Họa vô đơn chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này, ừm, La Nhất Châu có hơi lạ.

Anh ta phiền hơn.

Cứ ra ngoài là trùm cả đống áo lên người cậu, quấn khăn đội mũ đủ kiểu, làm cậu chẳng khác nào con lật đật. Ở nhà thì không cho cậu uống nước đá, mỗi lần thấy cậu cầm cốc nước là giật lại cho vào lò vi sóng.

Ai lại cho nước vào lò vi sóng???

Dư Cảnh Thiên cầm điện thoại than vãn với Thập Thất.

"La Nhất Châu bị làm sao ý? Thiếu hơi em gái nên lôi tao ra làm thế thân à?"

"Ừ nhưng mà mày sống phản khoa học bỏ mẹ." Thập Thất nhún vai. "Chửi cho là đúng."

"Ừ nhưng mà anh ấy có cần phải lải nhải như thế..." Chợt nhận ra mình vừa nói gì, Dư Cảnh Thiên bụm miệng.

"Mày vừa gọi La Nhất Trục là gì cơ?" Đầu bên kia, Thập Thất thiếu điều muốn dán tai vào màn hình.

"Không..."

"Tony, em có thấy áo len màu hồng của anh đâu không?"

Thôi xong.

"DƯ CẢNH THIÊN? AI LÀ ANH AI LÀ EM CƠ?" Tiếng gào thét từ điện thoại phát ra, làm Dư Cảnh Thiên giật mình bấm tắt cuộc gọi.

Chết rồi chết rồi chết rồi.

Cậu cuống cuồng mở tin nhắn, soạn một đoạn sớ dài gửi Thập Thất, trình bày lí do, hoàn cảnh, xúc tác khiến cậu gọi La Nhất Châu là anh, và đổi lại được một biểu tượng đảo mắt của nó.

Tony: "Tao xin mày đừng nói với ai."

17: "Hong bé ơii."

Chấm hết rồi.

Hình tượng mỹ nam cao lãnh của cậu.

Cậu úp mặt vào gối gào lên thảm thiết.

"Cái gì đấy?" La Nhất Châu ló mặt ra ngoài, nghiêng đầu tò mò.

"Em ghét anh."

"Anh cảm ơn?"

"Cảm con mẹ anh." Cậu buột miệng chửi thề.

Thôi xong.

Không thể xui xẻo đến mức này được chứ?

La Nhất Châu hằm hằm mặt tiến đến gần, Dư Cảnh Thiên cảm tưởng nếu như cậu chụp ảnh lại thì có thể đưa lên làm poster phim kinh dị.

"Em lỡ mồm... Á đau!"

Hai môi cậu bị La Nhất Châu bóp chặt, nhìn không khác gì một con vịt.

"Nói bậy lần nữa xem anh có khâu ngay cái mỏ em lại không?"

Dư Cảnh Thiên vẫn đang kêu oai oái vì bị La Nhất Châu bóp mỏ, đập đập tay anh để buông ra.

"Biết rồi mà."

"Miệng thì xinh mà ăn nói vớ vẩn."

"Kệ tôi." Cậu nắn nắn lại môi.

"Tôi với ai?"

"Kệ em."

"Vâng."

"Sao anh đáng ghét thế?"

"Ồ?" La Nhất Châu nhướng mày, chống tay xuống ghế, dí sát vào mặt cậu. Dư Cảnh Thiên vô thức ngồi sâu vào trong ghế sofa, còn La Nhất Châu thì cứ tiến tới. Các chi tiết trên gương mặt anh đều phóng đại trước mắt cậu, sống mũi cao, đôi mắt hai mí, lông mày rậm. Có cả một cái nốt ruồi ở gò má phải của anh, nổi bật giữa làn da trắng.

Cậu vô thức đưa tay lên chạm vào nó, rồi giật mình nhận ra mình vừa làm gì, rụt cổ lại.

"Anh... có một cái nốt ruồi ở đây." Cậu ngập ngừng.

"Ừ." Anh bật cười, lùi lại. "Sao em sợ thế?"

"Em sợ gì..." Dư Cảnh Thiên cứng miệng, rồi chui tọt vào phòng.

Cậu cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, hít thở sâu mấy lần. Cậu thề là, vừa rồi cậu không cố ý chạm vào mặt anh như thế, mà bản thân cậu cũng không ý thức được mình đã làm thế. Nhưng mà... La Nhất Châu nhìn hấp dẫn thật đấy...

Mắt hai mí, gò má cao, mũi cao, xương quai hàm rõ ràng.

Môi dày vừa vặn...

Dừng lại nào!

Cậu đang suy nghĩ gì vậy chứ!!

Không nhưng mà...

Anh ta dùng son dưỡng gì mà môi mềm thế nhỉ...

Vừa mềm vừa hồng...

ĐI NGỦ!

La Nhất Châu vừa rồi chính là thử phản ứng của Dư Cảnh Thiên. Trường hợp xấu nhất, cậu sẽ đẩy anh ra và nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, nhưng có vẻ diễn biến không tệ lắm. Cậu ấy sờ nốt ruồi của anh, lại còn nhìn môi anh rất lâu nữa. Anh cũng không chắc đó có phải cơ hội tốt không, nhưng cậu ấy không đẩy anh ra, và thế thì cũng hơn là không có gì.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh sờ sờ lên nốt ruồi, dành một phút cảm hơn nhị vị thân sinh đã ban nó cho anh. 









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net