lớn trồi lên cùng với một người đàn ông nhìn có vẻ chững chạc và lớn tuổi. Đây chính là tiến sĩ Fujitsu Kaneomi, người phát triển chính của Ed-800.

"Xin chào mọi người, tôi là Fujitsu Kaneomi. Ed-800 chính là phát minh mới nhất của tôi. Đây chính là tựa game thực tế ảo đầu tiên được phát triển tại Nhật Bản. Sử dụng công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính CGI, chúng tôi đảm bảo về mặt chất lượng hình ảnh chân thực và hiệu ứng đặc sắc. Thế giới Siêu liên kết tại mỗi điểm nhìn của từng người chơi được tạo ra nhờ liên kết giữa máy móc với đại não, xây dựng nên một nhân vật ảo có khả năng điều khiển được bởi suy nghĩ y hệt như cơ thể thật."

Nghe đến đây bắt đầu có tiếng xì xầm ồn ào, mỗi người một câu ồn ào như chợ vỡ, chung quy lại đều là đánh giá sự nguy hiểm khi liên kết máy móc với não bộ con người. Takemichi cùng Chifuyu cũng không ngoại lệ.

"Xin mọi người hãy yên tâm rằng đây là công nghệ tân tiến nhất, được Hiệp hội khoa học hoàng gia Anh Quốc cùng Chính phủ Nhật Bản thông qua. Tôi xin phép nói tiếp.Tất cả các ảo ảnh ấy được thu hồi về máy chủ liên kết với nhau tạo thành một cộng đồng chung là H-3000, nơi mọi người khám phá và nhận nhiệm vụ hoàn thành. Chi tiết về luật chơi cũng như giải thích sơ lược về ngành, vũ khí và cách thăng cấp, tôi sẽ để trợ lí của mình, cô Tankune Gaji, phổ biến cho mọi người."

"Xin chào, tôi là Tankune Gaji, trợ lí của ngài Fujitsu Kaneomi. Tôi ở đây để giải thích cho mọi người sâu hơn về tựa game Ed-800. Được xây dựng trên một cốt truyện diễn ra trong cộng đồng H-3000, nơi đây bao gồm sáu vùng chính là Liên Hiệp Vũ Khí, Đấu Trường Tân Cổ, Vùng Hỗ Trợ, Rừng Sinh Tồn, Tháp Thánh Quang và Đất Chết, người chơi đi chuyển từ các vùng khác nhau bằng các cổng dịch chuyển đặt rải rác. Có bốn ngành khác nhau mà mọi người có thể lựa chọn để gắn cho nhân vật ảo trong game của mình. Nhưng ở bản thử nghiệm này chúng tôi xin phép được không nói rõ. Nếu mọi người muốn trải nghiệm mọi thứ một cách hoàn hảo nhất, hãy mua phiên bản Ed-800 kết nối online đang sắp được ra mắt. Sự ra đời của Ed-800 chính là một bước tiến vượt bậc trong khoa học và ngành trò chơi điện tử, xin mọi người hãy đón nhận. Bây giờ, thời khắc vĩ đại nhất của thời đại, buổi thử nghiệm Ed-800 bắt đầu!"

"Bắt đầu rồi, Takemichi."

"Ừm, nhưng tao có cảm giác, ông tiến sĩ có gì đó rất lạ."

Đúng vậy, từ nãy đến giờ, ánh mắt của ông Fujitsu Kaneomi này hoàn toàn không có chút vui mừng hay hạnh phúc vì phát minh được cho là đột phá của bản thân, mà nó toát lên sự điên cuồng, có chút bệnh hoạn. Nhưng cậu nhún vai bỏ qua. Có lẽ ai là nhà nghiên cứu cũng vậy, tiếp xúc với khoa học nhiều quá hoá khùng.

Cả hai dừng lại trước buồng kén số 126. Ừm, cứ cho là trùng hợp đi. Nhìn vào bên trong, cậu sinh viên công nghệ thông tin không khỏi bất ngờ. Đáng lẽ chỉ là phiên bản thử nghiệm, thế nhưng nó lại đầy đủ và hoàn hảo đến kì lạ, hai thiết bị giống như hình mũ ôm trọn từ đầu đến cổ, sờ sờ một chút liền nhận ra ngay phía dưới lưng cũng có thiết bị. Chifuyu với đôi mắt tinh tường cũng nhận ra điều kì lạ.

"Muốn liên kết với tủy sống sao?"

"Không chỉ vậy, bên kia còn có thiết bị cung cấp oxi chuyên dụng."

"Tao cảm nhận được đây không phải là một buổi thử nghiệm đơn giản đâu, Chifuyu."

Trong lúc cả hai nói chuyện, một vài người đã nhận biết được sự thất thường, giống họ. Chỉ còn lại một số nghi ngờ không vào buồng kén, trong đó có Takemichi và Chifuyu. Và đôi mắt xanh lục bảo sững sờ khi nhìn ông tiến sĩ, ông ta hiện tại chẳng khác gì kẻ điên, con ngươi đỏ ngầu. Vị trợ lí lúc nãy đứng đối lưng với họ nghiêng đầu, khuôn mặt xoay 180 độ, để lộ một nửa khuôn mặt bị rơi xuống bởi lực bóp của tiến sĩ, các linh kiện vỡ nát rơi xuống leng keng. Cùng lúc đó, cánh cổng lớn đóng lại, cách li hoàn toàn bọn họ với thế giới bên ngoài.

"Chuyện gì đang xảy ra đây, ông Fujitsu, mau giải thích cho chúng tôi!"

"Trò chơi đã bắt đầu rồi, các End-user." Ông ta cười khùng khục, thứ chất lỏng màu đỏ chảy tràn đầy mắt, ngỡ là máu. Nhưng đôi mắt sáng lên màu tím kia đã chứng tỏ tất cả. Dầu nhớt, chảy loang lổ cả một vùng.

"Ông là...robot sao!?"

"Nói cho đúng thì chỉ có nửa cơ thể thôi. Chính là vì mấy thứ trò chơi chết tiệt này mà ta phải sống cuộc đời tàn tạ gắn liền với máy móc này đây. Thế nhưng các ngươi lại không ai công nhận ra, không ai cả. Ta sẽ dìm chết các ngươi trong chính cái ảo tưởng từ khoa học của ta! Ha ha ha..."

Nghe vậy Takemichi nhíu mày, nhìn qua tên cộng sự ngu ngốc:

"Mày lấy mấy cái vé thử nghiệm này ở đâu? Trả lời nhanh, Chifuyu."

"Tao được gửi một mail quảng cáo, nhấp vào xong thì phải trải qua một mớ thử thách về trò chơi để đổi ra thứ này..." Chifuyu càng nói càng nhỏ dần, nhận ra bản thân đã vô tình kéo cộng sự vào hố lừa.

"Ông ta...chỉ chọn những người có kiến thức tầm trung về điện tử hoặc những tay chơi game lão luyện để tham gia thôi sao?"

"Không sai. Các người hiểu được cảm giác mà chọn ra 800 chiến binh mạnh nhất để tham gia vào một trò chơi sinh tử chém giết, cuộc chiến cuối cùng đẫm máu chính là mục đích của ta!"

"Sinh tử? Cuộc chiến cuối cùng?"

"Sự sống của các ngươi dựa vào nhân vật ảo mà các ngươi xây dựng đấy. Và bây giờ thì bắt đầu đi. Lũ sâu mọt các người, hỏi quá nhiều rồi."

Dứt lời, hàng loạt các buồng kén xoè ra những cánh tay robot, để ý kĩ chính là đầu máy trò chơi, cắm thẳng lên đầu những người ở bên ngoài, túm họ vào trong kén. Nắp kính đóng lại cùng tiếng la hét. Takemichi cố gắng đập cái kén, nhưng vô hiệu. Chifuyu rút điện thoại ra định gọi cảnh sát, phát hiện không có sóng điện thoại. Mọi nỗ lực để thoát ra đều không có kết quả. Bên ngoài, tên tiến sĩ bệnh hoạn cười lớn ra lệnh:

"Ed-800, khởi động. Kích hoạt thế giới H-3000."

Bên trong, Takemichi nhìn qua người cộng sự của mình, hoảng hốt khi khuôn mặt kia lộ rõ đau đớn.

"Chết tiệt, mày làm sao vậy, Chifuyu, Chifuyu!?"

"Tao...đầu tao đau quá."

Đôi mắt lục bảo nhắm lại, Takemichi chưa kịp tiếp thu đã nhận phải cơn đau xông đến tận não. Cảm giác từng tế bào nơron co rút mãnh liệt. Trước khi ngất đi, cậu nắm chặt tay người kế bên, tai vang vọng một nụ cười kinh tởm:

"Chúc chơi vui vẻ, các End-user."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC