Tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cứ để anh ôm một lúc lâu.

"Tuyết rơi rồi." La Nhất Châu thì thầm.

Dư Cảnh Thiên ngước lên, quả nhiên, những bông tuyết đầu tiên đang rơi trên mái che. Cậu lao vội ra khỏi nhà, chẳng kịp mặc thêm lớp áo nào, chỉ nhanh nhanh chóng chóng ra ngắm tuyết. Cậu đưa tay hứng lấy bông tuyết, rồi nhìn nó tan ra trong hơi ấm của bàn tay mình. Mặt mũi cậu vẫn ngấn nước và ửng đỏ, nhưng cái đẹp của tuyết làm cậu quên đi hết thảy. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy tuyết rơi, những bông tuyết trắng xóa như những mảnh vụn kim cương lấp lánh, rải đều xuống đường như trận pháo giấy màu. Tuyết đậu trên cành cây khô, tuyết chao liệng trong gió, tuyết len lỏi vào những khe hở của hàng rào, tuyết đậu trên chóp mũi cậu nhóc Dư Cảnh Thiên đang mải mê nghịch. Cậu chơi đùa với những bông tuyết, cười tươi như một đứa trẻ, mấy ai nghĩ rằng vừa rồi cậu còn đang khóc.

La Nhất Châu đi ra theo cậu, tay còn cầm lấy một chiếc áo khoác và khăn quàng cổ, trùm hết lên người cậu. Dư Cảnh Thiên ngoan ngoãn mặc vào, rồi lại tiếp tục nghịch.

"Đi ngủ thôi, mai tuyết sẽ đủ dày để em xây người tuyết." Anh vỗ vỗ vai cậu.

"Thật không?" Cậu háo hức hỏi.

"Thật, nhưng vào trong chườm mắt em đi đã, không mai không mở nổi đâu."

Cậu nghe lời theo sau La Nhất Châu, khi vào thì thấy cốc sữa lúc nãy mình hâm đã được La Nhất Châu đặt lên kệ bếp. Nghĩ tới nó mắt cậu lại rưng rưng, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi. La Nhất Châu thấy Dư Cảnh Thiên chuẩn bị khóc, vội vàng bước tới, an ủi. Cậu im lặng, đầu gục vào vai anh lần nữa, nhưng cậu không khóc, chỉ đứng đó hít thở, rồi cảm thấy có cái gì lành lạnh áp lên mắt mình.

"Chườm một lúc."

"Ừm."

La Nhất Châu rất tốt với cậu. Trong tất cả những người cậu từng gặp ở đây, anh tốt với cậu nhất. Nhưng mà, Dư Cảnh Thiên nghĩ, cậu có phải là người anh đối xử tốt nhất không? Hay anh chỉ tốt với cậu vì họ là bạn cùng nhà, và đổi lại thì ai anh cũng như thế?

Dư Cảnh Thiên cảm thấy tim mình nhẹ nhàng tăng tốc khi dựa vào người La Nhất Châu, và khi cậu nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu mới giật mình đẩy nhẹ anh ra, rồi chui vào phòng mình, hai tai đỏ lựng.

Cậu cố gắng trấn an bản thân, nam nam thụ thụ bất thân, có lẽ cậu chỉ đang hoảng vì hai người là con trai mà tiếp xúc thân mật đến thế thôi, hoàn toàn không có gì khác. Đúng rồi, họ là bạn tốt mà, làm sao có gì khác được chứ? Phải không? Dư Cảnh Thiên lo lắng chìm vào giấc ngủ, đầu óc ngổn ngang suy nghĩ.

La Nhất Châu ở ngoài phòng thì vẫn đang đơ ra vì bị cậu đẩy, vừa bối rối vừa buồn cười. Anh đoán được cảm giác của cậu. Họ làm bạn bè cũng chưa đủ lâu, mà cả hai đã thoải mái ôm ấp dựa dẫm thế này, nghĩ trái nghĩ phải cũng không hợp lý. Cũng là do La Nhất Châu thích Dư Cảnh Thiên, chứ là người khác, còn lâu anh mới cho ôm như vậy. Lòng tốt cũng có giới hạn của nó thôi chứ.

Vừa rồi, cùng cậu ngắm tuyết đầu mùa, thấy bộ dạng trẻ con của cậu, anh thực sự thấy vô cùng thỏa mãn. Người ta nói, ngắm tuyết đầu mùa với người mình thích, sẽ bên nhau trọn đời. La Nhất Châu không tin vào mấy giả thuyết đó, nhưng một lần này thôi, nếu như ở bên cậu vào ngày đầu tuyết rơi thì sẽ được ở bên cậu mãi mãi, anh tình nguyện mù quáng tin vào nó, và gửi gắm ước nguyện của anh cho các thánh thần. Chẳng mất gì cả, nên cứ tin xem sao.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net