LUminex and ideas.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó,tôi nhận ra anh hay nói về cái chết. Chết là gì? Và sau khi chết là gì? Cảm giác được chết hay bị chết có khác gì nhau? Dường như anh bị ám ảnh bởi cái chết,anh kể tôi nghe về quán LUminex, đó là nơi anh thích nhất ở thành phố này, nhưng nó đã chết, câu chuyện đó, với tôi, chỉ là một quán café thua lỗ và dẹp tiệm, nhưng với anh, nó là một cái chết, một cái chết được định trước, chủ quán café là một người có phong cách hoài cổ, anh bảo đó là người biết lưu giữ những gì đã cũ, anh cũng nghiện việc bảo lưu hay sưu tập những món đồ cũ, anh nói đó là những thứ gợi nhắc kỉ niệm một khi chúng ta quên, LUminex hình như cũng có kỉ niệm gì đó với anh, đôi lúc anh chở tôi lên đó và ngồi hàng tiếng đồng hồ, đôi lúc anh nhắn tin bảo xin lỗi em, anh muốn ở đó một mình – đơn giản anh cũng ngồi ở đó hàng tiếng đồng hồ, nghe nhạc, và hút thuốc. Ngày LUminex khai tử bản thân bằng một chiếc bảng đen nhỏ treo trước cửa, anh nói nét chữ này nhìn không tin là của con trai, nhưng tôi không thấy được, tấm bảng đề "hôm nay là ngày cuối cùng LUminex mở cửa, cám ơn các bạn đã ủng hộ quán suốt thời gian qua." LUminex buổi chiều trầm mặc, có cô gái ngồi phía cuối căn phòng, bật lửa mời anh điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bước ra khỏi đôi môi cô kèm theo dăm ba chữ nhẹ nhàng "LUminex sắp mất rồi." Anh nói đôi môi cô ấy có thể giết người, nhưng tôi không thấy... Hôm đó chúng tôi ngồi cùng nhau cho đến khi quán đóng cửa, lúc ra lấy xe anh đi rất chậm, tựa hồ chỉ cần bước thêm một bước nữa, LUminex sẽ lịm dần dần và dần dần... Với tôi, đó là chỉ là một quán café thua lỗ và sắp dẹp, còn với anh, đó là LUminex, một cá thể đã qua đời...


Về sau, tôi cũng không ghi được thêm bất kì điều gì về anh, thậm chí khi tôi đang một mình, và cô đơn, cô đơn giúp con người ta sáng suốt, tôi tin vậy, nhưng kể cả khi ngồi một mình trong phòng, tôi vẫn chỉ nghĩ anh là kẻ mộng mơ, giấc mơ của anh, đôi lúc cũng chết, qua những buổi khuya giật mình bắt điện thoại, anh kể tôi nghe về một giấc mơ hay một ý tưởng nào đó rất hay, nhưng đã chết, anh kể nửa chừng và anh bảo rằng anh không nhớ gì nữa, như một ai đó đã đánh anh khi anh đang ngủ, những giấc mơ của anh, luôn chết ngay khi chúng vừa được hình thành, anh mơ về một ngôi nhà nhỏ ở ven biển, nhưng khi anh nắm cánh cửa và mở ra, anh tỉnh giấc,tôi hỏi anh có muốn uống tim sen không, sẽ dễ ngủ hơn, nhưng anh từ chối, anh từchối bằng giọng rất run, tôi hiểu, những giấc mơ đó với anh rất quý giá, nhưng chúng đã chết, bởi anh là kẻ mơ mộng, những người mơ mộng thì sống bằng những giấc mơ... Sáng mai khi tỉnh dậy môt lần nữa, anh quên mất giấc mơ của mình (dù đã chết), chỉ tôi là nhớ...


Và đôi lúc anh khóc, lúc đó tôi cũng muốn khóc, nhưng không được, hình như tôi không cảm nhận được nỗi đau đó như anh, về một cái chết khác, đó là về những ý tưởng, điều đáng buồn hơn, là chúng chết lâm sàng, đi kèm với những giấc mơ đứt quãng là những ý tưởng lặc lìa, lần này thì anh có cách để chúng sống, khi những ý tưởng chớp nhoáng trong không-gian-ngủ của anh, anh sẽ ngồi bật dậy và viết chúng ngay vào cuốn sổ để sẵn bên cạnh, nhưng ý tưởng anh nói cho tôi biết đó vào ngày hôm qua cũng chết ngay vào ngày hôm sau, anh không làm được, tờ giấy đầy những hình thù quằn quệnh, những kí tự uốn éo  đổ lệch vào nhau, chính anh cũng không hiểu, và tôi không thấy được, nên tôi cũng không hiểu, cả tôi và anh đều tưởng chúng sẽ sống, nhưng không, chúng trút hơi thở cuối cùng của mình, không phải trong vùng không-gian-ngủ như những cơn mơ, mà trên những tờ giấy trắng, còn nhiều và nhiều tờ giấy như vậy nữa, anh đang cố gắng,cố gắng xây dựng một nghĩa trang cho các ý tưởng, bởi quá nhiều tờ giấy trắng tôi được cầm trên tay, nhưng tôi không thấy được, ngày hôm đó, tôi trở về nhà và ôm miệng mình suốt hai tiếng còn lại, tôi đã nấc lên, không thành tiếng nhưng cũng không phải tiếng nấc bị câm, tiếng nấc không nên lời về những cái chết trên tay tôi, và về anh. Tôi hỏi anh bị như vậy từ khi nào, và anh trả lời không biết nữa, câu trả lời đó như siết vòng họng tôi lại, vì nó không rõ ràng,và nó cũng sẽ chết, không biết nữa có nghĩa lên bế tắc, bế tắc từ lúc ban đầu,dường như cái chết đã xuất hiện từ lúc sự sống được sinh ra, cái chết, nó treo lơ lửng trên đầu anh, với lưỡi hái trong tay, chờ đợi những giấc mơ, và những ý tưởng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC