Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Delphina

Xe của Lục Xuyên Hoài không về thẳng nhà họ Lục.

Anh dừng lại ở một góc phố nào đó, Tô Diệu nhìn quang cảnh xung quanh, cảm thấy nơi này hơi quen mắt. Gần đó có rất nhiều thanh thiếu niên đang đi dạo chợ đêm, vài người trong số họ mặc đồng phục trường quý tộc của Lục Triệt, cô nhận ra: "Đây chẳng phải là khu vực gần trường học Lục Triệt sao?"

Lục Xuyên Hoài sẽ không làm chuyện vô cớ, hơn nửa đêm còn cố tình lái xe đến nơi này, Tô Diệu không cần hỏi cũng biết anh đến là để đón Lục Triệt.

Nhưng anh chỉ dừng xe ở đây rồi không làm gì nữa.

Tô Diệu âm thầm suy đoán, liệu có phải anh đang chờ đợi một lý do nào đó hay không?

"Đã muộn như vậy, nên đón Lục Triệt về càng sớm càng tốt." Tô Diệu ngồi ở ghế lái phụ ngáp một cái: "Nam sinh ra ngoài buổi tối cũng không an toàn. Thằng bé ở đâu? Hay là anh chờ trên xe, tôi đi đón nó?"

Nghe vậy, Lục Xuyên Hoài liếc nhìn cô, sau đó nói ra tên một quán bar gần đó.

Tô Diệu nghe xong liền mở cửa xe, nhưng vừa bước xuống xe...

Người đàn ông cũng lập tức đi xuống từ ghế lái, Tô Diệu quay đầu lại thì nghe thấy anh nói: "Tôi đi cùng cô, buổi tối xác thật không an toàn."

Là sợ cô không an toàn à?

Trọng điểm của câu nói là "Tôi đi cùng cô", giống như bởi vì anh chồng già lo lắng cho cô nên mới muốn đi cùng vậy.

Lục Triệt rốt cuộc là con trai của ai hả?

Cuối cùng Tô Diệu cũng hiểu vì sao Lục Triệt lại giống như một cậu bé đáng thương, lúc nào cũng nghi ngờ ba cậu không yêu thương cậu rồi.

Nhưng đẩy cô ra làm lá chắn có thực sự ổn không? Cô chỉ là mẹ kế thôi đấy?!

Song cô lại sợ nếu mình không ra mặt, mông của người nào đó cũng khỏi nhúc nhích luôn, cứ ngồi yên trên xe như vậy.

Tô Diệu tìm thấy Lục Triệt trong một phòng riêng của quán bar, cô nhìn thoáng qua thì thấy trên bàn có ít nhất mười mấy chai rượu rỗng, bốn cậu thiếu niên uống cũng rất khá.

Long Triển Bằng nhìn thấy cô trước, cậu ta dụi mắt để chắc chắn không phải ảo giác, sau đó mới vội vàng đánh thức Lục Triệt đang ngủ trên sô pha.

"Dì, sao dì biết bọn con ở đây?" Cậu hỏi thay Lục Triệt vẫn còn đang ngây người: "Ba của Lục thiếu cũng tới ạ?"

Không biết người nào lập tức lẩm bẩm một câu: "Sao có thể?"

Xem ra trong mắt đám bạn thân của Lục Triệt, Lục Xuyên Hoài cũng là một người cha thờ ơ với con trai của mình.

"Ba thằng bé cũng tới, đang ở ngoài cửa." Tô Diệu cố ý nhấn mạnh: "Ông ấy lo lắng con trai chưa về nhà, còn một hai phải kéo dì đi cùng làm lá chắn."

Lúc này Lục Xuyên Hoài đang ở ngoài cửa, sắc mặt nghiêm nghị chuẩn bị bước vào: "..."

Dù anh có kiểm soát biểu cảm của mình tốt đến đâu thì bước chân vẫn vô thức khựng lại.

Vừa rồi ở trong xe, Lục Xuyên Hoài còn tưởng Tô Diệu đã hiểu ý anh nên mới xuống xe tìm Lục Triệt.

Mặc dù anh bày mưu tính kế trên thương trường đã nhiều năm, nhưng cũng không ngờ được rằng Tô Diệu sẽ bán đứng anh nhanh và dứt khoát đến vậy.

Mẹ kế hào môn không dễ làm, cách làm của nguyên chủ trong sách chính là tự tìm đường chết. Mà ôm đùi mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Bây giờ Tô Diệu đã biết Lục Xuyên Hoài và Lục Triệt đều rất tốt, muốn ở chung hòa hợp với bọn họ không hề khó.

Nhưng để làm người hòa giải giữa hai cha con bọn họ, Tô Diệu tự nhận cô không có bản lĩnh đấy.

Nếu đổi là một linh hồn trưởng thành hơn so với cô, sau khi xuyên sách, người đó chắc chắn sẽ củng cố thân phận Lục phu nhân và mẹ kế tổng tài này trước.

Nhưng Tô Diệu luôn cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lục Xuyên Hoài quá lớn, đặc biệt là về tuổi tác.

Mà quan hệ giữa anh và con trai mình còn căng thẳng như vậy, Tô Diệu thấy sớm muộn gì cô và anh cũng ly hôn. Tất nhiên đây không phải là vấn đề của Lục Xuyên Hoài, chủ yếu là do Tô Diệu tự mình hiểu được, tính tình của cô thực ra vẫn trẻ con không khác gì Lục Triệt. Cô không nghĩ cô và anh sẽ còn hòa hợp như hiện tại sau một thời gian dài ở chung.

Một nhà sao có thể chứa được hai đứa trẻ nổi loạn?

Cho nên xét về quan hệ gia đình, cô cứ lờ đi thì hơn, không cần quan tâm nhiều làm gì.

Nhưng tiền thì vẫn phải tiết kiệm một ít để chuẩn bị cho cuộc sống độc thân sau này.

Nhưng đối với Lục Xuyên Hoài mà nói thì hành động này của cô vô cùng khó hiểu. Suy cho cùng, nếu đêm nay là cô lo lắng cho Lục Triệt nên nhất quyết phải lôi kéo Lục Xuyên Hoài đi cùng, chỉ hành động nhỏ này thôi cũng đã thể hiện địa vị của cô ở nhà họ Lục. Người ngoài nhìn vào cũng sẽ hiểu, mặc dù Tô Diệu là mẹ kế nhưng vẫn có thể chi phối cuộc sống của người đứng đầu Lục gia là Lục Xuyên Hoài.

Hơn nữa lấy tính tình của Lục Triệt, ngoài mặt cậu không nói gì, nhưng cái nhìn của cậu về Tô Diệu cũng sẽ thay đổi.

Chuyện này đối với Tô Diệu mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Dựa vào sự ăn ý giữa những người trưởng thành, vốn dĩ Tô Diệu nên phối hợp với Lục Xuyên Hoài, không nên vạch trần ra như vậy.

Nhưng Tô Diệu không muốn lợi dụng điều này.

Lục Xuyên Hoài đã nhận định sai về Tô Diệu.

Anh cũng phát hiện ra điểm khác lạ của cô.

Nhưng mà xem ra, trước mắt vẫn không thể nhìn thấu được cô.

*

Nhưng điều này không thể thay đổi suy nghĩ của Lục Triệt, cậu căn bản không tin những gì Tô Diệu nói.

Hơn nữa sau khi nhìn ra Tô Diệu cũng ngà ngà say, Lục Triệt nhỏ giọng hỏi: "Ông ấy vốn định đi đón dì đúng không?"

"Không không, ba cậu đi đón cậu, tiện thể đón tôi luôn." Tô Diệu sửa lại cho đúng.

Cả hai đều tin chắc ý định của Lục Xuyên Hoài chính là như lời mình nói.

Bản thân Lục Xuyên Hoài: "..."

Mấy đứa trẻ đều có chút sợ hãi khi ngồi xe Lục Xuyên Hoài, bao gồm cả Lục Triệt.

Cũng may còn có Tô Diệu trên xe, cô xuống xe đi bộ hóng gió một hồi liền trở nên sôi nổi và hoạt bát hơn nhiều. Tô Diệu ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu hỏi Lục Triệt vì sao bọn họ lại đi uống rượu.

Hoá ra là vì mất việc.

Trong lúc vận chuyển hàng hoá, mấy đứa trẻ đã gây ra một ít tổn thất nên bị ông chủ ở chỗ làm part-time mắng chửi.

Lục Triệt sao có thể chịu đựng được ấm ức như vậy, cậu có thể chịu khổ, nhưng tuổi này của cậu tuyệt đối không thể chịu được lòng tự trọng của mình bị người ta chà đạp dưới chân. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Cho nên trong cơn nóng giận bọn họ đã từ chức, tiền lương cũng không được kết toán, hai ngày đi làm coi như không kiếm được đồng nào.

Ban ngày Tô Diệu đã nhìn thấy bọn họ vận chuyển hàng hoá vất vả thế nào, hơn nữa nhớ lại trước kia khi cô ra ngoài làm việc part-time cũng chịu rất nhiều ấm ức, không nhịn được than vãn cùng bọn họ "làm công khó quá"!

Mấy thiếu niên nhất thời cảm thấy Tô Diệu đúng là người tốt.

Mặc dù Tô Diệu không muốn tranh công về phía mình, nhưng trong lòng bọn họ đều tin rằng, tối nay cô chính là người đã kéo Lục tổng đi đón Lục thiếu.

Làm mẹ kế, có vài người bề ngoài làm rất tốt, nhưng thực ra chỉ là giả vờ chân thành, đừng tưởng trẻ con không nhìn ra được. Tô Diệu là thực tình đồng cảm với bọn họ: "Nghỉ việc không thành vấn đề, quan trọng là thần thái lúc rời đi không được chán nản, phải vừa đẹp trai vừa tiêu sái!"

Nghe vậy, Lục Triệt đang ngồi ở ghế sau hơi ngước mắt lên.

Đêm nay cậu vốn dĩ còn xấu hổ đến mức không dám ngẩng cao đầu, bởi vì vài ngày trước cậu đã mạnh miệng thề thốt trước mặt ba mình, nói nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn cho ông ấy xem. Kết quả mới đi làm 2 ngày đã không kiên trì nổi.

Sau khi lên xe cậu vẫn luôn im lặng và khẩn trương giống như một tù nhân đang chờ bị hành quyết, chờ đợi ba cậu tranh thủ thời gian ném cho cậu một cái nhìn thất vọng.

Nhưng không ngờ Tô Diệu lại có thể cảm thông với bọn họ.

Đám người Long Triển Bằng cũng lo lắng cho tâm trạng của Lục thiếu, vì vậy bọn họ nhân cơ hội này thay Lục Triệt tố khổ với Tô Diệu.

Ở nhà bọn họ đã có kinh nghiệm khi phạm lỗi, trước hết phải làm cho ba mẹ mềm lòng, sau đó lôi kéo một người về cùng phe để chống lưng cho họ.

Mặc dù Tô Diệu là mẹ kế, nhưng tối nay cô có thể thuyết phục ba Lục cùng ra ngoài, chứng tỏ lời nói của cô nhất định có trọng lượng.

Sau khi về nhà, bọn họ sẽ không thể giúp được gì cho Lục thiếu, vì vậy chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người mẹ kế này, để cô ra mặt giúp đỡ.

Nhưng bản thân Lục Triệt lại không chịu nói chuyện.

Từ khi được bọn họ đón về từ quán bar, cậu vẫn im lặng không nói lời nào.

Trở lại Lục trạch, Tô Diệu lảo đảo đi trên đôi giày cao gót, Lục Xuyên Hoài bước đi bên cạnh cô.

Lục Triệt cúi đầu theo sau hai người giống như một chú chó lớn ủ rũ.

Tô Diệu nhớ tới lo lắng của mấy đứa nhóc bạn thân Lục Triệt, liền quay đầu nhìn cậu, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. Tô Diệu có hơi phiền não, bước đi không chú ý nên lảo đảo suýt ngã.

Lục Xuyên Hoài thuận tay đỡ lấy cô: "Cẩn thận."

"Tôi không sao... Sao tối nay trên xe anh không nói lời nào, tâm trạng không tốt à?" Tô Diệu thử dò hỏi.

Nghe vậy, Lục Xuyên Hoài liếc nhìn cô.

Tô Diệu đối mắt với anh chừng hai giây thì không chịu được nữa, hu hu, anh chồng già đáng sợ quá đi! Cô cũng đến quán bar, liệu lát nữa anh có tìm cô tính sổ không?

Ngay khi Tô Diệu định quay đầu đi chỗ khác thì nghe thấy người đàn ông nói: "Mọi người nói chuyện rôm rả quá, tôi không xen vào được."

"Sao có thể? Đế quốc thương nghiệp của anh thành công như vậy, kinh nghiệm sống cũng phong phú, hẳn sẽ có rất nhiều bài học có thể truyền lại cho lứa trẻ." Tô Diệu cũng rất muốn anh chỉ dạy cho cô, "Hay là anh chia sẻ một chút về những gì anh đã trải qua trước đây đi? Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng có phải rất khó khăn không?"

Lục Xuyên Hoài nghe ra ý đồ của cô, nhất thời cười khẽ một tiếng.

Tô Diệu cảm thấy anh cười lên rất đẹp, nhưng cô cũng nổi hết da gà vì bị anh nhìn thấu.

Sau đó, cô nghe thấy Lục Xuyên Hoài nói: "Đều là chuyện đã qua, không có gì khó khăn cả."

Anh chồng già lại bổ sung thêm một câu: "Tôi cũng không có kinh nghiệm bỏ dở giữa chừng."

Lục Triệt: "..."

Tô Diệu: "..."

Thà cô đừng hỏi còn hơn.

Quả nhiên cô không nên thể hiện trước mặt hai cha con bọn họ.

Tô Diệu không chống đỡ nổi những ánh mắt tha thiết và khẩn cầu trợ giúp của đám bạn Lục Triệt nên mới nhất thời mềm lòng. Nhưng cô sợ mình càng giúp càng hỏng, nên là thôi đi.

Tô Diệu tìm cớ nói rằng cô vội đi vệ sinh, sau đó nhanh chân chạy về phòng trước.

Để lại không gian cho hai cha con Lục Triệt.

Nửa tiếng sau, phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa.

Kể từ lần trước vô tình nhìn thấy Tô Diệu thay quần áo, bây giờ trước khi vào phòng Lục Xuyên Hoài đều sẽ gõ cửa ba lần, chờ một lát mới đi vào, hết sức thân sĩ phong độ.

Tô Diệu quay đầu lại thì thấy anh chồng già mặc áo sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn chắc còn ướt nước, giống như thần tiên bị lây nhiễm khói lửa nhân gian, tăng thêm vài phần phong vị cuộc sống gia đình.

"Tôi nấu canh giải rượu ở phòng bếp, xuống uống một bát đi."

"Ừ."

Cô không nghe thấy động tĩnh gì ở dưới lầu, cũng không biết anh và Lục Triệt nói chuyện thế nào rồi.

Tô Diệu mệt mỏi ngồi đợi ở trong phòng, nhưng lại không dám ngủ.

Nếu là vợ chồng son, cô nhất định sẽ chọn làm nũng, bây giờ người cô mệt đến mức nửa bước cũng không muốn động. Nếu đối phương có thể mang canh giải rượu lên cho cô thì tốt rồi.

Nhưng Tô Diệu không dám làm vậy trước mặt Lục Xuyên Hoài, cô ngoan ngoãn tự mình xuống lầu uống canh giải rượu.

Tô Diệu đi vào phòng bếp, nhìn thấy bên cạnh nồi canh để hai cái bát.

Ra khỏi phòng bếp, cô đưa một bát cho Lục Triệt.

Lục Triệt đứng đơ người như khúc gỗ, thấy thế rũ mắt nhìn Tô Diệu, nhưng không nhận lấy.

Ánh mắt của cậu như đang nói: Tôi xứng đáng được uống sao?

"Đây là ba cậu nấu cho cậu."

"Trên bàn bếp để hai cái bát, nồi canh đầy như vậy, một mình tôi uống sao hết. Cậu cũng đừng giả bộ rụt rè nữa, mau cầm đi."

Trong lòng Tô Diệu thầm nghĩ, rõ ràng là nấu cho cậu, cậu mới là con trai của anh ấy, tôi uống ké còn chưa ngại thì thôi, cậu ngại cái khỉ gì?

Lục Triệt có hơi mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Không cần quá sợ hãi, ba cậu chắc hẳn sẽ không đánh cậu, cũng sẽ không mắng cậu đâu." Hai người ngồi trong nhà ăn uống canh, Tô Diệu an ủi Lục Triệt.

Nhưng sau khi nghe những lời này, trong lòng Lục Triệt lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Cậu thà bị ba đánh mắng còn hơn không nói gì như bây giờ.

Lục Triệt không khỏi nghĩ, có phải ba cậu đã hoàn toàn thất vọng về cậu rồi hay không?

Khó trách ông ấy chưa bao giờ nói cho cậu biết về tình hình kinh doanh của công ty ngay cả khi trong nhà sắp phá sản. Nói cho cậu biết thì có ích lợi gì? Cậu chỉ biết mạnh mồm mà thôi, ngay cả một công việc bình thường cũng không kiên trì nổi.

Tô Diệu cũng không biết nên khuyên cậu thế nào, đứa trẻ ngốc này thực sự cho rằng nhà mình sắp phá sản. Cậu nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân nhưng giữa chừng lại gặp phải trở ngại, bây giờ vừa phải chịu đả kích lại vừa tự trách, trong lòng mâu thuẫn không thôi.

Nhưng những gì Lục Xuyên Hoài làm cũng không sai, nếu Lục Triệt không học cách trưởng thành ngay từ bây giờ, chờ đến khi khó khăn thật sự ập đến thì đã muộn rồi.

Tô Diệu lại không thể làm gì, lỡ hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp tương lai của tổng tài bá đạo thì sao?

Tô Diệu cũng đã quên trong truyện Lục Triệt vùng dậy thế nào rồi.

Nhưng chắc là không phải bằng cách đi vác bao tải đâu nhỉ.

"Vận chuyển hàng hoá part-time không kiếm được bao nhiêu tiền, nghỉ việc cũng không mất nhiều như cậu tưởng, sao không nhân cơ hội này nghĩ xem mình hợp làm nghề gì?" Tô Diệu không nhịn được chỉ điểm cho cậu một chút.

Quả nhiên Lục Triệt liền nghe theo lời chỉ dẫn của cô, tự hỏi: "Tôi hợp làm nghề gì? Tôi cũng không biết."

Cả ngày cậu chỉ chơi game với ngủ, nếu không thì là đua xe đánh bài, trước đây Lục Triệt thực sự chưa từng nghĩ đến việc lập kế hoạch cho tương lai.

"Vậy cậu nghĩ thử xem, ở trường cậu học tốt môn nào nhất?"

Lục Triệt: "..."

Nhắc đến thành tích học tập thì lại càng không nói được gì!

Sau khi Tô Diệu uống xong canh giải rượu, Lục Triệt chủ động mang bát đi rửa.

Người giúp việc của Lục gia sẽ không ở lại nhà chính vào ban đêm, Tô Diệu cảm thấy quy định này rất tốt, chú trọng quyền riêng tư của con người. Đối với những người thích ở nhà mà nói, nhất định phải có một khoảng thời gian để tâm trạng và thần kinh được thả lỏng. Cô vẫn chưa quen với kiểu biệt thự tổng tài bá đạo này, đâu đâu cũng có quản gia và người hầu sẽ khiến cô cảm thấy bất an.

Đương nhiên trong khoảng thời gian này cô đã quen dần với việc hưởng thụ, đôi khi cũng sẽ cảm thấy bất tiện.

Nhưng Lục Triệt lại chịu khó hơn cô tưởng tượng nhiều, cậu không chọn để bát ở đó đến sáng mai cho người giúp việc rửa.

Tô Diệu không khỏi cảm khái, kỳ thật Lục Xuyên Hoài dạy dỗ đứa con trai này không tồi. Vậy mà có thể miễn nhiễm được với chứng lười biếng và trì hoãn của giới trẻ hiện nay.

Đúng là hiếm có khó tìm!

Đôi lời của Editor: Cảm ơn các bồ nhiều lắm vì đã đón đọc và yêu thích truyện nhà mình. Đọc bình luận của các bồ mình thật sự rất vui, vui lắm luôn ấy. Cảm ơn các bồ rất nhiều, hy vọng các bồ sẽ tiếp tục theo dõi truyện nha!

>< Chương sau

Bài viết liên quan:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net