Chương 18: Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu cười nhẹ, đưa tay vén lọn tóc trước trán cậu: "Em có biết chơi trò mập mờ với hai người cùng một lúc. Sẽ bị gọi là gì không?"

Dư Cảnh Thiên tròn mắt nhìn anh, thật sự là cậu không hiểu La Nhất Châu đang nói gì.

Tay La Nhất Châu ngừng vén tóc Dư Cảnh Thiên: "Là tra nam". Anh chống tay còn lại lên tường, không cho Dư Cảnh Thiên đường chạy trốn: "Tiểu Thiên không muốn làm một tra nam đâu ha."

Dư Cảnh Thiên nhăn mặt: "Nãy giờ em đều không hiểu anh đang nói gì."

"Vậy Tiểu Thiên trả lời anh xem. Lúc thì em làm những hành động mập mờ, tán tỉnh anh. Lúc thì em thân mật Thập Thất, bỏ rơi anh. Ý của em là gì đây, hửm?"

Dư Cảnh Thiên đỏ mặt phản bác: "Em không có thân mật với Thập Thất, cậu ấy chỉ là bạn thân của em thôi!"

La Nhất Châu nhếch môi: Em ấy không phủ nhận việc tán tỉnh anh.

"Vậy dạo này vì lý do gì em lại bỏ rơi anh mà tìm cậu ấy, hôm nay còn không thèm về cùng anh?"

Dư Cảnh Thiên xoay mặt đi, không trả lời.

"Tiểu Thiên, nhìn anh."

Dư Cảnh Thiên vẫn bất chấp, cậu muốn chạy. Nhưng La Nhất Châu không chừa cho cậu đường lui.

La Nhất Châu mềm giọng:"Tiểu Thiên, nghe lời nào."

Dư Cảnh Thiên ngượng ngùng, từ từ xoay mặt lại nhìn anh, cậu không chịu được khi La Nhất Châu dùng giọng điệu như thế nói chuyện với mình.

Dư Cảnh Thiên quan sát La Nhất Châu, từ đôi mắt đến sống mũi, xuống nữa là đến môi anh. Dư Cảnh Thiên không tự chủ mà nuốt nước miếng. Mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.

Ở khoảng cách thế này La Nhất Châu thấy được hầu kết của cậu chuyển động. Rất muốn hôn, nhưng chưa phải lúc: "Bây giờ có thể nói lý do cho anh nghe chưa?"

Dư Cảnh Thiên ấp úng: "Em và cậu ấy chỉ nói lung tung thôi, không có gì đặc biệt cả."

La Nhất Châu không tin, không có gì đặc biệt thì cậu và Thập Thất không cần phải chụm đầu to nhỏ lo sợ người khác nghe thấy.

Như nghĩ ra điều gì hay ho, La Nhất Châu nhếch môi. Tay trái anh ôm eo Dư Cảnh Thiên kéo cậu vào lòng, tay phải nâng cằm cậu lên, hôn xuống.

Dư Cảnh Thiên hoảng sợ mở to mắt, lúc đầu La Nhất Châu chỉ đặt nhẹ môi mình lên môi cậu. Sau đó lại liếm môi Dư Cảnh Thiên, mút cánh môi, khẽ day cắn.

Đầu lưỡi anh len vào giữa hai khớp hàm của cậu muốn chen vào trong.

Dư Cảnh Thiên cắn chặt răng, La Nhất Châu khẽ rời đi: "Tiểu Thiên, ngoan, hé miệng ra."

Giọng La Nhất Châu khàn đi, Dư Cảnh Thiên quyết không hé.

Tay La Nhất Châu đang ôm eo Dư Cảnh Thiên lướt xuống, luồn vào trong áo cậu khẽ xoa nắn tấm lưng.

La Nhất Châu thầm cảm khái: Xúc cảm thật tốt.

Dư Cảnh Thiên rùng mình, khớp hàm thả lỏng. Nhân lúc đó La Nhất Châu thành công đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng cậu.

Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu chơi đùa, đầu lưỡi đi ngao du khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng Dư Cảnh Thiên. Tiếp mút mát, nhóp nhép vang lên rõ ràng.

Nhịp tim của cả hai đập vang dội, hơi thở của hai người hòa vào nhau.

Dư Cảnh Thiên nhũn cả chân, tay La Nhất Châu đỡ eo, nên cậu vẫn đứng được.

Dư Cảnh Thiên nghĩ: May là phòng có cách âm.

La Nhất Châu chưa từng hôn, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy. Với cả đây là bản năng của đàn ông, vào việc thì tự biết cách thực hiện.

La Nhất Châu hôn đến nghiện, tư vị tuyệt hơn nhiều so với khi anh tưởng tượng. Cái tay đang làm loạn ở trên eo cậu còn muốn du tẩu đi nơi khác, nhưng La Nhất Châu biết hôm nay không thể quá hơn nữa.

Dư Cảnh Thiên hít thở khó khăn, La Nhất Châu lưu luyến rời đi. Kéo thành một sợi chỉ bạc giữa hai người.

Nhìn cậu mặt đỏ tai hồng, đôi môi căng mọng ánh nước, đôi mắt long lanh. Tất cả đều do mình gây ra, La Nhất Châu hài lòng, hôn khẽ lên môi cậu.

"Đây là hình phạt, anh không cấm em không được thân thiết với cậu ấy. Nhưng quá thân mật thì không được. Tình cảm của anh chắc em đã hiểu. Anh cũng tin rằng em đã nhận ra tình cảm của chính mình."

Dư Cảnh Thiên mơ hồ, cậu còn đang chìm đắm trong nụ hôn lúc nãy, lời của La Nhất Châu cậu nghe rõ nhưng đầu óc lại trống rỗng không thể thốt lên câu gì. Cậu mở to mắt nhìn anh.

La Nhất Châu dịu dàng nhìn cậu, nhẹ giọng: "Anh yêu em, Tiểu Thiên. Làm người yêu anh được không?"

Bấy giờ Dư Cảnh Thiên đã ổn định được tinh thần. Cậu ngượng ngùng gật đầu.

La Nhất Châu mỉm cười xoa đầu cậu. Dư Cảnh Thiên ấp úng: "Nhất Châu.... ừm... anh có thể... làm thêm một lần nữa không?"

La Nhata Châu bật cười: "Được"- rồi hôn tới.

10 phút sau cả hai xuất hiện trước mặt Thập Thất. La Nhất Châu ôm vai Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu khuôn mặt tươi tắn, Dư Cảnh Thiên thì cúi đầu

Thập Thất cười xã giao với La Nhất Châu, kéo Dư Cảnh Thiên qua một bên, nói nhỏ: "Không phải là bảo không đi cùng La Nhất Châu hả?"

Dư Cảnh Thiên trả lời, giọng hơi khác thường:"Anh ấy muốn về cùng."

"Giọng cậu lạ vậy, bệnh hả?"

Dư Cảnh Thiên giật nảy, lắc đầu nguầy nguậy, chạy lại chỗ La Nhất Châu. Cậu sợ Thập thất nhận ra mất, môi cậu hiện tại đang sưng cả lên, may là đeo khẩu trang. Không phải Dư Cảnh Thiên sợ người khác biết, chỉ là cậu da mặt mỏng.

Thập Thất ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net