oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

summary: nỗ lực thảm hại của nikolai gogol đã thắng được trái tim của anh khách quen.

.

Trong nhiều năm viết lách, Fyodor nhận ra rằng các tác phẩm của anh luôn được hoàn thành một cách tốt nhất tại quán cà phê cổ kính đối diện chung cư của mình. Nơi này khá nhỏ, yên tĩnh và nó mang bầu không khí khác xa chung cư của anh. Không có những tên hàng xóm ồn ào làm anh mất tập trung vào công việc.

Quán lúc nào cũng tỏa ra mùi hương của bánh ngọt mới nướng và cà phê.

Fyodor vô cùng thích nơi nhỏ này, nhưng thứ duy nhất làm anh phân tâm ở đây chính là tên nhân viên pha chế (ăn mặc) khá kỳ quặc kia, người luôn tỏ ra vẻ thích thú khi anh quay lại quán.

cậu ta có mái tóc trắng dài, được thắt thành một bím sau lưng.
mắt cậu ta khá đặc biệt, một mắt màu xanh lá cây sáng như một viên ngọc lục bảo, bên còn lại thì fyodor không chắc nó màu gì, lâu lâu anh sẽ thấy nó mang màu xám nhạt nhưng khi có ánh sáng rọi vào, nó sẽ mang màu tim tím, với một vết sẹo trên đó làm người ta thắc mắc cách nó được tạo ra như nào.

và quần áo của cậu ta, chủ yếu chỉ là màu đen và trắng nhưng có thêm những chỗ nhấn màu đỏ xen lẫn mà fyodor nghĩ nó khá hợp với cậu ấy.

thỉnh thoảng, fyodor cảm thấy rằng ánh mắt của cậu ta như dán lên người mình.

có vẻ quán không có nhiều khách cho lắm, nên fyodor luôn nghĩ rằng nhân viên quán  chẳng có gì làm ngoài việc để tâm tới những người khách bước vào ( fyodor là một trong số đó).

Mà điều kỳ lạ là, tên nhân viên pha cà phê đó không để tâm việc cậu ta bị bắt gặp nhìn chằm chằm.

Thường thì Fyodor sẽ không để ý việc người khác nhìn mình. Nhưng đôi khi, anh sẽ cảm thấy đôi mắt của cậu ta như muốn đốt cháy anh. Anh sẽ nhìn lên, mong cho đôi mắt kia nhìn qua chỗ khác, mong cho tên nhân viên kia sẽ giả vờ làm việc thay vì cứ nhìn fyodor chằm chằm.

Nhưng cậu ta không quay đi, đã vậy còn nhìn fyodor thêm một lúc rồi nở một nụ cười nhỏ.

Nhiều người sẽ cảm thấy hành động này của tên barista khó chịu hoặc phiền nhưng không hiểu sao, fyodor lại thấy nó khá thú vị.

anh không thể ngăn bản thân mình mỉm cười trước sự lập dị của người đàn ông phía sau quầy nước.

thật lòng, fyodor cảm thấy cái nhìn của tên kia không mang lại cảm giác khó chịu hay đáng sợ, nó không phải là ánh nhìn như thể muốn lột đồ ngưòi khác ra.

thay vào đó, nó như kiểu cái nhìn một người cảm thấy thú vị vào một việc hay một thứ gì đó, là sự quan sát ở dạng thuần khiết nhất.

tất nhiên, tên nhân viên pha chế kia cũng có lý do riêng khi cứ chằm chằm vào vị khách của mình.

Nikolai đã làm việc ở quán này được khá lâu rồi. Cậu chẳng quan tâm gì mấy tới mấy tên khách khứa gì của quán đâu.

Nói chung cũng chỉ là phương thức giúp cậu kiếm tiền thôi.

Đó là cậu nghĩ vậy, cho tới khi quán cậu có thêm một nhà văn mà bấy giờ cậu mới biết tên là Fyodor ghé thăm thường xuyên hơn.

Người đàn ông mang lại cho Nikolai một cảm giác rất đặc biệt, hoặc do ngoại hình của anh ta mang tới một bầu không khí khá kỳ quặc xung quanh anh.

Nhà văn trẻ có mái tóc đen, dài ngang vai và xõa xù che cả gương mặt mà anh ta cũng chẳng có hứng gì trong việc sửa soạn lại tóc tai cho gọn gàng hơn. Mắt anh ta mang sắc tím đầy mê hoặc, cái màu làm cho Nikolai hoàn toàn chìm đắm vào. Vị khách ăn mặc khá đơn giản, quần đen và chiếc sơ mi trắng che đi thân hình gầy gò của anh.

Anh ta có vẻ không thích giao tiếp với người khác, hay nói theo cách bao quát hơn, nhà văn là người khá hướng nội. Luôn chọn cho mình góc xa nhất, khuất nhất của quán mặc dù trong quán còn dư rất nhiều chỗ mà chẳng ai thèm ngồi.

Nhưng mãi tới sau này, Nikolai mới nhận ra, tên nhà văn ấy có khả năng giao tiếp vô cùng tốt, chẳng có tí gì là sợ xã hội cả. Anh ta chỉ chọn chỗ ngồi ấy vì nó có thể nhìn ra cửa sổ để ngắm cảnh, nhìn ra cửa vào để xem ai ra vô, và từ chỗ đó, có thể quan sát cả quầy pha chế.

Cậu nhân viên pha chế của chúng ta, luôn cho rằng mình có khả năng bắt chuyện với người lạ vô cùng tốt. Thực tế, Nikolai Gogol biết rõ mình cần làm gì và nói gì để chinh phục cuộc trò chuyện.

nhưng  fyodor lại là một ngoại lệ khó khăn.

Tên nhà văn chẳng có hứng thú gì với những câu chuyện phiếm, anh ta hoàn toàn phớt lờ những nỗ lực yếu ớt của Nikolai để hỏi về ngày của anh hôm nay ra sao.
Anh ngồi rất xa chỗ Nikolai làm việc, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhìn về phía cậu từ phía sau chiếc máy tính bằng đôi mắt sắc lẹm như đang nhìn thấu âm mưu của Nikolai, như thể suy nghĩ của cậu đều bị anh đọc hết.

Có thể anh ta có thể đọc được suy nghĩ của nikolai thật, đó cũng có thể là lý do mà bấy lâu nay, Fyodor nhưng bao giờ nhìn vào chiếc dĩa để cốc cà phê của mình.

Chiếc dĩa mà ngày nào, Nikolai cũng ghi số của mình trên đó, với vài hình vẽ nghịch ngợm trên đó. Hôm nay, cậu đã vẽ một con mèo chesire bằng cây highlight màu hồng siêu chói mà cậu mua được ở nhà sách, mong sẽ thu hút được ánh nhìn của người kia.

Hàng ngày, khi Fyodor tới quán, anh ta lấy cà phê từ Nikolai, ngồi ở bên góc phòng, và nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay.

Anh ta luôn luôn chỉ uống nửa cốc cà phê, có vẻ như bị cuốn vào thứ anh đang viết.

Nikolai đã từng hỏi Fyodor rằng anh ta viết về gì. Nhưng thứ cậu nhận lại chỉ là cái nhìn chua chát từ người kia.

Trên thực tế, trong suốt ngần ấy thời gian, điều duy nhất mà Fyodor nói với cậu chỉ có câu:

" Cho tôi một cà phê đen nhỏ, cảm ơn."

Chỉ có vậy thôi.

Cuối cùng thì cái vòng lặp của họ quanh quẩn lại chỉ có, Fyodor bước vào quán, order một ly đen đá nhỏ, Nikolai thì sẽ cố gắng bắt chuyện hoặc làm một trò đùa ngu ngốc mong người kia sẽ cười.

người kia chả bao giờ cười.

Nhưng cũng chẳng sao, Nikolai không quan tâm lắm. Sau đó, Fyodor sẽ cầm ly cà phê và bước về góc ngồi quen thuộc, cách xa quầy nước, lâu lâu sẽ đưa mắt liếc cậu, một cái nhìn thót tim.
Sau đó, Nikolai sẽ đợi, mong cho tên nhà văn kia sẽ để ý tới dòng chữ đầy màu sắc mà mình đã ghi trên chiếc dĩa để cốc.

tên đó cũng chả thèm để ý.

Rồi thời gian cứ trôi qua, Nikolai cũng bắt đầu để tâm.

Vì vậy, cậu đã nghĩ ra một kế hoạch mới. Thật lòng, cậu còn phải tự khen mình là thiên tài khi mà nghĩ ra cái trò này.
Lần tới, khi Fyodor tới quán. Nikolai sẽ cố tình làm sai món nước mà Fyodor order. Vậy thì lúc Fyodor uống, anh ta sẽ thấy sai sai và nhìn vào chiếc cốc.

Tuy nhiên, kế hoạch đã đi sai tính toán của Nikolai. Fyodor chẳng nói gì cả, anh ta chỉ nhìn chằm chằm về phía Nikolai, như kiểu Nikolai là người đầu tiên anh ta thấy sau nhiều năm tự cách ly.

Fyodor nhấp một ngụm từ ly cà phê được pha quá ngọt so với ly mà anh thường hay kêu. Anh nhăn mặt, mắt dời ra khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía tên pha chế thay vì nhìn vào chiếc cốc.

Nikolai đứng quá xa để có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt tên nhà văn, nhưng thứ mà Nikolai chắc chắn mình đã thấy, chính là nụ cười khinh phớt lờ từ người kia, rồi anh ta lại cúi xuống màn hình.

Một điều nữa mà Nikolai không chắc, không biết là do ánh đèn phản chiếu từ trần, hay do từ màn hình máy tính.

Nhưng Nikolai thề rằng, trên má tên nhà văn, có một vệt nhỏ hồng.

Hoặc do mắt anh bịp thật.

Fyodor không thèm nhìn gì vào chiếc dĩa bên dưới, mặc dù anh ta có cầm lên để nhấp thêm ngụm nữa, và cố không nhăn mặt trước cái vị ngọt có thể dẫn anh tới tiểu đường.

Nikolai lúc này hoang mang thật sự, người đàn ông luôn phớt lờ cậu, hôm nay, anh ta uống hết cả một cốc cà phê ( siêu dở).

Sau đó, Fyodor đứng dậy, nở một nụ cười lịch sự với Nikolai và bỏ đi không nói một lời.

Sau khi bóng của người kia khuất khỏi quán, Nikolai mới thả lỏng người, thở dài thườn thượt. Cậu dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất.

" Anh ta cố tình hay là bị ngốc thật vậy trời."

Tuy khá thất vọng khi kế hoạch không như dự định, song, Nikolai không thể ngăn mình nở nụ cười ngớ ngẩn khi nghĩ về Fyodor, thậm chí cả mặt cậu còn đỏ bừng lên.

Nikolai còn chẳng quan tâm xem Fyodor có buồn tìm hiểu tên mình hay không. Thành thật mà nói, nhận được nụ cười từ người kia có thể coi là một thành tựu lớn.

Nhiều tuần trôi qua, cả hai người họ cũng trở về vòng lặp ngày thường của mình. Nikolai cũng chẳng đổi đồ uống của người kia nữa, mặc dù là nhìn mặt người kia biến sắc thì vui thật.

Nhưng cùng lúc đó, Nikolai cũng cảm thấy chán với mối quan hệ của hai người. Cậu muốn Fyodor nhìn vào chiếc dĩa mà ngày nào cậu cũng chuẩn bị. Tại thời điểm này, cậu không còn quan tâm xem người kia có đang cố tình phớt lờ mình hay không, cậu chỉ muốn có được sự chú ý từ anh ta.

Sau hàng loạt các kế hoạch không thành công, Nikolai cũng đạt tới giới hạn. Dù lý trí đã ngăn lại nhưng Nikolai chọn nghe theo tiếng gọi con tim.
Cậu chọn làm một việc táo bạo hơn, và ngu ngốc hơn.

Nikolai bước tới góc phòng, nơi nhà văn đang ngồi gõ lách cách xuống bàn phím. Cậu dán một tờ note nhỏ lên máy tính xách tay của Fyodor. Trước cái nhìn bối rối và khá khó chịu từ người kia, Nikolai lên tiếng:

- Tôi đã viết số của mình lên mọi chiếc dĩa để cốc cà phê của anh. Và anh chưa bao giờ nhìn xuống nó, kể cả một cái liếc.

Nikolai tức giận nói, cơn giận chiếm lấy cậu, để lộ ra phần xấu tính của mình trước anh nhà văn.

Fyodor nhìn người trước mặt đang tỏ ra oan ức, rồi đưa mắt xuống chiếc dĩa.

Một dãy số được viết vô cùng tỉ mỉ cùng với hình vẽ chú chuột nhỏ kế bên.
Cuối cùng, anh nhìn vào tờ note mà Nikolai vừa dán vào khi nãy.

Trên tờ giấy có dòng chữ " Xin hãy hẹn hò với tôi." Được ghi to và nét viết khá tức giận.

Fyodor im lặng, không nói gì hết. Chỉ đóng màn hình máy tính xuống, và đẩy nó ra phía tường. Rồi anh đứng dậy ngồi về phía ghế xa chỗ Nikolai đứng hơn.

Trong một khoảng khắc, Nikolai tưởng đây là cách mà Fyodor ngầm từ chối lời đề nghị của cậu. Nhưng nhìn kỹ lại, nó giống như Fyodor đang yêu cầu điều gì đó hơn.

Fyodor đưa mắt nhìn Nikolai, rồi nghiêng đầu và nói.

- Cậu không định ngồi sao?

Anh ta đưa mắt, ra hiệu cho Nikolai ngồi về phía ghế đối diện.

Một lần nữa, Nikolai thề rằng, dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn chùm, cậu đã thấy được mặt Fyodor phớt đỏ lên.

end.

21/03/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net