Chương 1: Buổi họp báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên La Nhất Châu đi ghi hình Thanh xuân có bạn, là buổi họp báo, các thực tập sinh sẽ phải trả lời câu hỏi do ký giả đưa ra. Có rất nhiều dạng câu hỏi khác nhau, vui vẻ có, hài hước có, mang tính công kích cũng có. Nhưng thà rằng được hỏi một câu hỏi khó còn hơn là không được hỏi gì. Nếu bạn không được ký giả đặt câu hỏi điều đó có nghĩa, bạn là một con người vô vị và tôi chẳng muốn biết thêm gì về bạn.

Trong tất cả thực tập sinh tham gia trả lời phỏng vấn, người mà La Nhất Châu ấn tượng nhất là cậu chàng Dư Cảnh Thiên.

Một ký giả hỏi cậu ấy rằng: "Bạn đã từng tham gia một chương trình khác ở Hàn Quốc, vậy sau khi tham gia Thanh xuân có bạn, bạn có thấy chương trình trong nước đơn giản hơn không?"

Câu hỏi này không phải là mang tính khiêu khích sao? Trả lời không khéo sẽ có thể đắc tội 1 trong 2, thậm chí cả 2 bên.

Với một cậu nhóc 18 tuổi mà nói câu hỏi này chính xác là đang làm khó cậu rồi. Nhưng Dư Cảnh Thiên vẫn bình tĩnh trả lời khiến La Nhất Châu phải nhìn cậu với ánh mắt khác.

Cậu ấy nói từ những kinh nghiệm mà mình có được trong thời gian huấn luyện đó mong muốn có thể chia sẻ với tất cả những thực tập sinh cùng tham gia. Chính là nói , tôi không thể khống chế được những gì sẽ xảy ra trong chương trình nhưng tôi có thể kiểm soát những gì sẽ không xảy ra với tôi. Cách cậu ấy trả lời như vậy, mọi người có thể thấy có chút giả. Nhưng đối với những thực tập sinh lúc đó, gì mà nói lắp, gì mà màu sắc của thanh xuân hay là tôi khác biệt với người khác, tôi muốn được làm chính mình, rất nhiều thứ khác, thì Dư Cảnh Thiên rõ ràng là tự có suy nghĩ của riêng mình.

Hơn nữa cậu ấy không phải mới 18 tuổi sao, La Nhất Châu cảm thấy đối với một đứa trẻ, Dư Cảnh Thiên thực sự rất giỏi.

*
Ngày ghi hình buổi họp báo của Thanh xuân có bạn, Dư Cảnh Thiên ấn tượng với một số thực tập sinh như Lương Sâm, Lý Tuấn Hào, Cao Nhất Bách.

Nói đến Lương Sâm đầu tiên phải kể đến kiểu đầu độc nhất vô nhị của anh, và điều thu hút cậu hơn đó là cách anh trả lời phỏng vấn, nó thú vị và hài hước, làm người khác cảm thấy hứng thú.

Lý Tuấn Hào thì lại run đến mức nói lắp, mặc dù Lý Tuấn Hào lớn hơn cậu nhưng cậu lại cảm thấy anh khá đáng yêu. Cao Nhất Bách thì ngược lại, anh chàng này cực kì tự tin, bẻ lại cả ký giả, phục thật đấy.

Về phần La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên chỉ nhớ được 3 điều:

1. Đẹp trai, có nụ cười đẹp. Cười lên một cái là sáng bừng cả khung hình.

2. Tuổi nhỏ nhất nhưng được làm đội trưởng vì khả năng quản lý chi tiêu.

3. Thường xuyên uống nước Cẩu Kỷ và có thói quen dưỡng sinh vì từng ở trong quân đội.

Đối với cậu, còn trẻ mà phải sống lối sống quá lành mạnh thì thật nhàm chán. Nhưng đó là cách sống của mỗi người, cậu không có quyền phán xét nó.

*
Kêt thúc buổi họp báo, mọi người nối tiếp nhau về ktx. Cuộc sống ở Đại Xưởng chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net