Chap 6: Thiếu phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Boun Noppanut....

Prem: Làm sao đây?

Hành lí của mình để trên xe hết rồi

Giờ không có quần áo để thay.

Đúng lúc Boun đi ngang qua phòng cậu, anh tò mò khi thấy Prem đang nghĩ ngợi gì đó.

Boun: Có chuyện gì sao? (bước vào).

Prem: Hả...? *giật mình*.

À! Không... không có gì.

Boun: Mau nói *nghiêm giọng*.

Prem: Ừm... thì...tôi không mở được vali.

Boun: Sao lại không?

Prem: (Thì có phải vali của tôi đâu).

Tôi...tôi quên mật khẩu.

Boun: Sao cậu nói chuyện cứ ấp úng thế?

Prem: Tôi....

(Còn không phải sợ anh sao).

Boun: Tránh ra đi.

Prem: Anh muốn làm gì?

Anh không nói gì trực tiếp rút súng bắn phá ổ khóa.

"Đoàng...".

Prem: Á...*sợ hãi*.

Boun: Xong rồi đó.

Prem bị tiếng súng làm cho giật mình. Cậu sợ hãi ôm đầu.

Prem:....*im lặng*.

Boun: Này! Cậu sao thế?

Sao ngồi bất động thế kia?

Boun đi lại gần cậu. Nắm bả vai Prem, muốn nhìn xem là cậu bị gì.

Kết quả anh nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cậu.

Prem: Hức...

Boun: Đừng...đừng khóc.

Nói tôi nghe. Có chuyện gì?

Prem: Hức... hức...😭

Tôi sợ...anh doạ tôi. Hức...

Boun: (Hoá ra là sợ tiếng súng).

Được rồi! Xin lỗi. Tôi không cố ý.

(ôm Prem vỗ vỗ).

Prem: Hức...

Boun: Ngoan. Đừng khóc nữa.
________ __________ __________

Buổi sáng....

Prem: Anh ta đi làm rồi à?

Người hầu 1: Cậu chủ đã đi làm từ sáng rồi ạ.

Prem: Ừm...

Người hầu 2: Nè! Đồ ăn sáng của cậu (ném mạnh đĩa thức ăn xuống bàn).

Người hầu 1: Cô làm gì vậy?

Người hầu 2: Cô đó. Không cần đối tốt với cậu ta.

Cậu chủ có xem cậu ta là thiếu phu nhân đâu. Chúng ta không cần phải phục vụ cậu ta.

Người hầu 1: Nhưng...

Prem: Tôi không sao. Mọi người cứ đi làm việc của mình đi.

Người hầu 2: Biết điều đó (rời đi).

Người hầu 1: (rời đi).

Prem: (Hơi! Sao mình phải chịu cảnh thế này?).

(Thật muốn về nhà. Nhớ ba mẹ quá đi).

Prem ngồi ở bàn dùng bữa sáng, nhưng trong lòng có chút buồn bã. Cậu là nhớ nhà rồi.
......

Cậu đang ngồi ở phòng khách xem TV thì....

Người hầu 2: Này! Khăn và xô.

Cậu đi lau hết sàn nhà ở các tầng đi.

Prem: Tôi sao?

Người hầu 2: Không thì là ai. Cậu không thể ăn không ngồi rồi ở cái nhà này được. Mau đi làm việc đi.

Người hầu 1: Cô quá đáng rồi đó. Dù sao cậu ấy cũng là thiếu phu nhân.

Người hầu 2: Thiếu phu nhân hả? Tôi sợ quá đi 😏

Chẳng qua là cái danh nghĩa mà thôi. Cô sợ cậu ta làm gì?

Người hầu 1: Cô....

Prem: Được rồi chị ạ! Em không sao đâu.

Tôi sẽ làm.

Người hầu 2: Tốt! Nhớ lau sạch vào.

Cậu xách đồ đi lên lầu, một mình lau hành lang. Đây rõ ràng là ức hiếp người mà. Một mình cậu sao có thể làm hết được. Chưa kể biệt thự này lại rộng như vậy.

Đến gần tối, Prem mới làm xong việc. Cậu đang định đem xô nước đi đổ thì....

Người hầu 2: (đá xô nước).

Ôi thôi chết! Tôi lỡ chân.

Phiền cậu lau lại chỗ này lần nữa nhé!

Prem: (rõ ràng là cố ý).

Để tôi lau lại.

Ả lại được nước lấn tới. Đi đến đạp lên tay Prem.

Prem: Á...đau.

Mau bỏ ra.

Người hầu 2: Tôi không bỏ đấy! Cậu làm gì được tôi (đè mạnh).

Người hầu 1: Làm gì thế? Mau lấy chân cô ra.

Người hầu 2: Đừng có nhiều chuyện *quát lớn*.

Prem: A...đau 😢

Hức... hức...*khóc*.
......

Boun vừa về đến nhà đã chứng kiến hết mọi chuyện. Anh tức giận đi lại đạp một cú thật mạnh vào người ả.

Cô lập tức ngã ngay xuống đất. Anh nhanh chóng chạy lại đỡ Prem đứng dậy.

Boun: Có sao không? (xem tay cậu).

Prem: Hức... đau...

Boun nhìn thấy bàn tay trắng nõn nà của Prem bị chà đạp đến ứa máu. Sự nóng giận càng tăng gấp bội. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa.

Boun: Cô giỏi lắm! Dám ức hiếp người của tôi (ánh mắt đầy sát khí).

Người hầu 2: Cậu... cậu chủ...*run sợ*.

Tôi...tôi xin lỗi! Xin hãy tha lỗi cho tôi.

Boun: Cô biết mà phải không? Những kẻ đắc tội với tôi đều phải chết (rút súng ra).

Người hầu 2: Xin cậu hãy tha cho tôi *sợ hãi*.

Boun: (dí súng vào đầu cô định bóp cò).

Anh nhìn thấy vẻ mặt rung sợ của cậu. Nhớ đến chuyện tối qua cậu khóc khi anh dùng súng phá cái vali.

Boun: (hạ súng xuống).

Đem người đi.

Đàn em của Boun: Dạ đại ca!

Người hầu 2: Không...Tôi không muốn...*la hét*.

Mọi chuyện kết thúc. Prem lúc này mới chịu giãn cơ mặt ra. Không còn sợ sệt như lúc nãy nữa.

Boun: Không sao chứ? *lo lắng*.

Prem: Tôi không sao.

Boun: Tay chảy máu hết rồi còn nói là không sao.

Lại đây! Tôi băng vết thương cho cậu.

Anh kéo cậu ra phòng khách. Rồi tự tay băng bó vết thương cho cậu.

Lần đầu tiên có một người quan tâm cậu thế này, ngoại trừ ba mẹ cậu. Prem đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút rung động.

Boun: Xong rồi đó.

Prem: Cảm ơn.

Boun: Gọi tất cả mọi người lại đây.

Người hầu 1: Vâng! Cậu chủ.

Sau khi mọi người tập hợp đông đủ.

Boun: Tất cả nghe rõ đây! Cậu ấy là thiếu phu nhân của Boun Noppanut này. Ai dám đắc tội với cậu ấy chính là đắc tội với tôi *lạnh lùng*.

Kết cục sẽ giống như cô ta vậy. Liệu mà cư xử cho đúng.

Đã hiểu chưa?

Mọi người: Dạ hiểu.

Boun: Được rồi! Giải tán đi.

Mọi người: (giải tán).







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net