Chuyến Bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có hộ chiếu chưa?"

"Rồi ạ."

"Vé máy bay?"

"Rồi ạ."

"Xác nhận visa?"

"Bố, mẹ, con chuẩn bị đủ hết rồi mà." Dư Cảnh Thiên mỉm cười, nhìn bố mẹ bồn chồn lên xuống. Họ đang đứng ở sân bay, đợi La Nhất Châu và gia đình đến. Dư Cảnh Thiên đã nói với bố mẹ không việc gì phải vội, nhưng chủ trương cẩn tắc vô ưu của nhị vị phụ huynh khiến cậu thực sự không có hơi đâu mà cãi.

"Haiz, thế là nhà mất người rửa bát." Bố Dư cảm thán.

"Haiz, thế là có người phải học rửa bát." Dư Cảnh Thiên bĩu môi, huých vai bố.

Đứng nói chuyện một lúc nữa thì nhà La Nhất Châu cũng đến. Em gái anh đang được anh dắt, cứ sụt sùi mà vùng vằng tay anh, bám chặt như vuốt mèo.

"Lam Lam, anh phải đi rồi." La Nhất Châu ngồi xổm xuống, vuốt lọn tóc con bé. La Tiểu Lam mặt mũi tèm lem nước, mếu máo không cho anh trai đi. Dư Cảnh Thiên mỉm cười, cũng ngồi xuống bên cạnh La Nhất Châu.

"Tiểu Lam, anh trai em phải rất giỏi mới được đi đó." Cậu an ủi con bé. "Anh trai em giỏi lắm, em để anh trai đi rồi anh trai lại về mà."

"Thật không ạ?" Đứa nhỏ rưng rưng.

"Thật mà, anh đi sớm rồi về với em mà." La Nhất Châu xoa đầu Tiểu Lam, cô bé cũng ngoan ngoãn lau nước mắt.

"Vậy anh về nhanh, em với Lục Lục đợi anh nhé." Lục Lục là con mèo nhà La Nhất Châu, chính Tiểu Lam đòi đặt tên nó như vậy, vì con mèo thân với cô bé.

La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên cùng nhau rời đi trong những lời quyến luyến của gia đình. Dư Cảnh Thiên không khóc, trước giờ cậu vẫn luôn là người mạnh mẽ, là người an ủi mẹ cậu. La Nhất Châu thì ngược lại, tên ngốc nhà anh ta gắn bó với gia đình, bịn rịn như con gái đi lấy chồng xa, đang buồn mà Dư Cảnh Thiên cũng có chút muốn cười.

La Nhất Châu cứ ỉu xìu như bánh bao nhúng nước cả quá trình làm thủ tục, kẻ làm "bạn" như Dư Cảnh Thiên thấy hơi thương thương. Lên máy bay, lúc cả hai đã yên vị tại chỗ, cậu chìa một bên tai nghe cho La Nhất Châu.

"Nghe cho dễ ngủ."

Máy bay cất cánh.

Dư Cảnh Thiên chưa đi máy bay bao giờ, dĩ nhiên cũng không biết về sự đau tai khi máy bay cất cánh và hạ cánh. Cậu nhóc bị đau đến tận não, dù vốn chịu đau giỏi cũng không thể không nhăn nhó. Đột nhiên, tai cậu được cái gì đó bịt lại. Cậu ngước lên, thấy La Nhất Châu đang cắm hai miếng bịt tai vào lỗ tai mình.

"Ngậm chặt mũi miệng, nuốt nhiều lần." Anh nói ngắn gọn.

Dư Cảnh Thiên làm theo, cơn đau ở tai tuy còn âm ỉ nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều. Máy bay cân bằng, tai cậu cũng không còn đau nữa, liền đeo lại tai nghe và bật nhạc.

"Cậu không đau tai à?"

"Tôi đi quen rồi." La Nhất Châu cầm lấy hai miếng bịt cậu đưa. "Trước khi đi uống thuốc thông mũi, sẽ đỡ đau hơn."

Cậu gật gật đầu, rồi tựa vào lưng ghế muốn ngủ. Chuyến bay khá dài nên cậu ngủ rất nhanh, lòng chỉ mong đến nơi sớm. La Nhất Châu thì ngược lại, lần đầu ngồi cạnh người mình thích, lại còn gần như thế, trái tim anh có chút run rẩy. Mùi dưa lưới phảng phất qua mũi anh, một mùi hương vừa ngọt vừa thanh, giống tính cách của cậu nhóc này. Dư Cảnh Thiên khi ngủ rất ngoan, không nói mớ, không ngáy ngủ. Cậu chỉ nghiêng đầu qua một bên rồi dựa vào gối, ngoan như một đứa trẻ.

"Chào anh, anh có cần chăn không ạ?" Cô tiếp viên hỏi La Nhất Châu.

"Cho tôi hai cái."

La Nhất Châu lấy chăn phủ lên người Dư Cảnh Thiên, cẩn thận bọc cậu trong hơi ấm. Dư Cảnh Thiên cảm giác được mùi hương dễ chịu, vô thức nghiêng về phía anh. La Nhất Châu tinh ý nhận ra, đỡ đầu cậu đặt lên vai anh, để cậu nhóc tìm chỗ thoải mái. Dư Cảnh Thiên dụi dụi vài lần, rồi yên tâm làm ổ trên người còn lại.

Khi máy bay sắp hạ cánh, Dư Cảnh Thiên mới được La Nhất Châu nhẹ nhàng lay dậy. Trước đó cậu có được gọi dậy một lần để ăn đồ lót dạ, và khi lơ mơ tỉnh dậy trong lòng La Nhất Châu, cậu hơi ngại. Ăn uống xong, cậu nghiêng người qua bên còn lại để chợp mắt, nhưng không hiểu thế nào lúc tỉnh lại đang dụi vào vai La Nhất Châu.

"Cậu tự lăn qua đấy." Anh giải thích.

"À..." Dư Cảnh Thiên gãi gãi đầu. "Xin lỗi nếu làm cậu đau vai nhé."

La Nhất Châu chỉ gật đầu không nói, lại đưa cậu hai miếng bịt tai. Máy bay hạ cánh dễ chịu hơn lúc cất cánh, phần vì Dư Cảnh Thiên cũng đã quen với cơn đau hai bên tai. Cậu cảm thấy nôn nao một chút, nhưng nhìn chung thì vẫn ổn. Bước chân xuống sân bay, Dư Cảnh Thiên hơi lạnh. Khí hậu ở đây khác với ở nhà, và cậu thì chưa quen lắm. La Nhất Châu đi bên cạnh có vẻ rất thong thả, như kiểu anh ở đây rất lâu rồi vậy.

"Cậu không thấy lạnh à?" Dư Cảnh Thiên hỏi nhỏ.

"Hồi bé hay đi lại nhiều, tôi quen rồi."

Dư Cảnh Thiên nhớ người này mỗi lần đến hè hay tết đều bốc hơi khỏi khu phố, chắc là anh ta có họ hàng ở đây. Cậu cũng không hỏi gì nhiều nữa, xách va li ra sảnh để bắt taxi.

La Nhất Châu nhìn người đi trước có chút mệt mỏi, cậu ấy bay lần đầu, chắc cần thời gian nghỉ ngơi. Anh chỉ rất hào hứng, vì tương lai sẽ được ở cùng cậu.







____________________________

ckua te productive chinh la toi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net