#1: Times

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ năm mươi chín phút, nàng có lẽ sắp về nhà. Tôi đã ngồi đây với Emily tổng cộng là mười hai giờ trong ngày. Cửa khóa, ngoài Emily thì chẳng còn ai ngồi ở đây cả.

Đúng bốn giờ, tôi nhận biết điều này một phần nhờ tiếng nhạc ngoài phố. Tôi không biết rõ tên của nó là gì, nhưng như thường lệ, nó sẽ vang lên khi đồng hồ điểm bốn giờ chiều. Đó là tiếng nhạc báo hiệu đã tan học, tan làm.

Bốn giờ năm phút. Thoáng tiếng cửa cọt kẹt. Ồ, nàng về rồi. Tôi mừng đến chết mất.

"Cậu về rồi!"

"Miyeon? Miyeon? Cậu đâu rồi nhỉ? À, hóa ra cậu ở đây."

Nàng đi đến, ôm lấy tôi âu yếm. Tôi yên vị trong lòng nàng, vui vẻ lắng nghe nàng kể những câu chuyện cỏn con trong ngày với giọng vô cùng đáng yêu. Emily ngồi bên góc tường, nó sớm đã trưng ra bộ mặt đỏ ửng như trái cà chua vì ghen tức. Tôi biết nó ghen vì cái gì. Emily không còn được nàng ôm vào lòng âu yếm từ lâu, cũng chẳng được tắm rửa sạch sẽ. Công việc hàng ngày của nó là ngồi một góc và quan sát với dáng vẻ tức giận và bức bối ấy. Đôi lúc, tôi cũng cảm thấy nó thật đáng thương. Nhưng biết làm sao được khi nó quá xấu xí. Vì không được tắm rửa nên nó cứ hôi hám, mặt mũi đen xì bẩn thỉu. Quần áo mảnh chắp, mảnh vá. Tôi cũng chẳng dám đến gần, nói gì đến người ưa sạch sẽ như nàng.

Tôi thích nàng. Nàng đáng yêu, dịu dàng và ân cần. Nàng kể với tôi ti tỉ việc trên đời, có nhiều cái vốn tôi không hề biết. Nàng kể nhiều, mỗi lần kể, đôi mắt nàng rực sáng:

"Con bé đấy đáng ghét thật, tớ chỉ muốn nó chết đi cho xong."

"Tớ nên giết nó không nhỉ?"

"Nếu nó còn lén ăn thức ăn của tớ thì chắc tớ sẽ cầm dao lên và chém nó chết."

Nói xong, nàng quệt quệt mũi, cười hì hì vẻ ngốc nghếch như không biết gì. Dáng vẻ ấy giả tạo kinh khủng. Nhưng lạ thật, nó lại có thể đánh lừa người khác. Người lớn, họ đơn giản chỉ nghĩ rằng đây là lời nói ghen ghét, một đả kích của tuổi mười hai với bạn bè cùng trang lứa. Họ không biết, hoặc cố tình không bận tâm đến...

Ít nhất một trong số chúng là thật.

"AISH CÁI BỌN KHỐN NÀY! CHÚNG MÀY MAU MỞ CỬA RA!"

Là giọng của bố.

Nàng hốt hoảng, kéo tôi chạy vào ngăn tủ rồi nhanh tay đóng lại. Sáu giờ. Bố về. Dường như đó là nỗi sợ lớn nhất luôn âm ỉ trong lòng nàng. Nàng sợ bố, sợ thấy bố đánh mẹ. Hơn hết, nàng ghét nhất khi bố say rượu. Nỗi âm ỉ ấy lại bộc phát mỗi khi bố về nhà. Thực lòng, tôi cũng cảm thấy rất sợ hãi. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Emily. Nó bị vứt vào góc phòng, đối diện với cửa ra vào. Cửa không đóng, đồng nghĩa với việc nó phải nhìn thấy hết.

Vọng vào tiếng bố chửi mắng cùng thủy tinh vỡ. Có lẽ ông ta lại đập phá đồ đạc trong nhà, và sắp đánh mẹ. Mỗi lần đánh, bố đều đợi mẹ không chịu nổi nữa mà ngất đi mới thôi. Tôi muốn biết làm thế nào để mẹ có thể chịu đựng một kẻ như vậy trong suốt nhiều năm liền?

"Vì mẹ không muốn phản kháng."

"Hả?"

"Mẹ ghét tính tình của bố. Mẹ không ghét bố. Mẹ không muốn phản kháng. Mẹ không muốn."

Tiếng cửa đóng sầm lại. Có lẽ bố đã đánh chán nên bỏ vào phòng ngủ một giấc li bì đến sáng hôm sau. Tôi đoán chắc bây giờ là sáu giờ ba mươi phút.

"Miyeon này, tớ muốn giết chết bố."

Chín giờ, chúng tôi nằm trên chiếc nệm thơm tho và êm ái. Nàng thủ thỉ giống như thường lệ. Tôi chỉ nằm im nghe nàng nói vậy, bởi tôi biết khi có mẹ ở đây, ngoài việc có thể trốn vào ngăn tủ mỗi khi bố về nhà thì nàng không thể làm gì khác được.

"Này, mày có thấy thời gian đang trôi đi vô nghĩa lắm không?"

Mười một giờ hai mươi bốn phút. Emily lần đầu chịu bắt chuyện với tôi. Trước đây có mấy lần tôi cố tình gợi gì đó để nói trong khi đợi nàng về, nhưng nó đều không thèm đáp lại. Lần này thì khác. Lạ thật.

"Sao mày nói vậy?"

"Tao ở đây lâu. Từ khi bắt đầu bị vứt vào cái góc này, đối diện với cửa ra vào, trong nhà xảy ra chuyện tao đều thấy. Ngày nào cũng thế, cứ đúng sáu giờ tối bố lại về nhà trong bộ dạng say khướt, rồi đánh mẹ. Thực lòng tao cũng muốn chạy vào ngăn tủ, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngồi lại đây. Và sự thường nhật không có gì đổi mới khiến tao cảm thấy thời gian thật vô nghĩa."

"Chắc là do tao vẫn chưa bị vứt vào góc như mày."

Nó im lặng, có lẽ lại nổi giận vì lời tôi nói. Tôi mặc kệ, là nó gợi ra trước, vô tình khiến tôi thấy tự mãn. Nhưng những điều tôi nói về cơ bản không hề sai. Thứ phế thải này chưa bị vứt ra ngoài là may mắn lắm rồi.

Ba giờ, cửa mở. Mẹ về. Tôi còn nghe được một giọng ráo hoảnh theo sau. Hóa ra nàng cũng về rồi. Hôm nay nàng về sớm. Tôi đoán mẹ đi làm về tiện đến trường học nên đưa nàng về theo. Còn bố, chắc ông ta vẫn lang thang ở xó xỉnh nào đó để uống rượu.

Tôi cứ nghĩ nàng vẫn sẽ ngồi đây, đến lúc bố về lại lôi tôi vào ngăn tủ. Nhưng nàng đột ngột chạy đến, cầm lấy tay tôi kéo đi, tưởng chừng nó xảy ra chỉ trong vỏn vẹn năm giây. Nàng dẫn tôi ra ngoài, để mẹ ở nhà một mình.

"Cậu đưa tớ đi đâu?"

"Đi công viên nhé?"

Nàng nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười khiến tôi chẳng tài nào có thể từ chối nổi.

Đưa tôi đến một nơi cũ kĩ, nàng để tôi ngồi trên chiếc xích đu rồi đi sang chiếc xích đu khác ngay bên cạnh, tay vịn vào hàng xích gỉ sét.

"Lí do tớ đưa cậu đến đây là bởi nó thật cũ kĩ và yên ắng. Chẳng một đứa trẻ nào thèm đến nơi tối tăm này cả."

Tiếng cọt kẹt vang lên đều đặn. Nhạc đã được bật, bốn giờ. Trời vẫn sáng nhưng nơi đây mang sắc trầm tối và u uất lạ thường. Tôi tò mò nhìn quanh, cảnh vật trông như bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Vốn trước nay tôi cứ nghĩ góc tường chỗ Emily ngồi là nơi bẩn thỉu nhất, nhưng ở đây còn hơn cả. Chiếc xích đu nàng ngồi cùng cái của tôi, cả hai đều bám đầy những mảng rêu xanh xám. Nhưng nàng, một người yêu sạch sẽ, lại bình thản tận hưởng vô cùng. Hoặc vì điều quan trọng nhất đối với con người ấy là sự yên tĩnh.

"Miyeon này, thật ra có một loại dằn vặt trong trái tim. Cậu biết đấy, Emily bị vứt vào góc phòng, đối diện ngay với cửa ra vào. Nó nhìn thấy tất cả mọi thứ diễn ra, vậy nên buộc phải tạo cho mình một sự thờ ơ đến nhàm chán để lòng không còn bận tâm đến. Còn chúng ta, chúng ta chui vào ngăn tủ tăm tối với mục đích lẩn tránh. Để rồi khi màn đêm kéo đến lại nằm cùng nhau và nói thứ ước mơ huyễn hoặc đại loại như 'tớ muốn giết bố'. Tớ chợt nhận ra, rằng điều ấy thật ấu trĩ và hèn nhát biết bao."

"Vậy cậu sẽ làm thế nào để bản thân không còn hèn nhát như thế?"

"Tớ phải thực hiện chúng."

Chiếc xe chở rác từ phía xa. Chúng tôi sớm đã ngửi thấy mùi hôi thối tạp nham. Tôi tự hỏi, sao những người thu gom rác có thể kiên nhẫn đến vậy? Ngày ngày ôm lấy thứ dơ bẩn mà con người thải ra, cái mùi khủng khiếp xộc thẳng vào mũi. Dường như ngoài cái chết thì chẳng có gì đối với họ là đáng sợ. Ngưỡng mộ thật đấy.

Hoàng hôn chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng trời. Tôi đưa mắt nhìn nàng. Sáu giờ.

------

Tôi trở về nhà, chẳng buồn bấm chuông mà mở toang cửa. Mẹ nhìn thấy tôi không quá hốt hoảng, tiếp tục làm công việc của mình. Tôi nhăn mặt. Mùi vừa hôi vừa tanh của thuốc tẩy trộn máu quả thật chẳng dễ chịu chút nào.

"Mẹ không sợ cảnh sát à?"

"Có gì mà sợ? Một nơi hẻo lánh vô danh thế này, chúng sẽ lấp liếm nhanh cho qua chuyện thôi."

"Vậy còn hàng xóm?"

"Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của họ là được. Họ sẽ chẳng thèm bận tâm đến một gã suốt ngày say xỉn rồi bị chặt xác đâu. Lát nữa xe rác đến thì vứt cho chúng nữa thôi là xong rồi."

Tôi bịt mũi, về lại phòng mình, mẹ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi cả. Hai chiếc vali lớn cùng một số thức ăn, đủ cho chúng tôi đi một chuyến xe đến thành phố.

"Này Yeh Shuhua, mẹ vứt con búp bê cũ kĩ trong góc phòng rồi. Nó bẩn chết được. À mà, con búp bê mới con hay cầm đâu?”

"Con cũng vứt rồi. Một thứ hèn nhát chết tiệt, chẳng khác gì bố cả."

"Cuối cùng cũng giống mẹ được một chút."

Mẹ cười hì hì, vẻ rất mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net