Ốm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người bướng như Dư Cảnh Thiên chắc chắn sẽ không vì La Nhất Châu nói đừng chạy nữa là sẽ không chạy. Cậu lén ra ngoài, bước chân êm như một con mèo, cứ khi nào mất ngủ là chạy.

Thế nhưng, hậu quả của việc không nghe lời La Nhất Châu đến sớm hơn so với cậu dự tính.

Bẵng đi hai tháng Dư Cảnh Thiên đầu xuôi đuôi lọt bò ra khỏi nhà, tháng 11 bận tối mắt tối mũi nên cậu cũng chẳng chạy nhảy được gì, đến tháng 12 cậu mới xong học kì. Suốt khoảng thời gian đó, trời trở lạnh dần, cậu ngủ cũng ngon hơn, không bị mất ngủ nữa.

Hôm đó, Dư Cảnh Thiên vừa hoàn thành xong bài thi cuối cùng, thân xác cạn kiệt, nhưng lại vô cùng sảng khoái vì không còn bài tập. Cậu định ngủ thật sớm, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không thể chìm vào giấc được. Dư Cảnh Thiên lò mò dậy đi chạy, vớ lấy đôi giày thể thao và len lén bước ra ngoài.

Dư Cảnh Thiên có thói quen chạy mà không mặc đủ ấm, trời thì lạnh mà cậu chỉ mặc có cái áo len mỏng, mồ hôi chảy tới đâu gió thấm tới đó, đến lúc về nhà cậu cũng chỉ mệt mà lăn lên giường ngủ.

Tối hôm đó cậu ngủ rất sâu, nhưng sáng hôm sau thì không mở nổi mắt. Đầu cậu đau như búa bổ, nặng nhọc lết cái thân xác khô héo ra ngoài. La Nhất Châu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, thấy con người như thây ma bước ra từ phim "train to Busan" mà giật mình, chạy ra đỡ cậu.

"Sao thế?" Anh sờ lên má cậu. "Sao lại nóng thế này?"

Dư Cảnh Thiên không nói gì, nằm bẹp xuống ghế sofa. La Nhất Châu xem xét một lượt liền thở dài.

"Hôm qua chạy đúng không?"

"Ừm..." Cậu chẳng còn sức mà nói dối nữa.

La Nhất Châu bó tay, khiêng người kia vào phòng rồi ủ chăn ấm áp.

"Nằm yên đấy, đợi tôi một chút."

"Muốn đi cũng không đi được." Dư Cảnh Thiên lè nhè.

"Tại ai thế?"

"Cậu mắng tôi đấy à?"

"Không dám."

Dư Cảnh Thiên lại nhắm mắt, nhưng cả người cứ lạnh toát làm cậu run rẩy, vùi chặt hơn vào chăn.

Có một điều ít người biết ở Dư Cảnh Thiên, đó là khi ốm cậu rất dính người. Lăn qua lăn lại mấy hồi mà không thấy La Nhất Châu quay lại, cậu lồm cồm bò dậy, trùm chăn ra phòng khách. Đến được gần bếp thì cửa nhà mở, La Nhất Châu tay cầm túi thuốc đang bước vào, nhìn Dư Cảnh Thiên một hồi rồi day day trán mình, lấy một đôi dép đặt xuống trước mặt cậu.

"Đi dép vào không lạnh."

Dư Cảnh Thiên gật gật, lặng lẽ đi đôi dép bông. La Nhất Châu đi vào bếp kiểm tra nồi xương đang ninh, cậu cũng bám theo sau.

"Cậu làm cái gì đấy?" Cậu nhón chân lên hỏi.

"Chuẩn bị nước luộc cậu." La Nhất Châu cốc một cái lên đầu cậu.

"Người tôi toàn mỡ thôi, không ngon đâu."

La Nhất Châu không nói gì, một lát sau múc một thìa lên đưa lên miệng Dư Cảnh Thiên.

"Vừa chưa?"

Cậu hé môi vào nếm thử, rồi gật gật cái đầu xù.

"Ngon." Nuốt xuống là một quá trình khó khăn, cậu nhăn mặt vì mỗi khi nuốt, cổ họng cậu đều đau.

"Ra ghế ngồi đi, tôi nấu cháo xong thì ăn."

Dư Cảnh Thiên lại lê chân về phía sofa rồi nằm bẹp lên đó, bất động như một cục bông nhỏ. La Nhất Châu nấu cháo xong bê ra bàn, lay lay cậu nhóc dậy rồi đưa bát cháo cho cậu. Dư Cảnh Thiên cầm lấy, ăn rất ngoan, cơ thể được ấm liền vui vẻ. La Nhất Châu đi lấy vỉ thuốc với cốc nước, đợi cậu ăn xong rồi đưa cho cậu uống, rồi lại đặt cậu nằm ngủ trên ghế sofa. Dư Cảnh Thiên vì mệt nên ngủ ngay, lông mày giãn ra còn khóe môi vẫn hơi cong cong, nhìn như một con cún. La Nhất Châu tiện tay xoa đầu bạn nhỏ, rồi thu dọn bếp.

Dư Cảnh Thiên ngủ một mạch đến tối, người vẫn chưa đỡ sốt nhưng cũng không ê ẩm như lúc sáng nữa. Cậu bị La Nhất Châu bắt ăn cháo hành, vì ăn cháo hành mới dễ đổ mồ hôi. Trên đời Dư Cảnh Thiên ghét nhất là món này, nhưng La Nhất Châu dọa nếu cậu không ăn sẽ gọi cho mẹ cậu mách, nên cậu phải vừa ăn vừa lườm anh. Ăn xong thì uống thuốc, uống thuốc xong thì ngủ. La Nhất Châu xách Dư Cảnh Thiên vào phòng, cuộn chặt chăn rồi đắp một cái khăn mát lên trán cậu.

"Chừa cái tội nửa đêm chạy nhé."

"Muốn chạy cơ..."

"Ốm thế này mà vẫn muốn chạy?" La Nhất Châu bó tay thực sự. "Ngồi im ở nhà đi được không?"

"Không thích..." Dư Cảnh Thiên cãi lại, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

La Nhất Châu cũng đến chịu con người này, tắt đèn cho cậu rồi đóng cửa phòng. Cơ mà, ốm được một ngày mà ngoan hết biết, anh mong cậu cứ ốm mấy hôm có phải hơi độc ác không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net