Rich but not pleased

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa mắt nhìn về cánh cửa sổ to lớn mở toang hoang cho dù bây giờ nhiệt độ đang cận không độ. Gió thổi lạnh buốt. Tôi rùng mình liên tục trước không khí lạnh ngắt của ngày cuối thu, nhưng rút cuộc tôi vẫn chẳng mặc thêm một cái áo len ấm. Tất cả những gì tôi đang mặc bây giờ chỉ là cái áo mỏng teng cùng quần ngắn và trên tay tôi đang cầm một chai rượu ngoại đắt tiền. Tôi ngửa cổ nốc cạn giọt rượu cuối cùng rồi đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi ngọt mùi nho lên men trong sâm panh. Một buổi tối ngọt ngào, tôi cho là vậy. Vị ngọt chân thực trên môi của tôi khiến tôi kết luận rằng buổi tối của tôi thật tuyệt. Và tôi luôn lừa bản thân như thế.

Tôi loạng choạng đứng dậy sau khi ném vỏ rượu rỗng vào trong kho chứa và nghe một tiếng "choang" nhức óc đinh tai. Tôi lê cái thân mỏi mệt vì phải nhảy nhót hát hò suốt hai concert trong một ngày lên phòng riêng. Tôi muốn ngủ, đơn giản thế thôi. Ngủ để lấy lại năng lượng, và nếu nó có thể lấy lại lượng mỡ trong bụng tôi trước tour diễn thì càng tốt. Tôi thả mình xuống giường và tận hưởng cái chăn bông ấm áp. Tôi quấn chặt chăn vào người và mi mắt của tôi sụp xuống nhanh chóng. Ổn rồi, tôi đã có thể ngủ.

Nhưng rồi không hiểu sao nước mắt của tôi lại chảy ra khiến mắt tôi cay xè. Đột nhiên, tôi lại không còn muốn ngủ nữa. Tôi oán hận dòng nước mắt luôn vô tình chảy ra mỗi khi tôi sắp có thể ngủ nhưng tôi không nhận ra rằng, dòng nước mắt đó chính là biểu hiện của sự tuyệt vọng cùng mỏi mệt đang ăn mòn trong tôi.

Một đêm nữa tôi mất ngủ.

Tôi không hề muốn nằm trên giường trong khi tôi đang không có hứng ngủ. Có lẽ cái giường ấm áp khiến tôi nghĩ về sự thiếu thốn tình cảm một cách nghiêm trọng mà tôi đã phải hứng chịu từ rất lâu, vì thế tôi chẳng bao giờ muốn chui lên giường trừ khi tôi đi ngủ. Tôi vớ lấy cặp kính mắt bên đầu giường rồi đeo nó lên mặt một cách vụng về. Tôi chậm chạp đi tới phòng làm việc của tôi - nơi mà tôi luôn giấu mình và làm việc một cách điên cuồng cách đây một tháng trước khi album của tôi được phát hành. Mùi hoa lan do Seung ri tặng vẫn còn thoang thoảng đâu đây mặc dù tôi nhớ rằng tôi đã vứt chúng vào thùng rác cách đây được một tuần. Đôi lúc tôi cảm thấy tôi như một người điên, tôi luôn hoài tưởng và cảm nhận được những thứ dẫu cho chúng đã biến mất.

Bật máy tính lên, tôi đột nhiên nhận ra rằng hôm nay chính là ngày cuối của tour diễn rồi, điều đó đồng nghĩa với việc tôi có một tháng để dưỡng cái xác gầy gò này béo khoẻ lên. Chẳng hiểu vì sao tôi bỗng cảm thấy bực bội và rồi cái máy tính lại là thứ phải gánh chịu cơn bực tức của tôi. Tôi đóng màn hình một cách thô bạo rồi bỏ đi khỏi căn phòng.

Hiếm lắm tôi mới có dịp ở nhà như thế này, mặc dù "nhà" này chỉ có một mình tôi. Nhưng lúc nào tôi cũng lãng phí những giây phút quý báu thế này đây cho những mối bận tâm cùng phiền hà không tên, rồi đến khi tôi phải chạy tới chạy lui cho tour diễn, tôi mới nhận ra khoảnh khắc buồn chán thế này đáng giá biết bao. Nghĩ thì như thế, nhưng tôi chả bao giờ làm theo cả. Điển hình là bây giờ đây, tôi đang thất thểu đi khắp nhà mà không ngủ.

Tôi đi đến phòng chứa đồ mặc của tôi. Căn phòng cùng hơn mười cái tủ quần áo vẫn khiến tôi choáng ngợp khi bước vào. Cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao tôi lại bỏ tiền ra để mua một đống đồ như thế này. Là vì tôi thực sự thích mặc những bộ đồ khác nhau hay là vì tôi được người ta tung hô là "biểu tượng thời trang" nên tôi buộc bản thân phải bỏ tiền ra mua một mớ đồ xuề xoà của những hãng nổi tiếng nào đó để đáp ứng cái dang tiếng kia.

Tôi khoác cái áo lông kiểu nữ của Chanel lên người. Tôi cảm nhận sự sung sướng khi được khoác lên người một cái áo đắt tiền, nhưng rồi chẳng có xúc cảm gì đặc biệt cả. Tôi mặc thêm một cái quần kiểu mới của Prada - hàng chưa sản xuất và tôi đã bỏ một khoảng tiền lớn để mua về. Nhìn vào gương, tôi thấy một "G-Dragon". Đó là sự thật, tôi đang thấy một "tôi" khác.Một "tôi" khoác lên người những thứ quần áo đắt tiền, một "tôi" cùng khí chất vương tử. Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh chẳng mấy khác lạ của bản thân nữa - tôi cho là thế, nhưng rồi tôi vẫn cảm thấy không thực.

Bộ cánh đẹp đẽ là thế, đắt tiền là thế. Nhưng rồi tôi vẫn thấy được chỗ xương sườn nhô ra một cách quái dị ở vùng kề ngực, rồi nhìn thấy vòng eo gầy gò tới đáng thương của bản thân. Rút cuộc, tôi có bỏ bao nhiêu tiền vào đống quần áo đắt tiền để che đi cơ thể xấu xí này thì cũng vô dụng thôi. Quần áo chỉ có tác dụng che giấu, không có tác dụng khiến cơ thể tôi trở nên đẹp hơn.

Đứng trước gương hồi lâu, tôi mới nhận ra rằng tôi đã gầy lắm rồi. Tôi ngỡ như tôi cứ như một bộ xương sống trong lớp áo băng tô dày cui.

Dạ dày tôi réo liên hồi biểu tình cho việc tôi đã không ăn gì ngoại trừ mấy ngụm rượu ngoại từ chiều nay. Tôi lại tìm đến phòng bếp và đi ra phòng ăn với ly mì gói. Thực sự tôi chẳng biết nấu gì cả. Đời tôi vậy đấy, nhà thì to, tiền thì nhiều, nhưng tôi lại chẳng có nổi một người bên cạnh quan tâm và lo lắng cho tôi. Vị quản lý đã về quê nhà do tôi tạm thời không có lịch trình. Quản lý tạm rời đi đồng nghĩa với việc tôi sống leo lắt như bây giờ đây, trước mặt tôi là một ly mì đã nở ra cùng đĩa salad héo hắt.

Tôi giàu lắm.

Tôi có tiền, rất nhiều tiền và tôi có một cái thẻ đen. Một gã đàn ông với một gia sản đồ sộ trong tay cùng hàng số chằng chịt trong thẻ nhưng gã lại chẳng thể yên giấc. Gã có thể dùng tiền mua bất cứ thứ gì gã muốn, nhưng gã không thể dùng tiền mua lấy thời gian tự do của bản thân. Gã có thể vung tiền cho mấy cô ả để ả hầu gã như vị vua, nhưng gã không thể dùng mớ tiền đó để mua lấy tình yêu thực lòng từ những ả đó.

Tôi cảm thấy tôi giàu, và như thế này đã đủ. Tôi không cần phải giàu hơn nữa, hay là nổi tiếng hơn nữa. Sự tham vọng trong tôi đã bị dập tắt từ lâu. Tôi không muốn là một G-Dragon giàu sụ với bộ cánh thời thượng, cũng không đủ sức để gánh cái danh tiếng G-Dragon đang lan xa như một virus. Trước khi tôi chỉ được biết đến như một ông hoàng Kpop, tôi có một cái tên rất đẹp, Kwon Jiyong, và tôi là một người bình thường.

Tôi cảm thấy tôi như một con cá đang hấp hối trong chính dòng sông nó đã sống từ lâu. Tôi đang hấp hối ở chính cái thế giới dành cho tôi.

Tôi gục đầu bên ly mì nguội lạnh cùng cái điện thoại đã hết pin. Tôi vẫn không ăn gì, cho dù bụng của tôi đã réo rắt những tiếng động biểu tình cho sự trống rỗng của nó. Tôi đã như thế này rất nhiều lần, vì thế cơ thể của tôi vẫn gầy tong teo như thế này. Tôi làm đầy cái dạ chỉ toàn bằng rượu. Cuộc sống của tôi bê tha thật, tôi công nhận như thế, nhưng chẳng ai biết điều gì cả.

Tôi nhìn cái thẻ ngân hàng bị vứt xó ở góc tủ. Mất thẻ thì coi như toi đời, nhưng tôi vẫn lộn xộn như thế. Tôi chỉ mong tôi ít tiền đi, để rồi tôi sẽ quí trọng những thứ nhỏ nhặt, để rồi tôi không phải lo toan về những mối quan hệ vì tiền.

Tôi chỉ mong tôi bớt bận rộn đi, để tôi có thời gian quàng vai bá cổ Youngbae đi dạo quanh sông Hàn, để tôi có thời gian ăn tối cùng Seung ri, để tôi có thời gian làm nhạc cùng Seung huyn.

Tôi mong nhiều thứ lắm, nhưng rồi tất cả những ước vọng của tôi trở thành những cánh bướm ước mơ bị xé tan nát, để lại cho tôi cuộc sống cô đơn cùng mỏi mệt.

Tôi giàu lắm. Tôi có rất nhiều tiền, có nhiều hơn chục căn nhà. Tôi giàu lắm, tôi được cấp thẻ đen và được hãng quần áo sang trọng tài trợ. Tôi giàu lắm, ngay cả cái con dao làm bếp của tôi cũng là hàng phiên bản giới hạn của một nhãn hàng làm bếp nổi tiếng.

Tôi giàu lắm.

Nhưng rồi tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Có nhiều tiền cũng có sung sướng gì cho cam.

Tôi cảm thấy cái vỏ bọc G-Dragon thật nặng nề.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Biased perspective is intended. The story was written from the author's opinion on G-Dragon's life. **
Warning: a distorted story is detected.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net